Jujutsu Kaisen Dong Nhan Inumaki Senpai Thinh Noi Yeu Ta
Mẹ tới bao giờ sẽ đón Koi-san?Mẹ bao giờ sẽ tới?Mẹ sẽ tới sao?Mẹ sẽ tới sao?Chờ đợi, Koi-san chờ đợi không biết là ngày mấy năm mấy.Tiếng vang khe khẽ trong không gian vô hạn màu xám."Chúng ta bị vứt bỏ""Ô...ô Koi-san muốn ngọt, Koi-san muốn đường...."________________"Koi-san muốn ngọt. Koi-san muốn ngọt ngào""Đường, Koi-san muốn đường""Đường... đường""Đường..."Koi ôm chặt lấy cơ thể của mình, cuộn tròn lại, cô mơ mơ màng màng khóc nức nở. Giọng nói nhỏ nhẹ giống như ấu miêu.Cảm giác miệng được nhẹ nhành tách ra, có thứ gì đó cứng như viên đá được đút vào khoang miệng.Viên đá chạm vào lưỡi của Koi, vị ngọt dần dần nan tràn trong khoang miệng.Mày Koi lúc này mới dãn ra, cô chép chép miệng, hô hấp bình thản tiếp tục ngủ.Inumaki Toge hai viên đá quý màu tử đằng nhìn chằm chằm không bỏ xót một hành động nào.Dáng ngủ cuộn người lại, ôm lấy mình giống như một thói quen mà không tự biết, người có dáng ngủ ấy thường không có cảm giác an toàn. Học muội đối với đường có cảm giác cố chấp, từ lúc hắn tiến tới lặng lẽ quan sát thì ngủ mớ vẫn luôn miệng nói 'ngọt' 'đường'.Hắn vươn tay đào đào trong túi một viên kẹo chocolate, bóc vỏ lại nhẹ nhàng tiến tới nhét vào trong miệng của Koi.Koi hơi há miệng hắn thấy được viên chocolate vừa rồi đã tan gần hết, chocolate thật dễ tan a, hai viên liền không đủ. Hắn lại đưa tay lấy ra vài viên choccolate, bóc vỏ đút vào miệng Koi.Chocolate không tan nhanh bằng việc hắn đút chocolate nên má của Koi bị đút đến căng phồng.Koi theo bản lăng mà nhai nhai thứ trong miệng, bai má phình phình căng phồng.Học muội thật đáng yêu!Giống như hamster nhỏ.Inumaki Toge cong mắt khúc khích cười, trong cổ họng cũng phát ra âm thanh nhỏ."Toge-kun làm gì vậy? Không tập luyện tiếp sao?" Panda hơi liếc mắt nhìn về phía Inumaki Toge. Vừa rồi hắn đánh mệt mỏi muốn ra ghế kia nghỉ ngơi một chút, nhưng đã 30' rồi mà vẫn chưa quay lại, Panda mới lo lắng tiến tới xem có chuyện gì.Inumaki Toge ngồi xổm xuống cạnh ghế đá, hắn bị Panda gọi liền quay đầu lại còn không quên đặt ngón trỏ trước mặt ra hiệu 'xuỵt' im lặng.Panda tò mò rón rén tới gần mới thấy rõ trên ghế đá có nằm cuộn tròn một con "miêu miêu"."Từ buổi đầu tới giờ, Koi-chan vẫn luôn tại đây ngủ. Có chuyện gì sao Toge-kun?" Inumaki Toge không trả lời, hắn vươn tay trọc trọc hai má của Koi, Koi có phát ra cổ họng những tiếng "lộc cộc" rầu rĩ.Inumaki Toge quay đầu nhìn Panda cong mắt khúc khích cười."cá nóc" "Nho nhỏ, Koi-chan thực giống một con mèo" Panda kích động nói.Hắn chuẩn bị vươn trảo xoa xoa đầu Koi thì bị một cánh tay nhanh nhẹn túm lấy."Nhẹ nhàng" Inumaki Toge nhỏ giọng nói.Panda không tự giác hành động chậm lại, tay gấu vươn tới dùng phần mềm mại nhất là đệm thịt mềm ở lòng bàn tay nhẹ chạm vào khuôn mặt Koi."Detty..." Bị mao nhung quẹt qua trên mặt, Koi mơ hồ lẩm bẩm nói. Tay bắt lấy tay gấu ôm vào lòng, má không tự giác mà cọ có đám lông nềm, giống như một con miêu đang làm nũng."Kawaii~" Panda cong mắt cười, giọng nói hưng phấn. Mắt thường có thể thấy được xung quanh Panda toát ra phấn hồng phao phao."Cá hồi" Inumaki Toge gật đầu.Một người, một chú hài vui vẻ sờ miêu sau đó nhìn nhau cười khúc khích.Má phính có chút xẹp xuống, Inumaki Toge lại lục lục túi lấy ra hai viên chocolate. Còn mỗi hai viên hắn đút cả vào."Này! Hai người làm cái trò gì vậy" Zenin Maki từ đằng sau lưng toát ra tới lớn giọng hô, tiếp theo xuất hiện ba cái đầu tò mò.Inumaki Toge bị tiếng nói giật mình, ngón tay vẫn chưa kịp rút ra thì bị một vật mềm ấm áp có chút ướt ướt liếm qua đầu ngón tay sau đó nho nhỏ răng nanh cắn xuống. Inumaki Toge giật mình lập tức thu tay lại, hắn kinh hách nhảy lùi về phía đằng sau vài bước."Sao vậy?" Thấy hành động đột ngột tránh lé của Inumaki Toge, Panda liền tò mò hỏi."Kiên...kiên cá khô" Inumaki Toge lắp bắp, hắn vội vàng kéo cao cổ áo che dấu những vệt đỏ hồng khả nghi xuất hiện trên khuôn mặt."Inumaki-senpai đang xấu hổ sao?" Itadori.người thành thật, không am hiểu không khí.Yuuji toát ra cõi lòng câu nghi vấn."Kiên cá khô!" Inumaki Toge lập tức lớn giọng phủ nhận, sợ không nghe hiểu hắn còn liên tục lắc đầu."Bộ dạng này càng thêm khả nghi" Zenin Maki nghi ngờ."cái tên này chắc chắn vừa làm cái gì mờ ám mới chột dạ như thế này" Kugisaki Nobara híp mắt nói."Kiên cá khô" Inumaki Toge lập tức phản bác."Nói mau, mi vừa làm trò gì với học muội" Zenin Maki càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là đúng, cô hùng hổ nói."Kiên cá khô!""Chúng ta đâu có làm gì, tin tưởng con người của chúng ta" Panda cũng vội vàng giải thích."A? Panda-senpai là người sao?" Đứa bé lanh lợi Itadori Yuuji lại một lần nữa ngây thơ nghi vấn. Hắn còn gãi đầu, mắt to chớp chớp.Mẹ!Panda trong lòng không cấm khỏi một tiếng thô tục. A! May mắn lắm mới có cái học muội mềm mại, đáng yêu, thơm tho ngào ngạt hiện tại lại bị mấy tên nam sinh thối nhúng chàm, muốn giết chết bọn chúng.Một câu của Itadori Yuuji như lửa cháy đổ thêm dầu, Zenin Maki không biết rút từ đâu ra trảm đao đuổi theo Inumaki Toge chạy.Kugisaki Nobara liếc mắt nhìn hai má bị đỏ ửng bất thường của Koi, a miêu miêu đáng yêu bị biến thái chà đạp liền không thể tha thứ, sau đó cô nhìn về phía bóng của Zenin hô lớn: "Maki-san, để tôi xử lí tên này" Kugisaki Nobara tay phải không biết từ đâu rút ra một cây búa, tay trái cầm vài cái đinh rượt theo Panda.Fushiguro Megumi nhìn một trò khôi hài, vẻ mặt nhàm chán tưởng cắn hạt dưa.Hắn thu hồi mắt liếc nhìn về phía Koi đang nằm. Hắn chú ý tới khóe môi còn dính màu nâu đen, đoán không nhầm thì là choccolate. Bọn họ chắc hẳn đút cho Koi ăn kẹo chứ không có ý xấu.Hắn thu lại ánh mắt không có nói gì. A, bọn họ bị đánh thì liên quan gì tới hắn:)). Fushiguro Megumi-ẩn hình phúc hắc nghĩ.Koi vẫn không tỉnh lại dù có bị ồn ào tới.Koi hiện tại cảm thấy thực ấm áp, có người đang ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng mà xoa đầu."Không sao rồi, chúng ta đã thoát khỏi nó" Giọng nói ôn nhu tựa như lông vũ chạm nhẹ vào lòng Koi. Nó ôn nhu mà trấn an Koi một chút, một chút một."Kagami-nii" Koi lẩm bẩm gọi tên."Đừng lo, anh sẽ mãi ở cạnh em, cùng em bù đắp lại những mong muốn vẫn chưa thực hiện được ở thế giới này".NgọtThực ngọtLà đường."Koi-chan, tỉnh tỉnh đã tới giờ ăn cơm trưa" Zenin Maki nhẹ nhàng lay Koi gọi dậy."Hừ...hừ" Koi phát ra âm thanh giọng mũi."Oa kawaii~ mau mau chụp lại" Panda móc ra di dộng liên tiếp chụp ảnh."A! Cái tên biến thái này" "Mau xóa!""Không thể!""Ta nói lại lần nữa: mau xóa" Cuối cùng Panda cúi đầu trước cường quyền mà xóa đi ảnh chụp.Koi cũng tỉnh ngủ, thấy mọi người đang đợi mình liền cảm giác thực ngọt. Giống như trong giấc mơ được ăn đường là sự thật. Koi chép miệng, cảm nhân được trong miệng còn xót lại vị ngọt nhưng Koi không nghĩ nhiều, Koi chỉ cảm thấy do tâm lý cảm thấy ngọt nên Koi mới cảm giác trong miệng ngọt.Koi rực rỡ cười cũng chạy chậm bước theo."Lòng đỏ trứng tương" Inumaki Toge chờ mọi người đi xa mới chặn lại đường Panda."Sao vậy Toge-kun" Panda vô tội cười."Trứng cá" Inumaki Toge chìa tay ra, lời ít mà ý nhiều." Sao có thể, ảnh ta đã xóa đi rồi" Panda tiếp tục vẻ mặt vô tội.Nhưng Inumaki Toge không ăn bộ mặt này, hắn vẫn một vẻ mặt cá chết không một tia dao động, tiếp tục chìa tay." Được rồi" Panda thở dài, thật không thoát khỏi ánh mắt của Toge-kun mà." Đây, đừng có mà mách nẻo" Panda lấy ra điện thoại, vào hòm thư bí mật rồi gửi ảnh vào máy của Inumaki Toge.Hai tên phạm tội bí mật nhìn nhau trao đổi ánh mắt sau đó dường như không có việc gì đuổi theo mọi người.Ngao ô~ thức ăn thực ngon, món tráng miệng là puding, quá tuyệt vời.Nhưng puding thực nhỏ, Koi còn chưa ăn ra vị. Koi liếc mắt nhìn một lượt mọi người cuối cùng dừng lại ở đĩa pudding còn nguyên của Inumaki Toge.Thực muốn ăn, thực thích nó.Nhận ra tầm mắt nóng rực của Koi, Inumaki Toge dừng lại việc ăn cơm. Hắn có hay không đồ ngọt cũng chẳng sao, hắn lại không giống Gojo-sensei là cái yêu đồ ngọt như mạng.Hắn không chần chờ mà đẩy đĩa pudding về phía Koi. Học muội người thực gầy, nho nhỏ như một con miêu, nhìn quá đáng thương."Pudding" Koi sửng sốt, bánh Pudding rất ngon a, sẽ không ai có thể cự tuyệt nó. Inumaki-senpai liền không do dự mà cho Koi-san, Inumaki-senpai nhường thứ tốt cho Koi-san mặc dù mới chỉ quen biết cá hai ngày. Inumaki-senpai quả thực là thiên sứ... ô...ô Inumaki-senpai thực tốt."Koi-san không thể ăn, sẽ thực bị thương cảm tình" Koi lắc đầu đẩy lại đĩa pudding."Kiên cá khô" Inumaki Toge đẩy lại."Pudding thực ngon, sao Koi-san có thể ăn nó".Pudding thực ngon, Koi-san thích nó. Inumaki Toge tự nhiên mà giải đọc hàm ý, lại lược bỏ đi từ ngữ dư thừa ở đằng sau."Ăn!" Inumaki Toge không dung cự tuyệt, hắn nghiêm túc nói.Chú ngôn tác động, Koi liền không tự chủ được mà ăn lên.Nhìn hai người hỗ động, bàn bên cạnh Panda không tự giác mà cảm thán."Cảm giác Toge-kun hoạt bát, sinh động hơn hẳn""Có sao?" Itadori Yuuji nhồm nhoàm ăn cơm."Quan tâm hậu bối" Zenin Maki đánh giá."Có một chút, nhưng cảm giác Toge-kun sinh động hơn" Panda hắn thực hiểu rõ Inumaki Toge. Bởi vì là chú ngôn sư có trướng ngại về giao tiếp ngôn ngữ nên Inumaki Toge chỉ có thể giao tiếp cơm nắm, nhiều khi ngôn ngữ bị hạn chế. Inumaki Toge khiến người khác có ấn tượng thấy âm trầm, mờ nhạt, ít nói, khó thân thiện. Cũng bởi ấn tượng đó mà mọi người bị trò đùa dai của hắn chọc ghẹo mà không có chút cảnh giác. Mặc dù tính cách không phải như vậy nhưng việc Inumaki Toge tự nhiên mà tiếp xúc với người khác thì không có. Inumaki Toge cũng không có mở miệng nói tiếng người trong sinh hoạt vì sợ thương tới người khác nhưng hôm nay hắn nghe được hai lần Inumaki Toge nói tiếng người.Koi ăn xong bánh pudding vẫn có chút chưa đã thèm, lượng đường không đủ, muốn ăn thêm nhưng Koi lại không muốn ra ngoài một khi ra ngoài Koi lại sợ đường chuyển hướng dẫn cô đi lung khiến cô không tìm được đường về, Koi cũng không thích ra ngoài."Nha~ thì ra các em đều ở đây. Gojo-sensei có mua quà kỉ niệm cho các em nha~" Gojo Satoru đột ngột xuất hiện, hắn dơ trên tay túi đồ rực rỡ cười."Chậc. Nửa buổi chạy mất vứt học sinh của mình tụ lại cùng nhau, Gojo-sensei "có trách nhiệm" quá đấy" Kugisaki Nobara lên tiếng phàn nàn."Được rồi, thầy đã để lại không gian hỗ động cho các em. Nhìn xem, giao lưu cũng không tệ lắm~ Phải chụp hình, lưu cái kỉ niệm" Gojo Satoru lấy ra điện thoại, chưa kịp mọi người có ý kiến phản kháng gì liền kéo lấy gần đó Inumaki và Koi chụm lại với nhau 'tách' 'tách' ấn liên hồi."A~quá đáng yêu. Gojo-sensei sẽ gửi nó tới diễn đàn" Gojo Satoru lướt nhanh trên điện thoại, gõ chữ kéo một đợt giá trị thù hận.Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái: [Nhìn xem, hậu bối cùng tiền bối vui vẻ hòa thuận, ba người soái khí tụ tập với nhau. Các ngươi không có học sinh đáng yêu như vậy. A, các ngươi chỉ biết ghen ghét]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]Lại quay ra chụp Itadori Yuuji, Fushiguro Megumi và Nobara sau đó lướt nhanh đánh chữ.Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái:[Ha ha ha. Các ngươi không có]
[Hình ảnh]Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái:[Các ngươi ghen ghét ta đi]
[Hình ảnh]Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái: [Mau mau nói ra cho ta cao hứng]《Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái bị tổ trưởng cấm ngôn 24h》Gojo Satoru có chút tiếc nuối thu điện thoại. Hắn bắt đầu hỗ động không khí, phân phát quà kỉ niệm."Thầy có mua đặc sản của vùng Tokyo cho các em" Hắn chia từng túi nhỏ cho mọi người."Nhưng mà giữa đường thầy không chống cự được sự quyến rũ của nó nên thầy đã ăn mất, nhưng không sao thầy đã mua nó ở hàng bánh kem gần đây, đảm bảo vị đủ ngọt".A. Thầy giáo thực cẩu.Thầy không phải người.Mọi người tuy trong lòng phun tào nhưng vẫn mở quà. Duy chỉ có Fushiguro Megumi liền không mong đợi điều gì ở Gojo-sensei quá, vị ngọt của thầy có phải ai cũng chịu đựng nổi, hắn thừa biết bánh kem đặc ngọt đến phát nị.Koi vô cùng cao hứng mở gói đóng, lần đầu tiên được tặng quà. Đây là cảm giác khi mẹ đi công tác trở về mua quà cho con sao? Koi-san thực mong đợi."Oa~ là bánh kem. Gojo-sensei quá tuyệt vời" Nhìn bánh kem nhỏ được làm tinh xảo, mùi bơ thơm nồng mũi. Koi không dấu nổi sự vui vẻ, phấn khích. Koi hai mắt tinh quang rực rỡ nhìn Gojo Satoru cười để nộ hai chiếc răng nanh tinh nghịch."Ha ha. Biểu cảm phải như vậy mới đúng, chỉ có Koi-chan là áo bông tri kỉ" Gojo Satoru vui sướng cười, quen tay mà xoa đầu Koi.Koi múc lên thìa bánh hạnh phúc mà ăn.Nhìn biểu cảm của Koi, Kugisaki Nobara và Itadori Yuuji không dấu nổi sự tò mò mà đút một thìa.Ngọt.Ngọt đến phát nị.Sao có thể ăn ngọt như vậy chứ."Cho" Inumaki Toge đẩy đĩa bánh vừa được mở gói tới trước mặt Koi."Inumaki-senpai không ăn sao! Nó thực ngon" Koi ngậm muỗng thìa hàm hồ nói."Đúng, biểu cảm này thực đáng yêu" Gojo Satoru chụp vài cái. Hắn vừa bị cấm ngôn, để khi khác lên đăng ảnh cho bọn họ ghen tị."A, thứ gì?" Bánh kem bị ăn một nửa để nộ bên trong một mảnh giấy nhỏ."Nghe nói quán đó có tổ chức hoạt động [bánh kem may mắn] bên trong có để giấy may mắn thầy, tiện tay mua. Nhưng đừng tin tưởng quá nhiều vào hoạt động kiểu này, chúng được tổ chức để thu hút khách hàng, vì vậy mà....""A! Bên trên có chữ" Koi cắt ngang lời nói của Gojo Satoru.Inumaki Toge tò mò nghiêng người nhìn qua.[Chúc bạn may mắn đạt giải nhất] "Là giải nhất! Koi-san thực mong chờ" Koi vui vẻ quơ quơ trên tay mảnh giấy.Thực may mắn. Mọi người không cấm khỏi nghĩ như vậy."Ha ha, là Gojo-sensei này đã chọn nó. Gojo-sensei quả là đứa con cưng của thần may mắn" Duy chỉ có Gojo Satoru liền không biết xấu hổ là gì mà tự luyến nói."Gojo-sensei quá tuyệt vời, cảm ơn Gojo-sensei " cũng chỉ có Koi tin là thật. Koi có thể nhìn ra người khác nói dối hay cảm xúc giao động nhưng Gojo-sensei nói ra từng chưa có lời nói dối, mặc dù Gojo-sensei là người lớn nhưng do đặc biệt sẽ không giống bọn họ đi? ______________________Một ngày lại trôi qua thực mau, Inumaki Toge nằm trên giường trong đầu suy nghĩ trò đùa dai nào thú vị để ngày mai thực thi.Hắn nghĩ tới điện thoại, tay ấn mở ra phần bưu kiện mà Panda gửi.Koi nằm trên ghế đá say ngủ, má hơi hồng vì bị chọc, nông mi cong vút, đen nhánh như cánh bướm, làn da trắng tái nhợt do thời gian dài ở lâu trong nhà được ánh sáng chiếu vào trở nên trong suốt. Nhìn làn da quá mức trắng Inumaki Toge liền tưởng mang học muội đi bên ngoài nhiều, hấp thụ nhiều vitamin D.Hắn lại nhìn xuống miệng của Koi còn dính vào chocolate. Môi hồng nhuận hơi hé mở nộ ra phần lưỡi hồng và hai chiếc răng nanh.Inumaki Toge đầu ngón tay không cấm khỏi cảm giác tê dại. Hắn dơ ngón trỏ bị cắn, dấu răng đã biến mất nhưng hắn như có cảm giác cái lưỡi mềm mại liếm qua đầu ngón tay và răng nanh cắn nhẹ.Mặt thực nóng, hắn cảm giác mặt mình hiện tại đã đỏ bừng như tôm luộc.Không được nghĩ.Mau ngủ!
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]Lại quay ra chụp Itadori Yuuji, Fushiguro Megumi và Nobara sau đó lướt nhanh đánh chữ.Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái:[Ha ha ha. Các ngươi không có]
[Hình ảnh]Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái:[Các ngươi ghen ghét ta đi]
[Hình ảnh]Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái: [Mau mau nói ra cho ta cao hứng]《Thiên hạ mạnh nhất.cao.phú.soái bị tổ trưởng cấm ngôn 24h》Gojo Satoru có chút tiếc nuối thu điện thoại. Hắn bắt đầu hỗ động không khí, phân phát quà kỉ niệm."Thầy có mua đặc sản của vùng Tokyo cho các em" Hắn chia từng túi nhỏ cho mọi người."Nhưng mà giữa đường thầy không chống cự được sự quyến rũ của nó nên thầy đã ăn mất, nhưng không sao thầy đã mua nó ở hàng bánh kem gần đây, đảm bảo vị đủ ngọt".A. Thầy giáo thực cẩu.Thầy không phải người.Mọi người tuy trong lòng phun tào nhưng vẫn mở quà. Duy chỉ có Fushiguro Megumi liền không mong đợi điều gì ở Gojo-sensei quá, vị ngọt của thầy có phải ai cũng chịu đựng nổi, hắn thừa biết bánh kem đặc ngọt đến phát nị.Koi vô cùng cao hứng mở gói đóng, lần đầu tiên được tặng quà. Đây là cảm giác khi mẹ đi công tác trở về mua quà cho con sao? Koi-san thực mong đợi."Oa~ là bánh kem. Gojo-sensei quá tuyệt vời" Nhìn bánh kem nhỏ được làm tinh xảo, mùi bơ thơm nồng mũi. Koi không dấu nổi sự vui vẻ, phấn khích. Koi hai mắt tinh quang rực rỡ nhìn Gojo Satoru cười để nộ hai chiếc răng nanh tinh nghịch."Ha ha. Biểu cảm phải như vậy mới đúng, chỉ có Koi-chan là áo bông tri kỉ" Gojo Satoru vui sướng cười, quen tay mà xoa đầu Koi.Koi múc lên thìa bánh hạnh phúc mà ăn.Nhìn biểu cảm của Koi, Kugisaki Nobara và Itadori Yuuji không dấu nổi sự tò mò mà đút một thìa.Ngọt.Ngọt đến phát nị.Sao có thể ăn ngọt như vậy chứ."Cho" Inumaki Toge đẩy đĩa bánh vừa được mở gói tới trước mặt Koi."Inumaki-senpai không ăn sao! Nó thực ngon" Koi ngậm muỗng thìa hàm hồ nói."Đúng, biểu cảm này thực đáng yêu" Gojo Satoru chụp vài cái. Hắn vừa bị cấm ngôn, để khi khác lên đăng ảnh cho bọn họ ghen tị."A, thứ gì?" Bánh kem bị ăn một nửa để nộ bên trong một mảnh giấy nhỏ."Nghe nói quán đó có tổ chức hoạt động [bánh kem may mắn] bên trong có để giấy may mắn thầy, tiện tay mua. Nhưng đừng tin tưởng quá nhiều vào hoạt động kiểu này, chúng được tổ chức để thu hút khách hàng, vì vậy mà....""A! Bên trên có chữ" Koi cắt ngang lời nói của Gojo Satoru.Inumaki Toge tò mò nghiêng người nhìn qua.[Chúc bạn may mắn đạt giải nhất] "Là giải nhất! Koi-san thực mong chờ" Koi vui vẻ quơ quơ trên tay mảnh giấy.Thực may mắn. Mọi người không cấm khỏi nghĩ như vậy."Ha ha, là Gojo-sensei này đã chọn nó. Gojo-sensei quả là đứa con cưng của thần may mắn" Duy chỉ có Gojo Satoru liền không biết xấu hổ là gì mà tự luyến nói."Gojo-sensei quá tuyệt vời, cảm ơn Gojo-sensei " cũng chỉ có Koi tin là thật. Koi có thể nhìn ra người khác nói dối hay cảm xúc giao động nhưng Gojo-sensei nói ra từng chưa có lời nói dối, mặc dù Gojo-sensei là người lớn nhưng do đặc biệt sẽ không giống bọn họ đi? ______________________Một ngày lại trôi qua thực mau, Inumaki Toge nằm trên giường trong đầu suy nghĩ trò đùa dai nào thú vị để ngày mai thực thi.Hắn nghĩ tới điện thoại, tay ấn mở ra phần bưu kiện mà Panda gửi.Koi nằm trên ghế đá say ngủ, má hơi hồng vì bị chọc, nông mi cong vút, đen nhánh như cánh bướm, làn da trắng tái nhợt do thời gian dài ở lâu trong nhà được ánh sáng chiếu vào trở nên trong suốt. Nhìn làn da quá mức trắng Inumaki Toge liền tưởng mang học muội đi bên ngoài nhiều, hấp thụ nhiều vitamin D.Hắn lại nhìn xuống miệng của Koi còn dính vào chocolate. Môi hồng nhuận hơi hé mở nộ ra phần lưỡi hồng và hai chiếc răng nanh.Inumaki Toge đầu ngón tay không cấm khỏi cảm giác tê dại. Hắn dơ ngón trỏ bị cắn, dấu răng đã biến mất nhưng hắn như có cảm giác cái lưỡi mềm mại liếm qua đầu ngón tay và răng nanh cắn nhẹ.Mặt thực nóng, hắn cảm giác mặt mình hiện tại đã đỏ bừng như tôm luộc.Không được nghĩ.Mau ngủ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com