Joongdunk Doan Ket
Natachai nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lặng lẽ ngắm nhìn thân xác gầy gò bên cửa sổ. Đã ba ngày sau khi Archen tỉnh dậy, anh chẳng ăn gì nhiều, cũng không chịu nói chuyện với em. - "Joong, em mang cháo vào cho anh này" Giọng em cất lên trầm đục, chút xót xa trào dâng trong lòng. Tai nạn hôm ấy lấy đi mất một Archen hoạt bát năng động của em. Giờ chỉ còn một kẻ như vô hồn, ngày ngày chỉ có thể ngắm nhìn mặt trời tự do bên khung cửa sổ. - "Anh biết không? Tiệm trà của hai đứa mình được chụp trên báo đó. Ước mơ của anh và em về một tiệm trà chiều nổi tiếng sắp thành hiện thực rồi. Nhanh khoẻ để ngắm nhìn thành quả của đôi mình anh nha." Natachai dịu dàng chỉnh lại vài sợi tóc rối do làn gió từ điều hoà. Lặp lại thói quen đề đặn mỗi ngày kể chuyện cuộc sống cho anh nghe. - "Dunk." Archen cất giọng, liệu anh có biết, một tiếng gọi ngắn ngủi như thế từ anh cũng đủ khiến cho em vui vẻ muốn nhảy cẫng lên. - "Em nghe." - "Nếu mai này anh quên mất đời, xin hãy nhắc cho anh nhớ rằng kiếp sống của mình có em." - "Nếu anh không nhớ câu hát mình hay ngân nga cho em nghe, xin em hãy hoà giọng cùng anh hoàn thành bản tình ca ấy." Gần nửa đời người nắm tay anh, vượt qua định kiến, qua những khó khăn kinh tế năm bước vào đời. Lần đầu Natachai thấy một Archen mang nhiều tâm sự thế này. Em cũng chưa từng nghe những lời nói mất niềm tin vào cuộc sống như vậy. Dường như anh đã nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể mình? - "Anh quên rồi Dunk ơi, anh chẳng nhớ được mình đã từng trải qua những gì. Anh chỉ nhớ rằng cuộc đời mình có em." Natachai vẫn im lặng, mắt em đã rưng rưng. Em không dám rơi lệ, chỉ sợ rằng nếu bản thân yếu đuối, sẽ chẳng còn ai làm điểm tựa cho anh. - "Archen yêu dấu, em nguyện làm trí nhớ của anh nếu được. Quên đi cũng không hẳn là xấu, xem như chúng ta bắt đầu vẽ lại một bức tranh mới cho đời mình. Anh nhé!" Giọng Natachai đã lạc đi, em kìm nén, ít nhất sâu trong tiềm thức của người con trai ấy, vẫn có một Dunk Natachai hiện diện. Chỉ cần như thế, em nguyện cùng anh tạo nên những miền kí ức mới, bỏ qua chuyện cũ cũng được, mình còn hiện diện trong tim nhau là được. Anh không còn chút ấn tượng gì về cuộc đời, vì vốn kiếp sống anh nhàm chán.
Anh chỉ nhớ mình đã sống, có em, vì em.______________________________🐌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com