TruyenHHH.com

Junseob Ban Hoc Chao Em

Khi về đến nhà, JunHyung phát hiện ra tất cả đồ đạc của YoSeob đều không thấy đâu nữa. Trên bàn phòng khách chỉ còn lại quả cầu hương anh đã đưa cho cậu trước đây không lâu và… chìa khoá căn nhà.

Trong lòng JunHyung chấn động, lập tức gọi điện thoại cho YoSeob nhưng cậu đã tắt máy. Anh cố bình tĩnh lại, nghĩ rằng cậu rất có thể quay về nhà GiKwang nên chạy ngay đi xem. Nhưng lúc tới nơi anh thấy cửa mở toang, bên trong không một bóng người. Anh lại chạy ngay tới nhà DooJoon, anh biết, chỗ HyunSeung nhất định sẽ có câu trả lời mà mình muốn.

Quả nhiên, HyunSeung đã sớm ngồi trên sô pha đợi anh đến.

“ Seobie đâu?" JunHyung không muốn phí lời vô ích, hỏi thẳng luôn.

“Chẳng phải cậu đang yêu đương thắm thiết với cái cô MinAhn kia hay sao? Bây giờ lại nghĩ tới Seobie làm gì?” HyunSeung  nói giọng châm chọc.

“Cậu ấy rốt cuộc ở đâu?” JunHyung cụp mắt xuống.

“Cậu hung dữ thế mà làm gì? Chẳng lẽ đang muốn đánh tôi?” HyunSeung trừng mắt nhìn anh.

“Cậu…”

Thấy hai bên đều đang bừng bừng tức giận, DooJoon đi ra làm người hoà giải: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, mọi người cùng ngồi xuống, chậm rãi nói… Bà xã à, nể JunHyung đang sốt ruột như vậy, em nói cho cậu ấy biết đi.”

HyunSeung hừ một tiếng: “Cậu ta sốt ruột? Cậu ta có mà vội vã đi hôn cô MinAhn kia mới đúng ấy.”

JunHyung nhíu chặt mày: “Cậu đang nói gì thế hả?”

“Đừng có chối, chính Seobie đã tận mắt nhìn thấy đó.” Seungie khoanh hai tay trước ngực, nói: “Này, nếu như cậu thực sự thích cô MinAhn kia thì đừng có quấn lấy Seobie nữa.”

JunHyung rủa thầm một tiếng, YoSeob này bình thường đi đến đâu cũng như là có sét đánh, sao riêng lần này lại biến mất không chút dấu vết thế chứ?

“ Seobie rốt cục đang ở đâu, tôi phải đi giải thích với cậu ấy.” JunHyung nói.

“Sao tôi phải nói cho cậu biết?” Seungie cười lạnh một tiếng.

“Bởi vì cậu ấy là người của tôi.” JunHyung đi tới trước mặt Seungie, nói từng câu từng chữ một: “Nghe rõ chưa? Seobie là người của tôi, ngay bây giờ tôi phải biết cậu ấy đang ở đâu, tôi phải tìm cậu ấy về!”

Seungie bị khí thế của anh làm giật mình, hơn nữa ngày mới trở lại bình thường được, cô liếm liếm môi, lẩm bẩm: “Nhưng Seobie… đã đi cùng GiKwang rồi.”

“Cái gì?!” JunHyung xông đến, nắm lấy vai Seungie: “Cậu lặp lại lần nữa xem?!”

Sợ vợ yêu bị thương, DooJoon vội vàng chen vào giữa bọn họ: “Bình tĩnh, mọi người cùng bình tĩnh lại nào.”

Seungie thấy hơi sợ, vội nói luôn một hơi: “À thì, Seobie thấy cậu và MinAhn hôn nhau, hết sức đau lòng. GiKwang nhân cơ hội bày tỏ với cậu ấy, cậu ấy nhận lời rồi. Mấy giờ trước, bọn họ đã lên máy bay đến châu Âu, chuẩn bị qua bên đó du lịch nhân tiện bồi dưỡng tình cảm.”

JunHyung nhắm mắt lại, quanh người tản mát ra hơi thở lạnh như băng. Lúc lâu sau, anh mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết: “ Joonie, tìm giúp tớ một thám tử tư tốt nhất, tớ nhất định phải bắt được Seobie chết tiệt kia về.”

Nói được làm được, JunHyung bỏ hết công việc sang một bên, bắt đầu đến châu Âu tìm Seobie. Căn cứ theo tin tức của thám tử, Seobie và GiKwang đi một lèo đến Đức, Đan Mạch, Hà Lan, có vẻ như không có mục tiêu nhất định mà chỉ đi du lịch.

JunHyung không ngừng nghỉ đuổi theo bọn họ, anh tin rằng Seobie vẫn có thể quay về bên mình. Vì cậu là người của anh, JunHyung tin tưởng chắc chắn rằng YoSeob là của anh.

Vì anh yêu cậu, từ năm năm trước vẫn cứ luôn yêu cậu, anh không thể nhường cậu cho bất cứ ai.

JunHyung vẫn theo dõi sát sao hành trình của Seobie và GiKwang, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm, rất cực khổ.

Trong khách sạn, mỗi lần buồn ngủ anh đều thoáng cảm thấy có một hình bóng xinh đẹp nhỏ nhắn đang nằm trong lòng mình. Thế nhưng khi mở mắt ra, trong tay chỉ còn lại không khí và sự cô đơn lạnh lẽo. JunHyung bắt đầu nhớ lại từng nụ cười từng cái nhíu mày của YoSeob, sự yếu đuối của cậu, nhớ bộ dạng cậu khi bị anh bắt nạt, nhớ tiếng cười vui vẻ của cậu, nhớ cả má lúm đồng tiền bên má. Tất cả, tất cả, đều hiện lên rõ ràng trước mắt.

Mỗi lúc như vậy, lồng ngực JunHyung lại tựa như có một lỗ hổng rất lớn. Thời gian trôi đi, anh bắt đầu hoài nghi lần đầu tiên rằng nếu như YoSeob thực sự nghĩ GiKwang tốt hơn mình, có lẽ cậu sẽ yêu Gikwang, đến lúc đó bản thân anh sẽ ra sao? Từ trước tới giờ đối với cậu, anh đều rất tự tin, thế nhưng lần này trong lòng anh không có đến một chút của sự tự tin đó.

Qua hơn hai tháng không ngừng truy tìm, JunHyung rốt cục cũng tìm được bọn họ trong một khách sạn ở Pháp. Từ nhân viên khách sạn, anh đã tra ra được quả thực có một người đàn ông Hàn Quốc tên là GiKwang đi cùng với một người đang ở tại phòng 408.

Bọn họ ở cùng một phòng… hoá ra đã thân mật đến thế rồi.

JunHyung đi tới trước phòng 408, giơ tay lên nhưng mãi vẫn không gõ cửa. Do dự hồi lâu, anh quay xuống đại sảnh.

Dưới sự tấn công bằng tiền boa của JunHyung, người phục vụ nói hết từ đầu đến cuối tất cả những gì mình biết.

Anh ta nói, người bên cạnh GiKwang mỗi ngày đều hết sức vui vẻ, lúc nào cũng cười nói liên tục; anh ta nói, chính tai anh ta đã nghe người kia nói ‘em yêu anh’ với Gikwang ; anh ta nói, hai người đã bắt đầu chuẩn bị đính hôn.

JunHyung lẳng lặng ngồi trong đại sảnh khách sạn, dưới ngọn đèn mờ tối, anh gục đầu xuống, bóng của hàng lông mi phủ lên khuôn mặt khôi ngô, nặng nề đến khác thường.

Anh đã mất cậu rồi phải không? Anh đã vĩnh viễn đánh mất Seobie. Cho dù anh đã từng thề rằng mình nhất định phải cướp lại cậu nhưng anh đã không đoán trước được tình huống lúc này — Seobie, đã yêu GiKwang.

Còn phải tranh giành ư? Còn có thể giành lại được cô ư?

Cô bây giờ đang rất hạnh phúc, theo như người phục vụ nói thì mỗi ngày cậu đều tươi cười. Nếu vậy thì từ bỏ đi thôi, rời xa cậu ấy đi thôi.

Chỉ là…anh thực sự cho rằng, nếu có ngày sau anh nhất định sẽ có thể biến cậu trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Anh thực sự, đã từng cho rằng như thế.

JunHyung nhắm mắt lại, nắm chặt tay, chặt đến mức lòng bàn tay đã cảm thấy đau. Anh xoè lòng bàn tay ra, bên trong là quả cầu hương kia. Đó là thứ mà anh đã phải tìm khắp các chợ đồ cũ, mất rất nhiều công sức mới tìm được. Vì anh đã nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại rằng cậu thích nó. Chỉ bởi vì cậu muốn, chỉ bởi vì anh muốn nhìn thấy nụ cười của cậu nên anh đã cố gắng hết sức khiến cậu hài lòng.

Thế nhưng bây giờ… Tất cả đều kết thúc rồi.

Cuối cùng, JunHyung đứng dậy, gọi người phục vụ dặn anh ta giao món đồ này cho bạn gái của GiKwang, sau đó anh đi ra ngoài cửa. Ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời là một màu xanh thẳmh. Coi như thế là hết, chỉ cần cậu hạnh phúc là được rồi, chỉ cần cậu…vui vẻ là đủ rồi.

JunHyung bước từng bước ra ngoài. Nhưng khi anh vừa đi tới cửa thì giọng nói của người phục vụ kia vang lên: “ Xin lỗi, đây là đồ mà một vị tiên sinh nhờ tôi đưa cho các vị, à, chính là vị đang đứng ở cửa kia kìa.”

JunHyung dừng bước, anh biết là YoSeob đến. Trong lòng anh vẫn còn lưu luyến, vẫn còn không nỡ. Nếu vậy, hãy để anh nhìn cậu một lần cuối cùng, chỉ nhìn mà thôi.

Vì thế, anh xoay người, nhìn thấy GiKwang cùng với người bên cạnh anh ta là… MinAhn?! Sao lại là MinAhn? JunHyung sững sờ.

MinAhn cười đi tới, hỏi: “ Hyungie, anh đến tìm em à? Sao lại tặng cái này cho em?”

“Hình như cậu ta đến tìm YoSeob thì phải.” GiKwang vội vàng nói: “Tôi biết ngay mà, nhất định là cậu nghe HyunSeung nói, cho rằng người đi cùng tôi là YoSeob. Thế nên mới không ngại cực khổ mà đuổi theo, JunHyung, xem ra cậu quả thực rất yêu Seobie.”

MinAhn nhìn JunHyung, trong mắt bỗng nhiên lại tràn ngập hứng thú: “ Hyungie, thật thế à?”

Đầu óc JunHyung hoạt động cấp tốc, sau đó, anh mỉm cười: “GiKwang, tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tôi vì nghe tin cậu và MinAhn sắp đính hôn nên mới tới ngăn cản. MinAhn, em phải biết rằng cái người tên GiKwang này nhân từ đầu tới cuối căn bản không hề yêu em, em thực sự còn muốn ở bên cậu ta?”

“Chính là bởi vì anh ấy không yêu em nên em mới yêu anh ấy.” MinAhn thản nhiên cười, mị hoặc chúng sinh: “ Hyungie, rất xin lỗi, chúng ta không thể được đâu.”

“Đừng trúng kế của cậu ta!” GiKwang vội nhắc nhở: “Cậu ta rõ ràng rất ghét em, người cậu ta thích là YoSeob!”

“ Kwangie, anh đừng nói dối nữa, đến cả YoSeob cũng nhận ra là anh muốn đẩy em cho JunHyung. Nhưng, ” MinAhn vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Vô ích thôi, Kwangie, anh vĩnh viễn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay em đâu.”

JunHyung cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại ra vẻ buồn bực, anh lấy lại quả cầu hương trong tay MinAhn, tung ra một câu trí mạng: “ MinAhn, chỉ cần em một ngày chưa kết hôn với GiKwang thì một ngày anh cũng sẽ không buông tha cho em.” Nói xong, anh sải bước ra khỏi khách sạn.

Phía sau truyền đến đoạn đối thoại của hai người.

“ Kwangie, chúng ta hãy kết hôn sớm một chút đi, đừng cho JunHyung hi vọng nữa.”

GiKwang xé rách cái áo khoác mỏng, nghiến răng nghiến lợi hét: “ Yong JunHyung, tôi phải giết cậu!”

Sau đó, JunHyung về nước với tốc độ của ánh sáng, lao luôn tới nhà DooJoon, tìm đôi vợ chồng nhà kia khởi binh vấn tội: “Không ngờ hai người các cậu dám liên hợp lại chỉnh tôi?!”

“Ai bảo cậu phá đám tiệc cưới của tôi, lại còn chết không chịu hối cải? Làm như vậy đã là hời cho cậu lắm rồi đấy.” Seungie không thèm để ý.

“ JunHyung, hết cách mà,Seungie cậu ấy đang mang thai, có thai là to nhất, tôi chỉ đành nghe lời cậu ấy chỉnh cậu một chút vậy.” DooJoon vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Rốt cục mọi chuyện là thế nào?” JunHyung gặng hỏi.

Dù sao cũng đã đùa đủ rồi, nói cho cậu ta biết cũng chẳng sao Seungie cười khúc khích nói ra sự thật.

Hôm đó –

“Anh nói, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, không phải sao?” GiKwang cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu: “Seobie, hãy thử ở bên anh nhé.”

YoSeob nhìn anh, lẳng lặng mà nhìn anh, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên sự hoài nghi: “GiKwang, anh định lợi dụng tôi để

báo thù JunHyung đúng không?”

Lông mày GiKwang khẽ giật giật rồi lập tức chối: “Sao có thể thế được? Sao em lại nghĩ vậy chứ?”

“Bởi vì sự thực là như thế.” YoSeob liên hệ tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ lại, cho ra kết quả cuối cùng: “Nhất định là anh đến tìmSeungie trước, bảo cậu ấy đưa tôi đến nhà anh. Vì lúc đó Seungie còn đang giận tôi nên đã đồng ý. Sau đó, anh lại tới khách sạn, cố ý hôn tôi trước mặt mọi người chính là để khiến cho JunHyung tức giận. Tiếp tục, anh lại nói với JunHyung rằng tôi và anh hẹn hò cũng là vì muốn anh ấy không vui. Nói chung, anh chính là muốn trả thù anh ấy. Thế nhưng bây giờ, anh ấy vẫn không quên được MinAhn, theo lý thuyết, anh hẳn là phải đi phá đám mới đúng, sao lại đến dụ dỗ tôi?”

YoSeob chậm rãi nheo mắt lại: “Tất cả mọi chuyện đều không bình thường. Nói đi, rốt cục anh có âm mưu gì?!”

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” GiKwang không chịu thừa nhận.

“Được, anh đã không nói thì đừng trách tôi vô tình.” Cậu nói xong liền đứng dậy, đi vào bếp lấy sốt cà chua ra.

“Em định làm gì?” GiKwangbcảm nhận thấy nguy hiểm.

“Anh đã nhất quyết không chịu nói, nếu vậy, tôi sẽ đổ sốt cà chua lên sô pha! Cho anh vĩnh viễn cũng không dám ngồi xuống!” Cậu uy hiếp.

“ Seobie, em ngàn vạn lần đừng làm bậy.” Trán GiKwang toát mồ hôi lạnh, chỉ tưởng tượng ra hình ảnh này cũng đã làm anh không thể chịu đựng được.

“Vậy anh có nói hay không?” Cậu hỏi.

“Căn bản là không có âm mưu gì.” GiKwang thà chết vẫn ngậm chặt miệng.

“Được, đây là anh ép tôi đấy nhé!” Cậu nói xong bắt đầu phun sốt cà chua ra khắp nơi, chỉ chốc lát, trên sô pha, trên tường, trên trần nhà, chỗ nào cũng dính cái chất lỏng màu đỏ.

Thấy thế, cả người GiKwang như có kiến bò, anh lập tức lao lên cướp lấy sốt cà chua.

Cậu không chịu ngừng, chạy về phòng lấy một cái hộp, mở ra, uy hiếp: “Đây là những sợi tóc rụng mà trước đây tôi đã nhặt vào, bây giờ nếu anh còn không chịu nói thật tôi sẽ cho chúng nó vào chăn anh, cho lên quần áo, cho vào khắp ngõ ngách trong phòng anh!”

Nói xong cậu chạy vọt vào phòng GiKwang, giả vờ sắp đổ tóc ra. GiKwang rốt cục không nhịn nổi nữa, đành nói thật: “Bởi vì anh muốn đẩyMinAhn cho cậu ta!”

“Vì sao?” Cậu không hiểu: “Hai người chẳng phải đã từng vì tranh giành MinAhn mà trở mặt hay sao?”

“Bọn anh là vì muốn đá MinAhn sang cho người kia nên mới trở mặt.” Bị những sợi tóc làm kích thích quá độ, GiKwang nói hết từ đầu đến cuối: “ Kim MinAhn là con gái độc nhất của vua đồ gia dụng Kim MinChan, từ nhỏ đã được nuông chiều tạo thành một tính cách quái dị — chỉ thích người nào ghét cô ta. Ban đầu, cô ta gặp JunHyung trong một bữa tiệc, bị JunHyung mắng nên bắt đầu quấn lấy cậu ta. Em vĩnh viễn cũng sẽ không biết công lực quấn lấy người khác của cô ta kinh khủng cỡ nào đâu, đến cả JunHyung cũng không thể chịu đựng nổi. Càng mắng chửi cô ta càng dây dưa kinh khủng hơn, giống như vô số sợi dây quấn chặt lấy em khiến em không thể thở nổi vậy. Rốt cục,JunHyung cũng tra ra được nguyên nhân, bắt đầu cố gằng hết sức làm theo mọi điều cô ta nói. Kết quả, MinAhn mất hứng thú với cậu ta. Đáng hận nhất chính là, vì muốn được thoát khỏi MinAhn hoàn toàn, JunHyung lại đẩy cô ta sang cho anh! Thật sự là quá bỉ ổi! Những ngày đó… Quả thực là nghĩ lại mà kinh. Sau đó, anh rốt cục hiểu rõ tính cách của MinAhn, thành công thoát khỏi cô ra. Mọi chuyện không thể quên đi dễ thế được, anh quyết định phải trả thù JunHyung. Vì vậy, anh đã tìm đến HyunSeung, liên hợp lại với cậu ấy cùng chỉnh JunHyung. Anh tiếp cận em, hôn em, nói rằng đang hẹn hò với em đều là vì muốn cho cậu ta tức giận, anh đã thành công. Nhưng chỉ tức giận thôi còn chưa đủ, anh lại báo tin cho MinAhn, khiến cô ta cho rằng JunHyung đã quên cô ta. Quả nhiên, MinAhn không chịu thua, lập tức tới tìm JunHyung. Sau đó anh đã sắp xếp để Đổng Tả Ưu nhắm vào em, anh biết rõ vì sợ cô ta dây dưa, Mộ Tử Khâm nhất định sẽ giúp cô ta và đồng thời sẽ khiến em đau lòng ra đi, tiến vào vòng tay anh. Nếu như chuyện này thực sự xảy ra thì đó mới chính là đả kích trí mạng với cậu ta.”

Nghe thế, giọng nói của cậu có chút kích động: “Vì sao, vì sao sự ra đi của tôi sẽ là đả kích lớn nhất đối với anh ấy?”

GiKwang chậm rãi nói: “Bởi vì, cậu ta vẫn yêu em.”

YoSeob đã quá xúc động, nhất thời nói không nên lời.

GiKwang tiếp tục nói: “ JunHyung có một bức ảnh của em, cậu ta thường xuyên lặng lẽ lấy ra xem… Mỗi lúc như thế, ánh mắt cậu ta lại trở nên đặc biệt dịu dàng. Chắc chắn, cậu ta vẫn luôn yêu em.”

Trái tim vốn đang băng giá của YoSeob bắt đầu nứt ra một đường, từ bên trong chảy ra một dòng nước ấm áp từng chút từng chút khiến cả người cậu tan ra, hoà trong niềm hạnh phúc.

JunHyung yêu cậu.

“Vậy tại sao JunHyung không nói sự thật cho tôi biết?” Cậu hỏi.

“Cậu ta nhất định là xấu hổ nên không nói cho em biết, không ngờ cậu ta lại sợ MinAhn, sợ một người phụ nữ.” GiKwang  nói xong, thở một hơi thật dài: “Thực ra, chuyện anh muốn em làm bạn gái anh cũng không hoàn toàn là vì trả thù. Seobie, anh…cũng thích em.”

Cậu nhíu mày: “Vì sao anh lại thích tôi?”

“Bởi vì, em là người duy nhất có thể chịu đựng được người nghiện sạch sẽ như anh.”

“Không hẳn thế, ” Cậu mỉm cười: “Còn có một người cũng sẽ rất vui vẻ chịu đựng thói sạch sẽ của anh.”

“Ai?” GiKwang hỏi.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói: “Hoá ra, người thích YoSeob là anh.”

GiKwang  cứng ngắc xoay người nhìn thấy MinAhn. Ánh mắt cô nhìn anh lại khôi phục sự hứng thú: “Xem ra JunHyung nói không sai, anh quả nhiên là cố ý đẩy em sang cho anh ta.”

GiKwang hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy tay cô: “MinAhn, em hiểu lầm rồi, em không biết anh yêu em nhiều đến thế nào đâu.”

“Không phải, ” YoSeob nở một nụ cười tà ác: “Kim tiểu thư, người GiKwang yêu chính là tôi, anh ấy vừa mới bày tỏ với tôi xong.”

Mắt GiKwang bắn ra mấy tia phẫn nộ: "YoSeob! Em!

“”Đừng trốn tránh nữa, đàn ông mà em đã nhắm chưa ai có thể thoát được.” MinAhn kéo áo GiKwang: “Đi, ngoan ngoãn đi châu Âu với em, chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm!”

Nói xong, cô cứ thế lôi GiKwang ra ngoài.

Lúc này, Seungie chạy tới, nhìn tình cảnh này không hiểu ra sao: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”

Cậu nói hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Seungie biết rồi oán giận nói:" Seungie, không ngờ cậu lại cấu kết với GiKwang chỉnh bọn tớ? Tớ thất vọng về cậu quá rồi đấy.”

“Ai bảo các cậu phá hỏng hôn lễ của tớ?” HyunSeung cây ngay không sợ chết đứng, tiếp tục thở dài: “Hơn nữa, ai mà biết cậu lại yêu cậu ta sâu đậm đến thế?”

Cậu cười khúc khích: “Tớ cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế.”

Seungie đảo mắt: “ Seobie, JunHyung đã từng nói cậu ta yêu cậu chưa?”

Cậu lắc đầu: “Anh ấy làm gì có chuyện sẽ nói mấy lời tâm tình như thế chứ?”

“Nếu như tớ có cách khiến cậu ta nói ra thì sao" nháy nháy mắt.

“Cậu có cách gì?”Cậu tò mò.

Mắt Seungie chợt sáng lên: “Cứ chờ mà xem.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com