Jujutsu Kaisen Nhan Gian Tinh
“Ôi trời ơi coi này coi này, Kaisa em trúng số rồi ư, quần áo túi xách đổi sang toàn hiệu mắc tiền thế.” Hoji huýt sáo, cô nhấc biếc túi màu be kẻ sọc lên suýt xoa, nếu nhớ không nhầm nó là bản mới xuất hiện trên tạp chí tuần trước.
“Mắc- mắc lắm hả…?” Kaisa hỏi ngược lại.
Hoji nghi ngờ nhìn cô: “Chị nhớ không nhầm thì nó không dưới năm trăm ngàn đâu, mà giờ đồ trên người em có cái nào dưới hai trăm ngàn? Em thật sự không biết giá của nó?”
Kaisa bối rối lắc đầu: “Bạn trai mua cho em, em thật sự không biết.” Cô không nghĩ nó mắc đến như vậy, nghĩ đến đống đồ ở nhà mắt cô quay mòng mòng khi nhẩm tính giá trị của nó.
Hoji hứng thú vỗ vai Kaisa: “Ôi trời ơi cái cậu tóc trắng hôm bữa hả, thế mà cứ chối hoài.”
Cô co quắt khóe miệng, làm sao để giải tích được rằng trước đó hai người không có quan hệ gì, chỉ mới xác nhận chính thức được hai ngày? Nhưng Hoji sớm đã đội nồi cho cô, muốn bỏ cũng khó khăn nên đành im lặng.
Cô nàng Yamaguchi vẻ ngoài quyến rũ dãy bên cạnh bỗng trề môi: “Khéo là hàng giả cũng nên.”
“Giả thế nào được, thương hiệu in ấn đầy đủ chất liệu thượng hạng thế này, với lại đồ người ta mới ra mắt tuần trước làm gì đã có hàng giả nhanh như thế.” Hoji không kiêng nể đáp lại.
“Hừ.” Yamaguchi khinh khỉnh liếc Kaisa: “Khiếp, trông vẻ ngoài thánh khiết vậy mà cũng biết bào tiền ra phết đấy, không biết đã dụ dỗ được bao nhiêu người rồi.”
Kaisa chưa kịp phản ứng với lời mỉa mai của cô nàng, Hoji đã phe phẩy tay: “Gớm chửa, bộ cô nghĩ ai cũng như mình hả, đừng có nhìn bụng ta suy bụng người, mình thế nào không có nghĩa người ta cũng thế.”
Kaisa muốn nói lại thôi, ngăn Hoji tiếp tục sàn sẻ Yamaguchi, cô không thích những chủ đề kiểu này ở văn phòng cho lắm vì thật ra nó rất phiền phức. Lý Sơn khoan thai đến muộn, cậu đưa cho Kaisa ly trà quả mọng ấm.
“Sao vậy?” Cậu nghiêng đầu hỏi khi nhận thấy không khí khá căng thẳng, gương mặt chua ngoa của Yamaguchi nhanh chóng thay đổi trở nên ngây thơ.
“Ô anh Lý, anh coi Nara được đàn ông mua cho nhiều đồ chưa kìa, đúng là khiến người ta hâm mộ.” Yamaguchi cố tình nói chữ “đàn ông” thay vì bạn trai, nghe qua là biết đang cố tình tạt nước bẩn lên người Kaisa, nào ngờ Lý Sơn chẳng quan tâm lắm, cậu thản nhiên đánh giá một lượt.
“Là Gojo mua? Ánh mắt của anh ta tốt nhỉ, chị cuối cùng cũng đồng ý quen anh ta rồi à?”
“Cái gì gọi là cuối cùng cũng đồng ý chứ.” Kaisa ngại ngùng nói.
Lý Sơn bật cười: “Anh ta tốn không ít công sức với chị, nhìn là biết rồi.” Cô kéo khóe miệng, đúng là tốn không ít công sức bày mưu tính kế ăn vạ, chây lì như cối đá.
“Anh ta có bắt chị gỡ dây chuyền em đưa xuống không?” Cậu hỏi, dẫu đã biết thừa được kết quả.
“Có chứ.” Kaisa đáp lại ngay: “Nhưng mà chị đâu có chịu, cuối cùng Satoru bắt chị phải bỏ hết đồ cũ dùng đồ anh ta mua mới thỏa hiệp, ganh đua như đứa trẻ vậy.”
Thật ra nhìn người yêu mình nhận đồ của thằng khác đưa mà còn chịu thỏa hiệp thì anh ta rất khoan dung rồi đấy - Lý Sơn thở dài trong lòng, trong một số trường hợp chị cậu thật sự rất ngốc. Ví như lúc này, Kaisa cho rằng sợi dây chuyền “đặc biệt” mà cậu đưa có sức nặng hơn mọi chuyện.
Cô lúc nào cũng nhát gan như vậy, thích sưu tầm những thứ bảo mệnh, mặc dù vốn không cần đến chúng. Nhưng cô đã thích thì… cậu cứ đưa thôi, chọc Gojo bực mình cũng là một thú vui tao nhã mà, ai biểu anh ta cướp cô đi làm gì.
Yamaguchi bị lơ đẹp cắn răng quay lại làm việc, con đàn bà lẳng lơ! Có bạn trai rồi còn ngang nhiên nhận đồ người khác trước mặt bạn trai.
Hoji thở dài nhìn tình huống này, Lý Sơn mới là người cao tay nhất, vừa tẩy trắng vết nhơ Yamaguchi cố tình tạo ra, vừa chọc điên cô nàng bằng mấy câu nói vừa rồi. Đôi khi cô mông lung, Lý Sơn quan tâm Kaisa đặc biệt đến lạ lùng, ban đầu cô còn tưởng cậu thích con bé nhưng càng ngày càng thấy không phải.
Có cái gì đó còn sâu đậm hơn cả tình yêu nam nữ mà cô không cách nào hiểu được, Lý Sơn luôn hòa đồng với mọi người nhưng chỉ cần ai đó xúc phạm đến Kaisa cậu sẽ không ngại tấn công thẳng thừng, giống như vừa rồi, kể cả khi Yamaguchi là phụ nữ và cậu còn biết cô nàng đang đánh chủ ý đến mình.
Hoji chỉ biết rằng, Kaisa là vảy ngược của Lý Sơn và thứ tình cảm cậu dành cho cô bé ấy thuần túy mà sâu đậm hơn bất kỳ thứ gì.
“Oi oi oi, coi ảnh nền điện thoại của thầy Gojo này.” Panda nhảy nhót khoe với Maki.
“Chắc lại idol nào chứ gì?” Cô nàng lạnh lùng gạt qua một bên.
“Cá bào!!!” Inumaki phản đối, hùa theo Panda dâng điện thoại cho cô xem.
“Thật sự có bạn gái???” Maki đẩy mắt kính, trên màn hình là ảnh Gojo giơ tay chữ V bên cạnh một cô gái đang ngủ (chụp lén), nhưng ông thầy không nên thân này thật sự có bạn gái??? Trước ổng nhờ đám học trò tư vấn cách lấy lòng phụ nữ còn tưởng thầy mình rảnh rỗi sinh nông nổi?
Hay là đột nhập vô nhà người khác vậy??? Với tính cách của ổng thì khả năng này cao lắm!
“Yuuta!!! Lại đây coi này!!!” Panda gọi cậu bạn mới lại chung vui, Yuuta có chút chần chờ: “Em nghĩ… tò mò về đời tư của người khác là không hay đâu.”
“Đời tư người khác cái gì, đây là của Thầy Gojo đấy.”
“Cá hồi!” Inumaki rất nhiên túc gật đầu, tay còn làm động tác khều cậu bạn lại, Yuuta bất đắc dĩ cũng đi qua.
“Mấy cái đứa này, trả điện thoại lại cho thấy coi tò mò vậy là không tốt đâu.” Gojo nhặt lấy điện thoại của mình trên tay Panda trước khi Yuuta kịp đi đến.
“Nhưng mà sao hả, sao hả, bạn gái thầy xinh lắm đúng không?”
“Vừa hiền lành vừa đáng yêu nữa.”
“Sao nào, mấy đứa mau nhận xét đi.”
“Mà cần gì nhận xét, người yêu thầy là số một nhất vũ trụ.”
“Đúng không?”
“Hửm Panda?”
Panda: …
“Hửm Maki?”
Maki: Ổng lại bắt đầu đến cơn rồi...
“Hửm Inumaki?”
Inumaki: … Cá hồi!
“Hửm Yuuta?”
Yuuta: … em chưa thấy gì hết, nhưng chắc là như lời thầy nói ha?
“Thôi, chào mấy đứa thầy đi ăn trưa với bạn gái đây ~ cơm trưa tình yêu chiếu sáng!!!!”
“Oi lát nữa còn phải đi làm nhiệm vụ đó thầy!!” Maki hét lên nhưng Gojo đã biến mất như một cơn gió vụt qua, không còn bóng chim tăm cá gì cả.
Panda vỗ vai Maki: “Thây kệ ổng đi, kiểu gì ổng chả đến trễ.”
“Cá hồi!”
“Nghe tuyệt vọng ghê…” Yuuta cười cười nhận xét.
“Yuuta, chuyện đó không vui đâu.” Maki nói, cô chửi thầm ông thầy vô trách nhiệm trong lòng.
“Cá bào.” Inumaki bắt chéo tay phản đối, vì cậu cảm thấy nó thật sự rất vui. Maki không kiêng nể gõ đầu cậu bạn một cái trừng phạt.“...”
Nhưng mà, bọn học sinh cũng rất tò mò ai là người chịu được cái tính nết của ổng!
Bởi vì đặc thù công ty được coi như một điểm quan sát của thành phố, khách hàng hoặc đôi khi là khách du lịch có thể tùy ý ra vào các khu vực cho phép, khu vực nhà hàng, khu vực mua sắm và khu vực ngắm cảnh. Chỉ có khu vực văn phòng là không có khách vãng lai nằm riêng ở dãy phía tây của tòa nhà.
Kaisa chạy như bay xuống đại sảnh tiếp khách khi nhận được điện thoại của Gojo lúc vừa đến giờ nghỉ trưa.
“Anh nói anh có việc đi công tác mà, sao lại ở đây?”
“Hửm anh đến ăn trưa với em nà, sao nào cảm thấy anh rất săn sóc đúng không?” Gojo cười hì hì xoa đầu, đôi mắt xanh cong lên sau cặp kính đen. Ngoại hình và chiều cao của anh quá thu hút, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Kaisa đỏ mặt, cô kéo anh đi thẳng vào thang máy lên tầng sáu, tầng của các tiệm ăn, nhà hàng.
“Anh muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?” Hai người đồng thanh hỏi, cô nhanh chóng nói luôn: “Anh muốn ăn gì thì tùy chọn đi, em theo.”
Gojo gãi cằm nhìn xung quanh một hồi quyết định dẫn cô vào nhà hàng hải sản, công tác chọn món giao anh làm luôn.
“Anh thấy em hơi gầy nhé, ăn nhiều một chút.” Anh đẩy phần tôm đã lột sạch cho cô, Kaisa cảm thấy anh gọi thức ăn khá ít, một người ăn sẽ dư nhưng hai người tuyệt đối không đủ. Sau đó cô nhận ra rằng bữa trưa của anh thật sự bắt mới đầu khi đút xong toàn bộ đồ ăn cho mình.
Gojo càn quét tủ đồ ngọt của người ta không thương tiếc, cô không biết vì sao anh ăn đồ ngọt nhiều được như vậy. Lấy một miếng macaron nếm thử cô suýt khóc vì độ ngọt của nó, Gojo không ngại nhét cả miếng bánh bị cô cắn dở vào miệng ăn ngon lành.“Chà, phải mua thêm mấy phần đem về mới được.” Gojo thỏa mãn nói, anh vươn tay quàng qua vai Kaisa hôn một cái rất vang.
“Này! Ngượng muốn chết.” Cô mắng, Gojo đáng thương rụt đầu. “Em không thấy người ta nhìn anh rất nhiều sao, phải làm thế nếu không ai đó bắt cóc anh đi đấy.”
? Nói đến hợp tình phải lý nhỉ? Kaisa quở: “Anh xem đàn ông cao lớn như anh làm nũng thì còn gì là hình tượng nữa?”
“Nhưng anh làm nũng với em mà?”
“Anh còn chưa cảm thấy làm vậy là không đúng à? Sao anh có thể coi đó là điều đương nhiên được chứ?”
“Hả, vậy nó không phải điều đương nhiên hả?” Gojo ngây thơ hỏi.
Đương nhiên chỗ nào? Con gái mới là người có đặc quyền làm nũng cơ mà?
Gojo phì cười nhìn gương mặt giận dỗi của cô, dẩu môi làm ra vẻ phiền lòng: “Vậy em hôn anh một cái đi, hôn trả rồi thì coi như huề không tính toán gì nữa.”
!!!! “Anh cần đi bệnh viện khám không, em cảm thấy anh bệnh không nhẹ!” Cô trừng mắt nói, Gojo le lưỡi tinh ranh: “Đúng rồi anh thật sự bị bệnh, cần một nụ hôn của em để an ủi.”
“Gojo Satoru!!!”
“Ha ha ha…”
Lúc này phía trước đột nhiên có người ngồi xuống, Kaisa nhớ không nhầm trong quán còn rất nhiều bàn trống không đến nỗi phải ghép bàn, nhưng nhìn lên người xuất hiện là cô nàng Yamaguchi thì cô không còn thấy lạ.
Chắc chắn không đến gây chuyện thì cũng là đến nhiều chuyện, Kaisa thở dài trong lòng đây chính là đặc sản của công sở hay sao ấy, ngày trước thì nhìn người ta gây sự với nhau bây giờ thì đến lượt mình vào vai chính.
Được rồi em gái, mau mau triển khai kỹ năng đặc biệt của em đi.
“Chào anh, em là đồng nghiệp cùng phòng của chị Nara, Yamaguchi Hitori, anh không ngại nếu em ngồi chung chứ?” Yamaguchi cười rất đẹp mắt nhìn Gojo nói.
“Hửm, trong quán còn rất nhiều bàn mà sao em không qua ấy ngồi.” Kaisa nói, đáng lẽ cô nàng nên hỏi mình xin ghép chỗ mới đúng?
Yamaguchi không bối rối mà hồn nhiên trôi chảy nói: “Em ngồi một mình cũng thấy ngại, có chị ở đây thì thoải mái hơn chút, chị không để ý đâu nhỉ em sẽ không làm phiền hai người.”
Kaisa ậm ừ, Gojo nhìn cô rồi khẽ liếc qua cô gái tóc vàng ngồi đối diện, tủm tỉm mở điện thoại ra bấm bừa cái gì đó không hề để ý. Nhận thấy chưa có được sự chú ý của mục tiêu, Yamaguchi sau vài phút giữ im lặng bắt đầu ngo ngoe rục rịch tìm kiếm cơ hội.
“Anh vẫn đang trong giờ dạy học mà đúng không? Nếu không về thì sẽ trễ mất bây giờ.” Kaisa nói khi nhớ ra, cô chọt chọt khủy tay vào sườn anh nhắc nhở.
“Không vấn đề, lát nữa đi cũng được.” Dù sao vụ anh đến trễ thì tụi học trò đã quen rồi. Nhà giáo nhân dân vĩ đại như mình luôn nhận được sự bao dung của các học sinh!
Tìm được cơ hội Yamaguchi xen vào ngay: “Anh là thầy giáo hả, không biết anh làm ở trường nào?”
Lần này Gojo không làm lơ cô nàng nữa, đáp lời: “Trường cao chuyên ở ngoại ô Tokyo, hmmm một ngôi trường về tôn giáo.”
“Wow, không ngờ luôn, trông anh không giống người sẽ làm việc ấy.”
Giống như nghe được việc gì đúng ý, Gojo hơi nhổm dậy cười chiếc kính trễ xuống lộ ra đôi mắt xinh đẹp: “Cô cảm thấy thế à, tôi cũng nghĩ vậy đấy nhưng mà không làm thì không được, cô nghĩ người như tôi thích hợp với công việc gì?”
“Diễn… diễn viên người mẫu…?” Yamaguchi đỏ mặt, không thể từ chối được giá trị nhan sắc của Gojo quá lớn, Kaisa thở dài trong lòng, xong, thêm một người bị anh ta lừa.
Gojo có vẻ thất vọng vì câu trả lời, anh lại tựa mình vào ghế lôi kéo Kaisa: “Em thấy anh làm nghề gì thì hợp?”
“Ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi phá người.” Cô lạnh nhạt, cái thái độ bất cần của anh đi làm cái gì cũng khiến mọi người xung quanh tức chết mất.
“Phụt… ha ha, em đừng nói thế, nếu anh không đi làm thì lấy gì nuôi em?”
“Anh cảm thấy em cần anh nuôi?”
“Đúng rồi, là anh tự nguyện nuôi em.” Goji cúi người cọ cọ vào vai cô, Kaisa trợn mắt đẩy anh ra nhưng Gojo càng lấn tới.
Cô nàng Yamaguchi không cảm thấy mình là bóng đèn chói lọi, não hình cũng tự suy diễn cái gì liếc nhìn Kaisa xong nói với Gojo: “Lương nhà giáo cũng không cao lắm vậy mà anh mua bao nhiêu đồ quý cho chị ấy, em hâm mộ ghê. Em mà có bạn trai như anh em sẽ hạnh phúc chết mất, hơn nữa em cũng sẽ không tiêu xài lung tung mà tiết kiệm cho bạn trai mình.”
Đến đến, tuyệt kĩ hắt nước bẩn nhưng rất thánh thiện đã câu dẫn được bao nhiêu người! Kaisa nghiêm túc lắng nghe cô nàng nói.
“Hửm, em nghe thấy chưa, người ta nhìn vào hâm mộ lắm kìa, em thì mặt nặng mày nhẹ với anh.” Gojo giống như bị tổn thương buồn rầu nói, Kaisa nhìn qua là biết anh đang giả vờ không thèm để ý hừ mũi khinh thường.
“Nhưng mà tiền của anh em cứ xài thoải mái nha đừng tiết kiệm, cái gì thiếu chứ cái đó tuyệt đối không thiếu!” Gojo lại đổi sang gương mặt thành khẩn ngây ngô, trông như đang nhờ cô tiêu tiền hộ mình vì nhà đã không còn sức chứa.
Phụt- Kaisa suýt nữa thì bật cười tên này thay đổi vẻ mặt như lật bánh tráng, bên kia Yamaguchi đang vui sướng vì tưởng tìm được đường tiếp cận bỗng tự nhiên giống mắc nghẹn, có thể thấy rõ ràng khóe môi nàng ta run rẩy.
Gớm, chỉ là giáo viên có vẻ ngoài đẹp một chút không biết có nổi bao nhiêu tiền mà lớn giọng vậy, Yamaguchi khinh thường nghĩ, nếu không vì gương mặt thì bà đây chắc thèm tiếp cận.
“Thôi thôi, anh còn không đi làm nữa thì trễ thật đấy, đứng dậy đi đi.” Kaisa đẩy Gojo khỏi ghế, anh không tình nguyện đứng lên.
“Khoan đã, có thể cho em phương thức liên lạc không?” Yamaguchi vội vã đứng lên nói đến hợp tình phải lý: “Lỡ ở trên công ty chị ấy có sự cố bất ngờ gì em có thể liên hệ với anh.”
Kaisa ??? Trực tiếp vậy? Wow, mấy em gái thời nay đúng là khiến người ta lau mắt nhìn luôn.
Gojo từ trên cao nhìn xuống cô nàng, để không làm người yêu bé nhỏ thất vọng anh lắc đầu nói: “Không cần thiết, chung văn phòng vẫn còn cậu Lý Sơn và chị gái Hoji gì đó mà đúng không.”
“Nhưng…”
“Được rồi anh đi đây, hôn một cái chúc anh đi đường mạnh giỏi đi.” Gojo ngả ngớn nói.
“Đi lẹ!” Kaisa phẩy tay đuổi khách, đúng là không biết xấu hổ. Yamaguchi có vẻ hoang mang, không phải nói Lý Sơn và người này là tình địch hay sao? Tại sao anh ta lại an tâm để người yêu mình với tình địch một chỗ?
Hay cô ta đã làm gì đó khiến hai người thỏa hiệp trong một mối tình ba người? Cô ta xứng đáng ư?
Kaisa nếu biết được suy nghĩ của cô nàng chắc sẽ không ngại quỳ xuống vái cô nàng ba lạy khâm phục khả năng hoạt động não kỳ diệu đó.
Gojo đã không còn để ý lắm đến việc Lý Sơn sẽ đe dọa mối quan hệ của hai người, vì anh có một niềm tin tuyệt đối ở Kaisa, cho dù anh vẫn không ưa cậu ta nhưng không thể chối cãi việc Lý Sơn sẽ là một đảm bảo của cô.
Bảo tiêu miễn phí đâu ai từ chối làm gì? Có điều đừng xuất hiện trong tầm nhìn của anh là được.
Thấy Gojo đi khuất rồi, Yamaguchi liếc Kaisa một cái sắc lẹm đứng dậy bỏ đi để lại cô một mình le lói trong nhà hàng, không thèm diễn chị em tình thân nữa?¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Sân khấu nhỏ:Gojo Satoru: Kaisa hay em đừng đi làm nữa ở nhà anh nuôi.Nara Kaisa: Chỉ có trai đểu mới nói câu này!Gojo Satoru: Anh không phải trai đểu!Nara Kaisa: Trai đểu không ai tự nhận mình đểu!Gojo Satoru: Anh thật lòng thật dạ, anh là người tốt!Nara Kaisa: Trai đểu luôn tự nói mình tốt!Gojo Satoru: Em đừng có mà ngang ngược!Nara Kaisa: Anh dám nói em ngang ngược?Gojo Satoru: Không... Không... Anh xin lỗi mà đừng đổ bánh ngọt của anh đi!!!!!Panda:...Maki:....Inumaki:....Hiệu trưởng Yaga:....Đáng đời!!!!! Cuối cùng cũng có người trị được!Yuuta: Gì vậy mọi người?Rika: Đi... chơi nha~
“Mắc- mắc lắm hả…?” Kaisa hỏi ngược lại.
Hoji nghi ngờ nhìn cô: “Chị nhớ không nhầm thì nó không dưới năm trăm ngàn đâu, mà giờ đồ trên người em có cái nào dưới hai trăm ngàn? Em thật sự không biết giá của nó?”
Kaisa bối rối lắc đầu: “Bạn trai mua cho em, em thật sự không biết.” Cô không nghĩ nó mắc đến như vậy, nghĩ đến đống đồ ở nhà mắt cô quay mòng mòng khi nhẩm tính giá trị của nó.
Hoji hứng thú vỗ vai Kaisa: “Ôi trời ơi cái cậu tóc trắng hôm bữa hả, thế mà cứ chối hoài.”
Cô co quắt khóe miệng, làm sao để giải tích được rằng trước đó hai người không có quan hệ gì, chỉ mới xác nhận chính thức được hai ngày? Nhưng Hoji sớm đã đội nồi cho cô, muốn bỏ cũng khó khăn nên đành im lặng.
Cô nàng Yamaguchi vẻ ngoài quyến rũ dãy bên cạnh bỗng trề môi: “Khéo là hàng giả cũng nên.”
“Giả thế nào được, thương hiệu in ấn đầy đủ chất liệu thượng hạng thế này, với lại đồ người ta mới ra mắt tuần trước làm gì đã có hàng giả nhanh như thế.” Hoji không kiêng nể đáp lại.
“Hừ.” Yamaguchi khinh khỉnh liếc Kaisa: “Khiếp, trông vẻ ngoài thánh khiết vậy mà cũng biết bào tiền ra phết đấy, không biết đã dụ dỗ được bao nhiêu người rồi.”
Kaisa chưa kịp phản ứng với lời mỉa mai của cô nàng, Hoji đã phe phẩy tay: “Gớm chửa, bộ cô nghĩ ai cũng như mình hả, đừng có nhìn bụng ta suy bụng người, mình thế nào không có nghĩa người ta cũng thế.”
Kaisa muốn nói lại thôi, ngăn Hoji tiếp tục sàn sẻ Yamaguchi, cô không thích những chủ đề kiểu này ở văn phòng cho lắm vì thật ra nó rất phiền phức. Lý Sơn khoan thai đến muộn, cậu đưa cho Kaisa ly trà quả mọng ấm.
“Sao vậy?” Cậu nghiêng đầu hỏi khi nhận thấy không khí khá căng thẳng, gương mặt chua ngoa của Yamaguchi nhanh chóng thay đổi trở nên ngây thơ.
“Ô anh Lý, anh coi Nara được đàn ông mua cho nhiều đồ chưa kìa, đúng là khiến người ta hâm mộ.” Yamaguchi cố tình nói chữ “đàn ông” thay vì bạn trai, nghe qua là biết đang cố tình tạt nước bẩn lên người Kaisa, nào ngờ Lý Sơn chẳng quan tâm lắm, cậu thản nhiên đánh giá một lượt.
“Là Gojo mua? Ánh mắt của anh ta tốt nhỉ, chị cuối cùng cũng đồng ý quen anh ta rồi à?”
“Cái gì gọi là cuối cùng cũng đồng ý chứ.” Kaisa ngại ngùng nói.
Lý Sơn bật cười: “Anh ta tốn không ít công sức với chị, nhìn là biết rồi.” Cô kéo khóe miệng, đúng là tốn không ít công sức bày mưu tính kế ăn vạ, chây lì như cối đá.
“Anh ta có bắt chị gỡ dây chuyền em đưa xuống không?” Cậu hỏi, dẫu đã biết thừa được kết quả.
“Có chứ.” Kaisa đáp lại ngay: “Nhưng mà chị đâu có chịu, cuối cùng Satoru bắt chị phải bỏ hết đồ cũ dùng đồ anh ta mua mới thỏa hiệp, ganh đua như đứa trẻ vậy.”
Thật ra nhìn người yêu mình nhận đồ của thằng khác đưa mà còn chịu thỏa hiệp thì anh ta rất khoan dung rồi đấy - Lý Sơn thở dài trong lòng, trong một số trường hợp chị cậu thật sự rất ngốc. Ví như lúc này, Kaisa cho rằng sợi dây chuyền “đặc biệt” mà cậu đưa có sức nặng hơn mọi chuyện.
Cô lúc nào cũng nhát gan như vậy, thích sưu tầm những thứ bảo mệnh, mặc dù vốn không cần đến chúng. Nhưng cô đã thích thì… cậu cứ đưa thôi, chọc Gojo bực mình cũng là một thú vui tao nhã mà, ai biểu anh ta cướp cô đi làm gì.
Yamaguchi bị lơ đẹp cắn răng quay lại làm việc, con đàn bà lẳng lơ! Có bạn trai rồi còn ngang nhiên nhận đồ người khác trước mặt bạn trai.
Hoji thở dài nhìn tình huống này, Lý Sơn mới là người cao tay nhất, vừa tẩy trắng vết nhơ Yamaguchi cố tình tạo ra, vừa chọc điên cô nàng bằng mấy câu nói vừa rồi. Đôi khi cô mông lung, Lý Sơn quan tâm Kaisa đặc biệt đến lạ lùng, ban đầu cô còn tưởng cậu thích con bé nhưng càng ngày càng thấy không phải.
Có cái gì đó còn sâu đậm hơn cả tình yêu nam nữ mà cô không cách nào hiểu được, Lý Sơn luôn hòa đồng với mọi người nhưng chỉ cần ai đó xúc phạm đến Kaisa cậu sẽ không ngại tấn công thẳng thừng, giống như vừa rồi, kể cả khi Yamaguchi là phụ nữ và cậu còn biết cô nàng đang đánh chủ ý đến mình.
Hoji chỉ biết rằng, Kaisa là vảy ngược của Lý Sơn và thứ tình cảm cậu dành cho cô bé ấy thuần túy mà sâu đậm hơn bất kỳ thứ gì.
“Oi oi oi, coi ảnh nền điện thoại của thầy Gojo này.” Panda nhảy nhót khoe với Maki.
“Chắc lại idol nào chứ gì?” Cô nàng lạnh lùng gạt qua một bên.
“Cá bào!!!” Inumaki phản đối, hùa theo Panda dâng điện thoại cho cô xem.
“Thật sự có bạn gái???” Maki đẩy mắt kính, trên màn hình là ảnh Gojo giơ tay chữ V bên cạnh một cô gái đang ngủ (chụp lén), nhưng ông thầy không nên thân này thật sự có bạn gái??? Trước ổng nhờ đám học trò tư vấn cách lấy lòng phụ nữ còn tưởng thầy mình rảnh rỗi sinh nông nổi?
Hay là đột nhập vô nhà người khác vậy??? Với tính cách của ổng thì khả năng này cao lắm!
“Yuuta!!! Lại đây coi này!!!” Panda gọi cậu bạn mới lại chung vui, Yuuta có chút chần chờ: “Em nghĩ… tò mò về đời tư của người khác là không hay đâu.”
“Đời tư người khác cái gì, đây là của Thầy Gojo đấy.”
“Cá hồi!” Inumaki rất nhiên túc gật đầu, tay còn làm động tác khều cậu bạn lại, Yuuta bất đắc dĩ cũng đi qua.
“Mấy cái đứa này, trả điện thoại lại cho thấy coi tò mò vậy là không tốt đâu.” Gojo nhặt lấy điện thoại của mình trên tay Panda trước khi Yuuta kịp đi đến.
“Nhưng mà sao hả, sao hả, bạn gái thầy xinh lắm đúng không?”
“Vừa hiền lành vừa đáng yêu nữa.”
“Sao nào, mấy đứa mau nhận xét đi.”
“Mà cần gì nhận xét, người yêu thầy là số một nhất vũ trụ.”
“Đúng không?”
“Hửm Panda?”
Panda: …
“Hửm Maki?”
Maki: Ổng lại bắt đầu đến cơn rồi...
“Hửm Inumaki?”
Inumaki: … Cá hồi!
“Hửm Yuuta?”
Yuuta: … em chưa thấy gì hết, nhưng chắc là như lời thầy nói ha?
“Thôi, chào mấy đứa thầy đi ăn trưa với bạn gái đây ~ cơm trưa tình yêu chiếu sáng!!!!”
“Oi lát nữa còn phải đi làm nhiệm vụ đó thầy!!” Maki hét lên nhưng Gojo đã biến mất như một cơn gió vụt qua, không còn bóng chim tăm cá gì cả.
Panda vỗ vai Maki: “Thây kệ ổng đi, kiểu gì ổng chả đến trễ.”
“Cá hồi!”
“Nghe tuyệt vọng ghê…” Yuuta cười cười nhận xét.
“Yuuta, chuyện đó không vui đâu.” Maki nói, cô chửi thầm ông thầy vô trách nhiệm trong lòng.
“Cá bào.” Inumaki bắt chéo tay phản đối, vì cậu cảm thấy nó thật sự rất vui. Maki không kiêng nể gõ đầu cậu bạn một cái trừng phạt.“...”
Nhưng mà, bọn học sinh cũng rất tò mò ai là người chịu được cái tính nết của ổng!
Bởi vì đặc thù công ty được coi như một điểm quan sát của thành phố, khách hàng hoặc đôi khi là khách du lịch có thể tùy ý ra vào các khu vực cho phép, khu vực nhà hàng, khu vực mua sắm và khu vực ngắm cảnh. Chỉ có khu vực văn phòng là không có khách vãng lai nằm riêng ở dãy phía tây của tòa nhà.
Kaisa chạy như bay xuống đại sảnh tiếp khách khi nhận được điện thoại của Gojo lúc vừa đến giờ nghỉ trưa.
“Anh nói anh có việc đi công tác mà, sao lại ở đây?”
“Hửm anh đến ăn trưa với em nà, sao nào cảm thấy anh rất săn sóc đúng không?” Gojo cười hì hì xoa đầu, đôi mắt xanh cong lên sau cặp kính đen. Ngoại hình và chiều cao của anh quá thu hút, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Kaisa đỏ mặt, cô kéo anh đi thẳng vào thang máy lên tầng sáu, tầng của các tiệm ăn, nhà hàng.
“Anh muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?” Hai người đồng thanh hỏi, cô nhanh chóng nói luôn: “Anh muốn ăn gì thì tùy chọn đi, em theo.”
Gojo gãi cằm nhìn xung quanh một hồi quyết định dẫn cô vào nhà hàng hải sản, công tác chọn món giao anh làm luôn.
“Anh thấy em hơi gầy nhé, ăn nhiều một chút.” Anh đẩy phần tôm đã lột sạch cho cô, Kaisa cảm thấy anh gọi thức ăn khá ít, một người ăn sẽ dư nhưng hai người tuyệt đối không đủ. Sau đó cô nhận ra rằng bữa trưa của anh thật sự bắt mới đầu khi đút xong toàn bộ đồ ăn cho mình.
Gojo càn quét tủ đồ ngọt của người ta không thương tiếc, cô không biết vì sao anh ăn đồ ngọt nhiều được như vậy. Lấy một miếng macaron nếm thử cô suýt khóc vì độ ngọt của nó, Gojo không ngại nhét cả miếng bánh bị cô cắn dở vào miệng ăn ngon lành.“Chà, phải mua thêm mấy phần đem về mới được.” Gojo thỏa mãn nói, anh vươn tay quàng qua vai Kaisa hôn một cái rất vang.
“Này! Ngượng muốn chết.” Cô mắng, Gojo đáng thương rụt đầu. “Em không thấy người ta nhìn anh rất nhiều sao, phải làm thế nếu không ai đó bắt cóc anh đi đấy.”
? Nói đến hợp tình phải lý nhỉ? Kaisa quở: “Anh xem đàn ông cao lớn như anh làm nũng thì còn gì là hình tượng nữa?”
“Nhưng anh làm nũng với em mà?”
“Anh còn chưa cảm thấy làm vậy là không đúng à? Sao anh có thể coi đó là điều đương nhiên được chứ?”
“Hả, vậy nó không phải điều đương nhiên hả?” Gojo ngây thơ hỏi.
Đương nhiên chỗ nào? Con gái mới là người có đặc quyền làm nũng cơ mà?
Gojo phì cười nhìn gương mặt giận dỗi của cô, dẩu môi làm ra vẻ phiền lòng: “Vậy em hôn anh một cái đi, hôn trả rồi thì coi như huề không tính toán gì nữa.”
!!!! “Anh cần đi bệnh viện khám không, em cảm thấy anh bệnh không nhẹ!” Cô trừng mắt nói, Gojo le lưỡi tinh ranh: “Đúng rồi anh thật sự bị bệnh, cần một nụ hôn của em để an ủi.”
“Gojo Satoru!!!”
“Ha ha ha…”
Lúc này phía trước đột nhiên có người ngồi xuống, Kaisa nhớ không nhầm trong quán còn rất nhiều bàn trống không đến nỗi phải ghép bàn, nhưng nhìn lên người xuất hiện là cô nàng Yamaguchi thì cô không còn thấy lạ.
Chắc chắn không đến gây chuyện thì cũng là đến nhiều chuyện, Kaisa thở dài trong lòng đây chính là đặc sản của công sở hay sao ấy, ngày trước thì nhìn người ta gây sự với nhau bây giờ thì đến lượt mình vào vai chính.
Được rồi em gái, mau mau triển khai kỹ năng đặc biệt của em đi.
“Chào anh, em là đồng nghiệp cùng phòng của chị Nara, Yamaguchi Hitori, anh không ngại nếu em ngồi chung chứ?” Yamaguchi cười rất đẹp mắt nhìn Gojo nói.
“Hửm, trong quán còn rất nhiều bàn mà sao em không qua ấy ngồi.” Kaisa nói, đáng lẽ cô nàng nên hỏi mình xin ghép chỗ mới đúng?
Yamaguchi không bối rối mà hồn nhiên trôi chảy nói: “Em ngồi một mình cũng thấy ngại, có chị ở đây thì thoải mái hơn chút, chị không để ý đâu nhỉ em sẽ không làm phiền hai người.”
Kaisa ậm ừ, Gojo nhìn cô rồi khẽ liếc qua cô gái tóc vàng ngồi đối diện, tủm tỉm mở điện thoại ra bấm bừa cái gì đó không hề để ý. Nhận thấy chưa có được sự chú ý của mục tiêu, Yamaguchi sau vài phút giữ im lặng bắt đầu ngo ngoe rục rịch tìm kiếm cơ hội.
“Anh vẫn đang trong giờ dạy học mà đúng không? Nếu không về thì sẽ trễ mất bây giờ.” Kaisa nói khi nhớ ra, cô chọt chọt khủy tay vào sườn anh nhắc nhở.
“Không vấn đề, lát nữa đi cũng được.” Dù sao vụ anh đến trễ thì tụi học trò đã quen rồi. Nhà giáo nhân dân vĩ đại như mình luôn nhận được sự bao dung của các học sinh!
Tìm được cơ hội Yamaguchi xen vào ngay: “Anh là thầy giáo hả, không biết anh làm ở trường nào?”
Lần này Gojo không làm lơ cô nàng nữa, đáp lời: “Trường cao chuyên ở ngoại ô Tokyo, hmmm một ngôi trường về tôn giáo.”
“Wow, không ngờ luôn, trông anh không giống người sẽ làm việc ấy.”
Giống như nghe được việc gì đúng ý, Gojo hơi nhổm dậy cười chiếc kính trễ xuống lộ ra đôi mắt xinh đẹp: “Cô cảm thấy thế à, tôi cũng nghĩ vậy đấy nhưng mà không làm thì không được, cô nghĩ người như tôi thích hợp với công việc gì?”
“Diễn… diễn viên người mẫu…?” Yamaguchi đỏ mặt, không thể từ chối được giá trị nhan sắc của Gojo quá lớn, Kaisa thở dài trong lòng, xong, thêm một người bị anh ta lừa.
Gojo có vẻ thất vọng vì câu trả lời, anh lại tựa mình vào ghế lôi kéo Kaisa: “Em thấy anh làm nghề gì thì hợp?”
“Ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi phá người.” Cô lạnh nhạt, cái thái độ bất cần của anh đi làm cái gì cũng khiến mọi người xung quanh tức chết mất.
“Phụt… ha ha, em đừng nói thế, nếu anh không đi làm thì lấy gì nuôi em?”
“Anh cảm thấy em cần anh nuôi?”
“Đúng rồi, là anh tự nguyện nuôi em.” Goji cúi người cọ cọ vào vai cô, Kaisa trợn mắt đẩy anh ra nhưng Gojo càng lấn tới.
Cô nàng Yamaguchi không cảm thấy mình là bóng đèn chói lọi, não hình cũng tự suy diễn cái gì liếc nhìn Kaisa xong nói với Gojo: “Lương nhà giáo cũng không cao lắm vậy mà anh mua bao nhiêu đồ quý cho chị ấy, em hâm mộ ghê. Em mà có bạn trai như anh em sẽ hạnh phúc chết mất, hơn nữa em cũng sẽ không tiêu xài lung tung mà tiết kiệm cho bạn trai mình.”
Đến đến, tuyệt kĩ hắt nước bẩn nhưng rất thánh thiện đã câu dẫn được bao nhiêu người! Kaisa nghiêm túc lắng nghe cô nàng nói.
“Hửm, em nghe thấy chưa, người ta nhìn vào hâm mộ lắm kìa, em thì mặt nặng mày nhẹ với anh.” Gojo giống như bị tổn thương buồn rầu nói, Kaisa nhìn qua là biết anh đang giả vờ không thèm để ý hừ mũi khinh thường.
“Nhưng mà tiền của anh em cứ xài thoải mái nha đừng tiết kiệm, cái gì thiếu chứ cái đó tuyệt đối không thiếu!” Gojo lại đổi sang gương mặt thành khẩn ngây ngô, trông như đang nhờ cô tiêu tiền hộ mình vì nhà đã không còn sức chứa.
Phụt- Kaisa suýt nữa thì bật cười tên này thay đổi vẻ mặt như lật bánh tráng, bên kia Yamaguchi đang vui sướng vì tưởng tìm được đường tiếp cận bỗng tự nhiên giống mắc nghẹn, có thể thấy rõ ràng khóe môi nàng ta run rẩy.
Gớm, chỉ là giáo viên có vẻ ngoài đẹp một chút không biết có nổi bao nhiêu tiền mà lớn giọng vậy, Yamaguchi khinh thường nghĩ, nếu không vì gương mặt thì bà đây chắc thèm tiếp cận.
“Thôi thôi, anh còn không đi làm nữa thì trễ thật đấy, đứng dậy đi đi.” Kaisa đẩy Gojo khỏi ghế, anh không tình nguyện đứng lên.
“Khoan đã, có thể cho em phương thức liên lạc không?” Yamaguchi vội vã đứng lên nói đến hợp tình phải lý: “Lỡ ở trên công ty chị ấy có sự cố bất ngờ gì em có thể liên hệ với anh.”
Kaisa ??? Trực tiếp vậy? Wow, mấy em gái thời nay đúng là khiến người ta lau mắt nhìn luôn.
Gojo từ trên cao nhìn xuống cô nàng, để không làm người yêu bé nhỏ thất vọng anh lắc đầu nói: “Không cần thiết, chung văn phòng vẫn còn cậu Lý Sơn và chị gái Hoji gì đó mà đúng không.”
“Nhưng…”
“Được rồi anh đi đây, hôn một cái chúc anh đi đường mạnh giỏi đi.” Gojo ngả ngớn nói.
“Đi lẹ!” Kaisa phẩy tay đuổi khách, đúng là không biết xấu hổ. Yamaguchi có vẻ hoang mang, không phải nói Lý Sơn và người này là tình địch hay sao? Tại sao anh ta lại an tâm để người yêu mình với tình địch một chỗ?
Hay cô ta đã làm gì đó khiến hai người thỏa hiệp trong một mối tình ba người? Cô ta xứng đáng ư?
Kaisa nếu biết được suy nghĩ của cô nàng chắc sẽ không ngại quỳ xuống vái cô nàng ba lạy khâm phục khả năng hoạt động não kỳ diệu đó.
Gojo đã không còn để ý lắm đến việc Lý Sơn sẽ đe dọa mối quan hệ của hai người, vì anh có một niềm tin tuyệt đối ở Kaisa, cho dù anh vẫn không ưa cậu ta nhưng không thể chối cãi việc Lý Sơn sẽ là một đảm bảo của cô.
Bảo tiêu miễn phí đâu ai từ chối làm gì? Có điều đừng xuất hiện trong tầm nhìn của anh là được.
Thấy Gojo đi khuất rồi, Yamaguchi liếc Kaisa một cái sắc lẹm đứng dậy bỏ đi để lại cô một mình le lói trong nhà hàng, không thèm diễn chị em tình thân nữa?¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Sân khấu nhỏ:Gojo Satoru: Kaisa hay em đừng đi làm nữa ở nhà anh nuôi.Nara Kaisa: Chỉ có trai đểu mới nói câu này!Gojo Satoru: Anh không phải trai đểu!Nara Kaisa: Trai đểu không ai tự nhận mình đểu!Gojo Satoru: Anh thật lòng thật dạ, anh là người tốt!Nara Kaisa: Trai đểu luôn tự nói mình tốt!Gojo Satoru: Em đừng có mà ngang ngược!Nara Kaisa: Anh dám nói em ngang ngược?Gojo Satoru: Không... Không... Anh xin lỗi mà đừng đổ bánh ngọt của anh đi!!!!!Panda:...Maki:....Inumaki:....Hiệu trưởng Yaga:....Đáng đời!!!!! Cuối cùng cũng có người trị được!Yuuta: Gì vậy mọi người?Rika: Đi... chơi nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com