Junhao Mua Thang Sau
tôi và anh hai tôi vừa cãi nhau xong. tôi chả hiểu anh ta có phải là người vô cảm hay không nữa. đứa bạn của tôi theo đuổi anh ấy suốt một năm trời nhưng anh ta còn chẳng có cảm xúc gì. tôi ôm cục tức trong lòng mà đi lên phòng, còn không quên đóng cửa thật mạnh để dằn mặt cái con người vô cảm kia.tôi thả người lên chiếc ghế gỗ, sẵn tiện đảo mắt một lượt qua chiếc bàn trắng tinh khôi. bỗng, một vật lạ lọt vào mắt tôi.nó là một cuốn sổ mỏng, bìa màu nâu được làm bằng da có hơi cũ kĩ cùng với một dãy số được khắc ở giữa bìa.07111997?“sao số này lạ vậy? chẳng phải ngày sinh của anh hai, vậy thì là gì chứ?”à quên, anh trai tôi tên là moon junhui, anh ấy là một nhà văn nổi tiếng. anh ta có rất nhiều sổ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cuốn sổ này. sự tò mò của tôi ngày càng dâng lên, tôi chầm chậm mở ra trang đầu tiên.“title : mưa tháng sáu
tác giả : moon junhui
dành tặng cho minghao, người anh yêu.”'người anh yêu’ sao? anh ấy yêu ai cơ? ngoài bạn tôi thì còn ai có khả năng nữa chứ?tôi vứt những suy nghĩ ấy qua một bên, lật qua trang tiếp theo."hôm ấy là một ngày mưa hiếm hoi giữa mùa hè oi bức.em biết đấy, tôi thích mưa lắm. cứ hễ mưa là tôi lại lấy cái ô nhỏ và đi dạo ở công viên gần nhà. hôm ấy cũng không là ngoại lệ, tôi cũng lấy ô và đi dạo.và ngày hôm ấy, cũng chính là lần đầu tiên tôi gặp em.hôm đó em không may quên mang theo ô nên đã trú mưa tạm ở cái mái che nhỏ xíu của chỗ bán tạp hóa.mặt em lúc ấy buồn thiu, như chú mèo nhỏ lạc mẹ vậy, vừa thương vừa đáng yêu.lúc ấy tôi chầm chậm tiến lại gần em, gõ gõ vai em thật nhẹ nhàng rồi hỏi em muốn dùng ô của tôi không. em cười nhẹ nhàng rồi đồng ý. tôi còn tưởng em sẽ từ chối vì tôi là người lạ cơ, nhưng em nói rằng, nhìn mặt tôi không giống người xấu nên tin tưởng tôi lắm. ngốc thật, sau này lỡ như người ta bắt cóc em thì sao đây hả em bé ngốc xít!à tôi quên, làm gì có sau này?”hửm? 'làm gì có sau này'? là sao? anh trai tôi nói gì vậy chứ? tự dưng bảo không có sau này?thôi kệ, đọc tiếp vậy.“một năm sau, cũng là một ngày mưa vào tháng sáu, tôi đã ngỏ lời yêu với em.em lúc ấy vỡ òa, nhào vào lòng tôi khóc nức nở, nhưng em khóc là vì hạnh phúc. cũng là hôm ấy, tôi và em đi hẹn hò buổi đầu tiên.nhưng… hai năm sau lại là một câu chuyện khác.vẫn là một ngày mưa của tháng sáu, em nói chia tay tôi. em biết không? khi ấy tôi buồn lắm, lẫn cả tức giận. em bảo em chán tôi, tôi sốc lắm. em vừa dứt câu đã quay gót bước đi, bỏ lại tôi giữa trời mưa tầm tã. ông trời đang khóc, khóc to lắm. nhưng sao bằng tôi? tim tôi đang bị bóp nghẹt, bởi em. sau hôm ấy, tôi sốt một tuần liền vì dầm mưa.một năm sau, vẫn là một ngày mưa của tháng sáu, bạn của em, kim mingyu, nói với tôi rằng em mất vì ung thư phổi rồi. tôi lúc ấy còn định chửi thằng nhóc ấy một trận vì giỡn quá trớn.nhưng đời đâu như là mơ? ngay khi thằng bé gửi cho tôi giấy bệnh của em, trái tim tôi lần nữa bị bóp nghẹt. tôi đau lắm em à, nước mắt tôi rơi lã chã, ướt hết một mảng giường. tôi lao ra ngoài đường, chạy đến bệnh viện mà thằng bé mingyu đã nói nhanh nhất có thể.chạy vào phòng bệnh, đập vào mắt tôi là thân xác tái nhợt của em. chẳng còn đôi môi hồng hào nào cả, tất cả đều nhợt nhạt cả rồi. tôi ôm em, ôm chặt em vào lòng, nhưng tôi chẳng còn nghe thấy tiếng tim em đập thình thịch như trước nữa, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc của tôi mà thôi.em ơi, hà cớ gì em lại không nói với tôi sự thật? nếu em nói, tôi và em vẫn có thể ở bên nhau thêm một năm nữa mà? tôi và em có thể làm mọi thứ mà hai ta chưa từng có cơ hội mà?thế nhưng, tất cả đều gói gọn trong hai từ ‘nếu như’.”nước mắt tôi bắt đầu rơi. tôi không biết rằng anh tôi đã trải qua những thứ như thế.tôi bước xuống nhà, anh hai tôi vẫn đang ngồi đó, tôi nhẹ nhàng mở lời."anh hai, em không ép anh yêu jinyeon nữa. chúng ta đi thăm mộ anh minghao nhé anh
_______và đây là chiếc se đầu tiên của em ạa !!!mong mng ủng hộ em nó, văn phong của em còn khá lủng củng, có sai sót gì mng góp ý nhẹ nhàng hoi nhóo!!!
tác giả : moon junhui
dành tặng cho minghao, người anh yêu.”'người anh yêu’ sao? anh ấy yêu ai cơ? ngoài bạn tôi thì còn ai có khả năng nữa chứ?tôi vứt những suy nghĩ ấy qua một bên, lật qua trang tiếp theo."hôm ấy là một ngày mưa hiếm hoi giữa mùa hè oi bức.em biết đấy, tôi thích mưa lắm. cứ hễ mưa là tôi lại lấy cái ô nhỏ và đi dạo ở công viên gần nhà. hôm ấy cũng không là ngoại lệ, tôi cũng lấy ô và đi dạo.và ngày hôm ấy, cũng chính là lần đầu tiên tôi gặp em.hôm đó em không may quên mang theo ô nên đã trú mưa tạm ở cái mái che nhỏ xíu của chỗ bán tạp hóa.mặt em lúc ấy buồn thiu, như chú mèo nhỏ lạc mẹ vậy, vừa thương vừa đáng yêu.lúc ấy tôi chầm chậm tiến lại gần em, gõ gõ vai em thật nhẹ nhàng rồi hỏi em muốn dùng ô của tôi không. em cười nhẹ nhàng rồi đồng ý. tôi còn tưởng em sẽ từ chối vì tôi là người lạ cơ, nhưng em nói rằng, nhìn mặt tôi không giống người xấu nên tin tưởng tôi lắm. ngốc thật, sau này lỡ như người ta bắt cóc em thì sao đây hả em bé ngốc xít!à tôi quên, làm gì có sau này?”hửm? 'làm gì có sau này'? là sao? anh trai tôi nói gì vậy chứ? tự dưng bảo không có sau này?thôi kệ, đọc tiếp vậy.“một năm sau, cũng là một ngày mưa vào tháng sáu, tôi đã ngỏ lời yêu với em.em lúc ấy vỡ òa, nhào vào lòng tôi khóc nức nở, nhưng em khóc là vì hạnh phúc. cũng là hôm ấy, tôi và em đi hẹn hò buổi đầu tiên.nhưng… hai năm sau lại là một câu chuyện khác.vẫn là một ngày mưa của tháng sáu, em nói chia tay tôi. em biết không? khi ấy tôi buồn lắm, lẫn cả tức giận. em bảo em chán tôi, tôi sốc lắm. em vừa dứt câu đã quay gót bước đi, bỏ lại tôi giữa trời mưa tầm tã. ông trời đang khóc, khóc to lắm. nhưng sao bằng tôi? tim tôi đang bị bóp nghẹt, bởi em. sau hôm ấy, tôi sốt một tuần liền vì dầm mưa.một năm sau, vẫn là một ngày mưa của tháng sáu, bạn của em, kim mingyu, nói với tôi rằng em mất vì ung thư phổi rồi. tôi lúc ấy còn định chửi thằng nhóc ấy một trận vì giỡn quá trớn.nhưng đời đâu như là mơ? ngay khi thằng bé gửi cho tôi giấy bệnh của em, trái tim tôi lần nữa bị bóp nghẹt. tôi đau lắm em à, nước mắt tôi rơi lã chã, ướt hết một mảng giường. tôi lao ra ngoài đường, chạy đến bệnh viện mà thằng bé mingyu đã nói nhanh nhất có thể.chạy vào phòng bệnh, đập vào mắt tôi là thân xác tái nhợt của em. chẳng còn đôi môi hồng hào nào cả, tất cả đều nhợt nhạt cả rồi. tôi ôm em, ôm chặt em vào lòng, nhưng tôi chẳng còn nghe thấy tiếng tim em đập thình thịch như trước nữa, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc của tôi mà thôi.em ơi, hà cớ gì em lại không nói với tôi sự thật? nếu em nói, tôi và em vẫn có thể ở bên nhau thêm một năm nữa mà? tôi và em có thể làm mọi thứ mà hai ta chưa từng có cơ hội mà?thế nhưng, tất cả đều gói gọn trong hai từ ‘nếu như’.”nước mắt tôi bắt đầu rơi. tôi không biết rằng anh tôi đã trải qua những thứ như thế.tôi bước xuống nhà, anh hai tôi vẫn đang ngồi đó, tôi nhẹ nhàng mở lời."anh hai, em không ép anh yêu jinyeon nữa. chúng ta đi thăm mộ anh minghao nhé anh
_______và đây là chiếc se đầu tiên của em ạa !!!mong mng ủng hộ em nó, văn phong của em còn khá lủng củng, có sai sót gì mng góp ý nhẹ nhàng hoi nhóo!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com