Joongdunk Forget Me Not
[Warning: Toxic Relationships, Toxic Behaviors.]
Cân nhắc trước khi đọc.
.
Concealed love— [Dunk POV] Trời cao chỉ đáp ứng một nửa nguyện cầu của tôi.Bác sĩ bảo, Phuwin tạm thời đã vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng em ấy lại chìm sâu vào hôn mê không biết khi nào mới tỉnh dậy và cũng có thể không còn tỉnh dậy nữa. Y tá đã đưa cho Pond phong thư nhàu nát còn vương những vệt máu đã khô, họ bảo em ấy đến khi được đưa vào phòng cấp cứu vẫn giữ chặt nó trong tay không buông. Ánh mắt Pond thẫn thờ nhìn Phuwin nằm trong phòng hồi sức, lại nhìn xuống phong thư trên tay mà lẩm bẩm. "Phuwin, em không muốn anh đi theo, cũng không muốn gặp lại anh nữa nên mới chọn cách này phải không?" "Không sao cả, em cứ dành thời gian nghỉ ngơi, anh và con sẽ chờ em nhé." Nhìn người bạn của mình thất thần như vậy, tôi ở bên cạnh rất muốn nói gì đó để an ủi nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu khi chính bản thân là căn nguyên khiến mọi thứ đi đến sự tình này. Tôi cứ đứng ở bên cạnh, vừa muốn chạm vào vai cậu ấy an ủi, lại cảm thấy chính mình không có tư cách này. "Pond, tao xin lỗi..."Cuối cùng, cũng chỉ còn lại hai chữ "xin lỗi" vô nghĩa.Nếu có thể, tôi muốn mình có thể thay thế Phuwin chịu sự đau đớn của vụ tai nạn này, thay vì ở đây nói những lời sáo rỗng. Thế nhưng Pond vẫn là Pond, vẫn là người bạn luôn đối xử với tôi rất nhẹ nhàng dù rằng tôi hy vọng cậu ấy có thể trút hết tất cả tâm sự và mọi trách móc lên đầu tôi. "Tao không sao, mày cũng đừng thấy có lỗi. Trong mọi chuyện ai cũng có cái sai hết." "Nhưng mà..." Cậu ấy chỉ lắc đầu, ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi và bất lực khôn nguôi. Pond nhìn tôi rồi đánh mắt về phía Joong đang đứng ở phía sau. "Về với Joong được không? Đừng để tao lo..." Tôi rất muốn nói rằng có thể để cho tôi ở lại được không? Vì tôi cũng rất lo cho Phuwin mà, nhưng khi nhìn vào dáng vẻ kiệt quệ hằn sâu trong đáy mắt ấy, chúng nói cho tôi biết rằng người bạn này chẳng còn tí sức lực để tiếp tục giao tiếp hay còn kết nối với thế giới xung quanh nữa, kể cả khi người đó là tôi. "...Được rồi." Pond đưa tay xoa lên đầu tôi, nhẹ nhàng căn dặn. "Nhớ lời tao nói, quá khứ qua lâu rồi, không trực tiếp liên quan đến mày. Từ từ bình tĩnh nói chuyện với Joong, được không?" Tôi lại rất muốn nói 'mày cứ ghét Joong như lúc trước rồi muốn tao bỏ hắn đi không được à? Mắc gì bây giờ lại bảo vệ nhau như thế?' Trở thành người nhà rồi lại bao che nhau, âm thầm ủng hộ nhau, khiến tôi khó xử nhưng rồi cũng gật đầu để trấn an bạn của mình. Trước khi rời đi, tôi quay lại nhìn vào Phuwin nằm ngủ yên ở bên trong, nhỏ giọng thì thầm hai chữ xin lỗi. Vì anh không biết bao lâu nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau, hy vọng em nghỉ ngơi tốt rồi có thể quay trở lại với bạn của anh. Vì hai người yêu nhau như vậy nên đi đến được hạnh phúc.—-
Suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà tôi chẳng nói với Joong tiếng nào, dường như hắn cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn nên cũng không mở miệng, chỉ yên lặng tập trung lái xe. Vào đến căn nhà yên tĩnh, Joong lúc này mới tiến đến ôm siết tôi vào lòng, cả người cũng run rẩy. Tôi chợt nhận ra từ khi ở bệnh viện đến giờ hắn vẫn bơ vơ một mình đối mặt với việc tính mạng của Phuwin gặp nguy kịch ở trong phòng cấp cứu. Khi tôi vội vàng chạy đi tìm Pond, bỏ Joong ở lại thì chắc hẳn hắn đã phải sợ hãi lắm, lần thứ hai đối mặt với việc em họ đứng giữa ngưỡng sinh tử mà không có ai an ủi, tôi có thể mường tượng ra được hắn đã phải tuyệt vọng và bất lực khi đứng trước cửa phòng cấp cứu đó như thế nào. Tôi cứ đứng im ở đấy để cho hắn ôm dụi cả một lúc lâu, cũng cho phép bản thân được luyến tiếc chút hơi ấm. Nhưng sau cùng, có những thứ vẫn phải đối mặt, chẳng thể trốn tránh lâu hơn được nữa. "Buông ra đi." Hắn ngần ngại nới lỏng vòng tay đang bao bọc lấy người tôi, ánh mắt dè dặt. "Dunk..." Tôi không kiêng dè vung tay cho hắn một cái tát mạnh, cơn giận lúc này liền trào dâng trong lòng chẳng kiềm được muốn chửi thề. "Đồ khốn nạn." Gương mặt hắn hoang mang nhìn tôi, một bên má dần đỏ lên, hằn rõ dấu tay vừa bị tôi đánh. "Dunk, em bình tĩnh được không?" "Bình tĩnh? Bình tĩnh con mẹ anh." "Em có thể nói cho anh biết đã xảy ra việc gì không?" Tuy Pond đã bảo tôi phải bình tĩnh nói chuyện, nhưng khi đối diện với hắn thì tôi không tài nào kiềm được cơn nóng giận. "Anh làm ơn tháo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của mình xuống giùm, tôi buồn nôn." "Dunk! Cuối cùng là em bị làm sao?" Hắn vậy mà dám gắt tôi? Hắn quên mất Dunk Natachai của lúc trước rồi hay sao, thế thì để tôi nhắc nhở cho hắn nhớ. "Con mẹ nó anh có tư cách gì lớn tiếng với tôi. Ở cái nhà này từ lúc nào anh được quyền chất vấn tôi kiểu đó?" "Anh xin lỗi, anh không cố ý lớn tiếng. Dunk, anh có làm gì thì em nói để anh giải thích được không? Anh sai thì em nói để anh sửa lỗi..." "Giải thích? Sửa lỗi? Nói hay quá nhỉ? Được, vậy anh giải thích cho tôi nghe chuyện giữa Pond và Phuwin đi? Bắt đầu từ việc cậu ấy hủy hôn với tôi.""Em... em biết chuyện gì rồi?" Tôi mất sạch bình tĩnh, gào vào mặt hắn. "GIẢI THÍCH ĐI!" Tại sao lại im lặng? Anh nói gì đi, nói gì cũng được, giải thích cho em nghe đi mà. Thật nực cười. "Con mẹ nó mới nãy còn mạnh miệng lắm sao giờ câm như hến vậy? Anh giải thích tôi nghe đi, nói rằng những điều Phuwin kể cho tôi là nói dối, sự thật không phải như thế! Joong Archen anh nói đi, làm ơn nói cho tôi hiểu đi!!" Dù cho tôi đang dùng hết sức bình sinh để gào thét đến chói tai, nhưng trong thâm tâm vẫn ước rằng hắn có một lời giải thích hợp lý cho những chuyện cũ đã qua, để tôi có một tia hy vọng nhỏ nhoi mà thông cảm với mọi thứ, được không? Thế nhưng dù tôi gào đến khàn giọng, nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống không ngừng, hắn bấy giờ lại chỉ cúi gằm mặt im lặng. Tôi thấy trái tim mình như nứt ra từng mảng, cười khẩy một tiếng giữa làn nước mắt. "Anh quả thật là một thằng khốn nạn." Tôi thấy cuộc đời mình mấy năm qua như một thước phim vừa bi vừa hài. "Dựa vào đâu chứ, suốt mấy năm qua tôi cứ tưởng là tôi sai... là tôi xấu tính, khó ở, kiêu ngạo, khiến tôi cứ nghĩ là mình sống lỗi với anh...""Anh nhìn tôi như một con rối, hành xử như một thằng hề, bị mọi người xung quanh chỉ trích rồi xa lánh. Joong Archen, anh đốn mạt nó vừa vừa thôi." Cảm xúc dồn nén cứ ứ nghẹn trong cổ họng đắng nghét, tôi khó khăn thốt ra từng chữ cũng cố gắng để giọng nói không vỡ vụn ra."Hóa ra tôi đã ngu ngốc đến mức yêu một người đem mình phá hỏng, còn nghĩ là mình có lỗi với người ta. Thời gian qua lại điên cuồng muốn bù đắp cho anh... Joong... s-sao anh có thể đối xử với tôi như vậy... tôi yêu anh mà..."Hắn lúc này mới ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe cũng phủ một tầng nước."Dunk, k-không có, anh không hề có suy nghĩ như vậy. Anh xin lỗi, anh cũng vì yêu em mà..." Tại sao hắn lại bày ra bộ dáng đáng thương đó, người đáng thương phải là tôi mới phải.Lời yêu thương ấy bây giờ nghe lại thấy nực cười đến vậy, tại sao người người trên thế gian có thể vinh vào cái lý do "vì yêu" để bao biện cho những việc xấu xa mình làm? Cả Phuwin, cả anh, yêu không phải là như thế! "Giữ lại lời xin lỗi và tình yêu ghê tởm đó đi, tôi không dám nhận." Tôi quay lưng bước nhanh vào phòng, lôi ra vali trong góc điên cuồng vơ đại mớ quần áo trong tủ và những đồ dùng cần thiết trước mắt bỏ vội vào. Tôi chỉ biết hiện tại mình phải nhanh chóng rời khỏi căn nhà này và cả người này, một phút cũng không muốn nán lại. "Em muốn đi đâu!?"Giọng hắn hoảng loạn vang lên ở phía sau nhưng tôi một giây cũng không dám quay đầu nhìn lại. Vì tôi sợ bản thân sẽ mềm lòng... "Đâu cũng được, chỉ cần không cùng một chỗ với anh!" Hắn thế lại bước đến nắm lấy cổ tay tôi rất chặt, rất đau. "Dunk!" "BUÔNG RA!" "ANH KHÔNG BUÔNG!"Lực tay hắn hằn đau trên cổ tay tôi như một gọng kìm dù tôi giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi, chỉ có thể bất lực chửi đổng lên. "Con mẹ nó Joong! Tôi. Nói. Anh. Buông!""ANH ĐÃ NÓI ANH KHÔNG BUÔNG!" Anh quát lớn, giọng nói đanh sắc vút lên đầy giận dữ khiến tôi nhất thời im bặt. "Dunk, em ở lại chửi mắng đánh đập anh thế nào cũng được, hồ nháo mấy anh cũng chịu. Chỉ việc rời đi thì không thể!"Tôi chỉ biết đứng lặng người nhìn hắn. Tôi không phải lần đầu tiên thấy Joong nổi giận, cũng đã lâu lắm rồi chưa thấy hắn nổi giận. Người đàn ông Joong Archen lúc này, đối với sự ra đi của tôi, giống như một con mãnh thú bị bỏ rơi, đôi mắt đầy rẫy sự hỗn loạn, tôi thấy cổ tay mình đau nhói, lực nắm lại siết chặt thêm một vòng. "Em định đi đâu? Em thì đi đâu được chứ?""Tài khoản của em do anh quản lý, thẻ của em anh giữ, gia đình của em đang ở nước ngoài và sau mọi chuyện anh không nghĩ em sẽ liên hệ xin họ giúp đỡ. Bạn bè hiện tại em chỉ còn có Pond Naravit, nhưng em muốn phiền cậu ta vào lúc này sao?"Tôi sững sờ nghe hắn nói, hình như mình lại lôi ra thêm những mặt xấu khác của Joong rồi... "Anh... anh đừng khinh thường tôi." "Anh không khinh thường em, anh biết em rất giỏi nhưng anh cũng hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của em, em căn bản không có nơi nào để đi cả."Hắn càng nói càng khiến tôi ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, bỏ dở lại mớ quần áo ngổn ngang bên vali, tôi chầm chậm ngước lên nhìn hắn thật lâu, muốn xác định thêm vài điều mà bản thân chưa bao giờ dám thừa nhận. "Joong Archen, có phải... anh đã âm thầm cô lập tôi từ rất lâu không?" Và điều khiến tôi đau lòng hơn nữa là hắn lại chẳng phủ định điều đó, càng khiến tôi cười giễu bản thân.Natachai ơi là Natachai, hoá ra mày đã mất sự kiểm soát cuộc sống của chính mình lâu lắm rồi, đúng thật là một con búp bê được người ta nhốt trong cái lồng kính mà vẫn nghĩ bản thân cao cao tại thượng quyền hành đầy mình. Tình yêu, là nực cười như thế này sao? "... em ở lại đi... anh sẽ mướn khách sạn ở ngoài, không phiền em đêm nay." "Nhớ kỹ, em đừng rời đi... đừng chọc giận anh." Hắn vừa nói cái gì cơ? Tôi mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình như không dám tin vào lời hắn vừa thốt ra. "A-anh uy hiếp tôi?" Tại sao hắn tàn nhẫn như vậy, vì sao cứ đưa tôi đi hết đau lòng này đến đau lòng khác. "Xem như anh uy hiếp em cũng được, nếu không muốn anh động đến những người em yêu quý thì đêm nay ở lại đây. Không.được.rời.đi." Người này còn có thể đốn mạt đến mức nào? Tại sao còn không buông tha cho tôi, hắn khinh tôi chưa đủ đau lòng hay sao? "Joong Archen, anh dám?!""Vì em, có gì anh không dám làm nữa đâu?" Hắn cười khẩy, dáng vẻ chật vật nhìn tôi nói. "Em có biết tại sao từ trước đến giờ Phuwin cứ phải bám riết bên cạnh Pond không? Để bảo hộ cho hắn ta đấy, vì không biết được khi anh điên lên sẽ làm gì nó đâu."Thì ra tôi đã được cưng chiều nhiều đến ngu người, giới hạn tầm hiểu biết của mình rằng người này có thể ti tiện đến mức nào. "A-anh điên rồi!" "Phải, anh điên rồi, là yêu em đến phát điên rồi nhưng chẳng thể nào dứt ra được."Thì ra Joong Archen có thể đáng sợ đến mức này. "Khi mất trí nhớ anh chỉ nghĩ rằng Phuwin yêu Pond mù quáng đến không thể buông bỏ, nhưng thật ra Phuwin chẳng bỏ ra được, bởi vì anh không cho phép hắn ta còn bất cứ cơ hội nào được đến bên em và kéo em ra khỏi anh." "Tại sao anh lại nghĩ Pond sẽ kéo tôi ra chứ? Anh có tỉnh táo không vậy? CẬU ẤY YÊU PHUWIN!" "CHẲNG PHẢI HẮN TA LÀ SỰ LỰA CHỌN BAN ĐẦU CỦA EM HAY SAO?"Tôi sững người nghe tiếng Joong gầm lên như một con thú dữ bị chọc vào vết thương sâu, nước mắt ứa ra từ đôi ngươi đỏ ngầu, dáng vẻ vừa giận dữ vừa tổn thương đến mất đi lý trí. Nhưng cũng hết sức nực cười. Hắn hiện tại có quyền gì mà khóc, mà tổn thương? "Anh thật sự nghĩ vậy à?" "Không đúng sao? Nếu anh và Phuwin không đến phá lễ đính hôn, nếu anh không bày mưu tính kế, nếu Phuwin không gây sức ép thì dễ gì hắn chịu huỷ cái hôn ước ấy." Ngu ngục. "Anh em hai người phải làm đến mức ấy luôn hả?" "... Giờ anh có nói gì thì cũng đã muộn rồi, em cứ ở lại đêm nay đi... đ-đừng có rời đi." Hắn quăng lại một câu nói rồi cứ thế quay lưng bỏ đi, chẳng chừa cho tôi một sự thương lượng nào, giống như cái cách hắn đã luôn âm thầm khống chế cuộc sống của tôi trong suốt những năm tháng yêu nhau. Tiếng sập cửa không chỉ làm rung chuyển căn nhà mà còn làm rung chuyển cả thế giới của tôi. Buông thõng cánh tay và quần áo ngổn ngang, tôi lia mắt nhìn mọi vật trong căn nhà một lượt, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Hết thảy mọi thứ trước giờ tôi tưởng chắc như đinh đóng cột, mọi hạnh phúc mà tôi ngỡ là vĩnh viễn, giờ đây chỉ còn lại là vết thương sâu hoắm của sự lừa dối. Tôi vốn biết tình yêu không phải lúc nào cũng là sự ngây ngô của hai người dành tình cảm đặc biệt cho nhau, đôi khi cũng cần những tâm cơ và tính toán. Tôi chỉ không nghĩ thủ đoạn của hắn lại tàn nhẫn và cực đoan như vậy. Đau đớn nhất không phải là bị lừa dối, mà nhận ra người mà tôi đã dành trọn vẹn yêu thương lại dùng những thủ đoạn như vậy lên người mình, lại chưa một lần tin tưởng rằng tôi yêu anh thật lòng. Tôi ngã xuống giường cuộn mình lại để mặc cho nước mắt rơi ướt đẫm, vòng tay ôm lấy những mảnh vỡ của bản thân, tự hỏi liệu bao giờ mới có thể tìm lại được chính mình trong mớ hỗn độn này.Khi cả thế giới vững chãi mà tôi từng biết bỗng chốc hóa hư vô. —
Note: tôi thật sự rất thương Dunk đó =(
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com