Junhao Cupid S Crystals
Nhật ký à, nhật ký ơi. Không biết nếu Lee Chan biết được mình bắt chước câu mở đầu của em ấy thì em ấy sẽ cảm thấy như nào nhỉ? Mình cá là thằng nhóc sẽ chẳng nhỏ nhen đến mức đi đòi tiền bản quyền mình, nhưng với điều kiện tiên quyết là nhóc Lee Chan phải đọc được trang nhật ký này đã, mình sẽ giấu nó ở một nơi thật sâu mà không ai trên đời này biết được (trừ mình ra, tất nhiên rồi). Bắt đầu kỳ nghỉ Đông, Junhui đã ngỏ ý mời mình ở lại nhà của anh vào tuần lễ đầu tiên, rồi sau đó cả hai sẽ lên đường về Trung đón một kỳ nghỉ Đông thực thụ bên gia đình. Mình không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn, dù sao mình cũng không muốn làm phiền cô chú trong gia đình bảo trợ của mình bên này, mà đến nhà của thằng Seokmin hay thằng Mingyu thì lại ngại làm phiền quá. Khi mình nói điều này xong, mặt của cả hai thằng dường như không thể nào tin được, còn rất ư là ương ngạnh mà hỏi lại mình: "Chứ không phải là vì chúng mày muốn bám dính nhau xuyên suốt cả kỳ nghỉ Đông hả?" Phải, mà cũng không phải. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, anh và mình quyết định làm một chuyến đến nhà anh Jeonghan, vì dù sao bộ ba thủ lĩnh của Slytherin đều tập trung quanh nhà của anh Jeonghan hết cả. Điều đó có nghĩa là có anh Jeonghan thì sẽ có anh Seungcheol, có anh Seungcheol thì sẽ có anh Jisoo, mà có anh Jisoo thì sẽ lòi ra thằng Seokmin kè kè bên cạnh anh nữa. Anh Seungcheol và anh Jeonghan nói với giọng điệu chắc nịch rằng cả hai sẽ bám dính nhau cả kỳ nghỉ Đông này vì bên phía gia đình nhà anh Jeonghan đều đã quyết định sẽ đi du lịch cho kỳ nghỉ hiếm hoi xuyên suốt cả năm của mình, mà anh thì lại không muốn xa người yêu mình tí nào (hoặc không muốn khi trở về thì anh Seungcheol đã hoá thành hòn vọng phu) nên đã từ chối đi cùng ba mẹ. Anh Seungcheol cũng nói có lẽ cả hai bên gia đình đều đã đánh hơi được việc hai người đã ở bên nhau, vậy nên khi anh nói anh muốn qua nhà anh Jeonghan ở vài ngày, ba mẹ anh Seungcheol thiếu điều muốn liệng thằng con có hiếu của mình sang nhà họ Yoon luôn cho đỡ khuất mắt. Anh Jisoo thì không may mắn như thế, anh kể với giọng buồn thiu, nói anh chỉ có ba ngày đón kỳ nghỉ Đông ở đây trước khi phóng sang Los Angeles thăm gia đình của mình. Thằng Seokmin cắn môi liên tục suốt cả quá trình nghe anh nói, nếu nó thật sự có tai và đuôi nó thật sự biết vẫy, mình nghĩ nó sẽ xẹp lép và ỉu xìu y hệt tâm trạng của chủ nhân nó vậy. Nhưng mà rất nhanh sau đó, mình thấy thằng lỏi như được bật công tắc, đâm sầm vào người anh Jisoo với cái giọng ngọt lịm đòi anh đi hẹn hò với nó suốt cả ba ngày này. Anh Jisoo điềm nhiên không thể chịu đựng sự nũng nịu của người yêu, thế nên cũng gật đầu đồng ý với nó, thế nên Seokmin mới có thể cười hề hề cho đến lúc ra về, nó vẫn không quên hôn lên má anh người yêu xinh của mình một cái thật kêu rồi ra vẻ quyến luyến bịn rịn (thật lòng thì nhìn có hơi mắc ói). Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, theo sau mình và anh Junhui là nhóc em út Lee Chan, bọn mình đến ăn ké nhà anh Soonyoung vì nghe tin gia đình anh muốn tổ chức tiệc mừng nghỉ Đông. Nhà anh Soonyoung chộn rộn y hệt con người anh, ồn ào và náo nhiệt, lúc nào cũng niềm nở và tiếp đón mọi người một cách nhiệt thành quá mức. Nhưng khi bước chân vào phòng anh thì mọi thứ lại khác hẳn, có lẽ vì việc bước vào phòng ngủ cũng giống như việc bước vào trong thế giới thu nhỏ của một người nào đó, nó thể hiện nội tâm bên trong của chủ nhân nó một cách vô thức. Tất nhiên, chúng mình cũng mấy ngạc nhiên khi thấy bên trong thế giới nội tâm của anh Soonyoung là anh Jihoon (thật ra là cũng hơi, vì mình không nghĩ anh Jihoon lại chấp thuận qua đêm ở nhà anh Soonyoung dễ dàng đến thế). Mình không rõ họ đã xác định mối quan hệ với nhau chưa, nhưng mình nghĩ là rồi, hoặc là họ cảm thấy thoải mái ở thời điểm hiện tại với mối quan hệ mập mờ không rõ này hơn. Anh Junhui nói với mình rằng không nên can thiệp vào chuyện hai người bọn họ, vì làm như thế sẽ rất đau đầu, và mình không thể nào đồng tình với anh hơn trong quan điểm của chuyện này. Mình vẫn nhớ như in cái thời thằng Seokmin còn khóc lóc ỉ ôi vì không rõ tín hiệu anh Jisoo cho là đèn xanh hay đèn đỏ, sau đó mới té ngửa ra đó là đèn vàng, anh muốn nó đi từ từ chậm rãi chứ không phải một nước phi thẳng vào trái tim anh. Mình nghĩ anh Soonyoung và anh Jihoon cũng thế, có thể một trong hai người chưa ai sẵn sàng đón nhận một mối quan hệ chính thức cả, nhưng dù gì mình mong họ có thể tìm được giải pháp phù hợp cho mình nhất. Thằng nhóc Lee Chan có vẻ cam chịu khi kẹp giữa hai đôi chim cu đang tình nồng ý mật với nhau, nó còn điềm tĩnh hỏi mình có muốn uống Coca không. (Tất nhiên là chưa đến mùa Xuân năm Lee Chan tự nguyện xuống bếp lấy nước uống cho mình, nhưng lại là mùa Đông năm anh người yêu bên cạnh sử dụng phép thần thông biến hoá mà pha cho mình một tách trà cam thảo rồi.) Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, mình và anh đến thư viện thành phố, đối tượng bọn mình tóm được lần này là anh Wonwoo và thằng Mingyu đang lải nhải liên hồi bên cạnh anh. Nhiều lúc mình cũng nể anh Wonwoo lắm, vì thực sự nói rất nhiều, mà cái chủ đề nó nói lại nhiều khi chẳng ăn khớp gì đến bối cảnh hiện tại. Nó có thể bàn luận về cách nhào lộn ba trăm vòng trên mặt Trăng mà không thấy mệt khi đang đi mua cà phê cho anh Wonwoo, rồi lại nói đến chuyện đồ ăn ngọt hay đồ ăn mặn khi anh Wonwoo đang hỏi nó đã làm xong bài tập nghỉ Đông hay chưa. Nhưng anh Wonwoo không chê nó phiền, ấy thế mà còn kiên nhẫn giải đáp từng thắc mắc của Mingyu dù chúng có ngớ ngẩn ra sao. Mình cứ thấy được dăm phút nó lại mở miệng ra hỏi anh một lần, vấn đề trải dài từ "Anh nghĩ người ngoài hành tinh có thật hay không?" cho đến "Anh thấy nếu kỳ lân và phượng hoàng lửa đánh nhau thì bên nào thắng?", đôi khi nó sẽ dẻo quẹo đánh lạc hướng anh bằng: "Hôm nay anh có thích em thêm một chút nào không?" Anh Wonwoo đáp lại là, "Anh có." Thế là cái miệng của Kim Mingyu lại được một phen kéo ngoắc lên tận mang tai, rất không màng hình tượng mà áp sát vào anh hỏi liên hồi chục câu nữa, mặc cho cái thân bự tổ chảng của nó thiếu điều muốn che đống sách anh đang đọc lại. Mình thầm cảm thán sao thằng lỏi này có thể bảo dạn được như thế, còn nó chỉ cười hề hề bảo, "Bố tao dạy là không mặt dày thì không rước được vợ về dinh." Anh Junhui thấy thế liền thực hành ngay, nhưng may thay là anh vẫn biết ngại, hai đứa bọn mình lại kéo nhau ra một kệ sách hẻo lánh nào đấy rồi hôn hít gần mười phút đồng hồ mà không biết chán. Mình nghĩ nếu giáo sư Snape biết mình kéo anh học sinh gương mẫu của thầy về dạy hư như thế này thì thầy sẽ thức lắm, nhưng mà biết sao đây, vì anh học sinh gương mẫu ấy của thầy lại nghiện vị trên môi mình rồi. Mình tạm biệt anh Wonwoo với thằng Mingyu bằng đôi môi sưng tấy, anh người yêu mình thì đương nhiên cũng chả khá khẩm hơn là bao, vì đùa hư quá mà anh bị mình cắn cho rướm máu trên môi. May là anh người yêu không giận, lúc ra khỏi thư viện, anh còn hỏi mình một câu bằng tông giọng điềm nhiên, "Em muốn trải nghiệm làm ma cà rồng không?" Mãi đến khi về nhà và nếm thử vị máu trên môi anh lần nữa, mình tự hỏi cái món này có bổ béo ngon ngọt gì đâu mà mấy anh chị ma ca rồng cứ thích mãi thế. Xen kẽ giữa các nhịp thở không được đều đặn mấy của anh và mình, Junhui đáp, "Đổi lại là bọn mình, dù biết rõ một nụ hôn kéo dài mười giây là đủ cho quá trình trao đổi giữa tám mươi triệu vi khuẩn, mà anh vẫn nghiện hôn em đấy thôi?" Giọng anh hơi dằn nhẹ, mình có thể đọc ra cái ẩn ý bên trong câu nói đó của anh là, "Anh thấy em hỏi hơi nhiều, cũng hơi mất tập trung trong quá trình trao đổi vi khuẩn, mời đồng chí em người yêu của anh tập trung lại đi ạ." Tất nhiên là trên cương vị là một người có tác phong đầy nghiêm túc và mẫu mực, đồng chí em người yêu đương nhiên dồn hết sức tập trung cao độ vào mười lăm phút sau đó. Kết quả là vào ngày thứ tư của kỳ nghỉ, Boo Seungkwan hết nhìn môi mình rồi lại phải bật thốt với Wen Junhui, "Ông tiết chế bản thân lại giùm tôi cái!" Chwe Hansol một bên đang nghịch tuyển tập băng cát-xét cũ được chất thành đống của Seungkwan cũng phải ngước lên nhìn vì chất giọng đanh thép của bạn. Rõ ràng mình thấy ánh mắt phán xét của thằng nhóc rõ mồn một như mặt trời giữa ban ngày, nhưng khi mình cáo trạng cho Seungkwan, thằng bé lại đáp, "Anh đi mà mách người yêu anh ấy, Chwe Hansol là em bảo kê cho bạn ấy rồi." Thế thì chịu. Cũng không thoát được cảnh giống anh Jisoo, Chwe Hansol chỉ có thể dành kỳ nghỉ đông của mình ở lại nhà Boo Seungkwan được vài ngày thì lại phải vội bay về Manhattan với gia đình. Hai thằng bé cứ hễ ở gần nhau là lại như xây được cả một thế giới cho riêng mình, ngay cả Junhui cũng chỉ ra được điều này khi chúng mình thấy rải rác những tấm polaroid chụp riêng của cả hai vương vãi trên sàn nhà, những chồng băng cát-xét cũ, một vài cuốn truyện tranh mà Boo Seungkwan thích và cả đĩa phim hoạt hình mà Hansol thích xem khi còn ở Mỹ. Dường như muốn dằn đi cảm giác mình là một phù thuỷ, không có mấy đồ vật phép thuật được trưng bày trong phạm vi thế giới của cả hai, ngay cả đũa phép cũng được hai đứa vứt trong rương đồng phục. Mình nhìn vào chiếc áo bóng chày màu xanh dương đang đắp lên cây Guitar điện màu vàng trong góc, rồi nhẹ giọng cảm thán. Boo Seungkwan không muốn làm phù thuỷ, Chwe Hansol có cha mẹ làm trong bộ Pháp thuật nhưng vẫn tình nguyện vứt bỏ thân phận phù thuỷ cao quý của mình mà làm một người bình thường trong thế giới của Boo Seungkwan. Điều này cứ quẩn quanh trong đầu làm mình nghĩ mãi, cho đến khi về nhà, mình mới hỏi Junhui, "Anh nghĩ hai đứa nó đã vượt qua khỏi vùng an toàn chưa?" Junhui đang xếp giày của mình và anh vào trong kệ tủ, suy nghĩ một hồi rồi nói, "Nhóc Chwe có vẻ sợ hãi, còn em Boo thì có vẻ thoải mái hơn khi ở trong vủng an toàn, chuyện thành đôi có vẻ hơi gian nan trắc trở cho cả hai đứa đấy." Cả hai đứa mình không hẹn mà cùng thở dài. Đêm đến, Junhui lại ấp mình vào lòng như bao tối nọ, anh hỏi mình là, "Em có bao giờ muốn mình là một người bình thường chưa?" Anh dùng từ "người bình thường" thay cho Muggle, như muốn hoàn toàn thoát ly khỏi thế giới Pháp thuật mà cả hai đã được định sẵn thân phận bên trong này. "Em chưa, và thú thực là em cũng không muốn lắm." Mình thật thà đáp, "Em thấy phép thuật làm cuộc đời mình trở nên dễ dàng biết bao, việc gì mà phải chối từ nó chứ? Vả lại, nếu chúng mình mà là người bình thường mà em muốn buộc chặt anh ở bên em thì chỉ có đường mà đi chơi bùa ngải, em không muốn đụng đến đống tà thuật Á đông đấy đâu." "Em không cần phải chơi bùa ngải để buộc chặt anh lại đâu mà," Anh khúc khích cười, làm mình cũng vô thức cười theo. "Anh còn lo là em sẽ chạy, đến lúc đấy rồi anh sẽ không biết làm cách nào để kéo em về bên anh được nữa, vì lúc đó anh đâu phải Wen Junhui cùng cái vạc dược thần kỳ nữa đâu? Chưa kể nữa là làm người bình thường thì tẩy tóc không tiện lắm, lần trước là bất đắc dĩ anh mới phải đi nhuộm ở tiệm, chứ phù thuỷ chúng mình chỉ cần nguẩy đũa mấy lần là xong mà." Mình thầm cảm thán với logic của anh, đúng là mấy việc nhuộm tóc tẩy tóc không tiện thật, vì người bình thường không thể nào sáng đầu xanh chiều đầu nâu rồi tối lại đầu vàng như Wen Junhui được. "Anh hỏi để muốn biết về dự định tương lai của em thôi." Anh chốt lại. "Nếu đáp án của em là có, em muốn trở thành một người bình thường, anh sẽ không ngại mà thay đổi tuyến đường mà mình đã vạch sẵn để trở thành một người bình thường với em. Nhưng em đã trả lời là không, thì anh sẽ giữ nguyên lộ trình, anh muốn làm một Thần Sáng sau này." Mình gật đầu, cho dù anh có nói anh muốn làm Bộ trưởng bộ Pháp thuật thì mình cũng sẽ ủng hộ anh, "Em cũng đoán được, mà, sau này em muốn làm ở Viện thánh Mungo." "Anh đang tính bảo để anh mua lại cả cái Viện thánh cho em, để em cầm đầu ở đấy luôn." Junhui đùa, "Nhưng mà anh thấy thế thì không ổn lắm, thà là anh xây cho em nguyên cái bệnh viện mới toanh, rồi đặt tên là Viện Thánh Minghao còn được." "Anh làm thế rồi ai dám đến khám bệnh nữa?" Mình hùa theo, "Vả lại, em cũng có phải Thánh đâu, thà bảo em là bác sĩ đầu tiên của viện còn được ấy." "Em là Thánh mà," Junhui đáp lại bằng giọng điệu nhẹ tênh, "Em là Thánh của anh." Mấy câu sến sẩm của Junhui chưa giờ là lỗi thời cả. Sáng ngày thứ năm, mình mở mắt thì thấy tấm lưng cùng bả vai rộng của anh đang quay lại về phía mình, anh đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Biết mình dậy, anh nhẹ nhàng quay sang, "Chào buổi sáng em." Mình nói theo, giọng chậm rì rì, "Chào buổi sáng." Wen Junhui có vẻ tươi tỉnh hơn sau khi biết mình đã dậy, anh với tay vào trong chăn, gẩy mấy sợi tóc đang chổng ngược lên không theo quy củ nào của mình, hỏi, "Mình dậy đánh răng rồi anh pha trà cho em nhé?" Việc bắt đầu ngày mới bằng một ly trà dần dà đã trở thành một nghi lễ linh thiêng giữa anh và mình vào mỗi buổi sáng, một phần vì mình không thích vị đắng mà cà phê mang lại, phần còn lại là vì Wen Junhui thấy kỹ nghệ pha trà chẳng khác gì nấu dược trong vạc độc là bao. Anh có vẻ hứng thú với bộ môn trà nghệ nhiều hơn, thiên phú mà giáo sư Severus Snape đã tán thưởng biết bao lần lại được anh tận dụng để pha trà cho mình vào mỗi buổi sớm, bảo không tự hào là mình đang nói điêu. Xét đến việc bọn mình chỉ còn vỏn vẹn hai ngày nữa trước khi bắt đầu chuyến hành trình về quê nhà hưởng lễ nghỉ Đông, mình hỏi, "Anh nghĩ về Trung rồi anh sẽ làm gì chưa?" Anh chun mũi, có vẻ không chắc lắm, "Có lẽ anh sẽ giúp mẹ anh làm vườn và chăm sóc cho đống cây cảnh của bà một chút, anh không muốn chơi cờ cùng bố, nên anh sẽ nằm trên giường cả ngày, nếu chán quá anh sẽ gọi cho em." "Anh chỉ đến tìm em khi anh chán thôi à?" Mình dẩu môi, khịa lại. "À, anh chỉ đến bên em lúc buồn, còn những ngày vui anh về nơi đâu." "Buồn vui gì anh đều ở bên em cả mà," Junhui nhanh chóng chữa cháy bằng cách hôn lên má mình một cái. "Mình phải thử trải nghiệm cảm giác của người yêu xa đã chứ, nhưng mà tất nhiên khi nào anh rảnh anh sẽ gọi điện cho em, anh hứa mà." Hai ngày sau đó, nguyện ước được trải nghiệm cảm giác yêu xa của Wen Junhui vỡ tan bành. Vì nhà anh với nhà mình lại ngay đối diện nhà nhau. Wen Junhui hơi trợn mắt, vẻ mặt rõ là chán chường nhìn mình ở nhà đối diện, "Sao em không bảo là nhà em cũng ở trong khu này ngay từ đầu?" "Ai mà biết được bọn mình lại ở đối diện nhau đâu," Mình cười. "Vả lại, anh không muốn gặp em thì nói, không cần phải trợn tráo mắt lên như thế đâu nhé." "Anh nào dám." Có vẻ hơi sợ phụ huynh, anh không dám tông sầm môi anh lên môi mình như trước nữa. Còn chưa kịp phang thêm câu nữa thì bỗng nhiên người anh căng cứng lại, mặt cũng nghiêm nghị hơn mà bật ra một câu tiếng Trung, "Con chào hai bác ạ." Mình bật cười, kéo khoảng cách của mình với anh ra chừng một sải tay, rất thản nhiên mà mách tội. "Ba mẹ ơi, có anh hàng xóm này lạ hoắc nãy đứng ở cửa lườm con mãi, thái độ hình như không thân thiện lắm í ạ." Mẹ mình nhìn mình rồi lại đánh giá anh-hàng-xóm-lạ-hoắc nọ, cuối cùng mới thở dài một câu, "Con đừng có bắt nạt Tuấn Huy như thế, cứ đanh đá như con thì chó nó yêu mất thôi." Tuấn Huy bị bắt nạt trong lời đồn hơi sững người, biểu cảm như đang trải qua ngũ vị tạp trần. Mình bật cười, kéo anh lại, "Ối giời, chó nó yêu thì chưa chắc đâu nhé, nhỡ đâu người nhìn trúng con lại xuất sắc hơn người thì lúc đấy mẹ đừng có mà tiếc nhé." "Anh đừng tưởng tôi nhìn không ra anh dạy hư Tuấn Huy nhà bên đấy nhé," Ý của mẹ là, mẹ biết tỏng hai đứa yêu nhau rồi, đừng giả đò một cách thật trân như thế nữa. "Tuấn Huy có bị thằng Hạo bắt nạt thì cũng đừng nhịn mà phải bật lại nhé con, đừng cho thằng quỷ con này cái quyền thích làm gì thì làm, nó lại thuận thế coi trời bằng vung thì chết dở." Hình như Wen Junhui hơi bất ngờ, anh hết nhìn mình rồi lại nhìn mẹ, biểu cảm ngơ ngác đáng yêu không chịu được. Mình nhịn dữ lắm mới không cười trêu anh ngốc, rủ lòng thương mà thì thầm vào tai anh, "Lần nào viết thư em cũng kể về anh mãi nên ba mẹ em thiếu điều nhận anh làm con nuôi rồi." Nhưng mà không nhận được, nhận rồi chỉ sợ hai đứa mình không yêu nhau nổi. "Em Hạo ngoan mà, không có bắt nạt con tí nào đâu bác." Junhui không chớp mắt mà bịa, làm như cái người mới cắn cho môi mình rách máu hôm trước không phải là em-Hạo-ngoan nào đấy. "Lần gặp mặt này cháu lại bất cẩn không mang theo quà cho hai bác, cháu xin lỗi nhiều." Tiếng lành đồn xa, ai cũng chả biết Wen Junhui nhà đối diện học hành xuất sắc tính tình lễ phép rồi, để con trai lá ngọc cành vàng nhà người ta cúi đầu xin lỗi mình như thế này cũng không ổn lắm nên ba mình nhanh chóng dúi tay anh bao li xì đỏ thắm, nhìn xong mình cũng hơi bất ngờ, "Bác mới là người phải xin lỗi, khoảng thời gian này làm phiền cháu chăm sóc cho Minh Hạo nhiều quá." Ba người cứ đẩy qua đẩy lại như chơi tung hứng, mình thân con ruột mà đứng bên ngoài nhìn như người xem kịch, lâu lâu còn bon chen vào mấy câu trêu Wen Junhui làm anh trợn mắt tợn. Tình hình cứ thế cho đến hết kỳ nghỉ Đông, lúc đang gói ghém lại đồ đạc cho mình, anh lại cảm thán, "Thế mà anh tưởng chúng mình còn được trải nghiệm cảm giác yêu xa." Mình bật cười. Duyên phận trói chúng mình chặt quá, muốn xa còn chẳng được đây. Nhưng mà như thế cũng tốt, vì mình thật sự thích Wen Junhui nhiều lắm.
————————————————————Lời kết: Vl ý là hết thật rồi ấy cả nhà =)))))))))))))))))Nói thật thì mình đã bỏ bê Cupid's Crystal quá lâu, lâu đến mức mà khi mình bắt tay vào viết lại những chương cuối mình còn phải lội lên đọc lại từ đầu để nhớ tình tiết. Mình thấy bản thân mình cũng hơi khốn nạn vì lề mề từ ngày này sang tháng nọ như thế, nhưng mà huhu biết sao giờ cả nhà ơi tính mình lười muôn năm muôn thưở rồi ấy =))))))))))))))))))Nói chung là mình cũng không biết phải cảm ơn nhiều thế nào với những người đã ủng hộ cho Cupid's Crystal, đây là con hàng đầu tiên của mình với Junhao và cũng là bộ mình dành nhiều công sức nhất luôn. Để tri ân cho tình yêu của mọi người, mình xin lộn mèo ba trăm vòng như Kim cún ạ!Cùng đoán xem mình có đủ chăm để viết phiên ngoại cho những cặp phụ không nhé =))))))))))))))))) Cái này cũng ú oà lắm đấy.Thân gửi từ @ksfssint, 24/12/2023 03:43AM.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com