TruyenHHH.com

[Jujutsu Kaisen] Trai đẹp ẩm ương

Chương 26: Lẽ ra phải thích người như Nanami Kento

Annalyla

85.

Tôi bắt đầu trốn tránh Gojo.

May mắn thay, đợt này Gojo phải nhận nhiều nhiệm vụ liên tiếp nên không có thời gian để ý đến tôi. Tôi phải nhân cơ hội này đè bẹp cảm xúc nhất thời của mình ngay lập tức.

Misaki, mày điên rồi! Sao có thể thích Gojo chứ?

Mày đã biết Gojo từ khi còn bé đấy, sao mày lại đi thích một đứa trẻ hả?

Thích ai thì thích chứ sao lại thích tên Mèo Trắng kiêu ngạo không coi mày ra cái gì vậy?

Gojo với Zenin đối địch như nước với lửa mà mày còn dám đi thích người từ gia tộc đối thủ?

Dù gu mày có là trai đẹp hay cười đi nữa thì cũng không thể là Satoru được!

Gojo mà biết mày thích hắn thì sẽ cười cợt và bắt nạt mày từ giờ đến hết đời luôn!

Trời ơi sao mày lặp từ thích nhiều quá vậy?

Tỉnh táo đi Misaki, tỉnh táo tỉnh táo... TỈNH TÁO!

Người ta cười với mày nhiều hơn một chút, quan tâm tới mày nhiều hơn một chút, ở cạnh mày nhiều hơn một chút, nhưng tất cả chỉ dừng ở danh nghĩa bạn bè. Mày vừa mới gặp khủng hoảng nên trái tim bỗng chốc mềm yếu thôi.

Ngưng ảo tưởng!

Đúng vậy, chắc chắn là do tôi đã quá cô đơn, chỉ luẩn quẩn quanh Gojo nên mới sinh ra cái tâm trạng rung động đó. Trên đời này thiếu gì trai, tôi không thể tuyệt vọng đến mức phải lòng thằng bạn suốt ngày chọc ngoáy mình được.

Ví dụ như chàng trai trước mắt tôi đây.

Rõ ràng nhỏ tuổi hơn tôi và Gojo nhưng cậu lại mang dáng vẻ chín chắn và điềm tĩnh hơn. Tất nhiên, thiếu niên vẫn là thiếu niên, vẫn thường xuyên tham gia những trò nghịch ngợm quậy phá nhưng rõ ràng cậu trầm tính hơn nhiều so với tuổi.

Trên thực tế, là người từng đọc "Chú thuật hồi chiến", tôi biết cậu ấy. Cậu cũng là nhân vật tôi thích nhất, một người lịch thiệp, nghiêm túc và đầy trách nhiệm. Trong truyện đã như thế, hiện thực lại càng ấn tượng hơn.

Mỗi khi tập luyện, cậu nương tay khá nhiều và lúc trận đấu kết thúc, trong khi tôi nằm vật ra dưới đất thở hổn hển vì đuối sức thì cậu sẽ chuẩn bị khăn và nước uống.

"Chị đừng gắng sức quá, đây chỉ là luyện tập thôi." Cậu đưa chai nước đã mở nắp.

Hành động tinh tế ấy khiến tôi hết sức cảm động.

Hoàn toàn trái ngược với ai đó, hành tôi mệt muốn chết còn nhai đi nhai lại việc tôi yếu thế nào.

Lẽ ra tôi phải thích người như Nanami Kento chứ nhỉ?

Một ngày, tôi và Nanami nhận nhiệm vụ chung.

Đó là nhiệm vụ cấp 3 và chúng tôi có thể cùng nhau giải quyết dễ dàng.

Con nguyền hồn đang nằm thoi thóp chợt biến đổi, hàng chục cái miệng chảy dãi vọt ra và xung quanh lập tức tan hoang thành bãi chiến trường.

Nhân viên hỗ trợ không dựng màn kịp, tôi nhanh chóng đi sơ tán những người xung quanh để lại nguyền hồn cho Nanami xử lý. Đến khi quay lại, quái vật đã chết nhưng tôi lại không thấy cậu đâu.

Linh cảm chẳng lành, tôi nhảy thẳng xuống phần hố sập gần đó, phát hiện Nanami đang nằm bất động dưới đất. Cơ thể cậu phải gánh chịu hậu quả tàn khốc của cuộc chiến, chằng chịt vết rách và ướt đẫm mùi máu.

Tôi choáng váng. Ngay cả khi biết chú thuật sư là nghề nghiệp tàn nhẫn nhưng cảnh tượng này vẫn gây sốc cho tôi khủng khiếp. Tôi run rẩy tiến đến gần cậu, cảm nhận hơi thở mỏng manh vẫn còn sót lại.

Rất yếu.

Đội y tế sẽ không đến kịp và Shoko cũng không ở trường.

Cậu không thể chết, toàn bộ người đọc "Chú thuật hồi chiến" đều biết rõ Nanami không chết vào thời điểm này, nhưng tôi lại không thấy được tia hy vọng nhỏ nhoi nào cho người trước mắt.

Lại một người tôi yêu quý sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi sao?

Suy nghĩ ấy lần nữa khiến tôi hoảng loạn.

Trên tay tôi bỗng xuất hiện thứ ánh sáng quen thuộc. Trước khi kịp hoài nghi về sự tồn tại của nó, tôi ngay lập tức sử dụng toàn bộ sức lực của mình để truyền nó cho Nanami.

Cơ thể bị đẩy đến giới hạn, tôi vẫn ép mình phải trụ lại, sử dụng thuật thức để kích thích phản xạ, đưa ánh sáng lan tỏa khắp cơ thể cậu, những gì trong khả năng tôi đều làm hết, điên cuồng dùng sức cho đến khi vết thương cậu bắt đầu lành lại.

Nanami chậm rãi mở mắt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngã quỵ trong vòng tay của nhân viên hỗ trợ y tế.


86.

Tôi có một giấc mơ.

Bên cạnh tôi là một người đàn ông cực kì đẹp trai, kiểu tóc hơi khác một chút, cách ăn mặc hơi khác một chút, khí chất hơi khác một chút, nhưng rõ ràng rất giống Gojo. Như thể một phiên bản của cậu đang bước vào thế giới của tôi.

Anh ấy đã mời tôi khiêu vũ trong một bữa tiệc sang trọng.

Anh ấy đã mua cho tôi sợi dây chuyền xa hoa được mệnh danh là "trái tim của biển cả".

Anh ấy đã cùng tôi ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, cùng lạc lối trong vẻ đẹp nên thơ của vũ trụ.

Một khung cảnh đẹp như tranh vẽ hiện lên khi chúng tôi cùng đi dạo dọc bãi biển, ánh hoàng hôn nhạt dần tỏa ánh sáng ấm áp lên hai chiếc bóng cạnh nhau.

Anh bất ngờ đưa ra một chiếc hộp nhỏ xinh.

Tôi ngay lập tức biết chiếc hộp đó mang ý nghĩa gì. Trái tim đập nhanh hơn, tôi mở to mắt, nín thở theo dõi từng cử chỉ của anh.

Ngạc nhiên. Phấn khích. Mong chờ.

Khoảnh khắc này đang khiến tôi nghẹt thở.

Nhưng chiếc hộp đột nhiên bị chặn lại, không ai khác lại chính tôi đang ngăn cản thứ đó được mở ra.

"Em xin lỗi, nhưng em đang là Cavallone Leslie. Anh hiểu mà?"

Giọng nói êm dịu và thanh thoát vang lên cùng tiếng trái tim vụn vỡ của đối phương.

Cavallone Leslie là tên thật của tôi, nhưng tôi chỉ là người đứng ngoài quan sát, ai mới thực sự nói ra câu đó?


87.

[Masamichi Yaga]

"Thằng nhóc đâu rồi?"

"Cậu ấy trốn học đi chơi với bạn gái rồi thầy."

"Satoru có bạn gái hả?"

"Chưa ạ, nhưng em nghĩ là sắp rồi."

"Tớ dám cược đến cuối năm nay bọn họ cũng không thành đôi đâu."

"..."

Cứ tưởng Satoru yêu bản thân nó nhất, hóa ra nó cũng biết rơi vào lưới tình.

___

"Sao Satoru không đến trường?"

"Gojo ốm ạ."

"Nó mà cũng biết ốm à?"

"Chắc lo lắng đến mất ăn mất ngủ nên đổ bệnh đó thầy."

"Misaki có khả năng đột nhiên biến mất vĩnh viễn đúng không?"

"Cậu ấy phải về thế giới của mình nên chắc là ngày ấy sẽ đến."

"..."

Bọn trẻ bây giờ nói chuyện khó hiểu thật.

___

"Mấy ngày gần đây nó không thực hiện nhiệm vụ à?"

"Gojo phải huấn luyện Misaki thanh tẩy nguyền hồn, thầy đừng lo, Geto đang làm giúp rồi."

"Đợt này nhiều con cấp 1 mình Suguru làm thì vất vả cho nó quá."

"Bọn họ giao dịch thành công rồi thầy, tháng sau Gojo làm hết."

"Nó đúng là hết lòng với bạn gái thật."

"Chưa phải bạn gái đâu thầy. Gojo vẫn đang đơn phương người ta."

"..."

Thế mà vẫn chưa hẹn hò à?

___

Zenin Misaki là một cô bé ngoan, là học sinh gương mẫu điển hình. Cô bé ổn về mọi mặt, thứ duy nhất thiếu là kinh nghiệm thực chiến.

Vấn đề ở đây là, có một thằng nhóc cứ cố ngăn cản con bé cải thiện điều đó.

"Không được, Misaki chưa sẵn sàng!"

"Thế là được rồi, để cho con bé nhận nhiệm vụ đi."

"Không! Misaki quá yếu để tự xử lý, em sẽ đi theo cậu ấy."

"Nhìn không ra em lại bao bọc người khác vậy đấy? Đó chỉ là con nguyền hồn hạng bét, đừng có làm quá lên thế!"

"Em đã bảo không là không!"

"..." Thằng nhóc này láo thật! Nó dám ra lệnh cho mình à?

Nhưng hắn cũng nhượng bộ, luôn để cô bé cặp cùng người khác khi làm nhiệm vụ, chỉ là âm thầm tăng độ khó nhiệm vụ lên.

Rõ ràng, cô bé làm rất tốt.

___

"Con bé thế nào rồi?"

"Misaki hoàn toàn lành lặn, không có vết thương ngoài và cơ thể cũng không có dấu hiệu bất thường nhưng không hiểu sao vẫn chưa tỉnh thầy ạ."

"Nhưng Kento hồi phục rồi à? Nghe nói nó bị thương nặng lắm?"

"Em cũng nghe nhân viên hỗ trợ nói vậy. Họ nói là do Misaki nên Nanami mới hồi sinh lại chứ lẽ ra người cậu ấy phải bê bết máu cùng với nhiều cái xương bị gãy."

"Có phải con bé cũng có phản chuyển thuật thức?"

"Hình như không phải, em không thấy dấu vết của việc sử dụng chú lực làm lành cơ thể, chỉ thấy một phần quanh não kích thích dây thần kinh. Em sẽ hỏi Nanami để nghiên cứu tiếp. Thầy mau nghĩ cách đối phó với Gojo đi, cậu ta sắp đến rồi đấy."

"..."

Hắn vẫn còn trẻ, nhưng có nhiều chuyện khiến hắn muốn già đi vài chục tuổi.


___

Hôm nay đăng 2 chương nha mọi người. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com