Jsolnicky Huong Tram Trong Phu Nguyen
Biệt viện nằm nép sau rặng trúc già, im lìm như một góc khuất bị thời gian lãng quên. Trời đầu đông xám xịt, lá vàng phủ đầy mặt đất, và từng cơn gió bấc lạnh buốt như cứa vào da thịt.Ở nơi ấy, Trần Phong Hào sống một cuộc đời lặng lẽ. Không ai đến tìm, cũng không ai nhắc tên cậu trong phủ lớn. Cậu được cho phép ở lại biệt viện nhờ một lời ngầm đồng ý từ gia tộc họ Nguyễn, không phải là đặc ân, chỉ là sự bố thí im lặng. Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết: họ để cậu ở lại vì Thái Sơn.Căn phòng cũ nơi Hào ở chỉ còn mùi ẩm mốc và hương gỗ mục. Cậu không than phiền. Mỗi sáng dậy sớm quét sân, tưới cây, chăm chút những việc lặt vặt. Mỗi tối ngồi lặng bên ngọn đèn dầu, đôi mắt nhìn trân trân vào màn đêm đặc quánh.Dường như thời gian chẳng còn chạm tới cậu nữa.Vết đánh dấu nơi cổ từng là minh chứng cho một mối gắn bó sâu sắc, giờ đã mờ đi, nhưng lại để lại một khoảng trống nơi tim chẳng bao giờ lành.Đôi khi cậu tự hỏi: "Nếu ngày ấy không có tình cảm, liệu có bớt đau không?"
Ở một miền quê xa xôi thuộc biên địa phía nam, có một chàng trai trẻ làm việc trong một xưởng rèn thô sơ. Người ta gọi hắn là Ngô Tử, nhưng đâu ai biết, hắn từng là Nguyễn Thái Sơn, người thừa kế có tài nhất của họ Nguyễn. Hắn chọn sống ẩn dưới thân phận khác, tự nguyện rời khỏi vòng xoáy quyền lực. Không lính hầu, không y phục lụa là, không danh phận. Chỉ có than bụi, búa nặng, và đôi tay trầy xước của một kẻ muốn tìm quên.Ban ngày, hắn rèn sắt. Ban đêm, hắn nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp, mở mắt nhìn trần nhà, nghe gió thổi qua khe vách gỗ. Mỗi lần nhắm mắt, trong mơ lại hiện về bóng dáng của một Omega đứng dưới mái hiên mưa, ánh mắt khẩn thiết mà lặng câm."Nếu em là vết thương, thì sao tim tao lại thấy trống khi không có em?"Hắn từng nghĩ, để Phong Hào rời đi là cách duy nhất để giữ em ấy sống.Sau vụ đánh dấu, gia tộc họ Nguyễn đã ngấm ngầm phát tín hiệu loại bỏ Phong Hào. Nếu Thái Sơn không chủ động chia tay, không cắt đứt tình cảm, nếu hắn không hạ mình trước phụ thân và cam kết từ bỏ có lẽ cậu đã không còn sống đến hôm nay.Đó là lựa chọn của hắn nhưng giờ đây mỗi ngày sống trong sự lựa chọn đó là một ngày bị dày vò. Giữ lại mạng sống của người mình yêu, nhưng đánh đổi đi mọi thứ mà hắn sẵn có.Có thực sự là "bảo vệ"?Hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình.Sự mạnh mẽ ngày nào, sự tin tưởng rằng "chỉ cần em ấy còn sống, là đủ" giờ đây trở nên vụn vỡ. Vì sống, đâu chỉ là thở. Sống mà không còn ước mơ, không còn được yêu, không được gọi tên người mình yêu thương đó là hình phạt, không phải sự sống.
Tại biệt viện, Phong Hào mỗi đêm đều ngồi bên cửa sổ, viết một dòng thơ vào cuốn sổ tay cũ."Đêm lạnh hơn khi người không bên cạnh. Mùa sau liệu có ai còn nhớ ta không?"Cậu không mong người ấy sẽ quay về. Nhưng cậu vẫn giữ lời hứa "sống". Dù mỗi ngày chỉ là một nhịp thở kéo dài, dù mọi thứ như chiếc bóng chậm rãi rơi xuống lòng vực.Phong Hào từng nghĩ: "Nếu Thái Sơn không yêu cậu đủ sâu, chắc đã để cậu chết rồi."Và chính điều đó khiến nỗi đau càng ngấm sâu. Vì biết rằng cả hai đều yêu nhau rất nhiều, nhưng lại phải rời xa bởi thứ gọi là quyền lực, gia tộc, trách nhiệm. Bao nhiêu ngày tháng bên nhau, cuối cùng không thắng nổi hai chữ "định kiến".Một ngày nọ, bên xưởng rèn, Thái Sơn vô tình nghe một đứa trẻ hát vu vơ câu dân ca:"Người đi xa, người ở lại.
Tim ai rách nát từng ngày
Cớ sao thương nhau quá đỗi
Mà đành buông tay thế này..."Hắn không cười, cũng không khóc. Chỉ lặng lẽ quay đi, để gió thổi qua gương mặt đã chai sạm vì nắng gió nhưng đôi mắt thì vẫn đỏ hoe."Phong Hào... Em có còn nhớ tao không?"Hắn vẫn giữ chiếc khăn cũ, thứ cậu từng dùng lau tay khi còn ở bên hắn. Mỗi tối, hắn nắm chặt lấy nó, như thể chỉ cần lỏng tay, cả thế giới từng thuộc về hắn cũng sẽ biến mất.Và rồi, trong một đêm tối trời, mưa trút như muốn xóa sạch mọi dấu vết trần gian, Thái Sơn đứng trước bậu cửa gỗ, đôi mắt u uẩn nhìn về phía bắc nơi có người hắn từng đánh đổi tất cả để bảo vệ.Lần đầu tiên sau nhiều tháng, hắn thầm nói: "Tao sai rồi, Hào à. Bảo vệ mà khiến em sống như cái bóng thì không phải bảo vệ. Tao không muốn em sống thế này nữa. Tao sẽ quay lại. Tao sẽ đòi lại em."Gió rít lên dữ dội, nhưng lòng hắn như bừng sáng.Thái Sơn đã quyết.
Ở một miền quê xa xôi thuộc biên địa phía nam, có một chàng trai trẻ làm việc trong một xưởng rèn thô sơ. Người ta gọi hắn là Ngô Tử, nhưng đâu ai biết, hắn từng là Nguyễn Thái Sơn, người thừa kế có tài nhất của họ Nguyễn. Hắn chọn sống ẩn dưới thân phận khác, tự nguyện rời khỏi vòng xoáy quyền lực. Không lính hầu, không y phục lụa là, không danh phận. Chỉ có than bụi, búa nặng, và đôi tay trầy xước của một kẻ muốn tìm quên.Ban ngày, hắn rèn sắt. Ban đêm, hắn nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp, mở mắt nhìn trần nhà, nghe gió thổi qua khe vách gỗ. Mỗi lần nhắm mắt, trong mơ lại hiện về bóng dáng của một Omega đứng dưới mái hiên mưa, ánh mắt khẩn thiết mà lặng câm."Nếu em là vết thương, thì sao tim tao lại thấy trống khi không có em?"Hắn từng nghĩ, để Phong Hào rời đi là cách duy nhất để giữ em ấy sống.Sau vụ đánh dấu, gia tộc họ Nguyễn đã ngấm ngầm phát tín hiệu loại bỏ Phong Hào. Nếu Thái Sơn không chủ động chia tay, không cắt đứt tình cảm, nếu hắn không hạ mình trước phụ thân và cam kết từ bỏ có lẽ cậu đã không còn sống đến hôm nay.Đó là lựa chọn của hắn nhưng giờ đây mỗi ngày sống trong sự lựa chọn đó là một ngày bị dày vò. Giữ lại mạng sống của người mình yêu, nhưng đánh đổi đi mọi thứ mà hắn sẵn có.Có thực sự là "bảo vệ"?Hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình.Sự mạnh mẽ ngày nào, sự tin tưởng rằng "chỉ cần em ấy còn sống, là đủ" giờ đây trở nên vụn vỡ. Vì sống, đâu chỉ là thở. Sống mà không còn ước mơ, không còn được yêu, không được gọi tên người mình yêu thương đó là hình phạt, không phải sự sống.
Tại biệt viện, Phong Hào mỗi đêm đều ngồi bên cửa sổ, viết một dòng thơ vào cuốn sổ tay cũ."Đêm lạnh hơn khi người không bên cạnh. Mùa sau liệu có ai còn nhớ ta không?"Cậu không mong người ấy sẽ quay về. Nhưng cậu vẫn giữ lời hứa "sống". Dù mỗi ngày chỉ là một nhịp thở kéo dài, dù mọi thứ như chiếc bóng chậm rãi rơi xuống lòng vực.Phong Hào từng nghĩ: "Nếu Thái Sơn không yêu cậu đủ sâu, chắc đã để cậu chết rồi."Và chính điều đó khiến nỗi đau càng ngấm sâu. Vì biết rằng cả hai đều yêu nhau rất nhiều, nhưng lại phải rời xa bởi thứ gọi là quyền lực, gia tộc, trách nhiệm. Bao nhiêu ngày tháng bên nhau, cuối cùng không thắng nổi hai chữ "định kiến".Một ngày nọ, bên xưởng rèn, Thái Sơn vô tình nghe một đứa trẻ hát vu vơ câu dân ca:"Người đi xa, người ở lại.
Tim ai rách nát từng ngày
Cớ sao thương nhau quá đỗi
Mà đành buông tay thế này..."Hắn không cười, cũng không khóc. Chỉ lặng lẽ quay đi, để gió thổi qua gương mặt đã chai sạm vì nắng gió nhưng đôi mắt thì vẫn đỏ hoe."Phong Hào... Em có còn nhớ tao không?"Hắn vẫn giữ chiếc khăn cũ, thứ cậu từng dùng lau tay khi còn ở bên hắn. Mỗi tối, hắn nắm chặt lấy nó, như thể chỉ cần lỏng tay, cả thế giới từng thuộc về hắn cũng sẽ biến mất.Và rồi, trong một đêm tối trời, mưa trút như muốn xóa sạch mọi dấu vết trần gian, Thái Sơn đứng trước bậu cửa gỗ, đôi mắt u uẩn nhìn về phía bắc nơi có người hắn từng đánh đổi tất cả để bảo vệ.Lần đầu tiên sau nhiều tháng, hắn thầm nói: "Tao sai rồi, Hào à. Bảo vệ mà khiến em sống như cái bóng thì không phải bảo vệ. Tao không muốn em sống thế này nữa. Tao sẽ quay lại. Tao sẽ đòi lại em."Gió rít lên dữ dội, nhưng lòng hắn như bừng sáng.Thái Sơn đã quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com