TruyenHHH.com

Junbobbinhwan Crazy


Khẩn cầu cái kiểu khinh thanh tế ngữ này làm Kim Hanbin nhớ đến thiếu niên cô độc trong mưa ngày đó bị hắn ném ra sau đầu.


Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi, trong lòng Kim Hanbin chua xót, ngăn không được cảm giác cuồn cuộn chảy lên, cậu lấy lại bình tĩnh, chung quy chỉ tách ra mà đi, không hề đáp lại hắn.


Kim Hanbin nghĩ chính mình rất quá đáng, ngầm đồng ý Goo Junhoe tới gần, lúc sau lại hung hăng đẩy hắn ra. Những năm gần đây cậu không có bạn, Goo Junhoe là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, nhưng cái kiểu bạn bè này của hai đứa sai rồi, cậu biết quan hệ đôi bên không thể bao hàm bằng hai chữ bạn bè. Nhưng cậu chung quy thực tham lam, muốn tất cả mọi người vừa lòng, lại không thích vui vẻ mà Goo Junhoe mang lại cho mình, vì thế giả câm vờ điếc, dùng tấm phủ viết hai chữ bạn bè này che mặt, duy trì vẻ ngoài bình thản. 


Thẳng đến khi Jinhwan hyung ngăn chặn chính mình lừa mình dối người, thẳng thắn nhắc nhở cậu nếu còn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến người khác. Cậu nhất định phải nhổ bỏ tận gốc đoạn tình cảm không nên tồn tại đã thành hình này. Hanbin không muốn làm kẻ ác, nhưng lúc này đại khái với mình là trừng phạt, trốn không thoát đành phải tận tay tiếp nhận.


Kim Hanbin nghĩ đến mức chu đáo, ai về chỗ người nấy tựa như ngày trước. Chuyện xảy ra vốn đã xảy ra, vật chết có thể tùy mình điều khiển, nhưng người sống không đơn giản mình bảo hắn buông hắn liền có thể buông được.


Bị Kim Hanbin đối xử vừa lạnh nhạt vừa bạo lực như vậy, sắc mặc Goo Junhoe âm trầm, tự nói với lòng. "Chuyện đã tới nước này rồi còn muốn thoát khỏi tôi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy." Hắn cười mỉa mai, thuận tay ném mớ đồ ăn vặt cố ý chuẩn bị cho Kim Hanbin vào thùng rác, xoay người ngược hướng Kim Hanbin đi.


Đã bao lâu rồi Goo Junhoe mới chủ động hẹn mình một lần, trên đường đến Kim Jinhwan có chút hoảng hốt tính toán, ước chừng đã hai mươi ngày đi. Rất lâu không gặp, đêm nay đột nhiên nghĩ đến mình sợ là không có chuyện gì tốt, anh áp tâm tư phức tạp xuống, ngẩng đầu hướng về phía Goo Junhoe đứng bên đèn đường, mi mắt anh cong cong, gương mặt tươi cười.


"Sao vậy, mặt em không vui chút nào, là kẻ nào không hiểu chuyện đi chọc Junhoe nhà chúng ta." Không có nhắc đến khoảng thời gian cô độc, Kim Jinhwan chỉ vui vẻ trêu đùa, đến bên cạnh Junhoe.


Goo Junhoe nhẹ nhàng dời bàn tay đặt trên hông mình ra xa, cách hắn tránh né không một tiếng động như vậy làm nụ cười của Kim Jinhwan có chút cứng đờ, nhưng trong chớp mắt lại cười tủm tỉm nhìn người trước mặt, lúc đối phương vừa mở miệng liền chen vào.


"Chúng ta chia——" 


"Phải rồi! Hanbin và Jiwon muốn đi Mỹ định cư, chuyện này em ấy có nói cho em biết chưa. Em với Hanbin thân như vậy, định tặng quà chia tay gì em ấy, tới lúc đó hai người chúng ta cùng đưa."


Muốn nhìn biểu cảm kinh ngạc của Goo Junhoe thực không dễ dàng, dáng vẻ chật vật không muốn tin lẫn với hốt hoảng muốn rời đi thực tình chọc cười Kim Jinhwan, trên thực tế, anh đích xác đang cười, một nụ cười che giấu không nổi, cười đến mắt ứa lệ.


Kim Jinhwan cảm thấy nụ cười này thực thú vị, hai người rất lâu rồi mới gặp lại, cậu ấy mở miệng câu đầu tiên liền muốn đá mình ra, mà câu thứ hai của mình lại là dọa cậu ấy chạy.


Lúc này muốn chạy tới chỗ nào, đi tìm Kim Hanbin chất vấn sao, có nghĩa lý gì. Kim Jinhwan lau đi nước nơi khóe mắt, muốn đi thì đi thôi, chờ đến lúc hiểu rõ thì trở về, anh không vội, anh có thể chờ.


Gần đây Kim Hanbin đầy tâm sự nặng nề, Kim Jiwon để mắt đến, lại làm bộ không hề phát hiện bộ dáng khác thường của cậu, vẫn duy trì bình tĩnh.


Từ nhỏ hắn đã nâng đứa em trai này trong lòng bàn tay, che ở trong ngực, người khác chỉ cần coi trọng, liếc mắt đến em ấy một cái cũng không bỏ qua. Nhất cử nhất động đều tác động đến sáu hồn bảy phách của hắn. Hắn như vậy, làm sao chút lay động trong lòng Kim Hanbin lại hoàn toàn không biết gì? Sao có thể, lòng hắn không ngừng nảy lên chua xót đau khổ, hắn hận không thể đánh gãy chân Hanbin, khiến em ấy dù chỉ một khắc cũng không thể đi. Vấn đề là hắn thứ nhất không dám tổn thương em ấy, thứ hai không dám lại bức bách em ấy. Hiện tại Kim Jiwon đã không dám không đè nén mà tùy tiện bùng nổ lo âu thấp thỏm của chính hắn, chỉ có thể lần nữa khắc chế, để Kim Hanbin tự do. 


Mấy thứ lo lắng nhỏ nhặt như an tâm hay ưu phiền liền nhất nhất nói cho chính mình. Kim Hanbin trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời nhất định sẽ không bỏ chính mình mà đi, hết thảy đều sẽ như trước đây. Chỉ cần bọn họ đến Mỹ là được, chỉ cần chờ đến lúc đó. Hắn thực sự biết ơn cha mẹ đã tự ý thay bọn họ ra quyết định, giữa lúc hắn lâm vào đường cùng mà cho hắn một con đường sống.


Kim Jiwon đến gần Kim Hanbin đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt mất hồn mất vía ấn chuyển kênh không ngừng, duỗi tay vòng qua cổ cậu, đeo lên một sợi dây chuyền. Trên mặt là một chiếc khóa nhỏ khắc chữ J. 


Đeo xong, tay hắn chậm rãi đáp lên đôi vai mảnh khảnh, môi dừng lại trên trán cậu, in xuống một nụ hôn.


"Anh yêu em."


Tâm tư Kim Hanbin từ đầu đã hỗn loạn, nghe thấy Kim Jiwon thâm tình thì thầm, dần trầm xuống. Cậu khẽ vuốt mặt dây chuyền, nhắm mắt lại, bị đối phương ôm vào trong lòng.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com