[Jsolnicky]" Sau giờ hành chính"
✨Chap 9✨
Sau câu nói của Hoàng Hùng, không ai nói thêm gì. Hải Đăng khẽ liếm môi, ánh mắt khựng lại nơi khóe miệng cậu. Phong Hào thì lặng thinh, lòng lộn xộn giữa cảm giác bối rối và một thứ gì đó...cồn cào rất lạ.Một phút. Hai phút. Không khí dường như đặc quánh.Rồi Hoàng Hùng bất ngờ đứng dậy, rút trong túi ra thẻ thanh toán"Cho tôi một phòng trong vòng một tiếng. Không ai làm phiền."Phong Hào mở miệng định hỏi, nhưng Hoàng Hùng quay đi, chỉ để lại một câu" Nếu muốn sướng thì đi theo tôi"Phòng vip trên tầng ba, cửa đóng lại bằng tiếng 'cạch' rất khẽ, nhưng đủ làm mọi giác quan bật sáng."Cậu vào trước đi, DJ. Thể lực cậu tốt mà, phải không?"Hải Đăng bật cười khẽ, nhún vai"Ý anh là... tôi được chơi lại?""Không phải chơi lại.Là lần cuối cùng."Phong Hào vẫn đứng bên cửa, tay siết chặt. Tim anh đập như trống trận."Còn anh?"Cậu nhìn thẳng Phong Hào."Vào hay không?"Một giây. Hai giây.Phong Hào bước vào, đóng cửa sau lưng. Anh không biết mình đang bị kéo vào đâu ký ức cũ, ham muốn mơ hồ, hay là một cảm giác tội lỗi không tên. Nhưng anh không muốn lùi lại nữa.Phòng vip chỉ có ánh sáng đèn mờ hắt từ đèn trần xuống nền gỗ. Rượu đổ trong ly vẫn còn sóng sánh, nhưng người thì đã không còn màng đến nó nữa.Áo sơ mi của Hoàng Hùng bị bung một bên vai, lộ xương quai xanh trắng mịn như một sự khiêu khích không cần ngôn từ.Phong Hào đã bị đẩy vào ghế da, cổ áo xộc xệch, môi đỏ lên vì những vết cắn không biết từ ai. Hải Đăng dựa sát vào lưng ghế, tay còn giữ thắt lưng đang mở dở, ánh mắt như thú hoang say mồi."Mặt mày xanh thế?"Hải Đăng thở ra một hơi dài, cúi xuống sát tai Phong Hào, giọng khàn như gió đêm, "Sợ à?""Mày ngậm miệng lại." Phong Hào nghiến răng, nhưng tay lại siết lấy tay Hoàng Hùng, như đang tìm nơi bấu víu duy nhất."Ừm, các anh nói chuyện xong chưa?" Hoàng Hùng dựa vào ngực Đăng, mắt nửa khép nửa mở, tay lại lùa vào tóc Hào, kéo mạnh một cái khiến người kia rên khẽ. "Lần này tôi không muốn ai bỏ dở giữa chừng đâu."Hải Đăng bật cười trầm"Yên tâm. Tôi đủ sức chơi cả hai.""Cận thận,sau đêm nay...khéo liệt dương"Lời khiêu khích của Phong Hào khiến anh thành công bị Hải Đăng đè xuống. Nhanh chóng cởi bỏ lớp bên ngoài rồi dập thẳng vào lỗ dâm kiaPhong Hào bị đè xuống bất ngờ chỉ biết rên khẽ, rồi chổng cái mông tròn lên cho Hải Đăng dập sâu vào bên trong.Hoàng Hùng bên kia, tự thoát y cho bản thân. Cậu đến bên kia của Phong Hào. Nâng lên gương mặt xinh đẹp đang mơ hồ sung sướng hôn chụt một cái vào môi.Rồi cậu từ từ, đưa dương vật vào miệng Phong Hào.Phong Hào tiếp nhận dương vật của Hoàng Hùng. Anh bú mút như một cây kẹo ngọt. Liếm dọc thân dài của cự vật. Anh chăm sóc cho đầu khấc của cậu.Hoàng Hùng được đà luồn tay vào tóc anh, vừa đưa vào vừa nhấn đầu Phong Hào vào tận gốc.Bên dưới bị tác động mạnh mẽ, cả người Phong Hào rung lắc theo từng nhịp của Hải Đăng. Bên trên miệng căng cứng bởi vật của Hoàng Hùng.Hải Đăng rút ra gần hết, rồi một phát dã thẳng vào bên trong, khiến Phong Hào cong người. Cùng lúc đó Hoàng Hùng cũng phóng tích hết trong miệng của anh, bắn cả lên mặt.Phong Hào nằm nhoài trên ghế mà thở hổn hển. Hoàng Hùng vòng sang bên Hải Đăng, ngồi trên người gã. Anh cầm lấy cự vật vuốt vào cái rồi nhét vào trong mình.Cảm giác mềm mại,ấm nóng lại khiến gã cương lên. Gã gác hai tay lên trên thành ghế mặc kệ cậu bám tay trên vai mình mà nhún dưới thân.Cảm thấy tốc độ vẫn chưa đủ, gã cầm lấy eo Hoàng Hùng nhấn mạnh xuống, nhanh, mạnh, dứt khoát.Hoàng Hùng cong người, ngửa đầu lên trên rên rỉ sung sướng. Tay cào lấy tấm lưng trần. Tiếng da chạm da vang vọng đầy căn phòng.Hải Đăng nhìn thấy điểm hồng nhấp nhô trước mắt, gã ngậm lấy nó mà bú.Bị chơi đến mụ mị đầu óc, Hoàng Hùng rên la không ngừng rồi bắn ra dính lên bụng của gã và anh. Cơ mà gã chưa xong.Hoàng Hùng khi bị bắn ra, người cậu càng nhạy cảm, những cú thúc sâu khiến cậu mất hết kiểm soát của bản thân, chỉ biết phó thác vào người gã.Gã bắn ra, tất cả tinh túy trong người cậu tràn ra bên ngoài.Phong Hào đang ngồi một góc lại bị lôi vào cuộc vui.Anh ngồi trên người Hoàng Hùng, bị nhấp đến mụ mị đầu óc. Phân thân bên dưới được Hải Đăng chăm sóc kĩ càng.Hai nơi cùng được chăm sóc cùng lúc, cộng cả việc anh chưa tỉnh lại cuộc hoan oái lúc nãy. Phong Hào bị họ chơi đến mệt nhoài.Không khí trong phòng ngập mùi da người, rượu, và ham muốn. Tay trượt qua da, môi lướt qua cổ, đầu ngón tay xiết chặt làn tóc bạc.Ba người đàn ông, ba nhịp thở, nhưng dường như chung một tần số rạo rực.Họ chạm vào nhau như thể đó là ngôn ngữ cuối cùng còn lại để nói. Không ai chủ động. Cũng không ai bị dẫn dắt. Tất cả đều đồng thời tan chảy, đồng thời chiếm lấy.
Vòng tay trói chặt, tiếng thở hòa vào tiếng rên nén lại. Mỗi cái chạm là một lần xác nhận: đêm nay, không ai là của riêng ai.
...Ôi+))
Vòng tay trói chặt, tiếng thở hòa vào tiếng rên nén lại. Mỗi cái chạm là một lần xác nhận: đêm nay, không ai là của riêng ai.
______________________
Sáng hôm sau, ánh nắng từ khe rèm hắt vào phòng VIP, chiếu lên đống quần áo vương vãi dưới sàn như tàn tích của một đêm điên cuồng. Không còn tiếng nhạc, không còn ánh sáng nhấp nháy. Chỉ có sự im lặng, và mùi mồ hôi, rượu, da thịt còn phảng phất trong không khí đặc quánh.Hoàng Hùng tỉnh trước. Đầu đau như búa bổ, sống lưng ê ẩm, nhưng tâm trí lại rỗng tuếch lạ thường.Chiếc giường lớn phủ ga trắng nhăn nhúm, Hoàng Hùng nằm gọn trong vòng tay của Hải Đăng. Tấm lưng trần mịn màng của cậu áp sát vào ngực hắn, hơi thở đều đặn, nhịp tim vẫn còn sót lại âm vang của đêm dài. Cánh tay của Hải Đăng vắt qua eo cậu, ôm trọn lấy thân thể mảnh dẻ ấy như thể nếu buông tay ra, điều gì đó quý giá sẽ biến mất mãi mãi.Góc kia căn phòng, Phong Hào nằm vắt vẻo trên chiếc ghế dài. Mái tóc bạch kim rũ rượi phủ xuống một bên má, môi anh khẽ mím như đang mơ một điều gì đó xa xôi và nguy hiểm. Chiếc chăn ngắn vắt hờ qua bụng, để lộ đôi chân thon dài trắng đến mức gần như phát sáng dưới tia nắng sớm. Da anh trơn láng, những vệt đỏ mờ mờ còn hằn nơi cổ và vai dấu tích rõ ràng nhất của sự hỗn loạn và khao khát chưa kịp gọi tên.Cậu cười khẩy."Tởm thật."Giọng cậu khàn khàn, chẳng biết nói với ai. Mọi chuyện đêm qua, từng ánh mắt, từng động chạm, từng khoảnh khắc như rạch từng nhát dao trong trí nhớ.Cậu hít một hơi sâu, rón rén thoát khỏi vòng tay Hải Đăng, chậm rãi bước vào nhà tắm. Nước mát rửa trôi mùi da thịt lẫn những suy nghĩ hỗn độn cậu biết, cậu không thể trốn tránh công việc. Vẫn là thư ký, vẫn là người của Thái Sơn. Mọi thứ đêm qua... phải được gói ghém thật kỹ trong trí nhớ.Cậu mặc sơ mi gọn gàng, cà vạt chưa buộc, để lộ làn da ở cổ có vết hôn chưa phai và đi ra khỏi phòng.Hải Đăng tỉnh dậy không lâu sau đó. Hắn khẽ cựa mình, cánh tay trống trải bất ngờ khiến hắn chợt mở mắt. Nhìn sang bên, chiếc gối vẫn còn hơi ấm, mùi hương quen thuộc của Hoàng Hùng phảng phất. Hắn nằm ngửa, cười khẽ, đầu óc lười biếng chưa muốn nghĩ sâu xa. Đêm qua quá tuyệt, quá điên. Lúc hắn định ngồi dậy, ánh mắt vô tình quét qua Phong Hào người vẫn còn ngủ vùi ở ghế, tóc bạch kim rối bời như tơ rối. Đôi chân dài kia co nhẹ, bàn tay buông hờ như không còn sức lực. Cái dáng nằm ngả ngớn ấy lại khiến Đăng khẽ bật cười"Mày cứ như vậy thì tao tiêu mất"Phong Hào dậy cuối cùng. Khi anh mở mắt, ánh nắng đã chiếu thẳng vào mặt. Mắt lờ đờ, cổ họng khô khốc, cơ thể hơi ê ẩm. Anh uể oải ngồi dậy, tóc rũ xuống vai, đưa mắt nhìn quanh trống rỗng. Trống đến mức anh không chắc bản thân mình đang ở đâu.Ánh mắt anh gặp Hải Đăng đang lười biếng châm thuốc bên cửa sổ, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Phong Hào nheo mắt, gãi tóc"Xin điếu"Hải Đăng ném cho anh một điếu, cười nhạt"Dậy rồi hả người đẹp"Phong Hào châm thuốc, rít một hơi dài, khói phả ra kèm một câu hỏi bâng quơ"Thằng kia đâu?""Chắc...đi làm rồi"...Ôi+))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com