Joongdunk Nhan Duyen Treu Dua
Ông Sathit ngồi chờ trong phòng khách nhà Joong đã một lúc, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh một chút cố gắng trấn an tinh thần dẹp bỏ cảm giác ái ngại dù gì cũng đến nước này rồi. Joong đã quan sát ông từ lúc xe vào đến cổng, nhàn nhạt nhấp ly nước trong tay sai người dẫn ông đến phòng khách chờ còn cậu ngồi yên trên ghế xoay qua xoay lại chậm rãi thư thái. Louis đã tiếp nhận chỉ thị và hiểu rõ ý đồ của cậu nên cũng chưa lấy gì làm gấp gáp, cậu hít một hơi thật sau chuẩn bị tinh thần cho vai diễn của mình được trôi chảy. Sau một lúc ngồi đợi, Joong cũng Louis vội vã sải những bước dài nhanh chóng tiến về phía ông, Joong vừa chào hỏi vừa gấp gáp nới lỏng tay áo ra một chút. "Xin lỗi vì đã để ngài phải đợi lâu rồi, công việc nhiều quá tôi đã cố gắng xử lí nhanh nhất có thể rồi, xin thứ lỗi!" Joong vừa nói vừa chắp tay lại ra chiều áy náy và có lỗi lắm, ông Sathit xua tay nói cậu đừng bận tâm rằng ông hoàn toàn hiểu khối lượng công việc của cậu. Sau đó cuộc nói chuyện lại rơi vào khoảng lặng một lúc trong cái nhìn ái ngại và ánh mắt ngập ngừng của ông, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu cuối cùng quyết định tốt nhất vẫn là nên nói thẳng. "Tôi sẽ không vòng vo, vào thẳng vấn đề các cậu cũng biết tôi có rất nhiều đất đai ở nhiều nơi khác nhau, tôi muốn thế chấp để vay tiền của phía cậu. Joong gật gù nghe ông nói, bày tỏ thái độ vừa ngạc nhiên vừa hiểu chuyện chỉ kiên nhẫn lắng nghe chưa lên tiếng gì cậu khẽ nhìn qua phía người bên ngồi bên phải mình, Louis nhanh chóng hiểu ý quay sang nói lại. "Theo như tôi có tìm hiểu thì đất ông tuy nhiều nhưng mấy miếng này đều ở ngoại tỉnh, giá trị không quá cao vả lại có một số không ít trong đó lại đang được cầm cố ngân hàng rồi." "Liệu có thể vay được bao nhiêu?" Ông Sathit bày tỏ lo lắng vội hỏi ngay. "Gom hết cả mấy miếng này không quá 50 triệu bath!" Nhìn nét mặt hốt hoảng của ông Sathit, Joong liền nhíu mày bày tỏ sự không đồng tình nhìn sang Louis vẻ mặt như là đang mắng cậu ta. "Cậu có ép nguời quá không vậy?" Joong quay lại nhìn người đang lo lắng trước mặt rồi lại quay sang nhìn cậu trợ lí nét mặt cũng theo đó vô cùng đăm chiêu và gấp gáp. "Phải có cách gì đó chứ?" Louis nhìn thoáng thấy nét cười khi Joong nhìn sang cậu, nhanh chóng hiểu ý đã có kẻ tung thì phải có người hứng vậy, người đóng vai ác vẫn nên là cậu thôi. "Ông còn miếng đất ở trung tâm Bangkok, chỉ có miếng đó mới đủ điều kiện thế chấp cho số tiền ông muốn vay." "Cậu điên sao? Miếng đất ở Bangkok là ngôi nhà duy nhất mà tôi và các con tôi đang ở mà." "Thưa ông, với tình hình hiện tại ông cần ít nhất 100 triệu bath để duy trì sản xuất, còn tiền đền hợp đồng thanh toán các khoản vay và trả lương công nhân ông cần không dưới 200 triệu. Chúng tôi muốn cho vay số tiền lớn như vậy cũng cần một tài sản đủ giá trị thế chấp tương đương ạ." Joong đưa hai tay lên day nhẹ bên thái dương, lắc đầu thể hiện rõ ràng bản thân không đồng ý với Louis, cậu chưng bộ mặt khó xử nhất thời đăm chiêu im lặng, Ngài Sathit hoàn toàn có thể hiểu rõ tình thế của cậu - tình cảm là tình cảm còn làm ăn là làm ăn nên ông cũng không có gì phải giận cậu cả. Joong nhìn thấy biểu cảm của ông đã đúng dự tính của mình, nhanh chóng tỏ ra lo lắng đầy thiện chí giúp ông. "Thế này đi, ngài cứ từ từ về nhà suy nghĩ thêm nếu có gì muốn bàn bạc cứ nói với tôi... chỉ lo là... số tiền lãi đền hợp đồng mỗi ngày là không nhỏ." Ngài Sathit căng thẳng khi nghe nhắc đến số lãi đẻ ra mỗi ngày mà mình đang gánh nhất thời im lặng, bốn hướng đều mờ mịt tình thế lúc này bắt buộc ông phải chạy đua với thời gian. "Nếu tôi kí hợp đồng thì bao lâu sẽ nhận được tiền vậy?" Joong và Louis đưa mắt nhìn nhau mang theo ý cười rất ưng ý cuối cùng con mồi rơi vào tròng nhanh hơn dự tính của họ. Louis nhanh nhảu giải đáp thắc mắc của người đối diện. "Ngay lập tức! Sau khi ngài đặt bút kí." Joong cho người hộ tống ngài Sathit trở về dinh thự hẹn buổi chiều sẽ qua nhà mang theo giấy tờ và những thủ tục cần thiết. Ngay khi nghe người làm báo lại rằng cậu chủ Joong đến, nhân lúc tụi nhỏ không ở nhà dì Nak đon đả ra tiếp chuyện mời cậu ngồi xuống sofa trong phòng khách. Vốn quen tính buôn chuyện từ lúc còn làm giúp việc trong nhà nên khi lòng còn thắc mắc không thể nào im lặng được lâu. P' Nak làm ra vẻ ngập ngừng lưỡng lự chưa đầy một phút đã vươn người về phía trước trực tiếp hỏi vào vấn đề. "Cậu Joong ghé nhà chúng tôi thường xuyên thế này không phải chỉ để gặp mỗi ông chủ thôi đúng không ạ?" Joong chưa hiểu ý tứ dì Nak muốn hỏi khẽ nhíu mày đáp lại. "Là ý gì?" "Thì ý tôi là...ối...thôi tôi có sao nói vậy nha...có phải cậu đang để ý cậu Dunk nhà này không?" "Ồ! Chắc dì đã hiểu lầm chuyện gì rồi, tôi đến đây hoàn toàn vì công việc." "Au, vậy tôi nhiều chuyện quá rồi lại tưởng cậu có hứng thú với Dunk nên muốn nhắn nhủ cậu nhanh tay lên vì người đến tán tỉnh Dunk nhiều không đếm xuể." Joong nhất thời khó chịu nhíu mày một chút bị cuốn theo câu chuyện liền hỏi lại. "Nhiều người lắm sao?" "Đúng rồi ạ! Nói đâu xa xôi tên hàng xóm gần nhà ngày nào chả lân la gặp mặt nói chuyện." Joong thấy cổ họng hơi khô rát nhanh chóng nhấp một ngụm nước tỏ vẻ không mấy quan tâm, nhàn nhạt hỏi. "Vậy ngài Sathit có biết không?" "Ối, không đâu ạ, làm sao ngài ấy biết được đứa con ngoan ngoãn của mình thực ra cũng ghê gớm ngầm đâu cơ chứ." Dì Nak sau khi thực hiện xong ý đồ ẩn ý xa gần về Dunk lại tỏ vẻ như mình lỡ lời đưa bàn tay lên vỗ vỗ nhẹ vào miệng, giả lả nói cười. "Tôi nói vớ vẩn thôi, cậu đừng để tâm nhé!" Joong sau khi xong việc với ngài Sathit liền tạm biệt ra về, ngồi trên xe vẫn còn cố nhoài người ngó qua cửa kính nhìn về phía ngôi nhà sát kề nhà Dunk, khẽ hừ lạnh một tiếng cảm giác khó chịu len lỏi vào từng tế bào. "Ngày nào cũng gặp nhau sao?" Louis hôm nay đến công trường giám sát theo lệnh của Joong dự án lần này sắp đến thời hạn bàn giao nên các khâu cuối cùng Archen đều không muốn có chút sai sót nào. Lại nói về Jack từ ngày được giữ lại tiếp tục thực tập thì Joong cũng cho người chăm sóc rất chu đáo - công việc gì cũng đến tay, hầu hết các khâu trong quá trình thi công đều được kinh qua hết cũng coi như là được chiếu cố đặc biệt.
Đang giờ nghỉ giải lao, Jack ngồi tán gẫu với mấy người cùng làm, màn hình điện thoại cậu báo tin nhắn nên sáng lên làm tất cả đều thấy hình nền của Jack chụp chung với một cậu học sinh trong bộ đồng phục rất đẹp - hình này cậu chụp cùng Dunk khi dẫn cậu lên sân thượng ngắm cảnh từ lần trước. Một người trong số đó giật lấy điện thoại trên tay Jack lên tiếng trêu chọc hỏi xem có phải người yêu cậu không. Jack ban đầu chỉ định ậm ờ cho qua chuyện nhưng nhìn thấy bóng dáng Louis đang làm việc lui tới xung quanh đó đánh liều khoe mẽ một chút với mọi người, càng nói càng cao hứng thao thao bất tuyệt một lúc lâu vẻ mặt hiện ra tia cười không ít trông đợi chuyện hay.
Chiều muộn Louis cuối cùng cũng hoàn thành công việc vội vàng lái xe trở lại công ty báo cáo tình hình cho chủ tịch đang đợi, Joong thấy cậu về cũng nhanh chóng bắt tay vào việc. Cả hai người họ say sưa thảo luận và trao đổi các vấn đề quan trọng của dự án lần này. Sau khi thống nhất xong hầu hết các hạng mục Joong cũng cho cậu về nhà nghỉ ngơi. Louis vâng dạ một lúc rồi mà vẫn chưa rời đi, biểu cảm ngập ngừng như có gì cần nói làm Joong dừng động tác hướng mắt về phía cậu mà thắc mắc. "Có chuyện gì sao?" "Chủ tịch...Chuyện nhà Boonprasert tôi có thể hỏi một chút không?" "Cứ việc!" "Ngài làm tất cả những việc này là vì muốn có được miếng đất đó hay là vì có gì suy nghĩ gì đặc biệt với con trai thứ hai của nhà họ ạ?" Joong cười lớn nhìn thẳng vào mắt cậu trợ lý của mình lắc lắc nhẹ ly cà phê trên tay đáp chắc nịch. "Cậu nghĩ người như tôi mà lại không phân biệt được chuyện công việc và tình cảm sao - hoàn toàn là công việc." Louis thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng, mỉm cười vui vẻ. "Vậy thì may thật! Tôi lúc đầu còn sợ ngài dây dưa vào người đã có người yêu lại không hay nhưng giờ thì tốt rồi." "Người yêu?" "Phải ạ! Tôi nghe nói cậu Dunk là người yêu của Jack - thực tập sinh của công ty chúng ta đấy ạ. Hai người họ là hàng xóm hình như yêu nhau cũng một thời gian rồi và tôi nghe được cậu ta bảo tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài du học cùng nhau ạ." Joong nghe được tin tức không mấy tốt, cả người cứng đờ cả khuôn mặt nóng ran, tay chân run lên vì giận nhất thời đánh rơi ly cafe xuống sàn vỡ tan tành trong ánh mắt kinh ngạc của trợ lý. Những lời bóng gió của P'Nak lướt nhanh trong trí nhớ của Joong khiến cậu bất giác lo lắng, ánh mắt theo đó cũng trở nên đáng sợ hơn. "Đã làm đến mức này rồi thì không thể để kẻ khác có cơ hội bén mảng tới được." "Nhóc con, có lẽ phải mạnh tay hơn rồi!"
Đang giờ nghỉ giải lao, Jack ngồi tán gẫu với mấy người cùng làm, màn hình điện thoại cậu báo tin nhắn nên sáng lên làm tất cả đều thấy hình nền của Jack chụp chung với một cậu học sinh trong bộ đồng phục rất đẹp - hình này cậu chụp cùng Dunk khi dẫn cậu lên sân thượng ngắm cảnh từ lần trước. Một người trong số đó giật lấy điện thoại trên tay Jack lên tiếng trêu chọc hỏi xem có phải người yêu cậu không. Jack ban đầu chỉ định ậm ờ cho qua chuyện nhưng nhìn thấy bóng dáng Louis đang làm việc lui tới xung quanh đó đánh liều khoe mẽ một chút với mọi người, càng nói càng cao hứng thao thao bất tuyệt một lúc lâu vẻ mặt hiện ra tia cười không ít trông đợi chuyện hay.
Chiều muộn Louis cuối cùng cũng hoàn thành công việc vội vàng lái xe trở lại công ty báo cáo tình hình cho chủ tịch đang đợi, Joong thấy cậu về cũng nhanh chóng bắt tay vào việc. Cả hai người họ say sưa thảo luận và trao đổi các vấn đề quan trọng của dự án lần này. Sau khi thống nhất xong hầu hết các hạng mục Joong cũng cho cậu về nhà nghỉ ngơi. Louis vâng dạ một lúc rồi mà vẫn chưa rời đi, biểu cảm ngập ngừng như có gì cần nói làm Joong dừng động tác hướng mắt về phía cậu mà thắc mắc. "Có chuyện gì sao?" "Chủ tịch...Chuyện nhà Boonprasert tôi có thể hỏi một chút không?" "Cứ việc!" "Ngài làm tất cả những việc này là vì muốn có được miếng đất đó hay là vì có gì suy nghĩ gì đặc biệt với con trai thứ hai của nhà họ ạ?" Joong cười lớn nhìn thẳng vào mắt cậu trợ lý của mình lắc lắc nhẹ ly cà phê trên tay đáp chắc nịch. "Cậu nghĩ người như tôi mà lại không phân biệt được chuyện công việc và tình cảm sao - hoàn toàn là công việc." Louis thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng, mỉm cười vui vẻ. "Vậy thì may thật! Tôi lúc đầu còn sợ ngài dây dưa vào người đã có người yêu lại không hay nhưng giờ thì tốt rồi." "Người yêu?" "Phải ạ! Tôi nghe nói cậu Dunk là người yêu của Jack - thực tập sinh của công ty chúng ta đấy ạ. Hai người họ là hàng xóm hình như yêu nhau cũng một thời gian rồi và tôi nghe được cậu ta bảo tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài du học cùng nhau ạ." Joong nghe được tin tức không mấy tốt, cả người cứng đờ cả khuôn mặt nóng ran, tay chân run lên vì giận nhất thời đánh rơi ly cafe xuống sàn vỡ tan tành trong ánh mắt kinh ngạc của trợ lý. Những lời bóng gió của P'Nak lướt nhanh trong trí nhớ của Joong khiến cậu bất giác lo lắng, ánh mắt theo đó cũng trở nên đáng sợ hơn. "Đã làm đến mức này rồi thì không thể để kẻ khác có cơ hội bén mảng tới được." "Nhóc con, có lẽ phải mạnh tay hơn rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com