Joongdunk Taboo
Đôi tay dơ bẩn của gã cầm đầu vừa kịp chạm vào khoá quần Dunk thì thanh gỗ mục từ xa lao đến đập trúng lưng hại gã đau đớn hít một hơi lạnh, lũ đàn em giật mình nhốn nháo quay người kiểm tra xem là kẻ nào dám khiêu chiến quyền uy ra tay ngăn chặn chuyện tốt, vẻ mặt ngược sáng chẳng rõ biểu tình của chàng trai đầu tiên khiến đám côn đồ không kịp phân biệt danh tính hắn là ai, câu chửi bới đã đi trước vọt ra khỏi miệng. "Đm thằng nào chán sống phá hỏng cuộc vui hả?" "Ồ." Giọng điệu quen thuộc vang khẽ doạ Phuwin đang chống cự lạnh toát sống lưng, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, rơi vào tay lũ điên này cùng với rơi vào tay Naravit, cái sau thậm chí còn tệ hại hơn cái trước. Dunk gọi chú Joong đến cơ mà, sao anh lại xuất hiện ở đây? "Ấy da đông người quá ha." Thêm một thanh âm cợt nhả chọc lũ bặm trợn tức tối, âm cuối cùng lạnh ngắt hệt bản án tử hình thẩm phán ban xuống trên phiên toà "Vui vậy thì, cho bọn này tham gia với?" Natachai nghẹn họng nhòm Aou cười hì hì khoác vai Pond khiêu khích trêu tức đám xăm trổ, tình hình gì thế, cậu gọi một được tặng kèm ba luôn hả? "Tôi khuyên chân thành một câu nhé, giữ chặt đai quần vào, bằng không...." "Bằng không, hôm nay là ngày cuối cùng chúng mày được nhìn thấy thằng em bên dưới đấy." Joong bình tĩnh tiếp lời Daou, chậm rãi xắn tay áo sơ mi tránh vướng víu khi cử động, hình như hắn mới chạy từ công ty tới khu đèn đỏ, bộ vest xanh đậm lịch thiệp diện trên người hoàn toàn chả ăn nhập cùng quang cảnh xung quanh. Ánh mắt cả hai chạm nhau ba giây thôi đủ giúp bé Dunk an tâm ngồi xem kịch hay, cậu nghe hắn dùng chất giọng lạnh ngang diêm vương dưới địa ngục, xé toạc cánh cổng thông giữa hai giới bò lên mặt đất chuẩn bị mở cuộc tàn sát đẫm máu hỏi mình: "Những thằng nào chạm vào em?" Sau đó quả thật tình tiết máu me cấm trẻ em đến nỗi cả Dunk và Phuwin cũng không dám coi tường tận, lũ gây hấn đơn phương bị bốn người kia đè xuống đánh tả tơi bầm dập, máu tanh thậm chí bắn một ít lên mặt Phuwin làm em nhăn nhíu, cậu nhanh chóng phát hiện tình huống bên em không ổn, vội vã hô to báo hiệu. "Phuwin sợ máu!!" Pond tàn nhẫn bẻ gãy ngón tay thằng choai tóc vàng sờ vô người em, đồng tử dần rút bớt sự hung hăng cuồng vọng, anh kiên nhẫn dùng khăn ướt lau sạch tay mình trước rồi mới lau vệt máu trên má em đi, âm điệu lúc nói chuyện dịu dàng tới mức chính bản thân anh cũng không kịp ý thức: "Đừng sợ, tôi ở đây." Trái tim nơi ngực trái thoáng chốc hệt đứt dây hãm phanh đập bình bịch điên loạn, em co rúm người kéo dãn khoảng cách giữa đôi bên từ chối giao tiếp, Phuwin tránh mặt Pond tính sơ sơ đã hơn một tuần trời rồi, em không muốn tiếp xúc với anh quá lâu, em thừa nhận bản thân sợ, sợ mình trong phút giây yếu lòng nào đó lại ngu ngốc rung động rơi xuống cái hố anh đào sẵn. Nếu anh chỉ là chủ quán cafe nhỏ bình thường, nếu anh không trêu hoa ghẹo nguyệt vương vấn hết cô gái này tới chàng trai khác, nếu... Em bất lực chửi thầm mình quả nhiên ngu ngốc, mệnh đề nếu hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Sự thật vốn đã phơi bày rõ ràng trước mắt em, Naravit là chủ tập đoàn Lertratkosum quyền lực số 1 giới hiso, ong bướm vây quanh anh tầng tầng lớp lớp, mà anh thì chẳng từ chối bất cứ lời mời mật ngọt nào. Anh đeo bám mãi không chịu buông tha em có lẽ vì lần đầu gặp phải người chống cự nổi sức cuốn hút khó cưỡng, một hai nhất định chạy trốn khỏi anh. Anh sẽ giữ được hứng thú ấy với em bao nhiêu lâu? Hay chỉ vài ba hôm nữa anh cảm thấy chán chường liền quẳng em đi như vứt một món đồ hết giá trị, trong chớp mắt lập tức mê muội niềm vui mới? Tiếng còi xe cảnh sát cắt đứt bầu không khí gượng gạo cứng đờ, Est hối hả chạy từ đầu ngõ vào kiểm tra tình hình, anh chàng dậm chân hờn dỗi chỉ Daou gần nhất đang mải mê bẻ khớp vai gã xăm trổ: "Tôi bảo mấy cậu đánh chậm thôi đợi tôi đánh cùng nữa, mấy cậu vội đi đầu thai à?" Cảnh sát mà ập đến tương đương chuyện bọn họ bắt buộc dừng tay, dùng quyền lực nhà Aydin và Lertratkosum thì lũ côn đồ chỉ cần sót một hơi thở bên kia khẳng định nhắm mắt cho qua, không đánh chết người là được. Aou trêu ghẹo kẹp cổ một tên kìm hãm gã hành động, nhiệt tình mời mọc: "Cậu còn hai phút." "Hai phút cái...Đại minh tinh ra tay đấm người, không lo đám chó săn chụp trúng ư?" "Sợ cái đếch." Y hất mặt ngạo nghễ "Dám bắt nạt con trai ông đây, xem ông có hành chúng nó ra bã không." Est làu bàu than phiền mấy câu đội trưởng đội trị an đã dẫn anh em ập tới, ông giơ tay chào hỏi mấy đại nhân vật trong giới thương trường, tác phong nhanh nhẹn phân phó cấp dưới áp giải đám côn đồ sống dở chết dở dong hết về đồn. Joong lầm lì đem áo khoác trùm lên người Dunk một phát bế bổng cậu dậy, bé Dunk ngại ngùng lí nhí cảm ơn thì hắn lạnh tanh ừ một tiếng đáp lời, nhanh như chớp ôm cậu rời khỏi ngõ nhỏ. Cậu tinh tế phát hiện tâm trạng hắn không hề tốt tẹo nào, vòng tay cứng rắn hệt kìm sắt bóp eo cậu thậm chí có chút đau nhức, Natachai hiểu chuyện dứt khoát khoá chặt miệng không hó hé nửa lời, cậu cảm giác mình chuyến này khó mà lành lặn an ổn. Trốn hắn đi uống rượu gặp trúng kẻ xấu, đợi hắn chiêm ngưỡng lại là khung cảnh tên cầm đầu đầy thèm muốn kéo khoá quần cậu định giở trò đồi bại, cậu thề, nếu bữa nay một mình hắn đến, thứ cảnh sát lôi đi không phải mấy cơ thể ấm nóng đâu, bọn họ đem túi vận chuyển thi thể khéo khi nhanh gọn tiết kiệm thời gian hơn nhiều. "Chú ơi." Bước chân Archen thoáng khựng mấy giây, hắn rũ mi nhìn bé con mình ôm trong lòng, nhàn nhạt mở miệng: "Em tốt nhất yên lặng một chút, không thì tôi chơi em ngay ở đây đấy." "..." Cậu im là được chứ gì, hắn doạ nạt ai chứ. Đường lớn đối diện phố đèn đỏ là khu phức hợp trung tâm thương mại cùng khách sạn năm sao nhà Daou kinh doanh, Joong thảy thẻ ID chờ lễ tân đăng kí thông tin, toàn bộ quá trình làm thủ tục đến nhận phòng hoàn thành trong vòng ba phút, cô nàng tiếp tân vỗ ngực an ủi trái tim nhỏ bé hóng hớt rạo rực, kia một trăm phần trăm là chủ tịch tập đoàn Aydin - Joong Archen, người được hắn cẩn thận bảo bọc ấy vậy mà là con trai, hoá ra xưa giờ hắn không gần nữ sắc vốn dĩ do hắn không hề có hứng thú với nữ giới. Cô-biết-được-chuyện-kinh-thiên-động-địa-rồi! "Một phòng tổng thống." "A...Dạ được. Phiền ngài vui lòng chờ một lát." Suýt chút cô nàng lên cơn đau tim vật xuống ngất xỉu, chủ tịch Aydin vừa đi khuất chủ tịch nhà Lertratkosum liền ghé thăm, cô kín đáo liếc Phuwin đứng lấp ló sau lưng anh nghẹn ngào lau nước mắt vô hình, thời buổi này người ta chuộng tình yêu đồng giới quá ha, trai đẹp đều biến thành hoa có chủ hết trơn hết trọi, mấy cô biết kiếm bồ ở xó xỉnh nào đây?-- Cánh cửa phòng vừa đóng tầm mắt Dunk nhoáng cái tối đen, cậu hoảng hốt quờ quạng tay bám lấy vai Joong nức nở hừ khẽ vài ba từ vụn vặt, hắn mẹ nó còn định chơi trò giam cầm play hả, lấy cà vạt trói hai tay cậu như cảnh sát nằm vùng khóa trúng mục tiêu, cơ thể gầy yếu bị hắn đè dính chặt trên tường cưỡng ép thực hiện quá trình trao đổi nước bọt suốt năm phút. Bé Natachai chưa chuẩn bị tinh thần xong xuôi đối phương đã một gậy đánh mạnh khiến phòng tuyến tâm lí của cậu vỡ nát, cậu nào hô hấp đuổi kịp tiết tấu hôn mưa rền sấm giật hận không thể lập tức lột cậu sạch bách ấn xuống giường đại chiến trăm hiệp kia, đầu não thiếu dưỡng khí lâng lâng xoay vòng, một câu đơn giản cũng chẳng cách gì nói tròn vành rõ chữ. "Ha..á..chú ơi...chậm..." "Chậm?" Joong cười nhạt "Tôi lột quần em trực tiếp chơi có được không?" Hắn điên rồi. "Không được." Cậu thương xót cái mông mình, đằng nào cũng chết thì cậu vẫn muốn chết đẹp đẽ một chút "Chú, nhìn em...Bình tĩnh..." Thứ nóng rực cương cứng bên dưới qua lớp quần chọc mông cậu không thương lượng, hắn nhếch khoé môi tham lam ngắm nghía cậu: "Càng nhìn em tôi càng nhanh cứng, em chắc chưa?" Cậu chọc mù hai mắt hắn liệu còn cứu vãn nổi không? Hiển nhiên Dunk không hiểu hắn sôi máu ra sao khi tận mắt chứng kiến cậu nằm dưới thân kẻ khác, dù biết cậu chẳng tình nguyện nhưng hắn tức thời phát điên tại chỗ, từng nắm đấm thụi lên người lũ côn đồ chả qua là hắn thay đổi phương thức phát tiết sự u ám điên cuồng trong nội tâm, hắn phải đánh người, kẻ nào động tới một sợi tóc của cậu, kẻ đó liền khó sống. Con người đều tránh xâm nhập lãnh thổ thuộc về thú dữ bởi nó sẽ sẵn sàng xé xác họ ra để bảo vệ mọi thứ của mình. Joong xưa nay là một tên điên, người quen thân hắn ai cũng rõ tính cách cực đoan ấy, hắn không ngại địch tổn thất một ngàn bản thân hư hại tám trăm chơi trò đồng quy vu tận, dù hắn chết đối phương cũng phải chết theo, khẳng định đừng ai hòng sống tử tế. Huống chi tính chiếm hữu ấy dùng trên người Dunk càng tăng theo cấp số nhân, Min chỉ mấp mé tỏ tình cậu hắn đã ghen đỏ mắt cứng rắn răn dạy cô bé tuổi nhỏ nên chú ý việc học, nói gì tới lũ côn đồ ôm ý nghĩ xấu xa mới bị hắn đánh thừa sống thiếu chết ban nãy. "Á..." Thân ảnh cả hai dây dưa vào trong tận phòng ngủ, Dunk loạng choạng vấp chân ngã ngồi xuống thềm lót một cú đau điếng, cậu suýt xoa kiểm tra cái mông nhỏ tội nghiệp, hai mắt ngậm nước giả bộ yếu ớt mong hắn thương xót mình chút đỉnh, nhưng lần này Joong không dễ lừa thế nữa, hắn từ trên cao nhìn cậu chằm chằm, vươn tay bóp cằm ép cậu ngẩng đầu đối mắt với hắn, âm thanh trầm khàn quen thuộc phát ra thứ ngôn ngữ khiến cậu đột nhiên ngờ vực trình độ nghe hiểu tiếng Thái của mình. "Há miệng." "Dạ?" "Tôi nói, há miệng, liếm cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com