TruyenHHH.com

Joongdok A Single Wish Trans

"Vẫn chưa có dấu hiệu nào của Long Thần Tận Thế sao?"

Han Sooyoung lắc đầu. "Bọn tôi đã bố trí trinh sát khắp nơi rồi, đặc biệt là những hòn đảo nơi được cho là sẽ xuất hiện đầu tiên. Cũng không có dấu hiệu của các vị cổ thần khác. Cậu còn nhớ nơi nào mà nó có thể lộ diện không?"

Tôi ngập ngừng. "Tôi... không rõ." Với những thay đổi lớn của dòng thời gian, tôi chẳng còn đủ tự tin để khẳng định bất cứ điều gì nữa.

Han Sooyoung nhún vai. "Mà, nếu nó xuất hiện thì hẳn chúng ta đã nghe ngóng được tin tức rồi. Đó là Cổ Thần vĩ đại có thể búng tay làm vạn vật biến mất đấy. Có khi cậu chẳng gây ra nhiều hỗn loạn như cậu tưởng đâu."

Tôi lắc đầu. "Vậy là đủ rồi. Cô thử nghe đi."

"Nghe gì cơ?" Han Sooyoung nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc.

"Cô... không nghe thấy à?"

Đó là một âm thanh chói tai, méo mó, đâu đó giữa tiếng đàn piano lạc tông và tiếng rít khó chịu của đèn huỳnh quang. Xa đến mức thỉnh thoảng tôi bẵng quên mất sự tồn tại của nó, nhưng cũng đủ chói để không thể nào phớt lờ hoàn toàn.

Với tư cách là đấng tạo hoá của thế giới này, tôi cứ ngỡ Han Sooyoung chí ít cũng sẽ nghe thấy.

"Nghe này, anh bạn, cậu thật sự cần ngủ một giấc đấy." Han Sooyoung quan sát khuôn mặt tôi đầy vẻ không hài lòng. "Đừng có suốt ngày lo lắng cho 'người tình bé bỏng' của cậu nữa. Hắn không chết dễ vậy đâu. Nghĩ lại xem, trong bản gốc hắn suýt chết bao nhiêu lần rồi?"

"Bây giờ khác rồi," tôi cố giải thích. Yoo Joonghyuk trong cuốn sách từng nhiều lần cận kề cái chết, nhưng cuộc đời hắn khi ấy bị trói chặt vào đường ray của cốt truyện gốc. Hắn chưa bao giờ thật sự có thể chết.

Còn trong dòng thời gian này... ai mà biết trước được?

Han Sooyoung đảo mắt nhưng cũng không phí công thuyết phục tôi nữa. Chúng tôi đã tranh luận chuyện này đủ nhiều để cả hai biết trước kết cục sẽ ra sao.

"Thôi thì, xét đến việc cậu đã tiết lộ cách đối phó với Long Thần Tận Thế và các Cổ thần cho người yêu, tôi chắc hắn cũng đã có kế hoạch rồi."

Tôi định phản bác rằng, chuẩn bị để giết một vị thần và thực sự làm được điều đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng có gì đó trong câu nói của cô khiến tôi phải khựng lại.

"...Tôi á? Không phải chính cô là người đã nói với hắn tất cả mọi chuyện sao? Cả chuyện thế giới này là một cuốn tiểu thuyết nữa?" Tôi nhìn chằm chằm Han Sooyoung, người cũng đang cau mày.

"Trông tôi giống loại người thích bị xem là kẻ điên lắm sao? Nếu không phải do chính hắn đề cập trước thì tôi đã chẳng nói gì về mấy thứ vớ vẩn đó. Chắc chắn là cậu rồi. Cậu lúc nào chẳng kể cho hắn mọi chuyện."

"Tôi..." Không thể nào là tôi được. Vì... tôi còn không chắc hắn có tin tôi hay không. "Có lẽ hắn tự nhận ra...?" Tôi nói với vẻ không chắc chắn. Dù sao thì Yoo Joonghyuk cũng có trực giác đáng sợ đến mức khó tin.

"Có thể," Han Sooyoung đáp, nhưng giọng cô cũng ngập ngừng chẳng kém.

Tôi mân mê vạt áo. "Dù sao thì, giờ hắn cũng đã biết rồi, chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa," cuối cùng tôi nói. "Tôi quay lại xem hắn thế nào."

Han Sooyoung hừ mũi, nhưng cô ta không ngăn tôi.

Tôi đóng cửa phòng Yoo Joonghyuk thật khẽ để tránh đánh thức hắn, nhưng dù đã cố hết sức, đôi mắt hắn vẫn mở ra ngay khi cánh cửa có tiếng cách nhẹ.

"Ngài nên nghỉ thêm chút nữa," tôi nói, đặt khay thức ăn xuống chiếc tủ nhỏ bên giường. Hắn đã mê man suốt hai ngày qua, lúc tỉnh lúc mê, và đôi mắt vẫn còn bị loá vì cơn sốt.

"Ở lại với ta," hắn khàn giọng ra lệnh. Bàn tay hắn run rẩy vươn ra, và tôi nắm lấy. Dù vừa trải qua trọng thương và bệnh tật, sức cầm của hắn vẫn mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc.

"Tôi ở ngay đây," tôi khẽ trấn an. Chỉ khi đó, cơ thể hắn mới dần thả lỏng, mí mắt khẽ khép lại. Một nụ cười nhỏ thoáng qua môi tôi. Ai có thể ngờ được rằng Yoo Joonghyuk đáng sợ, mặt lạnh như băng lại bám người đến thế mỗi khi bị ốm chứ?

Nhưng ngay lập tức, nụ cười vụt tắt. Rốt cuộc, nếu không phải vì tôi... lẽ ra tôi không nên bất cẩn tiến vào pháo đài đó. Nếu tôi giỏi chiến đấu hơn, liệu tôi có thể ngăn chuyện này xảy ra không? Tôi tự nhủ rằng lần tới, tôi sẽ nhờ Lee Hyunsung hướng dẫn thêm.

"Kim Dokja." Giọng hắn khàn khàn, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Lúc này tôi mới nhận ra rằng mình vô thức siết tay hắn quá chặt.

"Xin lỗi. Ngài đau à?" Tôi vội nới lỏng tay, nhưng hắn lại siết chặt hơn.

"Kim Dokja, tại sao em chờ lâu như vậy?" Giọng hắn hơi kéo dài, thì thào như mộng mị. Hắn đã như vậy từ lúc cơn sốt bùng phát. Hắn tỉnh táo, nhưng không hoàn toàn minh mẫn.

"Chờ cái gì?" Tôi thật sự không hiểu hắn đang nói về điều gì. Bình thường đã khó nắm bắt suy nghĩ của Yoo Joonghyuk rồi, huống chi là khi hắn đang mê sảng.

"Tìm ta. Em đã ở lại nơi đó thay vì đi tìm ta."

"... Nơi nào?"

"Nhà của em." Hắn thốt ra hai chữ ấy như thể nó khiến hắn buồn nôn. Tôi sững người—hắn hẳn đang nói về hồi trước, khi tôi lớn lên ở lãnh địa thứ bảy mươi ba. "Em biết ta ở đâu. Em luôn luôn biết."

"Không phải tôi đã nhớ mọi chuyện ngay từ đầu đâu. Tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi." Tôi không hiểu vì sao mình lại cố giải thích với một kẻ đang sốt mê man. "Với lại... nếu mọi thứ thay đổi quá sớm, tôi không chắc những gì mình biết có còn chính xác không. Nếu vậy, tôi không biết liệu mình có thể ngăn chặn tận thế được hay không." Mà dù sao thì, tận thế cũng chẳng thèm xuất hiện nữa rồi, tôi thầm nghĩ.

Khóe môi Yoo Joonghyuk nhếch lên một nụ cười cay đắng. "Vậy ra," hắn lẩm bẩm, "em yêu thế giới này đến thế."

Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Yoo Joonghyuk lúc này trông như thể hắn đang tin rằng tôi là một vị thánh vĩ đại nào đó—một kẻ sẵn sàng hy sinh vì nhân loại. Nếu hắn biết lý do thật sự của tôi là ích kỷ đến nhường nào, liệu hắn có thất vọng không?

"Không sao." Giọng hắn nhỏ đến mức gần như tan vào không khí. Hắn khẽ nghiêng đầu, hơi thở ấm nóng phả lên da tôi khi hắn thì thầm, "Do vậy, em sẽ không thể rời đi..."

Dù hắn có biết hay không, điều đó là sự thật. Như một con thiêu thân lao vào lửa, tôi sẽ luôn luôn, một cách mù quáng và không thể nào cưỡng lại, bị cuốn về phía Yoo Joonghyuk.

*

Trước buổi lễ kế vị, Yoo Sangah đến tìm tôi để xác nhận lần thứ bảy về trình tự nghi thức—cẩn thận đến mức tôi có cảm giác nàng muốn khắc nó vào đầu tôi luôn thì phải. Vì Yoo Joonghyuk cần thời gian hồi phục, buổi lễ đã bị hoãn lại một tuần, khiến cả cung điện nháo nhào để sắp xếp lại lịch trình vào phút chót.

"Nhớ kỹ," nàng nhấn mạnh, "hàng đầu, ngay chính giữa. Ngươi phải đứng ngay chính giữa hàng đầu, rõ chưa? Chính giữa—"

"Hàng đầu, ta biết rồi," tôi chen ngang. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ có gì to tát ngay cả khi tôi có lỡ đứng sai chỗ đi nữa. Zeus đã ký vào thỏa thuận thoái vị và cút thẳng đến chốn lưu đày nào đó không ai hay—một kết cục tốt hơn nhiều so với số phận của lão trong nguyên tác, tôi phải công nhận. Giờ đây, việc duy nhất còn lại là Yoo Sangah nhận vương miện, sau đó truyền nó cho Yoo Joonghyuk như thể đang chuyền một củ khoai nóng nhất thế gian vậy. Tôi không biết rõ thỏa thuận của hai người họ, nhưng suy cho cùng, tôi cũng chỉ đến để làm cảnh và cổ vũ tinh thần thôi mà.

Yoo Sangah gõ nhẹ lên đầu tôi. "Ta thấy ngươi đang phớt lờ ta đấy," nàng nghiêm giọng. "Chuyện này thực sự rất quan trọng, được chứ? Giờ ta chưa thể giải thích, nhưng ngươi sẽ hiểu thôi."

Tôi miễn cưỡng gật đầu. Chắc lại là một nghi thức cổ xưa nào đó cần phải được thực hiện theo một trình tự nhất định. Tôi lục lọi trí nhớ về mấy nghi lễ hoàng gia cổ hủ mà tôi biết, nhưng chẳng có cái nào khớp với tình huống này cả. Dù sao thì, trong nguyên tác cũng chưa từng có ai thoái vị.

"Tốt." Yoo Sangah gật đầu, có vẻ hài lòng. Sau đó, nàng nghiêng người, ghé sát tai tôi thì thầm với vẻ thần bí. "Chuyện này là bí mật, nhưng—ta định giả chết sau buổi lễ."

Tôi trừng mắt nhìn nàng. "Cái gì?"

"Không phải ngay lập tức đâu," nàng cười. "Làm vậy thì danh tiếng của ngươi thảm lắm. Nhưng một, hai năm nữa, khi mọi thứ ổn định hơn... ta muốn thử làm một kẻ hành hiệp giang hồ vô danh. Rồi sau đó... ai mà biết được?" Nàng nháy mắt. "Nghe có lãng mạn không?"

"... Có lẽ là có," tôi thừa nhận. Dù có hơi khác so với ấn tượng của tôi về Yoo Sangah, nhưng... không hiểu sao, điều đó cũng rất hợp với nàng. "Người chắc chắn sẽ làm tốt. Ta dám cược, người sẽ trở thành một anh hùng dân gian thực thụ."

Yoo Sangah bật cười. "Ôi, Dokja," nàng nói với giọng đầy trìu mến. "Đừng làm việc quá sức, được chứ? Chắc cũng sẽ có đủ người nhắc nhở ngươi về điều đó thôi. Và... nếu muốn, ngươi có thể từ bỏ. Ta làm chuyện này vì nghĩ ngươi là người thích hợp nhất, nhưng... hạnh phúc của ngươi vẫn là ưu tiên hàng đầu."

Tôi lại gật đầu. Một lần nữa, Yoo Sangah dường như đánh giá quá cao năng lực của tôi với tư cách là cố vấn của Yoo Joonghyuk. Nhưng thôi, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của nàng.

"Chúng ta sẽ nói chuyện thêm sau buổi lễ," nàng dặn. "Vẫn còn thời gian để bàn lại chi tiết. Gặp ngươi sau một giờ nữa."

Nói rồi, Yoo Sangah rời đi, để lại tôi tiếp tục cuộc chiến với đám cúc áo đáng nguyền rủa trên lễ phục của mình. Tôi tự hỏi,nếu những bi kịch còn lại trong nguyên tác không xảy ra, thì đây có phải sẽ là [kết truyện] không? Mọi thứ vẫn có gì đó quá phi thực, mà có lẽ là vì phần lớn thời gian chiến đấu giành ngai vàng, tôi—hoặc là ở nơi khác—hoặc là bất tỉnh vì lý do này hay lý do nọ. Có lẽ đó là lý do khiến tôi không thể yên lòng.

Hoặc có lẽ là vì sự vắng mặt đầy bí ẩn của các cổ thần... Họ thực sự sẽ không xuất hiện sao? Có thể họ sẽ không đến cho đến khi Cuộc chiến của Thiên thần và ác quỷ xảy ra trong tiểu thuyết, tức là khoảng ba năm sau... Nhưng tôi nhớ rất rõ rằng Long Thần Tận Thế đã bị phong ấn ở Địa Ngục. Ngay cả khi những kẻ khác không đến, thì ít nhất con quái vật đó cũng phải xuất hiện...

Tôi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ. Ngay cả trong nguyên tác, các cổ thần vốn đã là những thực thể không thể hiểu nổi, vượt ra ngoài cả tính liên tục của thời gian. Điều tốt nhất chúng tôi có thể làm là chuẩn bị cho điều không thể tránh khỏi và sẵn sàng khi họ xuất hiện.

Chỉ là, cái âm thanh chói tai, rời rạc kia cứ khiến tôi căng thẳng, khó mà suy nghĩ rõ ràng được.


Từ vị trí đã định, tôi có thể quan sát toàn bộ buổi lễ với góc nhìn hàng đầu. Jung Heewon đứng bên phải tôi, còn Lee Hyunsung ở bên trái. Trên bậc thang phía trước ngai vàng, Yoo Sangah cất giọng đọc bản thỏa thuận thoái vị, rồi phát biểu gì đó về bạo quyền và công bằng hay đại loại vậy. Khi các thượng tế từ Thần điện bước tới, tôi bắt đầu mất tập trung. Tôi có thể đọc hàng trang tài liệu về mấy chuyện này, nhưng việc phải nghe trực tiếp đúng là một kiểu tra tấn.

Ngay khi tâm trí tôi bắt đầu trôi dạt, âm thanh chói tai kia dường như ù ù lên trong tai tôi.

Đột nhiên, tôi nhận ra có gì đó kỳ lạ với những cái bóng trải dài phía sau ngai vàng. Tôi dụi mắt. Nhưng khi bỏ tay ra, chúng vẫn dường như đang chuyển động. Thoạt tiên, nó gần như không thể nhìn rõ được, rồi dần dà xoáy chậm như làn khói. Cuối cùng, những xúc tu mỏng manh, đen kịt bắt đầu vươn dài ra hơn, vượt khỏi ranh giới của bóng tối—

Tôi đảo mắt nhìn quanh. Không ai, dường như nhận thấy điều này. Ngay cả Han Sooyoung cũng chỉ đang ngáp ngắn ngáp dài ở cuối hàng ghế.

Các thượng tế đã rời đi, và Yoo Sangah giờ đang đứng bên cạnh ngai vàng, tay cầm vương miện và quyền trượng. Yoo Joonghyuk đứng ở phía đối diện. Cả hai cùng nhìn về phía tôi và nói gì đó, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghe thấy chỉ là âm thanh khó chịu kia và tiếng máu dồn dập trong tai.

Những cái bóng vươn cao, cao hơn, cao hơn nữa—

Ý thức tôi rối loạn, nhưng bản năng lại chỉ ra một điều rõ ràng như thể được khắc vào xương tủy—

Yoo Joonghyuk không được ngồi lên ngai vàng.

Tôi phá vỡ hàng ngũ, lao về phía trước. Tôi có thể thấy những ánh mắt kinh ngạc của Yoo Sangah và Yoo Joonghyuk, nhưng không có cách nào để giải thích cho mọi người những gì mà họ không thể thấy. Trước khi cả hai kịp hoàn hồn, tôi đã chạy vụt qua, lao lên những bậc thang cuối cùng dẫn đến ngai vàng. Những cái bóng phía sau rướn cao lên, như thể chuẩn bị vồ lấy tôi.

Khoảnh khắc tay tôi chạm vào lớp kim loại lạnh lẽo, bóng tối bắt đầu nuốt chửng tầm nhìn của tôi. Mắt tôi khép lại và cơ thể đổ sụp xuống sàn, và tôi cảm nhận được rõ ràng cơn co giật quen thuộc—cảm giác khi linh hồn tách rời khỏi thể xác lần nữa.

Thật nực cười, đáng lẽ chuyện này chỉ nên xảy ra một lần trong đời chứ nhỉ?

Trong giây lát, trước khi tôi hoàn toàn mất kết nối với các giác quan, tiếng la hét và tiếng xôn xao đã kịp lấn át âm thanh chói tai kia.

Tất cả chìm vào im lặng.

Tôi chỉ mong mình không làm gián đoạn buổi lễ quá nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com