TruyenHHH.com

Joongdunk Ban Nho Oi Anh Yeu Ban Lam

"P'Phuwin ơi"

"Ơi"

"Dunk phiền lắm hả?"

Phuwin vừa mới bước ra từ nhà tắm đã thấy Dunk ngồi suy nghĩ trầm ngâm trên giường.

"Ai nói Dunk phiền hả? Nếu ai nói Dunk phiền thì anh sẽ đánh cho người đó một trận luôn"

"P'Phuwin hổng được đánh Joong đâu, như vậy gọi là bạo lực. Mặc dù đôi lúc Joong có mắng Dunk nhưng mà Dunk vẫn thương Joong nhiều lắm"

"Anh không hiểu sao Dunk dễ thương như vậy mà tên đó lại cứ bắt nạt Dunk"

"Thật ra Joong cũng thương Dunk lắm, chỉ tại Joong không chịu thể hiện thôi"

"Sao Dunk lại biết P'Joong thương Dunk?"

"Thật ra thì lúc Dunk khoe Joong bức tranh mà Dunk đã vẽ thì Joong đã mắng Dunk nhưng mà khi Dunk đi ngang qua phòng của Joong thì đã nhìn vào"- Dunk đang nói thì bỗng nhiên lấy tay che miệng lại.

Hai mắt mở to tròn như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi vừa làm chuyện xấu nào đó "Dunk hổng có ý nhìn trộm đâu, chỉ tại Joong không đóng cửa phòng"

Phuwin nở một nụ cười nhẹ, ý bảo Dunk là sẽ không sao.

Thấy vậy thì cậu mới tiếp tục với câu chuyện của mình "Dunk đã nhìn thấy bức tranh của Dunk được treo ở trong phòng của Joong đó"

Kể xong thì cậu cứ ngồi cười tủm tỉm làm cho Phuwin cũng ngờ ngợ ra điều gì đó.

"Thì ra P'Joong cũng quý Dunk mà ngại thể hiện ra ngoài thôi"- Phuwin nghĩ thầm trong đầu.

Nói chuyện thêm một lát nữa thì cũng trễ rồi.

"Chúng ta đi ngủ nhé"- Phuwin bước xuống giường, định đi tắt đèn.

"P'Phuwin ơi"

"Ơi"

"Dunk đói quá, không ngủ được"

"Au, Dunk không ăn tối hả?"

"Dunk lo làm quà tặng P'Phuwin nên chưa ăn nữa"

"Lần sau nếu có làm quà tặng ai thì cũng phải nhớ chăm sóc cho bản thân trước đấy"- Phuwin nhắc cậu rồi đưa tay ra.

Dunk nắm lấy tay của Phuwin rồi hai người dắt nhau xuống bếp.

"Mấy chị giúp việc chắc giờ này cũng ngủ hết rồi. Để anh xem trong tủ lạnh có gì nấu không"

Nhìn vào tủ lạnh thì cũng có một số thực phẩm có thể chế biến được nhưng mà Phuwin cũng không tự tin vào tài nấu nướng của mình lắm...nhỡ làm gì sai thì phải gọi xe cứu hỏa mất.

"Anh nấu đỡ mì gói cho Dunk được không?"

Thôi thì mì gói cứu đói vậy.

"Dạ được"

"Tối rồi mà còn ăn mì gói, không tốt cho sức khỏe đâu"- một giọng nói phát ra làm Dunk giật mình.

"P'Joong anh chưa ngủ nữa hả?"- Phuwin hỏi.

"Định ngủ nhưng nghe tiếng bước chân với tiếng nói chuyện ồn quá nên dậy luôn"

"Dunk xin lỗi Joong. Tại vì Dunk đói quá hổng ngủ được"

Joong không đáp lại câu nói của cậu mà chỉ ra hiệu cho hai người ra ngoài phòng ăn ngồi.

5 phút sau, một dĩa cơm chiên trứng được đặt trước mặt Dunk.

"Ăn đi"

"Chính tay Joong đã làm ra dĩa cơm này sao?"

"Không. Mua ở bên ngoài đấy"

"Cảm ơn Joong ạ!"- Dunk vui vẻ cầm muỗng lên ăn.

Vừa ăn mà đầu cứ gật gật, hai chân thì đung đưa như đang trong tâm trạng rất vui.

"Một dĩa cơm chiên mà có thể vui đến như vậy được ư?"- Joong ngồi đối diện nhìn Dunk, nghĩ thầm trong đầu.

"Sao nay nổi hứng nấu cơm cho người ta vậy"- Phuwin sử dụng thời cơ này để chọc anh trai mình một chút.

"Để em vào nhà bếp để làm cháy nhà à?"

Phuwin liếc nhẹ Joong. Coi thường tay nghề của mình à??

"Ăn xong chưa?"- Joong nhìn Dunk, người vẫn đang cầm muỗng vét từng hạt cơm cuối cùng trong dĩa.

"Dunk xong rồi ạ"- cậu cầm dĩa rồi lon ton chạy vào bếp dọn.

Sau đó liền nhanh chóng quay trở về phòng ăn.

"Ngày mai Dunk có cần lên trường không?"- Phuwin hỏi.

"Cần ạ, nhưng mà ngày mai Dunk muốn ở nhà với P'Phuwin cơ"

"Việc học luôn được ưu tiên hơn. Chiều mai anh sẽ đi chơi cùng Dunk sau giờ học nhé"

"Hong chịu đâu. Cho Dunk nghỉ ở nhà một ngày thôi nha, nha, nha"- Dunk cầm cánh tay của Phuwin mà lắc qua lắc lại.

"Dunk, nghe lời nào. Anh không đồng ý với việc để em cúp học ở nhà đâu"

"Dạ.."- Mặt cậu trở nên ỉu xìu, giọng cũng dần nhỏ lại.

"Chúng ta lên phòng ngủ nhé"- Phuwin đứng dậy rồi khoác vai cậu lên phòng.

Trước khi rời đi hẳn cậu cũng không quên quay sang nói với Joong

"Cảm ơn Joong vì đã làm cơm cho Dunk ăn. Chúc Joong ngủ ngon ạ"

Anh gật đầu rồi ngồi ở dưới thêm một lát.

.

"Sáng rồi, dậy thôi"- Phuwin kéo rèm để gọi con mèo lười vẫn còn đang nằm ngủ trên giường.

"Cho Dunk 5 phút nữa đi ạ"

Cậu rúc đầu vào mền nhằm che đi ánh nắng mặt trời đang rọi vào trong phòng.

"Mau đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng nào"- Phuwin kéo tay cậu để Dunk không nằm xuống ngủ tiếp nữa.

"Thường Dunk ngoan lắm mà, sao hôm nay lại không chịu nghe lời anh vậy. Chẳng lẽ Dunk hết thương anh rồi hả"- Phuwin làm vẻ mặt buồn hiu.

"Hổng phải, hổng phải như P'Phuwin nghĩ đâu"- Dunk nghe vậy thì tỉnh hẳn luôn. 

"Dunk thương P'Phuwin lắm lắm luôn, thương như vậy nè"- Dunk đưa hai tay lên làm động tác thể hiện tình yêu thương to lớn của mình dành cho Phuwin.

"Rồi, rồi, anh cũng thương Dunk lắm"- Phuwin lên tiếng nói, chứ không thì chắc Dunk sẽ làm hẳn một bài thuyết trình nói về tại sao cậu vẫn còn thương Phuwin lắm.

"Anh xuống dưới đợi Dunk trước"

Sau một lúc thì Dunk cũng bước xuông dưới phòng ăn.

Thấy chỉ có Joong và Phuwin ngồi ở bàn ăn thì cậu liền hỏi "Ba mẹ chưa xuống nữa ạ?"

"Ba và mẹ đã rời đi từ sớm rồi. Dunk ngồi xuống đây ăn sáng trước đi"- Phuwin nói.

"Chút nữa anh chở Dunk tới trường được không?"

"Dạ được"- Dunk mỉm cười.

"Sao không nhờ tài xế đưa đến trường? Dù gì cũng học cùng trường"- Joong nãy giờ im lặng, tới giờ mới lên tiếng.

Joong và Dunk học cùng trường nhưng lại khác khu vì Joong học khối lớn hơn cậu.

"Nhưng bình thường Joong đâu thích đi cùng xe với Dunk"

Phuwin nghe vậy thì quay sang lườm nguýt Joong.

"Thì từ giờ đi cùng"

Sau khi Joong và Dunk được đưa tới trường thì mỗi người đi một hướng.

"Chiều nay anh sẽ đợi Dunk ở trước cổng trường"- Phuwin hạ cửa kính xe xuống rồi nói với Dunk.

"Dunk biết rồi ạ"

Cậu chậm rãi đi đến lớp, Dunk hổng thích tới trường một tí nào.

Những người trong lớp không có tốt với cậu..

Dunk vừa ngồi xuống ghế đã bị vài người bao quanh.

"Dunk Natachai, làm bài tập xong chưa? Cho tụi này mượn vở một tí đi"

Cậu cúi đầu xuống không muốn nhìn bọn họ, nói lí nhí trong miệng "Cô giáo đã nói không nên cho mấy bạn mượn vở để chép"

"Haha, tụi mày nghe nó nói gì chưa?"- một tên cười phá lên.

"Nếu không muốn có một cuộc sống khốn khổ ở trường thì mau chóng nghe theo lời của tụi tao"- tên đó trừng mắt nhìn cậu.

Dunk rơm rớm nước mắt, đẩy cuốn vở của mình ra cho bọn chúng. Hiện giờ, cậu chỉ muốn họ rời đi thôi.

Bỗng nhiên có một tiếng đập vào cửa lớn. Làm cho mọi ánh mắt trong lớp phải xoay về phía cửa, đến cả Dunk cũng ngẩng đầu lên xem.

Cậu bất ngờ khi thấy Joong đang tiến về phía cậu.

"Au, P'Joong khối trên. Anh đến đây có chuyện gì vậy ạ?"- Tên vừa nãy còn tỏ ra hùng hổ bắt nạt Dunk thì bây giờ thái độ lại quay ngắt 360 độ.

"Tao đến để cảnh cáo mày không được đụng vào Dunk nữa. Tao mà bắt gặp hay nghe thấy mày dám làm gì Dunk thì mày chết với tao"- Joong ghé sát thì thầm vào tai của tên đó.

"D-dạ..xin lỗi ạ! Em sẽ không bao giờ làm vậy nữa"- Tên đó ríu rít cúi đầu xin lỗi Joong.

"Người mày cần xin lỗi không phải tao"

"Xin lỗi Dunk, trả vở cho Dunk nè"- tên đó xin lỗi cậu rồi đặt cuốn vở lên bàn cậu.

"Không sao đâu. Biết lỗi là được rồi, Dunk hổng để ý đâu"- Dunk xua tay ý bảo là đừng xin lỗi cậu nữa.

"Ơ, sao Joong lại đến đây vậy? Sắp tới giờ học rồi mà"- Dunk thắc mắc nghiêng đầu nhìn anh.

Joong đưa mắt nhìn cậu rồi rời đi.

"Ngây thơ như vậy thì bị bắt nạt là đúng rồi"- Joong nghĩ thầm trong đầu.

Sáng nay, thay vì đến lớp của mình thì anh lại đến lớp của Dunk. Hôm qua khi nghe Dunk nói chuyện với Phuwin thì anh đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Một người thích đến trường như Dunk lại muốn ở nhà. Thì ra là bị bắt nạt nên không muốn đến trường.

Ngay từ đầu nói vậy thì anh đã xử lý giúp cậu rồi.

Joong mãi suy nghĩ mà không biết mình đã đứng trước lớp rồi.

"Joong, làm gì mà đứng ngoài đây vậy? Mày không định vào lớp à?"- Pond bước tới và khoác vai anh.

"Thì giờ vào nè"

"Nghe nói Lilit bên khoa kiến trúc sẽ chuyển qua khoa của chúng ta vào hôm nay đấy"- Pond nói.

"Vậy sao?"

"Ôiii, mày không cần phải trưng cái vẻ mặt lạnh lùng đó đâu. Tao biết mày đang vui trong lòng lắm mà. Lilit mà chuyển qua đây thì mày sẽ có nhiều thời gian ở cạnh crush hơn đấy"

"Ờ ờ, vào lớp đi"- Joong lảng sang một chủ đề khác.


----

End chap 2 | 23/9/2023

Ú òa, gần 2000 từ

Sao mà yên bình được chứ=))



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com