[Jujutsu Kaisen] Trai đẹp ẩm ương
Chương 25: Thôi chết, tôi thích Gojo hay sao ấy
83. Sau khi Natsumi mất, tôi bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của mình ở không gian này. Nếu như vũ trụ tồn tại nhiều thế giới song song tại sao tôi lại đến đây mà không phải bất cứ nơi nào khác?Tại sao tôi ở trong thân xác của Misaki, một người có ngoại hình giống hệt tôi?Tại sao tôi lại sống thay cả quãng đời thơ ấu và thanh xuân của cô bé?Nếu cô bé ở đây, cô bé nghĩ gì về năng lực trong người mình? Liệu cô bé có muốn trở thành chú thuật sư? Ý nghĩa của việc có chú lực là gì?Tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ cho cả tôi và cô bé, nghĩ cho hiện tại và tương lai của hai người, nghĩ tới việc khi quay về cô bé sẽ có gì trong tay, cũng nghĩ đến cả trường hợp tôi bị mắc kẹt ở nơi này vĩnh viễn.Nhìn ngoại hình của Misaki và những trùng hợp ngẫu nhiên trong cuộc sống, tôi tin rằng đây chính là tôi nhưng ở một thế giới song song. Misaki là tôi. Tôi cũng là cô bé. Nếu vậy tôi muốn bản thân mình sống thật tốt, có điều kiện tài chính, có những mối quan hệ đáng tin cậy, trở thành công dân tốt cho xã hội. Misaki đến từ một gia đình giàu có, ngay cả khi không được cha yêu thương thì cô bé cũng có tài sản mẹ để lại. Tính cách tôi khá thân thiện và không gây sự với ai nên sau này cô bé sẽ dễ hòa nhập với mọi người, đấy là chưa kể tôi có những người bạn thân vừa tốt vừa ngầu. Người cha thân yêu ở thế giới trước đã dạy tôi rằng ai cũng có vai trò riêng, xã hội sẽ tốt đẹp hơn nếu mọi người dùng lợi thế của mình để quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau. Nếu ông trời đã cho tôi năng lực để thanh tẩy nguyền hồn, phải chăng tôi nên thực hiện trách nhiệm của một chú thuật sư?Vậy nên, tôi quyết định sẽ nhập học trường Cao chuyên chú thuật.Tôi nói điều này với Shoko và Mayumi.Mayumi: "Cậu bỏ rơi tớ à? Vậy là tớ phải học một mình ở trường hả?"Tôi: "Nhưng cậu bảo sẽ sớm đi du học mà."Shoko: "Đã bảo Geto chưa?"Mayumi: "Chưa. Mà tớ vẫn đang suy nghĩ, chẳng muốn xa anh yêu tí nào. Hay là bỏ học nhỉ?"Shoko: "Nói sớm đi, Geto sẽ hiểu thôi."Mayumi: "Nhưng bọn tớ mới yêu nhau có mấy tháng mà tớ đi du học mất mấy năm lận, nhỡ anh ấy chờ lâu quá đòi chia tay thì tớ biết sống sao? (˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )"Tôi: "Cậu đừng lo, tớ đảm bảo với cậu Geto chung thủy lắm."Mayumi: "Thế nhỡ con nào ve vãn Suguru rồi lừa ảnh lên giường thì sao? Trời ơi mới nghĩ thôi mà tớ sắp khóc rồi (˚˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)" Shoko: "Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật, nhưng tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, Geto dễ dãi với mỗi cậu thôi."Tôi: "Cậu hỏi khi nào Geto rảnh thì dành ít thời gian cho tớ được không?"Mayumi: "Đấy nhìn đi, chưa gì Misaki đã tia Suguru của tớ rồi (⚆ᗝ⚆)"Tôi: "Không phải! Tớ đang tập luyện nên muốn có người chỉ dẫn."Shoko: "Tưởng Gojo đang hướng dẫn cậu?"Mayumi: "Lại cãi nhau với Gojo hả?"Tôi: "Khổ quá, bọn tớ đâu cãi nhau nhiều thế..."Gần đây, tôi bỗng cảm thấy Gojo thật kì lạ.Đột nhiên cậu trông đẹp trai đến chói cả mắt. Đột nhiên thấy cậu siêu tốt bụng, cực kì chu đáo và tận tâm đến cảm động. Hình như ngoại trừ cái miệng hay tự luyến với thích dìm người khác ra thì không có gì để chê cả! Đột nhiên nhận ra cậu quá vượt trội, dễ dàng tiêu diệt những nguyền hồn cấp cao khiến tôi thấy mình không khác gì một con kiến nhỏ bé. Những suy nghĩ về Gojo liên tục xâm chiếm tâm trí nhưng đến khi gặp cậu, đầu óc tôi lại rỗng tuếch cùng một trái tim bỗng chốc trở nên hoang mang. Có phải nó như thế từ lúc Gojo đưa tôi ngắm nhìn Tokyo từ trên cao? Hay là khi cậu không ngại phiền phức tìm kiếm tôi ở một thành phố xa lạ? Ký ức như một mớ hỗn độn và tôi không biết mọi chuyện bắt đầu từ đâu nữa. Cái quái gì đang xảy ra thế, chỉ mình tôi cảm thấy vậy thôi à?Chuyện này rất đáng lo ngại, tốt nhất là tôi nên hạn chế gặp Gojo nhưng khổ nỗi tôi lại cần một người dạy mình thực hiện công việc của chú thuật sư. Mayumi: "Dạo này tớ còn chẳng được gặp Suguru, anh ấy bận làm nhiệm vụ rồi. Hay anh ấy chán tớ nên lén đi với con nào rồi?"Shoko: "Geto bận thật đấy, dạo này bên trên giao nhiều nhiệm vụ."Mayumi: "Thế sao Gojo trông rảnh thế, hắn suốt ngày đi với Misaki."Shoko: "Geto sắp có kì nghỉ dài hạn rồi, yên tâm đi."Tôi bỗng nhận được một tin nhắn và thoáng thở dài.Tôi: "Gojo nói hôm nay rảnh nên tớ phải đi luyện tập đây."Mayumi: "Thấy chưa, hắn rảnh thật sự. Ghen tị ghê!" Shoko: "Đi cẩn thận nhé."Tôi đến chỗ hẹn với Gojo. Tôi đi săn nguyền hồn, cậu đi theo giám sát. "Misaki, cậu đang tiêu diệt chúng hay mời chúng ăn thịt cậu thế?""Misaki, cậu còn không bằng mấy đứa nhóc mới tập nữa!""Misaki, ra ngoài đừng bảo cậu là bạn tớ, tớ không quen ai ngu ngốc với yếu ớt như thế!"Tôi tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục luyện tập, tiếp tục thanh tẩy, cho đến khi tôi dễ dàng áp sát chúng và thuận lợi tiêu diệt tất cả chỉ bằng vài nhát kiếm. Tôi đứng trên vũng máu của bọn sinh vật xấu xa, hơi ghê tởm nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thành tựu. Tôi háo hức quay về phía Gojo. "Làm tốt lắm. Giờ cậu cũng ra dáng chú thuật sư rồi đấy." Cậu xoa đầu tôi, gửi đến nụ cười hài lòng. Trái tim bỗng chốc nở hoa, không rõ vì nỗ lực cuối cùng của tôi đã được công nhận hay vì bàn tay ai đó chạm vào tóc tôi thật dịu dàng.
84. Tôi nhập học Cao chuyên chú thuật Tokyo với tư cách là học sinh mới. Giáo viên chủ nhiệm là thầy Masamichi Yaga, lớp tôi chỉ có duy nhất ba người là Ieiri Shoko, Geto Suguru và Gojo Satoru, giờ có thêm tôi Zenin Misaki là bốn.Mặc dù được lên năm hai nhưng do thiếu trầm trọng kiến thức và kinh nghiệm về chú thuật nên trên thực tế tôi phải học luân phiên ở cả lớp năm nhất và năm hai. May mắn thay các bạn đều kiên nhẫn và tốt bụng nên tôi đã rất phấn khích khi học cùng họ. Ngoại trừ với Gojo. Buổi sáng..."Sao Misaki không nói chuyện với tớ?" Cậu bỗng giật quyển vở tôi đang chép bài.Tôi trợn mắt nhìn cậu rồi nhìn thầy giáo đang im lặng hướng ánh mắt về phía này. "Cậu điên à? Đang trong giờ học mà?" "Có ai học đâu? Mà cái này cần phải học à?" Giọng vang vọng khắp lớp, giống như cố tình để thầy nghe thấy. "Satoru! Không được hỗn!" Tôi chột dạ đánh cậu một cái rồi len lén nhìn thầy. Thầy mỉm cười gật đầu, tiếp tục bài giảng như không có chuyện gì xảy ra. Ủa, thầy ơi? Có học sinh hư ở đây này?Buổi chiều...Tôi tập luyện với một học sinh năm nhất là Haibara Yuu. Haibara siêu vui tươi và nhiệt tình nên tôi thích tập cùng em ấy. Người ở đây ai cũng trâu bò, dù sở hữu chú thuật giúp tăng cường thể chất thì tôi cũng chẳng có lợi thế hơn là bao. Tôi trượt chân, Haibara lập tức đỡ lấy tôi. Tôi vui vẻ định cảm ơn thì một giọng nói khác xen vào. "Này Yuu, không phải em có việc khác chiều nay sao?" Gojo không biết từ đâu đã xuất hiện trên sân luyện tập. Ủa, đâu có đâu? Haibara hứa sẽ luyện tập cùng tôi mà?"À em quên mất. Em xin lỗi nhé chị Misaki, em với Nanami có việc mất rồi, chị tập cùng anh Gojo nha." Haibara có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng ngay lập tức phản ứng. Chưa kịp để tôi níu kéo, Haibara đã mất hút cùng cậu bạn mình. "Nào Misaki, ra tiếp đón chú thuật sư mạnh nhất đi!"Tôi miễn cưỡng vỗ tay nhìn cậu khệnh khạng bước tới, chuẩn bị tinh thần ăn hành lẫn nghe những lời móc mỉa không bao giờ dừng lại của đối phương. Buổi tối... "Misaki!" Tiếng gọi vọng ra từ bên ngoài. Tôi vội mở cửa sổ, cậu vọt thẳng vào phòng. "Cậu đừng tự tiện vào phòng tớ thế? Đây là phòng nữ sinh đó, cái đồ vô ý tứ này!""Sao đâu? Chỗ nào cần cẩn thận tớ đều lưu ý hết rồi."Ủa, nói thế là sao? Cẩn thận cái gì đấy? Cậu cứ ở lì trong phòng đến tận đêm muộn nên tôi thường xuyên liếc ra cửa, nơm nớp lo sợ Shoko hoặc bất cứ ai khác chợt phát hiện tôi lén lút cùng nam sinh khác tâm sự trong phòng riêng. Lẽ ra rời khỏi nhà Gojo phải khiến tôi nhẹ nhõm hơn nhưng nhìn tình cảnh này mà xem, ngoại trừ lúc đi ngủ ra tôi phải đối mặt với cậu mọi lúc mọi nơi. Tuy nhiên, có một vấn đề khiến tôi sợ hãi hơn. Đó là tôi không hề ghét bỏ bất cứ điều gì, trên thực tế, tôi còn có chút mong chờ. Đôi khi, trong giờ học tôi sẽ âm thầm liếc nhìn ai đó bên cạnh.Đôi khi, trong lúc luyện tập tôi sẽ vô thức nhìn ra ngoài, có lẽ ai đó sẽ bất ngờ xuất hiện. Đôi khi, tôi cố chống lại cơn buồn ngủ chỉ để ai đó ở đây lâu hơn một chút.Dù là kẻ ngốc cũng sẽ nhận ra cảm xúc này là gì, tôi âm thầm tự tát mình vài cái. Thôi chết rồi, hình như tôi thích Gojo hay sao ấy? ___Nay mình đăng 2 chương nên vẫn còn chương sau nha
84. Tôi nhập học Cao chuyên chú thuật Tokyo với tư cách là học sinh mới. Giáo viên chủ nhiệm là thầy Masamichi Yaga, lớp tôi chỉ có duy nhất ba người là Ieiri Shoko, Geto Suguru và Gojo Satoru, giờ có thêm tôi Zenin Misaki là bốn.Mặc dù được lên năm hai nhưng do thiếu trầm trọng kiến thức và kinh nghiệm về chú thuật nên trên thực tế tôi phải học luân phiên ở cả lớp năm nhất và năm hai. May mắn thay các bạn đều kiên nhẫn và tốt bụng nên tôi đã rất phấn khích khi học cùng họ. Ngoại trừ với Gojo. Buổi sáng..."Sao Misaki không nói chuyện với tớ?" Cậu bỗng giật quyển vở tôi đang chép bài.Tôi trợn mắt nhìn cậu rồi nhìn thầy giáo đang im lặng hướng ánh mắt về phía này. "Cậu điên à? Đang trong giờ học mà?" "Có ai học đâu? Mà cái này cần phải học à?" Giọng vang vọng khắp lớp, giống như cố tình để thầy nghe thấy. "Satoru! Không được hỗn!" Tôi chột dạ đánh cậu một cái rồi len lén nhìn thầy. Thầy mỉm cười gật đầu, tiếp tục bài giảng như không có chuyện gì xảy ra. Ủa, thầy ơi? Có học sinh hư ở đây này?Buổi chiều...Tôi tập luyện với một học sinh năm nhất là Haibara Yuu. Haibara siêu vui tươi và nhiệt tình nên tôi thích tập cùng em ấy. Người ở đây ai cũng trâu bò, dù sở hữu chú thuật giúp tăng cường thể chất thì tôi cũng chẳng có lợi thế hơn là bao. Tôi trượt chân, Haibara lập tức đỡ lấy tôi. Tôi vui vẻ định cảm ơn thì một giọng nói khác xen vào. "Này Yuu, không phải em có việc khác chiều nay sao?" Gojo không biết từ đâu đã xuất hiện trên sân luyện tập. Ủa, đâu có đâu? Haibara hứa sẽ luyện tập cùng tôi mà?"À em quên mất. Em xin lỗi nhé chị Misaki, em với Nanami có việc mất rồi, chị tập cùng anh Gojo nha." Haibara có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng ngay lập tức phản ứng. Chưa kịp để tôi níu kéo, Haibara đã mất hút cùng cậu bạn mình. "Nào Misaki, ra tiếp đón chú thuật sư mạnh nhất đi!"Tôi miễn cưỡng vỗ tay nhìn cậu khệnh khạng bước tới, chuẩn bị tinh thần ăn hành lẫn nghe những lời móc mỉa không bao giờ dừng lại của đối phương. Buổi tối... "Misaki!" Tiếng gọi vọng ra từ bên ngoài. Tôi vội mở cửa sổ, cậu vọt thẳng vào phòng. "Cậu đừng tự tiện vào phòng tớ thế? Đây là phòng nữ sinh đó, cái đồ vô ý tứ này!""Sao đâu? Chỗ nào cần cẩn thận tớ đều lưu ý hết rồi."Ủa, nói thế là sao? Cẩn thận cái gì đấy? Cậu cứ ở lì trong phòng đến tận đêm muộn nên tôi thường xuyên liếc ra cửa, nơm nớp lo sợ Shoko hoặc bất cứ ai khác chợt phát hiện tôi lén lút cùng nam sinh khác tâm sự trong phòng riêng. Lẽ ra rời khỏi nhà Gojo phải khiến tôi nhẹ nhõm hơn nhưng nhìn tình cảnh này mà xem, ngoại trừ lúc đi ngủ ra tôi phải đối mặt với cậu mọi lúc mọi nơi. Tuy nhiên, có một vấn đề khiến tôi sợ hãi hơn. Đó là tôi không hề ghét bỏ bất cứ điều gì, trên thực tế, tôi còn có chút mong chờ. Đôi khi, trong giờ học tôi sẽ âm thầm liếc nhìn ai đó bên cạnh.Đôi khi, trong lúc luyện tập tôi sẽ vô thức nhìn ra ngoài, có lẽ ai đó sẽ bất ngờ xuất hiện. Đôi khi, tôi cố chống lại cơn buồn ngủ chỉ để ai đó ở đây lâu hơn một chút.Dù là kẻ ngốc cũng sẽ nhận ra cảm xúc này là gì, tôi âm thầm tự tát mình vài cái. Thôi chết rồi, hình như tôi thích Gojo hay sao ấy? ___Nay mình đăng 2 chương nên vẫn còn chương sau nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com