TruyenHHH.com

Joongdunk Doi Dau

Sau trận đòn hôm trước và vụ Joong đột ngột ra tay, Dunk sợ đến mức xin nghỉ làm quán bar mấy hôm. Vừa để tránh mặt tụi Joong, vừa vì thân thể bầm dập chưa lành. Nhưng ám ảnh nhất với Dunk lại không phải là vết thương… mà là chuyện tối hôm đó. Mỗi lần nhắm mắt, cậu lại nhớ tới cảm giác bị ai đó ôm chặt, hơi thở nóng rực bên tai, mùi hương nhàn nhạt ấy… rất quen. Giống Joong đến mức… cậu phát điên. Dunk lắc đầu, tự nhủ chắc do mình ảo giác. Nhưng… cái cách ôm đó… không thể nhầm.

Phuwin và Fourth ngồi canh Dunk suốt, để ý từng vết bầm trên người bạn mình.
Phuwin nghiến răng:
“Tao mà biết thằng chó nào làm, tao giết!”

Fourth đặt tay lên vai Phuwin, giọng cũng trầm hẳn:
“Phải điều tra cho ra. Tụi mình bám theo nhóm Joong đi, tao thấy tụi đó có dấu hiệu khả nghi lắm.”

Phuwin gật đầu:
“Ok, tối mai canh bar luôn.”

Joong thì từ hôm đó cũng bực bội với chính bản thân. Không hiểu sao lại đi cứu Dunk, rồi còn suốt ngày để mắt tới nó. Hắn ngồi trong lớp, liếc sang chỗ Dunk — thấy Dunk cúi gằm mặt, thẫn thờ mà tim hắn nhói một cái. Joong liền tự chửi mình:
“Mẹ kiếp, mắc cái gì phải để ý cái mặt đó?”

Để giải tỏa cơn tức, tối đó Joong mò vô quán bar cũ. Gặp ông quản lý đang tính sổ sổ sách, Joong chống tay lên bàn:
“Vụ tối hôm thằng Dunk bị chuốc rượu đó, ai làm?”

Ông quản lý né tránh:
“Tôi… tôi đâu biết, khách lạ vô mà cậu Joong. Thằng bé đó suýt bị hại thật… may mà có người đưa đi kịp.”

Joong nghe mà mắt đỏ ngầu:
“Tao mà biết thằng nào… tao giết chết mẹ nó.” Rồi bỏ đi một mạch.

Pond tự nhiên nhắn cho Phuwin:
“Ê mày, đi net tối xả stress vụ Dunk không?”

Phuwin bảo:
“Tao không thích chơi game.”

Pond reply liền:
“Chứ đi uống nước với tao, mày cũng căng thẳng cả tuần rồi.”

Phuwin ngập ngừng, không hiểu sao lại đồng ý. Cả tối hai đứa ngồi uống nước mía mà Pond cứ cà khịa:
“Mày quan tâm Dunk hay… tao nhiều hơn vậy?”

Phuwin bực đỏ mặt:
“Cút!”
Pond phá lên cười.

---
Còn Gemini, ngày nào cũng lượn qua bàn Fourth mua trà sữa mang tới. Fourth ghét cay ghét đắng:
“Đã bảo không uống mấy cái ngọt ngấy đó rồi mà!”

Gemini cười khẩy:
“Ủa, ai quan tâm? Tao thích mua.”

Fourth ném cái ly vô thùng rác. Nhưng lúc quay đi, miệng lại hơi cong cong. Gemini nhìn theo, cười nhẹ.

---
Chiều hôm đó, khi tan học, Dunk vừa xách cặp đi ra cổng thì điện thoại reo.
Park nhắn tin:
“Dunk, tối đi ăn chung nha.

Dunk do dự. Một phần muốn tránh phiền phức, một phần muốn có người lắng nghe. Cuối cùng vẫn nhấn chữ “Ừ.”

Ngay lúc đó, Joong vô tình đứng tầng 2 nhìn xuống, thấy Dunk cười nhẹ với cái điện thoại rồi bỏ vô túi. Tim Joong nhói một nhịp. Mặt tối sầm.
“Thằng khốn… Mày vẫn còn dây dưa với nó hả?”

---
Đến tối, khi Dunk vừa bước ra khỏi cổng trường thì bị một cánh tay kéo mạnh vô hẻm vắng bên hông khu nhà xe. Chưa kịp la lên đã bị Joong áp chặt vào tường.
Joong nghiến răng, mặt sát gần đến mức hơi thở phả thẳng vào mặt Dunk:
“Mày tính đi với thằng đó nữa hả? Định bán thân luôn cho nó à?”

Dunk sững người, tức nghẹn:
“Liên quan quái gì mày? Tao đi với ai kệ tao!”

Joong siết cổ áo Dunk, mắt đỏ ngầu:
“Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, mày không được phép đi với thằng đó!”

Dunk trừng mắt:
“Sao? Mày là cái thá gì mà cấm tao?”

Joong ngưng một nhịp, rồi gằn giọng:
“Tao thích thì tao cấm. Mày là đồ của tao, ai đụng vô, tao xử sạch. Hiểu chưa?”

Dunk giận run, đẩy Joong ra:
“Mày điên rồi Joong!”

Joong nhìn sâu vào mắt Dunk, rồi bất ngờ buông tay, quay đi.
Miệng lẩm bẩm:
“Mẹ kiếp… tao cũng éo hiểu tao bị gì nữa.”

Dunk ngồi bệt xuống đất, tim đập hỗn loạn, vừa giận vừa rối loạn. Từ đằng xa, Phuwin với Fourth nấp sau cột điện, thấy hết. Cả hai nhìn nhau, nghi hoặc.

Phuwin khẽ nói:
“Có khi nào… thằng đó là thủ phạm không mày?”

Fourth cau mày:
“Tao cũng bắt đầu thấy nghi rồi đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com