TruyenHHH.com

Junhao Seventeen Kim Cuong Khong Toa Sang

Minghao mở hờ mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời vẫn tối, hai hàng mi một lần nữa sụp xuống. Tấm chăn đắp trên người thật ấm áp, chiếc giường cậu đang nằm cũng êm ái dễ chịu. Cảm giác này giống như khi cậu còn ở căn hộ của hắn.

Hắn!

Minghao bật dậy, cậu hoang mang nhìn quanh. Đây thật sự là phòng ngủ của hắn. Cậu đúng là đang ở căn hộ của hắn. Minghao tốc chăn chạy ra ngoài, hai bàn chân trần chạm vào sàn gỗ lạnh ngắt. Cậu khẽ khựng lại, quần áo trên người cậu đã được thay thành một bộ pijama lụa. Ai đã thay quần áo cho cậu? Rất nhiều cảnh tượng vụt lên trong trí tưởng tượng, tất cả đều không tốt đẹp gì. Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra, hắn bước vào. Minghao không kịp suy nghĩ gì cả, ngay lập tức vung tay về phía hắn.

Bốp!

Junhui cả đêm thức cạnh chăm sóc cho người say mệt đến trắng mắt. Bị đấm bất ngờ, lại thêm đang mệt mỏi, Junhui hoàn toàn không phản ứng kịp. Quả đấm kia của Minghao, hắn hứng trọn.

- Đồ xấu xa! - Minghao hét lên. Trong suy nghĩ của cậu là hình ảnh hắn lợi dụng cậu. - Kinh tởm!

Junhui ngẩn người ra. Công sức chăm sóc cậu thâu đêm của nhận lại là hai chữ "kinh tởm". Junhui lau khoé môi, một năm qua cậu thậm chí hung dữ hơn chứ không giảm.

- Khoan đã! Em chửi cái gì chứ?! - Hắn thở dài.

- Tối qua anh đã làm gì? - Minghao nghiến răng.

- Làm gì à? Còn có thể làm gì ngoài theo sau dọn mớ nôn mửa em gây ra, thay quần áo bẩn rồi lau người cho em. Anh còn tốt bụng nấu canh giải rượu cho em. Đây là cách em cảm ơn anh à?

- Gì chứ? - Minghao nhíu mày.

- Minghao, đây không phải lần đầu anh chăm sóc em khi say. Những lần trước như thế nào thì lần này cũng thế thôi. Tin hay không thì tuỳ em.

Minghao khựng lại. Những lần cùng hắn ra ngoài, cậu vẫn thường bị chuốc cho ngà ngà say. Những lúc đó cậu còn kinh khủng hơn hôm qua, cũng một tay hắn chăm sóc cậu. Và đúng là hắn không làm gì quá giới hạn. Hắn luôn giữ lời hứa ban đầu, không bao giờ làm gì cậu không cho phép.

Minghao ngẫm nghĩ, quả thật cậu chỉ thấy hơi choáng váng vì rượu, ngoài ra thì cơ thể không thấy gì bất thường nữa. Có lẽ hắn nói thật. Biết mình lỡ lời, cậu khẽ nói xin lỗi. Junhui lắc đầu bảo không sao rồi đưa cho cậu một bộ quần áo mới. Bộ Âu phục bị bẩn của cậu hắn đã cho người đem đi giặt.

Thay quần áo xong xuôi, Minghao bước ra khỏi phòng đ ngủ. Căn hộ này của hắn vẫn giống hệt như khi cậu còn ở đây. Chỉ khác cậu và hắn đã không còn chơi trò tình yêu dày vò nhau nữa. Bát canh giải rượu đã được để sẵn trên bàn. Junhui có vẻ như đang chuẩn bị ra ngoài.

- Ăn chút canh giải rượu cho khỏe đi. Anh không khoá cửa, em muốn ở bao lâu cũng được. Giờ anh ra ngoài có chút việc, trưa sẽ về.

Cậu không đáp, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Junhui mặc thêm áo vest rồi ra ngoài. Hắn định nhân cơ hội này giữ cậu ở lại nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào. Chỉ đành nói cậu muốn ở bao lâu thì ở, biết đâu khi trưa nay hắn về nhà, cậu vẫn còn ở đó. Nhưng chính hắn cũng biết cơ hội là rất thấp.

Minghao nếm thử canh giải rượu, mùi vị không tồi. Cậu không biết hắn cũng có thể nấu canh giải rượu. Lúc trước hắn toàn nói hắn đi mua canh trong lúc cậu ngủ. Chắc hôm nay trời sáng sớm, nhà hàng còn chưa mở cửa. Hắn nói cậu có thể ở lại bao lâu tuỳ thích, ý hắn có phải là muốn cậu ở lại, giống như trước đây, ở bên cạnh hắn? Nhưng cậu với hắn bây giờ, quan hệ phức tạp, cậu cũng không nghĩ cậu nên ở lại. Hơn nữa, hôm nay cậu còn phải đi làm.

- Cậu có vẻ mệt lắm. Hay hôm nay xin nghỉ phép về nhà nghỉ thêm đi. - Jisoo nói khi nhìn thấy Myungho mệt mỏi đi vào văn phòng.

- Không sao. - Cậu đáp.

- Cậu với Moon Junhwi là quan hệ gì vậy? Hôm qua cậu ta rất lo cho cậu thì phải. - Jisoo vờ bâng quơ hỏi. Thật ra qua Jeonghan anh cũng đã biết vài chuyện, nhưng không rõ ràng lắm.

- Không có gì... - Minghao hơi chột dạ.

- Thật? Vậy tôi có thể nhờ cậu chuyện này không? - Jisoo nhướn mày. Ý tưởng anh sắp nói ra tuy rất mạo hiểm, nhưng cũng rất đáng để thử.

- Chuyện gì?

- Tiếp cận Moon Junhwi. - Jisoo nhẹ cười như không.

- Làm chi? - Minghao nhíu mày khó hiểu.

- Tôi muốn cậu lấy vài thứ từ chỗ cậu ta. - Anh lại nói.

- Là thứ gì? Anh nói rõ ra thì tôi mới biết có thể đồng ý hay không chứ.

- Bằng chứng việc làm ăn phi pháp của Diamond.

- Anh cần thứ đó làm gì? - Minghao bất ngờ. Con người tên Hong Jisoo này đang có dự tính gì vậy?

- Việc của tôi thôi. Không phải cậu rất ghét Diamond, muốn nó sụp đổ hay sao. Hơn nữa, cậu và Junhwi....

Jisoo ngưng lại không nói tiếp. Myungho cắn cắn môi. Nếu cậu đồng ý, cậu có thể có cớ về lại bên hắn. Nếu cậu đồng ý, cậu sẽ không còn vướng mắc chuyện trước kia. Lấy cớ này mà bên cạnh hắn. Chỉ là, cậu lấy được thứ Hong Jisoo cần rồi thì sau đó sẽ thế nào? Liệu cậu có thể bên hắn được bao lâu? Hắn sẽ cảm thấy ra sao khi biết cậu ở bên hắn là còn có mục đích khác?

- Tôi....

- Cậu chỉ cần lần lấy được thứ tôi muốn. Những chuyện đau đó cậu có thể tuỳ ý định đoạt. Tôi sẽ trả công cho cậu một năm tiền lương. Thậm chí còn có bồi dưỡng thêm.

Jisoo biết rõ, Myungho không coi trọng tiền đến thế. Anh chỉ muốn cho cậu thêm một lý do có thể thuyết phục.

Minghao nghĩ một lát. Một năm tiền lương của cậu đối với bọn cậu là khá lớn. Số tiền đó đủ để họ chi trả rất nhiều khoản chi phí. Junhwi cũng đã không còn liên quan đến Diamond, phải không?

- Nếu chuyện phi pháp của Diamond bị khui ra, Junhui...

- Cậu ta sẽ không sao. Có thể sẽ bị điều tra một chút... Nhưng với loại người như Moon Junhwi, tôi tin chắc trước khi rời khỏi Diamond, cậu ta đã dọn sạch đường lui cho chính mình rồi.

Jisoo cười thâm sâu. Không chỉ cậu ta, nếu là anh, anh cũng sẽ tự mình dọn dẹp sạch sẽ trước khi rời bỏ cái nơi chất đầy tội ác ấy. Tuy chỉ tiếp xúc với Moon Junhwi vài lần, anh có cảm nhận rất rõ, anh và cậu ta, có rất nhiều điểm giống nhau trong cách hành xử cũng như giải quyết công việc. Anh khá tin vào trực giác của mình.

Minghao vẫn tiếp tục cắn môi suy nghĩ. Thấy cậu vẫn còn cần thêm động lực, Jisoo lại nói tiếp.

- Nhưng tên Yoon Jin Hyuk thì khác. Hắn ta không thông minh như vậy. Suốt thời gian qua hắn ăn chơi trác táng ai cũng biết, còn là một trong những tay máu mặt của Diamond. Nếu thật sự điều tra, hắn ta khó mà thoát thân.

Jisoo nói hoàn toàn là thật. Moon Junhwi dù là tài lực hay thế lực đều có đủ, thậm chí là rất mạnh. Cậu ta dù có bị điều tra cũng không thể nào bị gánh tội trạng gì. Nhưng thật ra, Jisoo không nghĩ lúc ở Diamond, ngoài nắm quá nhiều cổ phần, Moon Junhwi lại có làm gì phi pháp. Cậu ta căn bản không phạm tội, chỉ là cậu ta quá dung túng cho mấy tay điếc không sợ súng tự phụ kia. Ngược lại, Yoon Jin Hyuk mang tội đầy mình. Tham ô, rửa tiền, đánh bạc, mua dâm, cưỡng hiếp, hành hung người khác, uy hiếp, đục két,...tội của hắn có thể liệt thành danh sách dài vài trang. Nếu Diamond bị sờ gáy, hắn ta là một trong những người chịu tội nhiều nhất. Lúc trước, Diamond có thế lực của Junhwi nên mọi chuyện đều êm đẹp. Bây giờ tuy không được như thế nữa nhưng kể ra, Kang Tae Mo cũng là người có quan hệ rộng nên tạm thời vẫn chưa nổi gió. Thứ Jisoo cần chính là một chút gió nhẹ này, anh sẽ khiến nó trở thành cơn bão kinh hoàng nhất đánh sập hoàn toàn con ác quỷ chết tiệt Diamond đó. Muốn như vậy anh rất cần Myungho đồng ý vụ làm ăn này.

Minghao vẫn chưa thể quyết định. Nếu như cậu đồng ý với Jisoo, cậu sẽ có tiền phụ giúp mọi người. Cậu sẽ có thể khiến cái địa ngục kia biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này, sẽ không còn những câu chuyện thương tâm vì hào quang hư ảo mà bất chấp tất cả bán mình cho quỷ, có thể giúp anh Wonwoo trừng trị tên Yoon Jun Hyuk đồi bại kia. Hơn nữa, còn có thể...

Minghao lắc đầu, cố thuyết phục bản thân cậu chỉ đồng ý vì ba lý do kia, cố lơ đi lý do quan trọng nhất và mang tính quyết định nhất.

- Được. Tôi đồng ý.

Minghao gật đầu, cậu chỉ là vì mọi người, không phải vì hắn.

Jisoo gật đầu hài lòng. Anh không biết thế này có gọi là lợi dụng cậu hay không. Nhưng anh cho rằng, để biến Diamond thành tro, dù là chuyện gì anh cũng sẽ chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com