Jsolnicky
khoảng thời gian tới quả thực hạnh phúc, nhưng hạnh phúc không kéo dài lâu vì bản chất nó là như vậy. thái sơn và phong hào từ hôm ấy đã có những hạnh phúc trong cuộc đời, cùng nhau đi làm, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau sinh hoạt mỗi ngày, như đã thành thói quen. mỗi ngày đều xuất hiện trong tầm ngắm của người kia, là một phần trong cuộc sống của nhau.
tháng này thái sơn có lịch công tác, cả hai phải tạm xa nhau hai tuần, có lẽ bố hắn muốn hắn phải tiếp quản doanh nghiệp một cách chính chắn nên ép buộc hắn phải đi theo để lấy kinh nghiệm. tối ấy cả hai cùng ngồi xếp đồ, phong hào ngồi trong lòng hắn, tay nhỏ xinh gấp cho hắn từng cái áo cái quần, vừa xem giúp hắn có mang thiếu thứ gì không, đảm bảo sang đó được đầy đủ đồ dùng.
"không cần kĩ vậy đâu, có gì thiếu em mua."
"thôi mất công, đồ nước ngoài đắt nữa."
thái sơn dụi đầu vào cổ anh, hít hà lấy mùi hương mình sắp phải xa hai tuần trời, cảm giác nhớ nhung đẩy lên khiến hắn ôm chặt anh hơn.
"dạ vâng thưa vợ, giờ mình đi ngủ thôi."
phong hào gật đầu, ôm lấy cổ hắn để bế lên giường, cả hai đắp chăn ấm áp, hắn ôm lấy anh vào lòng, vuốt nhẹ lưng ru ngủ. cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ trong không gian yên tĩnh.
;
sáng mai anh dậy sớm, tiễn thái sơn ra sân bay, hắn mè nheo mãi không chịu lên, mãi đến khi sắp cất cánh, phong hào mới cương quyết đuổi hắn đi. thái sơn ôm lấy mặt anh, hôn anh một cái mạnh bạo rồi mới quay người đi khiến phong hào ngại ngùng với mọi người xung quanh, mãi đến khi cất cánh anh mới quay về. mới xa nhau có vậy thôi đã nhớ muốn chết rồi, huống gì xa tận hai tuần khiến anh cũng muốn phát điên.
phong hào trở về, chuẩn bị đồ rồi lên công ty đi làm, mọi thứ trong cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sắp tới anh còn có nhiều dự án phải làm nữa nên mặc dù nhớ thái sơn thật nhưng vẫn phải làm việc thôi. mỗi ngày diễn ra vẫn rất êm đềm, cả hai vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau qua điện thoại, coi như để thoả mãn nỗi nhớ. tuy nhiên chỉ có phong hào cảm thấy vui vẻ, tuyệt nhiên không biết ở bên này thái sơn căng thẳng như nào.
"bố làm ơn đi, con không thể làm theo bố được nữa đâu."
"con không có quyền từ chối, bố quyết định rồi, tối nay đi xem mắt."
"không thể nào, riêng chuyện này con không thể theo bố được."
ông nguyễn không nói lại, chỉ đơn giản nhìn hắn đang ngồi ở sô pha trước mặt, kiên quyết không chịu đi. không phải ông không biết lí do thái sơn kiên quyết như vậy, nhìn chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út của hắn đã đủ hiểu lí do, thế nhưng ông không quan tâm, bắt ép thái sơn tối nay phải đi xem mắt cho bằng được.
"ta không nói nhiều, con mà còn cãi lời thì không biết cậu diễn viên kia sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
hắn trừng mắt, quay lại nhìn bố mình, sao ông lại biết được phong hào; không được, tuyệt đối không được để ông đụng đến anh, thái sơn ở trong nhà đủ lâu để biết ông nguyễn có thể làm những chuyện khó tưởng như nào, một gia đình làm trong chính trị và kinh doanh, không có mặt tối nào mà thái sơn chưa thấy, thậm chí còn có thể dính đến một chút cái giới tối tăm đổ máu kia. từ nhỏ đến lớn hắn luôn nghe theo sự sắp xếp của ông bà nguyễn, chỉ có lúc du học về nhất quyết mở công ty giải trí cho bằng được, cốt để không dựa vào bố mẹ là chính, vốn cũng không định thừa kế đống tài sản mà ông để lại.
"bố? sao bố biết anh ấy?"
"sơn à, chuyện cỏn con vậy sao ta lại không biết được. tốt nhất là con nghe lời đi."
"chết tiệt!!" - thái sơn đập bàn, vò rối tóc phát điên. dù không muốn chút nào nhưng vì sự an toàn của phong hào, sau này có dịp thái sơn sẽ giải thích lại với anh sau. hắn hít một hơi sâu, chầm chậm quay lại nhìn người được coi là bố mình mà trả lời.
"con đi, nhưng bố hứa không được đụng đến anh ấy."
ông nguyễn gật đầu, từ tốn nhìn thằng con trai rời đi. ngay khi cánh cửa đóng lại, ông mới lắc đầu thở dài, thằng nhóc này sống trong môi trường khắc nhiệt vậy mà vẫn dễ tin người, khiến ông một phần chưa thể yên tâm. ông nguyễn chẹp miệng, tay với lấy chiếc điện thoại rồi gọi cho ai đó.
"chuẩn bị đi, theo dõi cậu ta kĩ cho ta."
buổi tối tại một nhà hàng sang trọng tại pháp, mọi thứ xung quanh được bày trí lãng mạn, khung cảnh hướng thẳng ra thép eiffel vô cùng thơ mộng. người phụ nữ ngồi ở bàn ăn, trên người diện chiếc váy lụa ôm vào cơ thể thon gọn, trang sức đắt tiền cùng mùi nước hoa thơm nồng toát lên vẻ sang trọng và tiểu thư, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tôn lên được nét đẹp vốn có. thái sơn lúc này mới tới, giữ phép lịch sự chào hỏi.
"ngại quá tôi tới hơi muộn, cô gọi món chưa?"
"không sao đâu anh ngồi đi, em gọi một vài món rồi."
thái sơn gật đầu, nhanh chóng ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn. không biết phong hào đã ăn uống gì chưa, đang đi đâu làm gì.
" chúng ta nói chuyện chút nhỉ, anh có muốn chút rượu không?"
"à được."
hắn đáp, tay nhắn nốt mấy tin nhắn hỏi han, sau đó mới cất điện thoại để nói chuyện. đồ ăn được phục vụ đem lên từ từ, rượu vang cũng được chuẩn bị xong xuôi, khung cảnh quả thực rất lãng mạn với view nhìn ra tháp eiffel. nói chuyện sơ qua với nhau, cô nàng tên bảo vy, là con gái tập đoàn dầu khí lớn trong nước, du học ở đây và sau này có thể sẽ trở về. bảo vy thoải mái chia sẻ về cuộc sống ở đây, về gia đình, về thời trang ở paris, và thái sơn chỉ ậm ừ hay tập trung ăn, đó vốn là thứ hắn không mấy quan tâm.
sau một hồi trò chuyện không mấy khả quan, bảo vy vẫn không có chút nản, thậm chí còn nghiêm túc xin số và mạng xã hội của hắn, mắt cô nàng long lanh nhìn hắn, nhưng thái sơn vẫn chỉ nhớ đôi mắt nâu tròn như cún con ở nhà, lớp phấn trang điểm hay mùi nước hoa đắt tiền cũng không bằng khuôn mặt mịn màng cùng đôi má phúng phính như em bé của phong hào, mùi hương thơm ngọt tự nhiên lại làm hắn nhớ đến phát điên.
"vậy anh thấy em như nào, chúng ta tìm hiểu được chứ?"
câu hỏi đột ngột khiến hắn chưa kịp suy nghĩ, thấy như nào nhỉ? tiểu thư đài cát xinh đẹp, gia cảnh giàu có, nền tảng xã hội vững chắc, có thể coi là khá hoàn hảo, nhiều người mong muốn. nhưng thứ thái sơn muốn chỉ đơn giản là người đang đợi hắn ở nhà, một người đơn giản nhưng lại vô cùng ấn tượng và sâu đậm với hắn, chính những điều giản đơn ấy lại là thứ trói chặt hắn với hình bóng đáng yêu ấy, không phải gồng gánh hay tỏ vẻ điều gì, không mệt mỏi như những buổi hẹn công nghiệp này.
"tôi.." - hắn do dự, không phải không muốn từ chối, mà là vì chính ngừoi bố của mình, hay đúng hơn là vì sự an toàn của người kia.
"con không có quyền từ chối con bé, đừng để ta phải ép con quá đáng. nên nhớ an toàn của thằng nhóc kia nằm ở quyết định của con."
"cho tôi thời gian suy nghĩ." - thái sơn cắn răng, lại uống hết cốc rượu. bảo vy cười nhẹ, khẽ gật đầu với hắn, tiếp tục nói chuyện gì đó. thái sơn không còn nghe được bất kì điều gì, như người mất hồn lạc vào suy nghĩ riêng của chính mình. hắn cảm thấy tội lỗi với anh, tự ghét chính bản thân mình.
buổi gặp mặt cuối cùng cũng kết thúc, hắn theo phép lịch sự mà tiễn cô xuống xe, sau đó mới quay người lái xe trở về.
về đến khách sạn, hắn mệt mỏi thay đồ, xong xuôi liền chộp ngay lấy điện thoại, bấm thẳng vào giao diện gọi điện với phong hào. màn hình từ từ kết nối, sau đó rung nhẹ và rồi khuôn mặt hắn đang nhớ nhung đã xuất hiện. phong hào với mái tóc xoã tự do, khuôn mặt thanh tú cùng hai má bánh bao trông vô cùng gợi cảm lại có chút đáng yêu hút người.
"vợ chưa ngủ hả, muộn vậy rồi mà."
thái sơn nhìn mặt người thương, nỗi nhớ trong lòng trào dâng liền lập tức làm nũng.
"đang định đi ngủ thì có người gọi đây."
phong hào bên kia lườm nguýt, giọng điệu tỏ vẻ bất mãn, nói thế thôi chứ nhớ hắn gần chết đi rồi.
"ừm tại em nhớ hào đó, với lại hết tuần này em về rồi, xong việc em về với vợ ngay."
"biết rồi, lo làm việc đi ông tướng, đi làm mà cứ đòi về thôi."
cả hai trò chuyện mãi mới chịu chào tạm biệt nhau, phong hào vì ngày mai còn sự kiện nên phải đi ngủ sớm, hắn hôn chùn chụt lên màn hình điện thoại sau đó tiếc nuối nhìn màn hình chuyển tắt. lúc này thái sơn lộ ra vẻ mệt mỏi, hai tay vò rối tung tóc mình, khoé mắt hắn ửng đỏ.
trần phong hào, xin lỗi anh..
đoán xem toi sắp làm gì nào=)))))
tháng này thái sơn có lịch công tác, cả hai phải tạm xa nhau hai tuần, có lẽ bố hắn muốn hắn phải tiếp quản doanh nghiệp một cách chính chắn nên ép buộc hắn phải đi theo để lấy kinh nghiệm. tối ấy cả hai cùng ngồi xếp đồ, phong hào ngồi trong lòng hắn, tay nhỏ xinh gấp cho hắn từng cái áo cái quần, vừa xem giúp hắn có mang thiếu thứ gì không, đảm bảo sang đó được đầy đủ đồ dùng.
"không cần kĩ vậy đâu, có gì thiếu em mua."
"thôi mất công, đồ nước ngoài đắt nữa."
thái sơn dụi đầu vào cổ anh, hít hà lấy mùi hương mình sắp phải xa hai tuần trời, cảm giác nhớ nhung đẩy lên khiến hắn ôm chặt anh hơn.
"dạ vâng thưa vợ, giờ mình đi ngủ thôi."
phong hào gật đầu, ôm lấy cổ hắn để bế lên giường, cả hai đắp chăn ấm áp, hắn ôm lấy anh vào lòng, vuốt nhẹ lưng ru ngủ. cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ trong không gian yên tĩnh.
;
sáng mai anh dậy sớm, tiễn thái sơn ra sân bay, hắn mè nheo mãi không chịu lên, mãi đến khi sắp cất cánh, phong hào mới cương quyết đuổi hắn đi. thái sơn ôm lấy mặt anh, hôn anh một cái mạnh bạo rồi mới quay người đi khiến phong hào ngại ngùng với mọi người xung quanh, mãi đến khi cất cánh anh mới quay về. mới xa nhau có vậy thôi đã nhớ muốn chết rồi, huống gì xa tận hai tuần khiến anh cũng muốn phát điên.
phong hào trở về, chuẩn bị đồ rồi lên công ty đi làm, mọi thứ trong cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sắp tới anh còn có nhiều dự án phải làm nữa nên mặc dù nhớ thái sơn thật nhưng vẫn phải làm việc thôi. mỗi ngày diễn ra vẫn rất êm đềm, cả hai vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau qua điện thoại, coi như để thoả mãn nỗi nhớ. tuy nhiên chỉ có phong hào cảm thấy vui vẻ, tuyệt nhiên không biết ở bên này thái sơn căng thẳng như nào.
"bố làm ơn đi, con không thể làm theo bố được nữa đâu."
"con không có quyền từ chối, bố quyết định rồi, tối nay đi xem mắt."
"không thể nào, riêng chuyện này con không thể theo bố được."
ông nguyễn không nói lại, chỉ đơn giản nhìn hắn đang ngồi ở sô pha trước mặt, kiên quyết không chịu đi. không phải ông không biết lí do thái sơn kiên quyết như vậy, nhìn chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út của hắn đã đủ hiểu lí do, thế nhưng ông không quan tâm, bắt ép thái sơn tối nay phải đi xem mắt cho bằng được.
"ta không nói nhiều, con mà còn cãi lời thì không biết cậu diễn viên kia sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
hắn trừng mắt, quay lại nhìn bố mình, sao ông lại biết được phong hào; không được, tuyệt đối không được để ông đụng đến anh, thái sơn ở trong nhà đủ lâu để biết ông nguyễn có thể làm những chuyện khó tưởng như nào, một gia đình làm trong chính trị và kinh doanh, không có mặt tối nào mà thái sơn chưa thấy, thậm chí còn có thể dính đến một chút cái giới tối tăm đổ máu kia. từ nhỏ đến lớn hắn luôn nghe theo sự sắp xếp của ông bà nguyễn, chỉ có lúc du học về nhất quyết mở công ty giải trí cho bằng được, cốt để không dựa vào bố mẹ là chính, vốn cũng không định thừa kế đống tài sản mà ông để lại.
"bố? sao bố biết anh ấy?"
"sơn à, chuyện cỏn con vậy sao ta lại không biết được. tốt nhất là con nghe lời đi."
"chết tiệt!!" - thái sơn đập bàn, vò rối tóc phát điên. dù không muốn chút nào nhưng vì sự an toàn của phong hào, sau này có dịp thái sơn sẽ giải thích lại với anh sau. hắn hít một hơi sâu, chầm chậm quay lại nhìn người được coi là bố mình mà trả lời.
"con đi, nhưng bố hứa không được đụng đến anh ấy."
ông nguyễn gật đầu, từ tốn nhìn thằng con trai rời đi. ngay khi cánh cửa đóng lại, ông mới lắc đầu thở dài, thằng nhóc này sống trong môi trường khắc nhiệt vậy mà vẫn dễ tin người, khiến ông một phần chưa thể yên tâm. ông nguyễn chẹp miệng, tay với lấy chiếc điện thoại rồi gọi cho ai đó.
"chuẩn bị đi, theo dõi cậu ta kĩ cho ta."
buổi tối tại một nhà hàng sang trọng tại pháp, mọi thứ xung quanh được bày trí lãng mạn, khung cảnh hướng thẳng ra thép eiffel vô cùng thơ mộng. người phụ nữ ngồi ở bàn ăn, trên người diện chiếc váy lụa ôm vào cơ thể thon gọn, trang sức đắt tiền cùng mùi nước hoa thơm nồng toát lên vẻ sang trọng và tiểu thư, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tôn lên được nét đẹp vốn có. thái sơn lúc này mới tới, giữ phép lịch sự chào hỏi.
"ngại quá tôi tới hơi muộn, cô gọi món chưa?"
"không sao đâu anh ngồi đi, em gọi một vài món rồi."
thái sơn gật đầu, nhanh chóng ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn. không biết phong hào đã ăn uống gì chưa, đang đi đâu làm gì.
" chúng ta nói chuyện chút nhỉ, anh có muốn chút rượu không?"
"à được."
hắn đáp, tay nhắn nốt mấy tin nhắn hỏi han, sau đó mới cất điện thoại để nói chuyện. đồ ăn được phục vụ đem lên từ từ, rượu vang cũng được chuẩn bị xong xuôi, khung cảnh quả thực rất lãng mạn với view nhìn ra tháp eiffel. nói chuyện sơ qua với nhau, cô nàng tên bảo vy, là con gái tập đoàn dầu khí lớn trong nước, du học ở đây và sau này có thể sẽ trở về. bảo vy thoải mái chia sẻ về cuộc sống ở đây, về gia đình, về thời trang ở paris, và thái sơn chỉ ậm ừ hay tập trung ăn, đó vốn là thứ hắn không mấy quan tâm.
sau một hồi trò chuyện không mấy khả quan, bảo vy vẫn không có chút nản, thậm chí còn nghiêm túc xin số và mạng xã hội của hắn, mắt cô nàng long lanh nhìn hắn, nhưng thái sơn vẫn chỉ nhớ đôi mắt nâu tròn như cún con ở nhà, lớp phấn trang điểm hay mùi nước hoa đắt tiền cũng không bằng khuôn mặt mịn màng cùng đôi má phúng phính như em bé của phong hào, mùi hương thơm ngọt tự nhiên lại làm hắn nhớ đến phát điên.
"vậy anh thấy em như nào, chúng ta tìm hiểu được chứ?"
câu hỏi đột ngột khiến hắn chưa kịp suy nghĩ, thấy như nào nhỉ? tiểu thư đài cát xinh đẹp, gia cảnh giàu có, nền tảng xã hội vững chắc, có thể coi là khá hoàn hảo, nhiều người mong muốn. nhưng thứ thái sơn muốn chỉ đơn giản là người đang đợi hắn ở nhà, một người đơn giản nhưng lại vô cùng ấn tượng và sâu đậm với hắn, chính những điều giản đơn ấy lại là thứ trói chặt hắn với hình bóng đáng yêu ấy, không phải gồng gánh hay tỏ vẻ điều gì, không mệt mỏi như những buổi hẹn công nghiệp này.
"tôi.." - hắn do dự, không phải không muốn từ chối, mà là vì chính ngừoi bố của mình, hay đúng hơn là vì sự an toàn của người kia.
"con không có quyền từ chối con bé, đừng để ta phải ép con quá đáng. nên nhớ an toàn của thằng nhóc kia nằm ở quyết định của con."
"cho tôi thời gian suy nghĩ." - thái sơn cắn răng, lại uống hết cốc rượu. bảo vy cười nhẹ, khẽ gật đầu với hắn, tiếp tục nói chuyện gì đó. thái sơn không còn nghe được bất kì điều gì, như người mất hồn lạc vào suy nghĩ riêng của chính mình. hắn cảm thấy tội lỗi với anh, tự ghét chính bản thân mình.
buổi gặp mặt cuối cùng cũng kết thúc, hắn theo phép lịch sự mà tiễn cô xuống xe, sau đó mới quay người lái xe trở về.
về đến khách sạn, hắn mệt mỏi thay đồ, xong xuôi liền chộp ngay lấy điện thoại, bấm thẳng vào giao diện gọi điện với phong hào. màn hình từ từ kết nối, sau đó rung nhẹ và rồi khuôn mặt hắn đang nhớ nhung đã xuất hiện. phong hào với mái tóc xoã tự do, khuôn mặt thanh tú cùng hai má bánh bao trông vô cùng gợi cảm lại có chút đáng yêu hút người.
"vợ chưa ngủ hả, muộn vậy rồi mà."
thái sơn nhìn mặt người thương, nỗi nhớ trong lòng trào dâng liền lập tức làm nũng.
"đang định đi ngủ thì có người gọi đây."
phong hào bên kia lườm nguýt, giọng điệu tỏ vẻ bất mãn, nói thế thôi chứ nhớ hắn gần chết đi rồi.
"ừm tại em nhớ hào đó, với lại hết tuần này em về rồi, xong việc em về với vợ ngay."
"biết rồi, lo làm việc đi ông tướng, đi làm mà cứ đòi về thôi."
cả hai trò chuyện mãi mới chịu chào tạm biệt nhau, phong hào vì ngày mai còn sự kiện nên phải đi ngủ sớm, hắn hôn chùn chụt lên màn hình điện thoại sau đó tiếc nuối nhìn màn hình chuyển tắt. lúc này thái sơn lộ ra vẻ mệt mỏi, hai tay vò rối tung tóc mình, khoé mắt hắn ửng đỏ.
trần phong hào, xin lỗi anh..
đoán xem toi sắp làm gì nào=)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com