Jossgawin Series Oneshot In Every Frame We Ve Been
Or: "Cảm Cúm Có Lợi Gì?"—Joss Way-ar có hai chế độ: hoặc là khoẻ mạnh vô địch, hoặc là cảm một cái là banh xác. Và lần này hắn banh xác. Nguyên combo to xác, cao mét tám mấy, vai u thịt bắp, lại nằm bẹp dí như con mèo ướt ở trước cửa nhà Gawin, run như cầy sấy.Không phải vì lạnh. Mà vì sợ bị đuổi về."Về nhà anh mà nghỉ đi," Gawin nói, đứng khoanh tay như giáo viên chủ nhiệm. "Đừng có đem cái ổ vi khuẩn của anh qua nhà em.""Anh chỉ... muốn được ở gần thuốc của mình." Joss nũng nịu như học sinh cá biệt đang xin tha thứ. Mặt hắn nóng hầm hập, nhưng ánh mắt thì long lanh như thể chỉ cần em nói "thôi được rồi" là hắn sẽ khỏi bệnh ngay lập tức.Thế mà Gawin... không nói gì hết.Em chỉ mở cửa cho hắn vào, đẩy một cái ghế ra bàn ăn, rồi thả một câu lạnh tanh: "Ngồi đó. Đừng chạm vào em."—Thế là Joss ngoan ngoãn ngồi như cún con bị phạt. Trước mặt là cốc trà gừng bốc khói, một ly nước lọc, vài viên thuốc cảm và một bát cháo nóng hổi thơm lừng.Hắn uống từng ngụm trà như thể đó là nước thần. Uống xong rồi liếc nhìn Gawin đang đi đi lại lại trong bếp. "Em... cho anh thơm má một cái được không? Một cái duy nhất thôi...""Không," Gawin đáp, không cần quay đầu. "Anh sốt 38 độ 5, đừng có mà truyền nhiệt sang em."Joss thở dài. Đúng là ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây. Nhưng rồi khi màn đêm buông xuống, sau khi hắn ăn sạch cháo, uống thuốc, và ngoan ngoãn lau mũi bằng khăn giấy thay vì áo Gawin — thì điều kỳ diệu xảy ra.Em lại gần. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt má hắn, ấm áp như chăn bông mùa đông. Và rồi...Chóc.Một cái hôn lên trán. Nhẹ như gió thoảng, nhưng đâm thẳng vào tim."Mau khỏi bệnh nhé, P'Bao," Gawin nói, giọng khẽ như lời ru. Hắn sững người. Gối ôm nào bằng đâu. Trà gừng nào bằng đâu.Joss Way-ar quyết định, nếu lần sau ốm nữa mà được thế này, thì... hắn cũng chẳng thấy thiệt mấy.(Chỉ cần lần sau em vẫn là người nấu cháo, vẫn là người cấm hắn hôn, và vẫn là người hôn trán hắn vào phút cuối.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com