Jsolnicky Phai Long Bup Be Trong Tu Kinh
Thái Sơn tỉnh dậy.Lần này không có máu, không có lửa, không có tiếng gương vỡ.Chỉ là ánh sáng dịu của buổi sáng sớm, len vào qua tấm rèm mỏng, thấm cả vào da thịt. Lần đầu tiên sau nhiều đêm, cậu thấy lòng... trống rỗng, nhưng không đau.Phong Hào vẫn đứng ở góc phòng không cử động, như mọi lần.Nhưng có gì đó khác.Ánh sáng rọi thẳng vào đôi mắt thủy tinh ấy, và lần đầu tiên... Thái Sơn nhìn thấy nỗi buồn trong đó. Một nỗi buồn không thuộc về vật vô tri.Cậu tiến lại gần.Trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ: không sợ, không kinh hoàng .mà là một thứ cảm thông ngột ngạt, như cậu từng quen biết người này từ kiếp nào.Và rồi... cậu đưa tay ra, chạm vào gò má búp bê.Bỗng dưng, một làn khói mỏng toả ra từ khớp cổ Phong Hào.Rồi từ từ... toàn thân búp bê bắt đầu nứt ra.Những vết nứt chạy dọc từ cổ xuống ngực, lan ra hai tay, xuống chân. Nhưng thay vì vỡ vụn, lớp sứ mỏng ấy bắt đầu... rơi ra, như mặt nạ, để lộ bên trong là một cơ thể người thật.Da thịt, xương, cơ hoàn chỉnh. Đẹp đẽ. Dịu dàng.Thái Sơn chết lặng.Phong Hào đang thở. Lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng. Mắt nhắm.Và rồi... hắn mở mắt.Không phải thủy tinh. Không phải nhựa.Mắt người thật,màu nâu sẫm như vỏ cây sau mưa.Thái Sơn lùi lại, miệng mở to không nói nên lời.Phong Hào nhìn cậu. Nét mặt không còn ghê rợn, mà như thể... đau đớn lắm."Anh đã gọi tên em," hắn thì thầm. Giọng khản nhưng dịu."và cũng chính anh..thấy em là người"Thái Sơn nuốt khan. "Mày là ai? Là... gì?"Phong Hào mỉm cười, buồn bã."Em từng là người. Rất lâu rồi.""Một kẻ bị nguyền. Bị nhốt vào thân xác lạnh cứng, không thể chết, không thể sống.
Chỉ có thể chờ...chờ người đầu tiên nhìn em mà không sợ""Người đầu tiên... gọi tên em không phải vì tò mò... mà vì đau lòng."Thái Sơn run lên. Môi khô khốc."Tôi... tôi đâu có...?""Anh gọi em là Phong Hào.""Anh đặt cho em một cái tên.""Anh nhìn em không phải vì hình hài, mà vì... một điều gì đó anh cũng không hiểu."Căn phòng bỗng rung nhẹ.Trên tường, gương nứt nẻ dần lành lại. Ánh sáng từ cửa sổ bỗng rực rỡ như chiều hoàng hôn, mặc cho trời đang là sáng sớm.Thái Sơn chợt nhớ ,từ giây phút nhìn thấy búp bê ấy trong tủ kính, cậu đã cảm thấy như mình từng quen nhau.Cảm giác ấy ,đáng sợ, rối loạn, nhưng cũng rất thật."Phong Hào... là tên thật của cậu sao?"Phong Hào gật đầu. Cười, lần đầu tiên, một nụ cười dịu như khói, như tiếc nuối cả một đời bị bỏ quên."Không. Nhưng từ khi anh gọi... nó là tên thật của em rồi.""Chỉ khi người ta gọi tên em bằng tình cảm, em mới có thể trở lại."Thái Sơn đứng lặng.Bên ngoài, có tiếng chuông gió. Trong phòng, mùi hương trầm thoảng qua như một ai đó vừa rời đi ,hoặc vừa trở lại.Phong Hào giờ đây là người.Nhưng liệu điều đó là cứu rỗi,hay bắt đầu một thứ gì đó nguy hiểm hơn?Phong Hào ngồi trên giường. Cơ thể mới hồi sinh trông mảnh mai nhưng hoàn hảo, như tượng đá vừa được thổi hồn.Làn da vẫn trắng bệch, không một lỗ chân lông. Không mạch máu. Không bóng râm. Không... ấm.Mắt hắn mở to, không chớp. Nhìn Thái Sơn như thể đang soi vào tận bên trong lồng ngực cậu."Em vẫn chưa hoàn toàn là người đâu," Phong Hào thì thầm. "Lời nguyền không dễ tha."Giọng hắn vang lên nhẹ như gió, nhưng mỗi từ như có móng vuốt lạnh ngắt, cào nhẹ vào màng nhĩ Thái Sơn.Cậu lùi lại, nhưng lưng đã áp vào tường."Cậu... không phải là người thật," Thái Sơn run rẩy. "Cậu... chưa từng sống..."Phong Hào nghiêng đầu, mái tóc dài đổ lệch qua một bên."Vậy tại sao anh lại thấy tim đập nhanh khi em nhìn?"Câu hỏi đó như nhát dao chém ngang dòng suy nghĩ.Căn phòng bỗng lạnh hẳn đi.Tấm gương trên bàn trang điểm rạn vỡ. Một vết rạn, rồi hai, rồi ba... thành hình mạng nhện.Thái Sơn nhìn lại,phản chiếu trong gương không còn là cậu.Mà là... Phong Hào đang ngồi trên đùi cậu, trong khi chính cậu lại bất động, mắt trừng to, không thể nói. Một cái bóng thứ ba đứng sau lưng cả hai,tay dài đến sát cổ Thái Sơn trong gương, cười không có miệng.Cậu quay phắt lại.Không có ai.Nhưng khi nhìn lại Phong Hào đã đứng sát ngay trước mặt."Anh không hiểu đâu, Thái Sơn...""Khi một linh hồn bị giam trong hình hài không sống suốt hàng trăm năm, nó không chỉ mục ruỗng... mà nó đói."Mắt hắn chuyển màu đen.Đồng tử biến mất.Trong khoảnh khắc, toàn bộ gương mặt hắn rụng xuống một nửa, lộ lớp xương cháy đen và mảnh ký ức rạn vỡ bốc mùi tanh."Em đói đến mức chỉ cần anh nhìn em lần đầu... em đã biết Anh là người em sẽ ăn... hoặc giữ lại mãi mãi."Thái Sơn hét lên, giật lùi. Nhưng cánh cửa sau lưng cậu không còn nữa.Thay vào đó là... bức tường ướt sũng như da người, nhịp thở cùng tiếng tim đập.Phong Hào tiến thêm một bước.Mỗi bước, sàn nhà dưới chân hắn rụng ra từng tấm gỗ mục, để lộ khoảng trống bên dưới như hàm răng rỗng miệng."Em đã chết. Rồi bị giữ lại.Giờ em sống lại......thì phải giữ ai đó lại thay em."Thái Sơn run lẩy bẩy.Cậu không biết mình sợ vì hình hài kỳ quái ấy, hay vì mình đã thực sự động lòng với nó.Phong Hào cười nhẹ."Anh vẫn muốn em là người không?""Nếu muốn... anh phải cho em thứ còn lại của mình.một phần hồn.Chỉ một chút thôi... Em sẽ sống. Và anh sẽ không còn ác mộng nữa. Vì em sẽ mơ giùm anh."Căn phòng đột ngột tối sầm.Từ trong ngực Thái Sơn, một sợi khói trắng mỏng như tơ nhện bay ra, lơ lửng giữa không trung.Phong Hào đưa môi ra... hôn nhẹ sợi khói ấy.Ngay lập tức ,một vết cháy lan trên ngực áo Thái Sơn. Da dưới lớp vải rụng ra như tro, để lộ một vết ấn hình mắt người mở to, đang... chuyển động."Của em rồi...""...Anh yêu em đúng không?"(Còn tiếp..)
góc bật mí
-những nguy hiểm vẫn sẽ rình rập cả hai
-end chương có thể không kết thúc ở chương 8
Chỉ có thể chờ...chờ người đầu tiên nhìn em mà không sợ""Người đầu tiên... gọi tên em không phải vì tò mò... mà vì đau lòng."Thái Sơn run lên. Môi khô khốc."Tôi... tôi đâu có...?""Anh gọi em là Phong Hào.""Anh đặt cho em một cái tên.""Anh nhìn em không phải vì hình hài, mà vì... một điều gì đó anh cũng không hiểu."Căn phòng bỗng rung nhẹ.Trên tường, gương nứt nẻ dần lành lại. Ánh sáng từ cửa sổ bỗng rực rỡ như chiều hoàng hôn, mặc cho trời đang là sáng sớm.Thái Sơn chợt nhớ ,từ giây phút nhìn thấy búp bê ấy trong tủ kính, cậu đã cảm thấy như mình từng quen nhau.Cảm giác ấy ,đáng sợ, rối loạn, nhưng cũng rất thật."Phong Hào... là tên thật của cậu sao?"Phong Hào gật đầu. Cười, lần đầu tiên, một nụ cười dịu như khói, như tiếc nuối cả một đời bị bỏ quên."Không. Nhưng từ khi anh gọi... nó là tên thật của em rồi.""Chỉ khi người ta gọi tên em bằng tình cảm, em mới có thể trở lại."Thái Sơn đứng lặng.Bên ngoài, có tiếng chuông gió. Trong phòng, mùi hương trầm thoảng qua như một ai đó vừa rời đi ,hoặc vừa trở lại.Phong Hào giờ đây là người.Nhưng liệu điều đó là cứu rỗi,hay bắt đầu một thứ gì đó nguy hiểm hơn?Phong Hào ngồi trên giường. Cơ thể mới hồi sinh trông mảnh mai nhưng hoàn hảo, như tượng đá vừa được thổi hồn.Làn da vẫn trắng bệch, không một lỗ chân lông. Không mạch máu. Không bóng râm. Không... ấm.Mắt hắn mở to, không chớp. Nhìn Thái Sơn như thể đang soi vào tận bên trong lồng ngực cậu."Em vẫn chưa hoàn toàn là người đâu," Phong Hào thì thầm. "Lời nguyền không dễ tha."Giọng hắn vang lên nhẹ như gió, nhưng mỗi từ như có móng vuốt lạnh ngắt, cào nhẹ vào màng nhĩ Thái Sơn.Cậu lùi lại, nhưng lưng đã áp vào tường."Cậu... không phải là người thật," Thái Sơn run rẩy. "Cậu... chưa từng sống..."Phong Hào nghiêng đầu, mái tóc dài đổ lệch qua một bên."Vậy tại sao anh lại thấy tim đập nhanh khi em nhìn?"Câu hỏi đó như nhát dao chém ngang dòng suy nghĩ.Căn phòng bỗng lạnh hẳn đi.Tấm gương trên bàn trang điểm rạn vỡ. Một vết rạn, rồi hai, rồi ba... thành hình mạng nhện.Thái Sơn nhìn lại,phản chiếu trong gương không còn là cậu.Mà là... Phong Hào đang ngồi trên đùi cậu, trong khi chính cậu lại bất động, mắt trừng to, không thể nói. Một cái bóng thứ ba đứng sau lưng cả hai,tay dài đến sát cổ Thái Sơn trong gương, cười không có miệng.Cậu quay phắt lại.Không có ai.Nhưng khi nhìn lại Phong Hào đã đứng sát ngay trước mặt."Anh không hiểu đâu, Thái Sơn...""Khi một linh hồn bị giam trong hình hài không sống suốt hàng trăm năm, nó không chỉ mục ruỗng... mà nó đói."Mắt hắn chuyển màu đen.Đồng tử biến mất.Trong khoảnh khắc, toàn bộ gương mặt hắn rụng xuống một nửa, lộ lớp xương cháy đen và mảnh ký ức rạn vỡ bốc mùi tanh."Em đói đến mức chỉ cần anh nhìn em lần đầu... em đã biết Anh là người em sẽ ăn... hoặc giữ lại mãi mãi."Thái Sơn hét lên, giật lùi. Nhưng cánh cửa sau lưng cậu không còn nữa.Thay vào đó là... bức tường ướt sũng như da người, nhịp thở cùng tiếng tim đập.Phong Hào tiến thêm một bước.Mỗi bước, sàn nhà dưới chân hắn rụng ra từng tấm gỗ mục, để lộ khoảng trống bên dưới như hàm răng rỗng miệng."Em đã chết. Rồi bị giữ lại.Giờ em sống lại......thì phải giữ ai đó lại thay em."Thái Sơn run lẩy bẩy.Cậu không biết mình sợ vì hình hài kỳ quái ấy, hay vì mình đã thực sự động lòng với nó.Phong Hào cười nhẹ."Anh vẫn muốn em là người không?""Nếu muốn... anh phải cho em thứ còn lại của mình.một phần hồn.Chỉ một chút thôi... Em sẽ sống. Và anh sẽ không còn ác mộng nữa. Vì em sẽ mơ giùm anh."Căn phòng đột ngột tối sầm.Từ trong ngực Thái Sơn, một sợi khói trắng mỏng như tơ nhện bay ra, lơ lửng giữa không trung.Phong Hào đưa môi ra... hôn nhẹ sợi khói ấy.Ngay lập tức ,một vết cháy lan trên ngực áo Thái Sơn. Da dưới lớp vải rụng ra như tro, để lộ một vết ấn hình mắt người mở to, đang... chuyển động."Của em rồi...""...Anh yêu em đúng không?"(Còn tiếp..)
góc bật mí
-những nguy hiểm vẫn sẽ rình rập cả hai
-end chương có thể không kết thúc ở chương 8
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com