TruyenHHH.com

Joongdok A Single Wish Trans



Tôi quan sát dòng chất lỏng màu đỏ từ từ chảy vào từng ống nghiệm, hết ống này đến ống khác.

Hồng huyết. Tôi có hơi ngạc nhiên khi thấy máu mình vẫn giữ nguyên sắc đỏ như thế.

Cơn choáng nhẹ ập đến khi ống nghiệm cuối cùng được lấp đầy, và Lee Seolhwa rút kim khỏi da tôi. Như mọi khi, nàng chăm chú theo dõi với vẻ say mê khi làn da tôi lập tức tự lành.

"Kỳ diệu thật," nàng khẽ thở ra. "Nhưng khả năng tái sinh vô hạn là điều không thể. Hẳn phải có một giới hạn nào đó. Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"

Cơn choáng dần tan biến, tôi lắc đầu. "Tôi ổn. Tôi biết giới hạn của mình,"

"Hừm... Là do lượng ma khí trong cơ thể anh sao?" Nàng lẩm bẩm đầy suy tư.

Đúng như mong đợi từ một thiên tài y học, nàng quả là nhạy bén.

Ma tộc yếu đi đáng kể khi bị cắt đứt khỏi Quỷ giới, cội nguồn của ma khí. Điều đó, cùng với sự bất tiện trong việc di chuyển giữa hai thế giới, là lý do mà ma tộc hiếm khi rời khỏi quê hương. Đồng thời cũng là lý do ngay cả các đại thiên thần cũng do dự khi đặt chân vào Địa ngục, nơi ma tộc gần như vô địch.

Nhưng với tư cách là Quỷ vương thứ 73, dẫu tôi vẫn còn mang dòng máu con người, lượng ma khí tôi hấp thụ cũng không thua kém gì những Quỷ vương mạnh nhất. Tôi đoán rằng, dù đã hồi phục từ bờ vực cái chết và bị rút máu liên tục đến tận bây giờ, tôi vẫn còn giữ lại gần một nửa năng lượng của mình.

"Tiến độ thí nghiệm thế nào rồi?" Tôi hỏi.

"Kết quả ban đầu rất khả quan," nàng nói, lấy ra một bộ ống nghiệm có nắp và hộp đựng. "Vấn đề chính khi sử dụng ma khí trong y học từ trước đến nay là nó phản ứng quá dữ dội với cơ thể con người. Nhưng của anh thì..." nàng chỉ vào một ống nghiệm chứa chất lỏng đen đặc. "Nó cực kỳ ôn hòa, như thể đã hoàn toàn dung hợp với phần người của anh. Nó có thể dễ dàng kết hợp vào hầu hết mọi loại dược phẩm với hiệu quả đáng kinh ngạc. Nhưng... Tôi vẫn chưa tìm ra cách tái tạo hiệu ứng trung hòa này bằng ma khí thông thường. Nói cách khác, hiện tại, tác dụng này chỉ có ở máu của anh."

Tôi gật đầu mệt mỏi. Dù vẫn còn nhiều trở ngại, tiến độ đang diễn ra nhanh hơn tôi dự đoán rất nhiều.

"Cô đã vất vả rồi," tôi lên tiếng động viên. Nghe có hơi gượng gạo.

Nàng mỉm cười với tôi. "Không thể đong đếm được có bao nhiêu mạng sống sẽ được cứu nhờ vào nghiên cứu này," nàng nói một cách chân thành. "Chút hy sinh chẳng là gì nếu so với điều đó. Tôi nghĩ anh cũng đồng ý với tôi , đúng không?"

Hắn mà không yêu nàng mới là lạ. Vào thời điểm đó trong tiểu thuyết, Yoo Joonghyuk đã quá mệt mỏi với sự tàn nhẫn và khắc nghiệt của thế giới này. Hắn hẳn là cần một người như Lee Seolhwa, một người có thể nhắc hắn rằng lòng tốt vẫn còn tồn tại.

Tôi mỉm cười mệt mỏi với nàng và liếc ra ngoài cửa sổ để xem mặt trời đã lặn đến đâu. Lee Seolhwa cũng dõi theo ánh nhìn của tôi.
"Đúng rồi, tối nay có vũ hội ở cung điện, phải không?" nàng trầm ngâm. "Chắc anh sẽ phải rời đi sớm thôi."

"Tôi còn phải chuẩn bị nữa," tôi gật đầu. Rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên. "Cô có đi không?"

"Tại sao tôi phải đi? Tôi còn cả núi công việc đang chờ," nàng thản nhiên đáp.

Vì Yoo Joonghyuk sẽ ở đó.

"Xây dựng quan hệ cũng quan trọng lắm," tôi nói thay cho suy nghĩ thật. "Dù có nhiều ý tốt đến mấy, chúng cũng vô dụng nếu không đủ nguồn lực."

Lee Seolhwa nghiêng đầu, ánh mắt nàng nhìn tôi đầy hứng thú đến mức khiến tôi hơi sởn gai ốc. "Vậy anh nghĩ tôi nên đi sao? Được thôi."

Tôi gật đầu, có chút khó hiểu. Tôi không thực sự hiểu tại sao, nhưng Lee Seolhwa có vẻ đặc biệt dễ tiếp thu lời khuyên của tôi. Trước giờ nàng luôn như vậy à? Tôi nhớ tính cách của nàng trong Phương Pháp Sinh Tồn, có vẻ... lạnh lùng hơn nhiều.

Đúng là kiểu người dễ bị lừa.

"Này, Lee Seolhwa," tôi ngập ngừng. "Cô nên cẩn thận với những người cô cho phép bước vào cuộc đời mình. Những kẻ cô độc, đang tìm kiếm ý nghĩa sống, rất dễ trở thành con mồi cho những kẻ giả vờ có thiện ý. Thông minh không có nghĩa là cô sẽ luôn nhìn thấu chúng."

"Vậy sao?" Lee Seolhwa bật cười thích thú. "Lời khuyên hay đấy, cảm ơn anh. Tôi sẽ ghi nhớ."

-

Yoo Sangah tìm thấy tôi ngay sau khi tôi thay xong bộ đồng phục gia nhân để cải trang. Dưới lớp trang điểm nhạt, quầng thâm dưới mắt nàng vẫn lộ rõ.

"Trông người như đã không ngủ mấy ngày rồi," tôi nói.

Nàng nhướng mày nhìn tôi. "Ngươi nói người khác mà không nhìn lại mình à?"

Tôi bật cười trước lời trêu chọc đó. "Chuyện triều chính khiến người bận rộn lắm sao?"

Nàng gật đầu. "Ta chưa thể nói chi tiết được, nhưng nếu chuyện này diễn ra suôn sẻ, cuộc chiến này có thể sẽ kết thúc," nàng nói với một nụ cười mỉm. "Xin lỗi vì ta không thể ở bên ngươi nhiều trong mấy tháng qua."

Tôi lắc đầu. "Người nên nghỉ ngơi một chút đi," tôi đáp đầy ẩn ý. "Tôi cũng tự tìm việc để làm rồi."

"Thật vậy? Dạo này ngươi làm gì?" Yoo Sangah hiếu kì hỏi.

"Làm tình nguyện ở Thần điện," tôi trả lời. Không hẳn là nói dối.

"Vậy sao? Tuyệt quá rồi," nàng nói, giọng vui vẻ. "Hẳn là mọi người ở đó rất phấn khởi khi có ngươi giúp đỡ."

... Phấn khởi?

Nhưng Yoo Sangah đã chuyển sang chuyện khác. "À, nhân tiện... người đó cũng sẽ có mặt tối nay đấy." Nàng mỉm cười có phần áy náy. "Ngươi không cần phải tha thứ cho hắn, nhưng ít nhất hãy nghe hắn nói một chút, được không? Hắn thực sự muốn làm hòa với ngươi."

Yoo Joonghyuk? Muốn làm hòa? Chúng tôi đang nói về cùng một người đấy chứ?

Sự hoài nghi hẳn đã hiện rõ trên mặt tôi, vì Yoo Sangah lắc đầu. "Thật đấy," nàng nói. "Nếu ta còn phải nghe hắn hỏi ngươi ăn uống có đầy đủ không trong lúc họp chiến lược thêm một lần nữa, ta—" nàng siết chặt rồi lại thả lỏng bàn tay theo cách rất không giống Yoo Sangah, sau đó hít một hơi sâu, lấy lại nụ cười trung lập hoàn hảo của mình. "Dù sao thì, chỉ cần nói chuyện với hắn một chút thôi, được không?"

Tôi gật đầu, vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Nàng vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi rời đi. Tôi cũng cầm khay rượu champagne, thứ giúp tôi vừa đủ hòa vào nhóm gia nhân đi lại trên sàn cung điện, và hướng về nơi tiếng nhạc đang vang lên.
Không khí lạnh mùa đông thấm qua lớp áo, khiến tôi hơi rùng mình. Trong vô thức, tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp Yoo Joonghyuk, cũng vào một đêm lạnh giá không ánh sao như thế này.
Thực ra, chữ "gặp" có hơi sai lệch. Rốt cuộc, chính tôi là người đã chủ động tìm hắn.

Đã rất lâu rồi tôi mới đơn độc tham dự vũ hội.
Dù chỉ là để diễn kịch, chúng tôi vẫn luôn đi cùng nhau kể từ đó, và dẫu là vì nghi ngờ tôi hay chỉ để tránh phải trò chuyện với người khác, hắn lúc nào cũng dính lấy tôi như hình với bóng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi lại nhớ ra đám đông có thể rộng lớn đến thế nào khi chỉ có một mình.

Tôi thả bước quanh phòng khiêu vũ, thỉnh thoảng đưa một ly champagne trên khay cho những khách mời lướt qua. Yoo Joonghyuk lẫn Lee Seolhwa vẫn chưa tới. Nhân vật chính lúc nào cũng đến trễ một cách có chủ đích.

Từ bỏ ý định tìm việc gì đó có ích để làm, tôi rời khỏi sàn khiêu vũ, tìm đến một góc yên tĩnh ở hành lang. Đứng đó, tôi lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân tiến gần từ phía sau.

Tôi quay đầu, vốn mong đợi nhìn thấy Yoo Sangah hoặc Han Sooyoung, nhưng người phụ nữ đứng đó lại hoàn toàn xa lạ.

Không, có lẽ nói đúng hơn là, dù chưa từng gặp, tôi vẫn biết ả rất rõ.

Dù có vóc dáng nhỏ bé, khí chất của ả lại bao trùm cả căn phòng. Đôi mắt ả như một vực sâu không đáy của những điều bí hiểm , và tôi biết rằng trong tương lai, một trong hai con mắt ấy sẽ bị thay thế bởi sắc đỏ đáng sợ. Con mắt của một cổ thần.

Anna Croft, Nhà tiên tri của Zarathustra. Sau khi thế giới bị hủy diệt, ả và Yoo Joonghyuk sẽ là hai người sống sót cuối cùng của nhân loại.

"Là ngươi," ả thốt ra, giọng điệu phẳng lặng khi nhìn tôi.

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Tôi chắc chắn chúng tôi chưa từng gặp nhau, vậy sao ả lại nói như thể đã biết tôi từ trước?

"Ta xin lỗi vì sự thất lễ, thưa tiểu thư," tôi đáp, cố gắng bắt chước vẻ bối rối của một gia nhân thật sự.

Anna Croft cười khẽ, đầy khinh miệt. "Quyền năng thời gian của ngươi đến từ đâu?" Ả hỏi thẳng, hoàn toàn phớt lờ màn diễn kịch của tôi. "Là của chính ngươi? Hay có thứ gì đó đứng sau lưng ngươi?"

Bản năng khiến tôi lập tức ngoái đầu lại.
Phía sau tôi chỉ là một bức tường.

"Ngươi không được sáng dạ lắm, phải không?" Ả nhận xét với giọng điệu chẳng mấy hài lòng. (mỉa mai zậy ní ơi...)

Bánh răng trong đầu tôi cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động.

'Quyền năng thời gian'... Cụm từ này hoàn toàn xa lạ với tôi. Trong nguyên tác, tôi chưa từng tiếp nhận bất cứ thứ gì tương tự, nhưng bản năng mách bảo rằng nó rất quan trọng. Tôi phải moi thêm thông tin từ ả.

"Có lẽ vậy," tôi đáp, cố tỏ ra tự tin hơn so với cảm giác thật sự của mình. "Nhưng có vẻ ngươi cũng chẳng khá hơn, nếu đã phải mở miệng hỏi như vậy. Chẳng phải Yoo Joonghyuk đã lấy 'thứ đó' từ ngươi rồi sao?"

Tôi hoàn toàn bịa chuyện. Nhưng, bằng cách nào đó, viên ký thạch của Anna Croft là thứ duy nhất tôi biết có liên quan đến 'thời gian'.

Và dường như tôi đã đánh trúng tim đen của ả, bởi ánh mắt ả thu hẹp lại, rồi bắt đầu lẩm bẩm một mình. "Quả nhiên, gã đó...? Hắn muốn gì chứ?"

'Gã đó'?

Tôi lướt qua tất cả những nhân vật có khả năng được ả nhắc đến trong đầu, nhưng không cái tên nào có vẻ phù hợp. Những thứ không thể giải thích bằng nguyên tác đang ngày càng chồng chất. Là vì những thay đổi chúng tôi đã tạo ra, hay còn lý do nào khác...?

Tôi cắn môi, quyết định đánh cược thêm một lần nữa.

"Dù ngươi có thực hiện kế hoạch của mình, nó cũng sẽ không thành công," tôi nói. "Cuộc Chiến giữa Thiên thần và Ác quỷ sẽ không quét sạch tất cả các đại thiên sứ và quỷ vương như ngươi nghĩ đâu."

Anna Croft lập tức quay ánh mắt sắc bén về phía tôi. Có phải tất cả pháp sư của Zarathustra đều có kiểu nhìn người khác như một con chuột thí nghiệm thế này không?

"Ngươi nghĩ ta muốn châm ngòi Cuộc Chiến giữa Thiên thần và Ác Quỷ để tiêu diệt bọn chúng?" Ả hỏi, giọng điệu không thể nhìn thấu.

Có điều gì đó trong giọng nói của ả khiến tôi khựng lại, nhưng tôi không thể để nước cờ này dở dang. "Ta đã thấy nó," tôi khẳng định.

Anna Croft nghiêng đầu trầm tư, rồi chậm rãi, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi ả. "Vậy ra 'quyền năng' của ngươi cũng chỉ đến mức đó thôi sao," ả lẩm bẩm.

Chết tiệt. Có vẻ tôi đã thua ván cược này. Nhìn biểu cảm trên mặt ả, tôi hẳn đã vô tình để lộ điều gì đó quan trọng. Nhưng chính tôi cũng không hiểu rốt cuộc mình đã tiết lộ thứ gì.

"Nếu là 'ta của trước đây'," Anna Croft bất chợt cất lời, "thì ngươi đã đúng." Sau đó, ả mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại thấp thoáng một nét chán chường. "Nhưng lần này... có lẽ, chỉ đơn giản là ta đã thấy mệt mỏi."

Bỏ lại những lời đầy khó hiểu ấy, ả rời đi. Một màn xuất hiện và biến mất rất đúng phong cách Anna Croft.

Tâm trí rối như tơ vò, tôi quay lại nhìn đám đông dự tiệc. Giữa những vị khách, tôi bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc và nhận ra rằng, vào một lúc nào đó trong cuộc trò chuyện mới nãy, tôi đã bỏ lỡ thông báo về sự xuất hiện của Yoo Joonghyuk và Lee Seolhwa.

Từ vị trí trong góc khuất này, rất khó để họ nhìn thấy tôi, nhưng hai người đó thì luôn thu hút ánh nhìn, bất kể họ ở đâu. Không chỉ vì bản thân họ đã quá rực rỡ, mà còn vì tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía họ, bất kể dù muốn hay không, người ta cũng sẽ bị cuốn theo.

Bất chấp khoảng cách, tôi vẫn có thể đọc được sự ngạc nhiên hiếm hoi trên gương mặt Yoo Joonghyuk khi hắn trông thấy Lee Seolhwa. Nàng nghiêng người ghé sát thì thầm điều gì đó, và đôi mày của hắn nhíu lại, biểu cảm căng thẳng. Hắn quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt sắc lẹm, nhưng nàng chỉ cười. Sau đó, nàng vỗ nhẹ vào vai hắn rồi dẫn hắn rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Như tôi đã nghĩ, họ hòa hợp ngay lập tức. Chưa đầy một cuộc trò chuyện.

Còn lần đầu tiên hắn gặp tôi ư? Hắn quăng tôi vào giữa đám thích khách đang lao tới.

Tôi lắc đầu xua đi suy nghĩ lan man.

Đây là điều tôi muốn thấy mà.

Khi Han Sooyoung đăng chương truyện Lee Seolhwa bỏ thuốc độc vào rượu của Yoo Joonghyuk, tôi đã viết hẳn bình luận dài một trang mắng cô ấy là đồ bút nát, không tin vào tình yêu chỉ vì không kiếm nổi một bạn hẹn tử tế. Nó chẳng phải khoảnh khắc đáng tự hào nhất của tôi.

Hiển nhiên, cô ấy đã đáp lại bằng một câu chẳng có gì đáng chê trách hơn: "Câm m* mồm đi, thằng ngốc, có biết đọc không đấy? Nó là kiểu drama trớ trêu phục vụ cho cốt truyện, nhưng chắc mày đếch hiểu nổi, đồ đần." Nên tôi coi như hòa nhau vụ này.
(Bà au viết hsy chửi thề thật 🥲)

"Một phút tương tư à?"

Giọng nói trong trẻo vang lên ngay bên tai làm tôi giật mình lùi lại, đầu đập vào tường một cái cộp. Tôi trừng mắt nhìn Lee Seolhwa, rồi nhìn về phía Yoo Joonghyuk, nơi mà chỉ vài giây trước tôi vẫn còn thấy nàng, rồi lại quay lại nhìn nàng.

"Cô vừa mới..." Tôi lắp bắp, không biết phải nói tiếp thế nào.

"Ở cùng công tước?" Lee Seolhwa gợi ý. "Đúng vậy. Nhưng tôi nghĩ hiện tại ngài ấy có việc với hôn thê của mình."

Tôi cắn môi. "Hắn không có hôn thê." Tôi sửa lại. Về mặt lý thuyết, tôi không hề nói dối. Thỏa thuận đính hôn đã hết hạn hơn một năm trước, và rồi nó lại hết hạn lần nữa khi tôi rời khỏi phủ công tước sau trận cãi vã.

"Vậy sao?" nàng hỏi, giọng đầy tò mò. "Khác với những gì tôi nghe được nhỉ."

Tôi cau mày. "Cô nghe được gì?"

"Rằng ngài ấy có một vị hôn thê, ngài yêu đến mức đã phát điên trong đau khổ khi người đó bị thương nặng vào năm ngoái," nàng nói nhẹ nhàng. "Rằng ngài không chịu viết cáo phó cho cái chết của người đó, dù thi thể đã lạnh đi. Rằng ngài thậm chí còn thỉnh cầu các tổng lãnh thiên thần ban ân điển để mang người đó trở lại."

Cái quái gì? Nhân vật nam chính mất tích của tiểu thuyết ngôn tình ba xu nào đây?

"Tin đồn không đáng tin," tôi đáp. Rồi bỗng dưng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. "... Chẳng hay, cô đến kinh thành vì chuyện đó?" Tôi nhìn nàng đầy cảnh giác. "Chuyện về Quỷ Vương gì đó là nói dối?"

"Đôi lúc tôi không biết anh có sắc bén hay không nữa," Lee Seolhwa chậm rãi nhận xét.

Tôi quyết định lờ đi câu đó.

Nàng nghiêng đầu. "Không phải nói dối. Nhưng cũng có phần đúng, và thứ lỗi nếu tôi nghe như kẻ kiêu ngạo, chỉ là—với danh tiếng của một thần y, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ được công tước mời đến để chữa trị cho vị hôn thê của ngài." nàng bật cười thích thú. "Vậy mà, tôi chưa từng nhận được lời mời nào. Tôi tự hỏi tại sao nhỉ. Thành thật mà nói, tôi thấy hơi bị xúc phạm đấy."

Tôi cau mày. Biết rằng Lee Seolhwa sẵn sàng đóng vai kẻ thứ ba cũng chẳng khiến tôi cảm thấy khá hơn, nhưng... có lẽ sự táo bạo ấy cũng là một dạng tình yêu? Đó là một câu hỏi thích hợp hơn để dành cho những bài diễn thuyết đầy hỏa lực của Han Sooyoung, tôi quyết định vậy.
(Ní ơi, người ta nói 5 ní hiểu thành 10, hsy chửi ní cũng không sai đâu)

"Có vẻ như chúng ta hết thời gian rồi," Lee Seolhwa điềm nhiên nói.

Tôi lần theo ánh mắt nàng—và, tất nhiên rồi, Yoo Joonghyuk đang trừng tôi như thể muốn giết người.

"Chúng tôi chỉ đang nói chuyện thôi!" Tôi vội vàng phân trần, gần như cùng lúc với khi Yoo Joonghyuk lạnh giọng hỏi: "Nhẫn của ngươi đâu?"

Tôi trừng mắt nhìn hắn vài giây, miệng há ra nhưng chẳng biết nói gì, rồi quyết định liều chết chống cự đến cùng. "Nhẫn nào?" Tôi giả vờ ngơ ngác hỏi lại.

Khoan đã, sao bỗng dưng tôi lại có cảm giác như một tên chồng lăng nhăng vừa bị bắt quả tang ngoại tình thế này?

"Đi với ta." Yoo Joonghyuk nói, kéo mạnh cánh tay tôi.

Tôi quyết định thử lần phản kháng cuối cùng. "Tôi phải ở lại để phục vụ những thứ này." Tôi chỉ vào khay rượu trên tay, nơi chỉ còn lại một ly sâm banh cuối cùng.

Không thèm chớp mắt, Yoo Joonghyuk cầm lấy ly rượu, thẳng tay hất toàn bộ chất lỏng xuống sàn, rồi dúi chiếc ly trống vào tay Lee Seolhwa.

"Ly này không có độc." Hắn lạnh lùng tuyên bố.

Lee Seolhwa nhận lấy chiếc ly trống với một cái nghiêng đầu đầy duyên dáng, chẳng hề tỏ ra lúng túng trước tình huống quái đản này. Trong khi đó, Yoo Joonghyuk đã kéo tôi đi, tay hắn vẫn nắm chặt cánh tay tôi không buông.

"Joonghyuk," tôi phàn nàn, "Ngài có thể ngừng bắt chước tên lãnh chúa háo sắc đang lôi kéo một nàng hầu vô tội để cưỡng đoạt nàng không?"

Hắn đột ngột quay đầu lại, ánh mắt giận dữ đến mức có thể giết người. "Kim Dokja," hắn nghiến răng. "Ngươi cố ý đúng không?"

"Cố ý cái gì?" Tôi hỏi, vẫn giả ngây như trước.
Một bàn tay vung lên và đập mạnh vào bức tường cạnh đầu tôi, tạo ra thanh âm chấn động cả hành lang. Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng khi bàn tay hắn chạm vào mặt tôi, động tác lại dịu dàng đến bất ngờ. Đầu ngón tay cái của hắn chậm rãi vẽ những vòng tròn nơi quầng thâm dưới mắt tôi.

"Ngươi mất ngủ sao?" Hắn hỏi, giọng trầm thấp chất chứa cơn giận dữ im lìm.

Tôi hờ hững nhún vai. Những ngón tay hắn trượt dọc theo gò má tôi, lướt xuống đường viền hàm, như thể đang đo đạc từng đường nét trên gương mặt tôi.

"Sao ngươi lại gầy đi?" Hắn chất vấn. "Ta đã nhắc Yoo Sangah đảm bảo ngươi phải ăn uống đàng hoàng."

Hửm. Vậy là Yoo Sangah không hề nói đùa về chuyện đó.

"Em, đúng là đồ ngốc," hắn lẩm bẩm. "Nhìn em xem, ra nông nỗi này rồi."

Bàn tay hắn chậm rãi lướt xuống, men theo cánh tay tôi, dừng lại ở cổ tay rồi nhẹ nhàng đan vàolòng bàn tay. Ngón cái của hắn lướt nhẹ lên vị trí gốc ngón áp út—nơi chiếc nhẫn đính hôn từng nằm.

Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hắn đang dừng lại trên ngón tay trống trơn của tôi, giữa hai hàng chân mày của hắn nhíu chặt đầy khó hiểu. Tôi vội vàng lục trong túi áo, lấy ra chiếc nhẫn đã bị tháo xuống, đưa cho hắn.

Tôi đã nghĩ rằng hắn sẽ cất đi, nhưng không—hắn lặng lẽ xoay chiếc nhẫn trong tay một hồi, rồi chậm rãi đeo nó trở lại vào ngón tay tôi.

"Ta biết thứ này chẳng có ý nghĩa gì với em," hắn nói, giọng trầm xuống một cách bất thường, "nhưng cứ đeo nó đi." Hắn dừng một chút, rồi khẽ nói, "Làm ơn."

Tôi chưa bao giờ nghe Yoo Joonghyuk cầu xin điều gì cả. Ra lệnh, đe dọa—chắc chắn. Nhờ vả một cách lịch sự—cũng có đôi lần. Nhưng cầu xin? Chưa từng.

"...Ngài mới là người sẽ gặp rắc rối nếu tôi đeo nó." Tôi nuốt khan, cố giữ giọng điềm tĩnh.
Hắn nhìn tôi chăm chú. "Tại sao?"

"Mọi người có thể hiểu lầm," tôi nói, giọng vô thức cao hơn. "Như... Lee Seolhwa chẳng hạn."
Hàng lông mày hắn nhíu chặt hơn. "Thì sao?"

Tôi nhìn hắn không chớp mắt. "Nhưng ngài... và nàng..."

"Kim Dokja," hắn cắt ngang lời tôi. "Trong cuộc nói chuyện lúc nãy, có điểm nào khiến em nghĩ rằng ta quan tâm đến nàng?"

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm lại. Đúng là không có dấu hiệu nào cho thấy hắn thích Lee Seolhwa, nhưng... chẳng phải có rất nhiều câu chuyện bắt đầu từ thù địch rồi dần dần hóa tình yêu sao?

"Không ai biết trước được," tôi nói, giọng có chút do dự.

"Ta không có hứng biết," hắn đáp cộc lốc.

"Nhưng," tôi vẫn cố tranh luận, "nếu có một cơ hội—"

"Kim Dokja." Giọng Yoo Joonghyuk đanh lại. "Vì sao em cứ khăng khăng muốn ta thích Lee Seolhwa?"

Bởi vì tôi muốn ngài có một kết thúc hạnh phúc.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn—sâu thẳm và kiên định, không chút do dự hay hối hận.

Chỉ đơn giản là như vậy thôi sao? Một giọng nói nhỏ bé, phản trắc vang lên trong đầu tôi. Hay là tôi chỉ đang tự huyễn hoặc rằng mình hiểu hắn hơn bất kỳ ai? Thậm chí... hơn cả chính tác giả của hắn?

Thế nhưng, hắn đã từ chối cái kết mà tôi cố gắng trao cho hắn. Không chỉ một lần, mà là hai lần.

Có lẽ, rốt cuộc tôi chưa bao giờ thực sự hiểu Yoo Joonghyuk cả.

Sau một khoảng lặng kéo dài, hắn thở dài một hơi. "Bỏ đi. Chúng ta trở về."

Tôi lắc đầu. "Ngài không tin tôi."

"Ta không thể tin em," hắn đáp ngay. "Nhìn em bây giờ đi."

"Hãy cho tôi một cơ hội," tôi nói, kiên quyết. "Nói cho tôi biết cái kết mà ngài mong muốn trông như thế nào. Để tôi chứng minh rằng tôi có thể giúp."

Hắn hơi hé miệng, và trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng hắn sắp lên tiếng. Nhưng rồi, quai hàm hắn siết lại.

"Tự đi mà tìm câu trả lời," hắn nói, giọng căng cứng.

"Được thôi." Tôi cũng bướng bỉnh đáp lại.
Tôi quay đi, nhưng bàn tay hắn siết chặt lấy tôi trong thoáng chốc, không chịu buông.

"Kim Dokja," giọng hắn trầm xuống, chứa đầy áp bức. "Nếu em còn dám chạy đi tìm chết lần nữa, ta thề sẽ nhốt em trong phòng cả đời."

Tôi giật tay ra, và những ngón tay hắn trượt khỏi tầm với của tôi.

***

Dường như cả tôi và Lee Seolhwa đều ngầm hiểu rằng tốt nhất không nên nhắc lại chuyện xảy ra trong vũ hội hôm ấy. Tôi thật sự biết ơn vì điều đó.

"Đây mới chỉ là bản thử nghiệm thôi, hiệu quả của viên thuốc vẫn có thể cải thiện thêm, và phương pháp trung hòa tính chất hung hãn của ma khí vẫn còn sơ khai, nhưng..."

Lee Seolhwa đặt xuống bàn một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong là một viên thuốc tròn, đen tuyền.
"Đây có lẽ là phương thuốc vĩ đại nhất tôi từng tạo ra. Sinh Tử Đan. Một loại dược có thể kéo người hấp hối trở về từ bờ vực của cái chết," nàng thở phào, trong giọng nói không giấu nổi niềm vui sướng thuần túy.

Lee Seolhwa không phải kiểu người thích khoa trương. Nếu nàng nói nó có thể cứu một người từ cõi chết trở về, thì đó chính là sự thật theo đúng nghĩa đen.

"Khi hoàn thành, tôi sẽ đưa nó đến tay công chúa và công tước của anh, như đã hứa. Tôi thề nhân danh công lý," Lee Seolhwa cam kết. Đó là lời thề cao nhất mà một thành viên của Zarathustra có thể đưa ra. Tôi không rõ vì sao nàng lại cảm thấy cần thiết phải làm vậy, vì giữa chúng tôi đã có khế ước ràng buộc, nhưng tôi vẫn gật đầu.

"Vậy nên, hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi cần lấy mẫu từ anh. Có thể tôi sẽ lấy nhiều hơn thường lệ một chút, cố chịu nhé."

Tôi lại gật đầu. Tôi cảm nhận được rằng mình chỉ còn khoảng hai mươi phần trăm năng lượng, vừa đủ để hoàn thành việc này. Sau đó, tôi thực sự cần phải tìm cách khôi phục ma lực của mình.

Như thường lệ, Lee Seolhwa chuẩn bị cánh tay tôi rồi bắt đầu rút máu vào những ống nghiệm đã chuẩn bị sẵn. Với phần năng lượng ít ỏi còn lại, máu chảy ra chậm hơn đáng kể so với trước đây. Cơn choáng váng cũng ập đến dữ dội hơn, khiến tôi phải hít sâu từng hơi để giữ vững nhận thức.

"Anh biết đấy," Lee Seolhwa cất giọng đều đều, bình thản. Đó là cách nàng thường dùng để đánh lạc hướng bệnh nhân khỏi sự khó chịu trong quá trình điều trị. "Là một thầy thuốc, tôi phải đưa ra những quyết định khó khăn mỗi ngày. Nếu chỉ có đủ thuốc cứu một mạng người, thì ai sẽ là người được nhận? Nếu không có đủ giường cho tất cả những người bị thương, ai là người có cơ hội sống sót cao hơn, và ai đã có số phận được định đoạt ngay từ đầu? Ở những nơi như thế này, sự sống và cái chết luôn song hành sát cạnh nhau. Tôi luôn ưu tiên cứu được càng nhiều người càng tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là những quyết định ấy trở nên dễ dàng." Nàng thở dài. "Sau khi gặp anh, tôi có linh cảm rằng anh sẽ hiểu."

Cơn choáng váng khiến tôi khó mà tập trung vào lời nàng nói, nhưng tôi vẫn gật đầu. "... Chắc hẳn cô đã rất vất vả," tôi cố gắng thốt ra.

"Rất vất vả." Nàng mỉm cười, có chút u sầu. "Vậy nên, anh phải hiểu rằng, đây là lần đầu tiên sau một quãng thời gian rất, rất dài tôi cảm thấy khó khăn đến thế khi phải đưa ra một quyết định..." Nàng bỏ lửng câu nói, ánh mắt dõi theo dòng người hành hương tấp nập ngoài cửa sổ. "Tôi không thường nghĩ mình là một phần của Zarathustra. Tôi không ưa nổi phương thức của Anna Croft. Nhưng có một điều mà tôi không thể phủ nhận, đó là nếu cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ diễn ra, vô số người sẽ phải chết."

Có gì đó trong câu nói ấy khiến tôi chững lại. Tôi khẽ cau mày, nhưng cơn choáng váng khiến tôi không thể nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

"Nhưng có một cách rất đơn giản để ngăn chặn nó, ít nhất là trong vài ngàn năm nữa." Nàng quay ánh mắt sắc bén, chất vấn về phía tôi. "Thực ra, anh cũng hiểu rõ điều đó, đúng không? Nếu Quỷ Vương thứ 73 chết, phe quỷ sẽ không còn đại diện nào trong nhân giới. Và nếu Thánh nhân chết, Eden sẽ mất quyền can thiệp vào chuyện của con người. Khi đó, sẽ không có đủ hỗn loạn để giải phong ấn Long Tận Thế."

Lời đó cuối cùng cũng cắt xuyên qua màn sương mệt mỏi đang bao bọc lấy tâm trí tôi. "Cô... muốn giết Yoo Joonghyuk?" Ngón tay tôi co lại đầy cảnh giác.

"Công tước ư? Không, sao ta lại làm thế?" Nàng thoáng ngạc nhiên. "Ngài ấy không phải Thánh nhân."

Tôi càng nhíu chặt mày. "Không thể nào..." Tôi lẩm bẩm. Còn ai khác có thể là Thánh nhân ngoài hắn? Rõ ràng ngoài hắn ra, chẳng có ai hiện diện vào thời điểm đó cả.

"Anh nói đúng. Đáng lẽ điều đó là không thể..." Nàng quan sát tôi thật kỹ, như thể tôi là một tiêu bản dưới kính hiển vi. "Quỷ vương và Thánh nhân là cùng một người... thì chẳng phải đáp án quá dễ tìm sao? Chỉ cần một mạng để đổi lấy vô số sinh mạng. Nhưng..." Nàng ngừng lại, chìm vào suy tư. "Nó cũng đem tới một phép màu, đúng không nào? Nếu anh chết ở đây, tôi tự hỏi tương lai khả dĩ nào sẽ biến mất. Đó là lý do, lần đầu tiên sau một quãng thời gian rất dài, tôi không thể quyết định được."

Tôi nhìn nàng, không hiểu nổi. Cảm giác như hơi ấm đang chậm rãi rời khỏi cơ thể, và màn sương mù trong đầu khiến tôi không thể suy nghĩ rõ ràng. Nàng đang nói về cái gì? Cùng một người? Ai trên đời này...?

...Tôi sao?

"Vậy nên, Ma Vương Cứu Thế, đây là câu hỏi tôi muốn hỏi anh," nàng nói khẽ. "Anh nên sống, hay chết?"

Sống, hay chết.

Thành thật mà nói, đó là một câu hỏi quá đỗi quen thuộc.

Tôi nhìn lọ máu đang chầm chậm đầy lên, sự sống của tôi rỉ ra từng giọt trong lớp thủy tinh trong suốt. Sự cám dỗ ngọt ngào của hư vô đang vẫy gọi. Không còn tội lỗi, không còn đau đớn, không còn một con đường cô độc không có điểm dừng. Và nghĩ xem, cái chết của tôi còn có thể được tôn vinh. Tôi có thể cứu vô số mạng người chỉ bằng cách ngừng tồn tại. Tôi sẽ được nhớ đến như một anh hùng, một liệt sĩ, cho đến tận mãi mãi.

Không ai cần biết "Kim Dokja" thật sự nhỏ bé và tầm thường đến nhường nào.

Nhưng—

Tôi vẫn chưa nhìn thấy cái kết hạnh phúc của Yoo Joonghyuk.

Một chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt đến hài hước. Kết thúc của một bộ tiểu thuyết mạng không ai khác ngoài tôi dường như thèm đọc. Và thật lòng mà nói, "Yoo Joonghyuk" là một kẻ điên. Nếu hắn là người thật, chắc chắn tôi sẽ né như né tà.
Nhưng, không hiểu sao, đọc được câu chuyện của hắn lại khiến tôi cảm thấy có người bạn đồng hành và sự gắn bó mà tôi chưa từng nghĩ mình có thể sở hữu.

À phải, cái tên điên khùng đó còn dọa sẽ nhốt tôi lại nếu tôi dám chết.

Lee Seolhwa vẫn đang nhìn tôi chờ đợi, như thể nhìn thật kỹ có thể giúp nàng khai mở mọi bí ẩn của vũ trụ. Có phải nàng lúc nào cũng thiếu một vài con ốc như thế này không? Nàng và gã điên Yoo Joonghyuk đúng là một cặp trời sinh.

Dồn hết sức lực cuối cùng, tôi giật mạnh cây kim ra khỏi tay mình.

"Xin lỗi," tôi khàn giọng. "Nhưng tôi không phải thánh nhân."

Rồi tôi bỏ chạy, hoặc đúng hơn là lảo đảo ra khỏi phòng. Một vệt máu chảy chậm dọc theo cánh tay tôi, và vết thương không còn tự khép lại nữa. Nếu những gì Lee Seolhwa nói là thật, thì...

Tôi hướng về phía tầng cao nhất của cánh bắc. Thần điện bên trong của ngôi đền.

Vài vị tư tế nhận ra tôi loạng choạng bước vào khu vực cấm và lập tức cố ngăn lại, nhưng tôi vùng khỏi bọn họ hết mức có thể giữa những hành lang quanh co và những bậc cầu thang xoắn ốc. Cuối cùng, tôi cũng đứng trước một cánh cửa trông tuyệt đối đơn điệu, hoàn toàn lạc lõng giữa vẻ xa hoa tráng lệ của phần còn lại trong ngôi đền.

Ngay khi tay tôi chạm vào cửa, một vầng sáng vàng nhạt dịu dàng tỏa ra, rồi cánh cửa mở lối cho tôi bước vào.

Chỉ mình tôi.

Sự hiện diện của tôi đã được Eden chấp nhận.

Tôi khuỵu xuống nền đất, thở hổn hển trong nỗ lực lấy lại hơi. Bất giác, một cơn thôi thúc muốn cười dâng trào trong lồng ngực, và tôi để mặc nó cuốn lấy mình. Tôi bật cười, lớn tiếng, gần như điên dại, từng tràng cười dội lên khiến cả cơ thể tôi run rẩy.

Bọn họ có biết không? Rằng kẻ mà họ đã chọn lại là một người ích kỷ đến nhường này?

Nhưng dù nực cười đến đâu, tôi cũng không thể phủ nhận được nữa.

Bằng cách nào đó, tôi lại trở thành kẻ được Eden lựa chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com