Joongdok A Single Wish Trans
Kim Dokja muốn gì?Đó là câu hỏi Yoo Joonghyuk đã trăn trở suốt hàng trăm đêm không ngủ, chỉ có hơi ấm nhịp nhàng từ mặt dây chuyền trên cổ bầu bạn với hắn.Và khi cuối cùng hắn tìm ra câu trả lời, nó lại đơn giản đến mức nực cười, ngốc nghếch đến mức khó tin, khiến hắn suýt nữa hoài nghi chính mình.Kim Dokja muốn cứu thế giới.Đó là lý lẽ chỉ có thể thoát ra từ miệng trẻ thơ, một sự thuần khiết sẽ chết yểu ngay khi người ta đối diện với thực tại và muôn vàn nỗi kinh hoàng của nó. Không ai nghĩ đến điều đó. Không ai đủ ngây thơ để tin điều đó là thật.Nhưng Kim Dokja là hiện thân của những điều không thể.Để cứu thế giới, cậu sẽ không ngần ngại trói chặt tứ chi Yoo Joonghyuk bằng những sợi dây, biến hắn thành con rối hoàn hảo để đóng vai anh hùng. Cậu sẽ không do dự thiêu rụi chính mình, làm mồi lửa giữ cho thế giới ấm áp qua mùa đông dài.Vậy nên, nếu Kim Dokja yêu thế giới đến thế, thì Yoo Joonghyuk sẽ biến thế giới ấy thành chiếc lồng giam giữ cậu lại.Ngai vàng, là xiềng xích nặng nề khóa chặt đôi chân.Danh hiệu Thánh nhân, là chiếc vòng dát vàng quấn quanh chiếc cổ xinh đẹp ấy.Lòng trung thành của Lee Hyunsung, sự tận tụy của Jung Heewon, tình thương của Shin Yoosung—tất cả sẽ trở thành những quả chuông rực rỡ treo trên đầu ngón tay, nặng trĩu đến mức đôi cánh kia vĩnh viễn chẳng thể bay đi nữa.Khi thế giới cần cậu sống hơn là chết—không, khi từng ngọn cỏ và từng cơn gió đều mãnh liệt gào thét tên cậu, đến mức Yoo Joonghyuk phải nín thở. Hắn muốn xem liệu khi ấy, Kim Dokja còn có thể trốn đi được nữa không.Đã từng có thời điểm, Yoo Joonghyuk ôm trong mình niềm kiêu hãnh vô nghĩa, một sự bướng bỉnh đến nực cười, không chịu nói ra rằng hắn cần Kim Dokja đến nhường nào.Hắn không muốn lòng thương hại của Kim Dokja. Thứ hắn muốn là tình yêu của cậu.Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu: kiêu hãnh chỉ là một thứ xa xỉ đối với những kẻ chưa bị đẩy đến bước đường cùng. Và lòng thương hại của Kim Dokja cũng có thể trở thành một sợi xích trói chặt cậu ở lại. Vậy nên, hắn đã nói."Ta cần em," hắn lặp lại, và cảm nhận được cơn run rẩy xuyên qua thân hình gầy gò trong vòng tay mình.Hắn không thể mù quáng đến mức không nhận ra, Kim Dokja có phần rung động với ngoại hình của hắn, ít nhất là ở khía cạnh thể xác. Trước đây, hắn từng coi thường những kẻ lợi dụng vẻ ngoài làm vũ khí, nhưng giờ hắn cũng chẳng còn bận tâm đến điều đó nữa.Chậm rãi, hắn thả lỏng bàn tay đang ghìm chặt cổ tay yếu ớt kia, rồi nâng một bàn tay run rẩy lên, vuốt ve đường cong thân thuộc trên gò má cậu. Hắn cúi xuống, cẩn trọng nếm thử đôi môi nhợt nhạt đã bị cắn đến tứa máu. Và phần thưởng là một tiếng thở hắt khe khẽn khi Kim Dokja hé môi, mời gọi hắn tiến sâu hơn, và áp sát thân mình vào hắn thêm chút nữa.Đến khi buông ra, hơi thở của Kim Dokja đã loạn nhịp và đứt quãng. Cậu ngước nhìn hắn qua hàng mi ươn ướt, khẽ hít một hơi và nói, "Vậy, thưa bệ hạ, ngài muốn được hầu hạ thế nào?"Yoo Joonghyuk đáp lại bằng cách siết chặt lấy hông cậu, kéo cậu áp sát mình cho đến khi những ngón tay mảnh khảnh kia bám chặt lấy lưng hắn, đôi chân run rẩy chỉ còn có thể dựa vào hai bàn tay hắn và bức tường phía sau để đứng vững. Cuối cùng, Yoo Joonghyuk cũng khoan dung với cậu, nhấc bổng cậu lên một cách dễ dàng và đặt xuống giường.Bình thường, hắn chẳng bao giờ bận tâm đến trang phục của đám hầu cận, nhưng giờ đây, đôi mắt hắn không thể rời khỏi lớp vải đen đang ôm lấy vòng eo gầy guộc của Kim Dokja, lấp ló qua các khe hở đầy cám dỗ, như thể đang mời một bàn tay liều lĩnh thâm nhập vào. Nhưng đồng thời, bộ quần áo không vừa vặn ấy cũng là lời nhắc nhở rằng chúng thuộc về người khác. Hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn va chạm trong đầu Yoo Joonghyuk, và cuối cùng, hắn chọn cách đơn giản nhất: xé toạc lớp áo khoác đen chỉ bằng một động tác dứt khoát, từng chiếc cúc bật tung, rơi lả tả.Kim Dokja nhăn mũi, tỏ ý không vừa lòng. "Đó là một bộ đồ hoàn toàn có thể—!"Lời phàn nàn của cậu bị Yoo Joonghyuk nuốt trọn, đôi môi hắn chiếm lấy cậu cho đến khi hơi thở trở nên gấp gáp, chẳng còn sức để tiếp tục. Trong lúc cậu còn đang mải mê với nụ hôn, hắn đã nhanh chóng gạt bỏ hết những mảnh vải vướng víu còn lại, mang theo sự thoả mãn không thể kìm nén.Cuối cùng, Kim Dokja nằm đó, mê man và thở dốc, trần trụi trên tấm ga trải giường như lễ vật chuẩn bị được dâng hiến. Ánh trăng bạc phủ lên làn da cậu một sắc sáng huyền hoặc, tựa trang giấy trắng chờ đợi được viết lên. Mái tóc đen rơi lả tả quanh gương mặt, làm nổi bật sắc đỏ quyến rũ lan từ đôi gò má xuống tận cổ. Tất cả đều đẹp đến không tưởng, vượt xa khỏi tâm trí nghèo nàn của Yoo Joonghyuk.Dần dần, Kim Dokja dường như nhận ra hiện trạng bị phô bày của mình. Cậu giật lấy một chiếc gối lớn bên cạnh, ôm chặt vào ngực, che khuất phần lớn cơ thể khỏi tầm mắt hắn.Yoo Joonghyuk cau mày. "Em đang làm gì vậy?" Hắn cố kéo chiếc gối ra, nhưng Kim Dokja ôm nó chặt như thể mạng sống của cậu phụ thuộc vào đó."Sao chứ... Như thế này thì, ngài có thể... " Tầm mắt hạ xuống, giọng cậu nhỏ dần rồi mất hẳn, chỉ còn lại chuỗi âm thanh lí nhí, không rõ ràng."Cái gì?" Yoo Joonghyuk nghiêng người lại gần hơn.Kim Dokja hắng giọng. "Như vậy," cậu nói với giọng yếu ớt, "ngài có thể giả vờ... em là một cô gái xinh đẹp."Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào cậu. "Em," hắn nói dứt khoát, "đang nói cái quái gì vậy?"Đầu Kim Dokja gần như bốc khói. Hai vành tai cậu đỏ bừng, và cậu vùi mặt vào chiếc gối trong vòng tay. "Không có gì," cậu lẩm bẩm nhưng vẫn không chịu buông chiếc gối ra. Bất đắc dĩ, Yoo Joonghyuk từ bỏ ý định cướp lấy nó. Tạm thời thôi.Một lúc sau, Kim Dokja vẫn ôm khư khư chiếc gối trước ngực, vờ vịt tỏ ra thản nhiên. Rồi cậu nghiêng người, vươn tay lục lọi ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một lọ dung dịch trong suốt mà Yoo Joonghyuk chưa từng để tâm đến khi toán hầu cận dự trữ trong phòng hắn, cũng chưa bao giờ nghĩ đến công dụng của thứ này.Trong thoáng chốc, những suy đoán hoang đường và phi lý về việc [làm thế nào mà Kim Dokja lại biết đến sự tồn tại của nó] suýt chút nữa đã quét sạch mọi suy nghĩ lý trí trong đầu hắn. Nhưng ngay lập tức, hắn kịp nhắc nhở bản thân. Vì đó là Kim Dokja, câu trả lời hẳn sẽ đơn giản hơn nhiều.Kim Dokja đổ thứ chất lỏng trong suốt lên ngón tay, run rẩy luồn xuống phần bên dưới, đút chúng vào bên trong với sự vụng về. Vừa đáng yêu, vừa khiến người đang quan sát thấy đau lòng. Ngón tay thứ hai vội vã theo sau, khi mà ngón đầu tiên còn chưa hoàn toàn vào hết. Cậu bắt đầu tách các ngón tay một cách dứt khoát, khiến bản thân không khỏi rít lên. Khi cậu cố gắng đưa ngón thứ ba vào, Yoo Joonghyuk sợ cậu sẽ tự làm mình chảy máu. Hắn nắm lấy cổ tay cậu, ngăn cậu tiếp tục."Em đang làm cái gì vậy?" Yoo Joonghyuk gắt.Kim Dokja chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt đầy bối rối. "Đây chẳng phải là cách làm sao?" Rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, cậu lẩm bẩm, "Hay là... ngài muốn dùng miệng—"Không thể chịu nổi nữa, Yoo Joonghyuk cắn cậu.Kim Dokja xoa xoa chiếc mũi bị cắn với vẻ kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ, nhưng hắn chẳng buồn quan tâm. Yoo Joonghyuk đẩy cậu nằm xuống, giật lấy lọ thuốc trên tay cậu rồi không chút do dự, trực tiếp đổ gần một nửa số chất lỏng vào trong cậu."L-Lạnh!" Kim Dokja hổn hển, cơ thể giật nảy lên vì kích thích bất ngờ.Một lượng lất chất bôi trơn theo chuyển động của cậu mà tràn ra ngoài. Yoo Joonghyuk giữ chặt một bên đùi của cậu, gập về phía ngực để ngăn cậu cựa mình. Rồi lấy một ít chất dịch đang chảy ra và chậm rãi thoa đều lên cửa huyệt chật khít của cậu. Những động tác vụng về ban nãy của Kim Dokja rõ ràng không có tác dụng gì, nhưng sau vài phút xoa bóp kiên nhẫn của Yoo Joonghyuk, bên dưới của cậu thả lỏng, đủ để đưa một ngón tay dày hơn nhiều của hắn trượt vào không chút kháng cự.Dấu hiệu đầu tiên Yoo Joonghyuk nhận ra là sự căng thẳng nơi bờ vai cậu dần biến mất. Từ chuyển động co bóp quanh ngón tay hắn, những lần ngón tay hắn miết lên thành trong của cậu, cảm giác khó chịu dần biến thành khoái cảm. Khi có thể đút thêm ngón thứ hai mà không gặp quá nhiều khó khăn, hắn bắt đầu thăm dò có chủ đích hơn, cho đến khi cậu bật ra một tiếng thở gắt."Em đã từng làm với ai," hắn gặng hỏi, "trước khi có ta?"Yoo Joonghyuk đã sớm quyết định rằng bất cứ ai từng dây dưa với Kim Dokja đều đáng bị chém thành trăm mảnh. Một phần là bởi, hắn đúng như lời Kim Dokja hay nói: nhỏ nhen, ích kỷ và hay ghen tuông. Thứ hai là bởi, hắn tin chắc rằng những kẻ đó chưa từng có khả năng mang lại cho Kim Dokja bất cứ khoái cảm nào."Gì cơ?" Kim Dokja lẩm bẩm, giọng lạc đi vì cơn choáng váng.Yoo Joonghyuk không trả lời, chỉ gia tăng lực tay, nhắm thẳng vào điểm mẫn cảm nhất của cậu mà tấn công không chút lưu tình. Kim Dokja thét lên, toàn thân run rẩy, quá bất ngờ nên không thể kìm giọng xuống."Ah, kh... Không ai cả—" cậu thở dốc, "em luôn— nghĩ về, hah—... ngài—"Rồi, như chợt nhận ra mình vừa nói gì, mắt cậu mở to, vội kéo chiếc gối che kín mặt, giấu đi tất cả âm thanh.Câu nói ấy giáng thẳng xuống hạ bộ của Yoo Joonghyuk, thiêu đốt lý trí hắn."Em đúng là đồ dối trá," hắn khẽ cười, giọng trầm thấp mang theo sự thỏa mãn khó che giấu."Em—ngh, em không phải—" Âm thanh nghẹn lại.Quản nhiên lần này thì không, hắn tự nghĩ với sự thỏa mãn. Nếu biết rằng làm tình với cậu sẽ khiến cậu thành thật, hắn hẳn đã làm điều đó sớm hơn.Đến lúc này, nơi ấy của Kim Dokja đã hoàn toàn thích ứng, mềm mại và trơn mượt đến mức Yoo Joonghyuk có thể dễ dàng đẩy vào ngón thứ ba. Đôi mắt hắn lướt xuống, bắt gặp vật nhỏ của cậu đã cương cứng lần nữa, màu sắc đỏ ửng vô cùng bắt mắt. Với chút ác ý, Yoo Joonghyuk trêu chọc hậu huyệt, kéo ra một tiếng kêu rên rỉ từ miệng Kim Dokja. Chiếc gối cậu ôm chặt cũng chẳng thể hoàn toàn che giấu đi âm thanh đó.Bàn tay to lớn dễ dàng bao trọn toàn bộ chiều dài, bắt đầu tiết tấu chậm rãi, đồng thời ấn sâu vào bên trong khiến hơi thở của Kim Dokja mỗi lúc một gấp gáp hơn, âm thanh bật ra ngày càng cao vút.Tò mò, Yoo Joonghyuk cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu khấc của cương vật. Ngay lập tức, một âm thanh đứt quãng và bối rối bật ra từ Kim Dokja, cậu hoảng hốt buông chiếc gối khỏi mặt."Cái—" cậu nghẹn lời, rồi rơi vào hoảng loạn. "Em không thể—Aah, nó—"Khi dòng tinh dịch nóng hổi bắn xuống cổ họng, hắn cảm nhận được những ngón tay của Kim Dokja đang cào cấu, bấu víu lấy lớp vải trên người hắn. Mắt cậu nhắm chặt, hàng mi khẽ ướt như đọng sương, toàn thân run rẩy dữ dội.Thay vì buông ra, Yoo Joonghyuk vẫn tiếp tục ve vuốt "cậu nhỏ" đã mệt mỏi, biến từng hơi thở rời rạc của Kim Dokja nhanh chóng hoá thành những tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Chỉ đến khi hắn thấy những giọt nước mắt nóng hổi thực sự lăn dài trên khuôn mặt đỏ bừng kia, hắn mới quyết định buông tha, để lại Kim Dokja nằm thẫn thờ trên giường, hơi thở gấp gáp, đôi mắt mơ màng.Lúc này, Yoo Joonghyuk mới thong thả cởi bỏ lớp quần áo nặng nề trên người mình. Đến khi ý thức của Kim Dokja dần quay trở lại, cậu há hốc miệng, nhìn hắn bằng vẻ mặt ngu ngốc đến mức khiến Yoo Joonghyuk gần như muốn nhét thứ gì đó vào miệng cậu ngay lập tức.Nhưng thôi, để hôm khác đi, hắn tự nhủ. Dù sao thì Kim Dokja cũng chẳng thể nào sửa được cái tật này sớm."Ngài, không phải—" Kim Dokja vẫn còn chật vật với câu từ. Môi cậu khẽ hé ra, rồi lại khép lại, trước khi mở ra lần nữa. "Ngài không phải chỉ thích phụ nữ sao?"Yoo Joonghyuk nhắm mắt hít một hơi sâu. Chỉ nhờ vào phản xạ siêu phàm và một sự kiềm chế không tưởng, hắn mới không nghiến răng gọi thẳng tên cậu."Ta vừa," hắn nói qua kẽ răng, "đút ba ngón tay vào trong cơ thể em."Kim Dokja vẫn tiếp tục nhìn hắn với đôi mắt tròn xoe tựa nai vàng ngơ ngác mắc kẹt trước họng súng của thợ săn.Yoo Joonghyuk quyết định kết thúc sự thống khổ của cậu bằng cách vắt chân cậu lên vai mình."Muốn thế nào?" Hắn trầm giọng hỏi, cọ xát dương vật của mình vào huyệt đạo giờ đây đã trơn ướt của cậu.Kim Dokja hít một hơi mạnh. "Sao cũng được," cậu khàn giọng, "cứ lợi dụng em đi."Bất chấp dáng vẻ rệu rã, hơi thở đứt quãng với vệt nước mắt còn vương trên gò má, cậu lại nói ra câu đó bằng sự cương quyết đầy độc đoán, y như cái ngày cậu từng hứa sẽ đưa Yoo Joonghyuk lên ngôi báu năm năm trước. Khi ấy, Yoo Joonghyuk vẫn chưa hiểu rằng Kim Dokja không phải là người có thể tin tưởng hoàn toàn. Còn bây giờ, hắn biết rõ điều đó.Vậy nên, hắn phớt lờ cậu.Hắn chậm rãi nhấn gậy thịt vào trong cậu, quan sát với sự mê hoặc khi khoang tư mật siết chặt vật của hắn một cách vừa vặn. Những ngón tay hắn lướt nhẹ trên làn da nóng bỏng, gần như tôn thờ, rồi chạm đến cửa huyệt, khiến Kim Dokja không kìm được mà rên lên một tiếng rên nghẹn ngào, hoảng hốt vươn tay tìm kiếm chiếc gối. Nhưng Yoo Joonghyuk nhanh hơn, hắn vứt phăng nó ra khỏi tầm với của cậu.Kim Dokja trừng mắt nhìn hắn như thể vừa bị phản bội.Thấy cậu vẫn còn tâm trí để giận dỗi, Yoo Joonghyuk quyết định nhấn thật sâu vào bên trong. Nới giãn ở điểm tận cùng là phần khó khăn nhất, và hắn cảm nhận được thân thể Kim Dokja vặn vẹo dưới thân, những đầu ngón tay cậu ghim chặt vào lưng hắn.Khi hơi thở của Kim Dokja trở nên ổn định lần nữa, hắn từ từ rút lui và đẩy trở lại, tìm kiếm góc độ sẽ khiến cậu phơi bày phản ứng theo đúng ý muốn của hắn. Cậu đáp lại ngay tức thì, hét lên và cuộn người, vòng tay qua cổ Yoo Joonghyuk. Giọng cậu không có sự giả tạo, phòng tuyến giờ mong manh và lộ liễu dù đã cố gắng che giấu. Yoo Joonghyuk chợt nhận ra: khoái lạc thật xứng với cậu, hơn là nỗi đau.Khi Kim Dokja gần đạt đến giới hạn, đôi mắt cậu mờ đi, giọng nói đánh mất kiềm chế. Với chút ham muốn trả thù, hắn siết chặt lấy phần gốc đỏ rực của cậu, và giọng cậu vỡ ra thành tiếng nức nở thực sự."Joonghyuk—" cậu thổn thức, "Buông ra—Làm ơn—ah, Joonghyuk—"Yoo Joonghyuk gần như chắc chắn rằng, bản thân Kim Dokja cũng không biết mình đang nói gì. Hắn cuối cùng cũng buông ra khi bản thân gần đạt đến cao trào, chứng kiến Kim Dokja run rẩy và vỡ vụn khi tinh dịch của cậu phóng tung tóe lên bụng. Hình ảnh đó đủ để khiến ruột gan Yoo Joonghyuk quặn thắt, và hắn, với miệng lưỡi khô khốc, chắc rằng Kim Dokja lại run rẩy, dương vật co rút một chốc, truớc khi Yoo Joonghyuk bắn toàn bộ vào bên trong cậu.Hắn gần như muốn tiếp tục, hoặc chí ít là cứ giữ nguyên tư thế này cho đến sáng. Nhưng đôi mắt Kim Dokja đã lờ đờ vì cơn buồn ngủ, và chính hắn cũng đã trải qua nhiều đêm mất ngủ khiến thân xác rã rời.Hắn rút cự vật ra với một chút tiếc nuối, ngón tay chạm vào chất dịch màu trắng, muốn giữ chúng yên vị trong hậu huyệt của cậu. Dù đã nửa tỉnh nửa mê, Kim Dokja vẫn khẽ giật mình trước từng cái chạm nhẹ, miệng lẩm bẩm than phiền."Joonghyuk..." Giọng cậu mệt mỏi, hơi ngái ngủ, lại cũng hơi cáu kỉnh. "Em mệt rồi."Yoo Joonghyuk khẽ hừ mũi, có chút buồn cười, nhưng cũng không trêu chọc cậu thêm nữa. Hắn bế Kim Dokja lên, đưa vào phòng tắm để dọn dẹp sạch sẽ.Dù vậy, khi quay lại giường, hắn vẫn khó lòng chợp mắt. Vì hắn không chắc khoảnh khắc này sẽ kéo dài bao lâu. Chỉ cần nhắm mắt, hắn sẽ lại tự hỏi liệu mọi thứ có biến mất khi hắn mở mắt thêm lần nữa.Không, kiểu bất an đó không hợp với hắn.Hắn sẽ biến khoảnh khắc này thành mãi mãi.-Trời hửng sáng, Kim Dokja vẫn ngủ say, còn Yoo Joonghyuk thì lặng lẽ rời khỏi chăn để mặc y phục và chuẩn bị. Một trong những căn phòng liền kề đã được sửa thành bếp từ lâu, chỉ để giảm bớt cho hắn chút phiền toái.Lúc quay trở lại, hắn thấy Kim Dokja đang dụi mắt, cố xua đi cơn buồn ngủ. Yoo Joonghyuk đỡ cậu ngồi dậy, rồi đặt khay đồ ăn lên đùi cậu.Kim Dokja nhìn thức ăn, rồi lại nhìn hắn, vẻ mặt đầy bối rối."Ăn đi," hắn nói ngắn gọn.Vẻ mặt ngốc nghếch của Kim Dokja càng sâu thêm. "Em mới là người phải hầu hạ ngài," cậu nói một cách ngớ ngẩn, rồi vội nhớ ra mà thêm, "Bệ hạ."Đáp lại, Yoo Joonghyuk thản nhiên gông một đôi còng bạc tinh xảo vào cổ tay cậu. "Em cứ thử xem," hắn lạnh nhạt nói. "Giờ em đã bị bắt giam."Miệng Kim Dokja há ra vì kinh ngạc. "Vì tội gì?""Xâm nhập trái phép vào tẩm cung của hoàng đế."Vẻ bàng hoàng pha lẫn phản bội hiện lên trên khuôn mặt Kim Dokja, như thể cậu vẫn còn ngạc nhiên mỗi khi hắn dứt khoát vứt bỏ chút nguyên tắc còn sót lại trong mình.Thật lòng mà nói, hắn không hiểu vì sao Kim Dokja vẫn chưa nhìn thấu lớp vỏ chính nghĩa đầy mỏng manh mà hắn giả vờ bám víu. Hắn không biết cậu đã đọc câu chuyện gì, nhưng nếu đó là bản ghi chép về kiếp trước của hắn, thì chắc chắn nó chỉ là một danh sách dài những thất bại, những đạo lý đã bị vứt bỏ, những sinh mạng vô nghĩa đã bị chém đứt dưới lưỡi kiếm của hắn. Và đến cuối cùng, chẳng có gì để đổi lại, ngoài sự vĩnh hằng trống trải.Một câu chuyện dài và nhàm chán, Han Sooyoung đã từng gọi nó như thế.Chỉ có báo thù và tuyệt vọng. Đó là hai thứ duy nhất từng thực sự thúc đẩy hắn."Nhưng tối qua—"Nhận ra mình sắp nói gì, Kim Dokja lập tức ngậm miệng, mặt thoáng đỏ lên. Cậu cắn môi, nhìn dụ hoặc đến phát bực, như thể đang cố gắng suy tính thật nhanh trong đầu."Điều kiện của lần bắt giam này là gì?" Cậu cẩn trọng hỏi."Không được rời khỏi hoàng cung." Yoo Joonghyuk đáp. "Và phải có cận vệ theo sát mọi lúc.""Em có cần đeo cái này không?" Kim Dokja giơ cổ tay lên đầy nghi ngờ. Sợi xích bạc lấp lánh trên làn da cậu, lộng lẫy đến chói mắt."... Không." Yoo Joonghyuk miễn cưỡng nói."... Được rồi." Kim Dokja bực bội đồng ý. Rồi sau một thoáng, cậu lại nhớ ra mà thêm vào, "Bệ hạ."Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt cậu cũng biết, cậu đang suy tính cách lách luật, thử xem giới hạn của những điều kiện này đến đâu.Một cái lồng có thể giam giữ Kim Dokja thì chỉ có thể rộng bằng cả thế giới. Điều đó, Yoo Joonghyuk đã sớm biết. Nhưng chí ít, hoàng cung cũng đủ rộng để so sánh."Ăn đi." Hắn nhắc.Kim Dokja gần như hờn dỗi mà cầm thìa lên ăn. Nhưng ngay khi muỗng cháo đầu tiên chạm vào lưỡi, đôi mắt cậu bỗng dưng rơm rớm nước, rồi từng giọt nước mắt to tròn lặng lẽ rơi xuống."Sao vậy?" Yoo Joonghyuk lo lắng hỏi.Kim Dokja lắc đầu, trông có vẻ xấu hổ khi vội vã lau mặt. "Chỉ là..." cậu lẩm bẩm qua chiếc mũi nghẹt cứng, "nhớ đến một người.""... Em muốn ăn thứ khác không?" Yoo Joonghyuk cẩn thận quan sát sắc mặt cậu.Kim Dokja càng lắc đầu dữ dội hơn, rồi cầm cả bát cháo lên, uống cạn trong một hơi như thể sợ ai đó sẽ giật nó đi mất.( bát cháo hành của thị nở à)Khi cậu bị sặc cháo và ho sặc sụa, Yoo Joonghyuk lập tức giật lấy bát khỏi tay cậu, vỗ nhẹ lưng cho đến khi cơn ho lắng xuống. Sau đó, hắn thẳng thừng không đưa thìa lại, tự tay xúc từng muỗng cháo đưa đến miệng Kim Dokja."Chế độ phúc lợi nhân viên quái quỷ gì thế này..." Kim Dokja lầm bầm qua miệng đầy cháo.Yoo Joonghyuk cố tình phớt lờ.Khi bát cháo đã cạn sạch và khay thức ăn được đặt sang một bên, Kim Dokja toan kéo chăn ra để xuống giường. Nhưng ngay khi vén lên một góc, cậu chợt khựng lại. Sau đó, cậu chậm rãi đặt chăn xuống và nhìn chằm chằm Yoo Joonghyuk."Joo— ...Bệ hạ." Cậu thở dài đầy mệt mỏi. "Đêm qua, ngài đã xé rách hết quần áo của em rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com