TruyenHHH.com

Jung Yoon Jae Thu Hep Pham Vi

Kết thúc bữa ăn, Yoon Jae tự mình nhận nhiệm vụ rửa bát. Seo Jang muốn phụ anh, ít nhiều gì khi ăn ở nhà người khác thì cũng nên như thế. Cô vừa mới sắn tay áo lên thì đã bị Yoon Jae xách cổ áo nhẹ nhàng tống ra ngoài. Trước khi đóng cửa nhà bếp, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm:

-Việc nhà em không cần phải lo, tôi lo được. Bây giờ và sau này cũng thế.

Yoon Jae nói xong, liền đóng cửa một cái rầm, bỏ mặt cô đứng ngơ ngác ở trước cánh cửa nhà bếp. Nơi này trở thành nơi mà "kẻ không phận sự miễn vào" do anh đặt ra.

 Vì vậy nên Yoon Jung tranh thủ kéo Seo Jang vào phòng, cho cô bé xem những món đồ chị đã mua về ở nước ngoài.

Đồ cho Seo Jang cũng đã phải bốn túi giấy, bên trong mỗi túi cũng phải hai đến ba bộ đồ. Đây toàn là những món cao cấp đắt tiền, nhưng Yoon Jung phải bỏ vào chung nhiều túi như thế này là vì để cho tiện việc xách về.

-Hay thật đấy Seo Jang, mấy bộ chị mua cho em đều vừa vặn thế này!

Chị bảo Seo Jang ướm thử lên người, Yoon Jung không nhịn được phải tự cảm thán khả năng phán đoán của mình. Quả thật là vừa như in, không lệch một xăng ti nào.

Còn bốn túi đồ kia là trà bánh và một số mĩ phẩm chị mua về tặng cha mẹ Seo Jang. Toàn là những loại đắt tiền và nổi tiếng vô cùng, không phải ai cũng có thể mua được.

Seo Jang tự cảm thấy, đúng là chúng ta không thể dạy người giàu cách tiêu tiền cũng như tặng quà cho người khác.

Cha là doanh nhân có công ty riêng, mẹ là diễn viên truyền hình, chị lại vừa mới du học về. Gia đình Yoon Jae không hề thuộc dạng tầm thường một chút nào đâu.

Hai người đang sắp xếp đồ đạc bỏ lại vào túi, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ. Yoon Jung lọ mọ đứng dậy tiến đến vặn tay năm cửa, Yoon Jae sau khi rửa chén bát xong thì đang đứng ở bên ngoài chờ.

Chị quay trở lại vào trong, không báo trước ôm bốn túi đồ nặng nhất ra nhét vào tay em trai mình. Seo Jang phía sau cầm mỗi bên tay hai túi áo quần, nhẹ hơn phần Yoon Jae xách rất nhiều.

-Yoon Jae phụ Seo Jang xách về nhé.

Yoon Jung trước khi đóng cửa phòng còn nháy mắt với Seo Jang, tâm trạng xem chừng rất tốt:

-Đi về cẩn thận nhé. Khi nào rảnh chúng ta cùng nhau đi chơi!

Cô gật đầu, mỉm cười ngoan ngoãn trả lời:

-Vâng ạ. Tạm biệt chị em về.

Seo Jang bước xuống lầu, tiến về phòng khách chào tạm biệt cha mẹ Jung liền nhanh chóng trở về nhà. Vừa bước ra cửa, Yoon Jae đã lấy hết đống túi cô đang cầm, bảo rằng để anh xách hết mấy túi này. Vốn dĩ ban đầu Seo Jang không chịu, nhưng cuối cùng không thể cãi lại nên cũng đành miễng cưỡng để anh xách hộ hết về nhà.

Trên trán Yoon Jae ướm một màng mỏng mồ hôi, Seo Jang thấy thế liền lo lắng hỏi:

-Có nặng lắm không? Đưa em cầm một nửa cho.

Yoon Jae vẫn bước đi vững chắc và nhịp nhàng, vẻ mặt chẳng có gì là mệt mỏi. Vô cùng thong dong mà bình tĩnh trả lời cô:

-Em coi thường tôi rồi đấy, hôm trước cõng em về tận nhà còn chẳng thấy gì. Đống đồ nhỏ này chỉ là chuyện cỏn con thôi.

Seo Jang tất nhiên là không chịu thua, tiếp tục nói:

-Nhưng mà trán anh đổ mồ hôi rồi kìa?

Yoon Jae dời mắt nhìn xuống bộ đồ anh đang mặc, sau đó lại di chuyển ánh mắt nhìn cô nở một nụ cười nhạt:

-Em thử mặc bộ đồ này đi dưới nắng thử xem có đổ mồ hôi giống tôi không?

Cô nhất thời đuối lý, liền vờ nói lảng sang chuyện khác. Anh nhìn cô thở ra một hơi, miệng vẫn duy trì nụ cười:

-Có nhất thiết là khi quê thì em lại đánh trống lãng như thế này không? Bộ dạng này của em trông ngốc nghếch lắm.

Seo Jang cắn môi dưới, rủa thầm trong thâm tâm: ... đồ đáng ghét nhà anh! Anh mới là kẻ ngốc nghếch vô phương cứu chữa!

Yoon Jae nhướn mày, ánh mắt nhìn cô thâm sâu như có thể nhìn thấy nội tâm của đối phương. Anh nở nụ cười xấu xa, giọng điệu có chút mỉa mai:

-Trong lòng em đang chửi tôi đúng không?

Seo Jang bật chế độ diễn viên. Cô hoảng loạn lắc đầu, nắm lấy cánh tay anh lắc qua lắc lại, thực hiện một màn diễn xuất tỏ vẻ ấm ức như bị đổ oan:

-Em không có. Anh à, anh nghĩ em là người như vậy sao?

Yoon Jae nhếch mép, cúi đầu sát mặt cô mà nói:

-Vẻ mặt của em cho tôi biết là em đang chửi tôi.

Seo Jang cứng đờ người, tay đang vịnh vào anh cũng buông thõng xuống. Cô trong phút chốc liền trở lại con người thật của mình, thở dài cố nặn ra nụ cười khổ:

-Vậy thì em sẽ đi học một khóa quản lí biểu cảm. Sau này có chửi thầm anh trong bụng, anh cũng sẽ không nhận ra.

Anh gật gù, biểu cảm hài lòng. Không tiếp tục đôi co với cô nữa.

Đưa Seo Jang về đến nhà, Yoon Jae cũng không nán lại mà nhanh chóng trở về. Trước khi rời đi, anh còn mỉm cười xoa đầu cô. 

-Tôi về đây, mai gặp lại nha bạn nhỏ Seo Jang.

Cô im lặng đem đồ vào nhà, đưa cho cha mẹ rồi lên chạy đùng lên phòng. Mẹ Jeong ngó đầu ra khỏi cửa phòng khách, hướng về lầu trên mà quở trách:

-Này, làm gì mà gấp gáp vậy con, đi từ từ thôi chứ! 

Bà chống tay vào hông, nhìn lên lầu thở dài, một lúc lâu sau lại tự lầm bầm với bản thân:

-Thật tình, con bé này hôm nay bị gì không biết. Chẳng lẽ hôm qua để nó ngủ ở nhà Yoon Jae bỏ về trước nên giận mình rồi?

 Seo Jang sau khi vào phòng thì ngay lập tức đóng sầm cửa lại. Cảm thấy không còn ai có thể thấy được trạng thái cô lúc này mới có thể thở phào một hơi.

Mặt Seo Jang nóng bừng, chắc là cũng ửng đỏ hết lên rồi. Tất nhiên là với trạng thái này thì không thể cho mẹ nhìn thấy được, bà sẽ tra hỏi lí do tại sao mặt cô lại đỏ như thế này mất.

Cô thầm nghĩ rằng thật sự kì lạ, hôm nay anh chỉ mới xoa đầu cô một cái thì cô liền cảm thấy tim mình đập nhanh thế này? Chẳng lẽ lại bị bệnh tim rồi?

Sau đó lại tự cười giễu bản thân mình: suy nghĩ hồ đồ lung tung. Có lẽ là do đi hôm nay nắng hơi gắt nên cô mới cảm thấy như thế này. 

Một ngày của Seo Jang trôi qua rất nhanh. Thời gian chủ yếu là ở bàn học ôn bài, chỉ trừ một khoảng thời gian nhỏ để đi tắm và ăn uống. Còn lại học đến hơn mười hai giờ khuya mới chịu rời bàn đi ngủ.


Sáng sớm Yoon Jae vừa bước đến trước ngõ nhà Seo Jang đã thấy cô đứng đợi sẵn. 

-Sao lại đứng đây? 

Yoon Jae chậm rãi bước đến hỏi, có vẻ rất tò mò. Seo Jang tránh ánh mắt của anh, chỉ nói một cách qua loa:

-À... hôm nay thi mà. Em hơi lo nên ra đây hóng mát trước khi đi học.

Anh bật cười, cảm thấy cô nói dối thật tệ, nhìn mặt liền biết nhưng cũng không nói hay chọc ghẹo thêm gì. Cả hai cùng nhau xuất phát đến trường, suốt quãng đường đi lại tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào. Yoon Jae không mở lời trước, thì cô cũng không thèm nói chuyện.

Anh đưa cô đến cửa lớp, không quên nhét vào cặp cô chai sữa sau đó liền xoay người trở về lớp chuẩn bị thi giữa kì. Seo Jang nhịn không được nhanh tay nắm lại cổ tay anh, mất một lúc sau mới dám lên tiếng:

-... Anh thi tốt nhé.

Anh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, khẽ mỉm cười gật đầu xong thì rời đi không nói lời nào. 

Seo Jang ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng anh khuất dần, cảm thấy có chút hụt hẫng lẫn tủi thân. Không chúc cô thi tốt thì ít nhất cũng nên nói cảm ơn chứ, cái tên đáng ghét này thật là...

Seo Jang mang cái tâm trạng nặng nề bước vào lớp, đi một mạch thẳng đến bàn mà ngồi xuống. So Hee thấy thế, đi đến bàn cô, còn chưa kịp mở lời hỏi chuyện gì thì cô đã thảy cặp vào tay cô bạn, thờ ơ:

-Lấy sữa đi, cho cậu đó.

So Hee còn chưa hiểu chuyện gì, cũng nghe theo lời cô lấy chai sữa ra. Nhìn ngó một hồi chai sữa nhỏ trên tay, nét mặt bỗng dưng lại trở nên kì hoặc.

-Ô, trên thân chai có ghi gì này? Gì đây... "Chúc bạn nhỏ của Yoon Jae thi tốt!".  Cái gì đây trời???

Seo Jang một giây trước vừa mới bày ra vẻ mặt không quan tâm, một giây sau nghe đến đó như bừng tỉnh, liền nhanh tay lấy lại chai sữa. Cô tròn mắt nhìn, quả thật là chữ của Yoon Jae.

Cứ ngỡ anh lạnh lùng đáng ghét không thèm chúc cô thi tốt, nhưng thật ra anh trai này lại chuẩn bị sẵn cả rồi.

So Hee im lặng nhìn bạn mình, gật gù mấy cái như đã hiểu. Cô bạn dựa người vào bàn học, hai tay khoanh lại trước ngực, biểu cảm cực kì phán xét:

-Sữa tình yêu của Yoon Jae cho cậu hả? Hai người vậy mà sau lưng mình lén qua lại với nhau rồi.

Seo Jang mới sựt nhớ ra ở đây còn có sự hiện diện của So Hee. Cô ngẩn mặt lên nhìn, cố nhịn vui vẻ trong lòng mà liên tục lắc đầu:

-Tụi mình không có gì hết.

So Hee bật cười, đưa tay búng trán cô một cái nhẹ tênh. Trước khi quay gót bỏ đi về chỗ ngồi còn phán một câu như đánh trúng vào tim đen Seo Jang:

-Hai người thật sự mờ ám đến kì lạ!

Cô thở dài mỉm cười vặn nắp chai sữa, nhẹ nhàng đặt ống hút bên trong. Hình như cảm thấy sữa hôm nay có vị ngọt hơn mọi khi.

Tuần thi rất nhanh đã trôi qua. Seo Jang cảm thấy toàn bộ gánh nặng đã được trút bỏ, các bài thi cũng hoàn thành rất tốt. Trong khi chờ biết điểm, nhà trường đã tổ chức nhiều hoạt động hơn cho học sinh. Đặc biệt là các hoạt động giao lưu giữa các trường trung học nhằm tạo sự kết nối giữa các học sinh trường khác với nhau.

Tiết hoạt động trải nghiệm ngày hôm nay, thầy giáo bỗng nhiên nhận lịch đi công tác đột xuất ở Daegu nên đành phải cho lớp nghỉ. Seo Jang cũng không khỏi có chút niềm vui vì thoát khỏi "giáo án trăm năm không đổi" vô cùng tẻ nhạt của thầy. Cô dự định trở thành con gấu lười, tranh thủ thời gian quý báu đánh một giấc trên chiếc bàn học thân yêu của mình.

Nhưng, dự định cũng chỉ là dự định.

Seo Jang chỉ vừa úp mặt xuống bàn, liền nghe thấy tiếng nháo nhào của các nữ sinh ngoài hành lang khiến cô không khỏi giật mình. Các bạn nữ lớp cô cũng có vẻ háo hức không kém, bọn họ hú hét không ngừng, tựa như có điều gì rất hào hứng.

Seo Jang im lặng quan sát, sau đó lại ảm đảm thở dài. Họ làm gì kệ họ, cô không quan tâm. 

Seo Jang còn chưa kịp úp mặt trở lại bàn đã bị các bạn nữ lớp cô nắm tay lôi đi. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể vừa đi theo họ vừa lúng túng hỏi:

-N-này! Các cậu nắm tay mình đi đâu vậy? Mình đang ngủ mà?

Các cô gái cười khúc khích, vẫn lôi nhau đi thành hàng trong hành lang. So Hee bên cạnh Seo Jang cũng chịu trận, bị họ lôi không khác là bao nhiêu.

Một bạn học nữ trả lời cô, vẻ mặt vô cùng hào hứng:

-Seo Jang không biết gì sao? Hôm nay trường S của chúng ta giao lưu đấu bóng rổ cùng trường H đấy! Học trưởng Jung Yoon Jae trường mình sẽ đụng độ đàn anh đẹp trai Ryu Sung Jun của trường H đấy, có phải là rất rất kích thích không?

------------------------------------------------------

Nay anh Sung Jun tái xuất giang hồ. Em thương anh muốn xỉu sao mà bỏ anh được =)))

Mấy nay ít ra chương là vì mình xem xét lại văn phong của bản thân nó í ẹ quá mọi người, nên là chỉnh tới chỉnh lui mấy ngày mới dám đăng lên. Vậy chứ cũng chưa ưng cái bụng nữa, thôi thì mọi người đọc đỡ giúp mình nha =(((




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com