TruyenHHH.com

[JoongDok] 3 cách sinh tồn trong cuộc sống yêu đương của Joongdok

Commission - Chương 2

kannahara

Cơm sườn được đặt bởi bạn _pyobeom_
---

Yoo Joonghyuk từng nghĩ rằng, có lẽ bản thân cả đời sẽ không thể gặp lại người đó.

Vì là người nối nghiệp tiếp theo cho tổ chức mafia lớn nhất Seoul, Yoo Joonghyuk đã sớm được người cha hờ kia dặn dò ba điều quan trọng nhất: Không được mềm lòng, không được tin tưởng ai và không được yêu một ai.

Thế nhưng khi nhìn Kim Dokja ngủ say trong lòng mình, Yoo Joonghyuk lặng lẽ đưa mắt nhìn ánh sáng của bình minh lọt qua khe cửa sổ, thầm nghĩ rằng đúng là cuộc đời chẳng thể nghe theo ý của một ai.

Nếu không gặp nhau vào thời điểm đó, liệu mọi chuyện có như thế này không nhỉ?

“Kim Dokja à, cậu thực sự đã quên tôi rồi sao?”
----

Công viên nhỏ nằm tại phía Tây ngoại thành thủ đô Seoul hôm nay có đón một vị khách nhỏ kỳ lạ. Đứa nhóc này chỉ tầm khoảng mười tuổi, mặc trên mình một bộ quần áo cũ đến sờn cả chỉ, ngẩn ngơ ngồi trên chiếc ghế gỗ gần khu sân chơi cho trẻ em.

Dĩ nhiên thì trẻ em ngồi trong công viên không có gì lạ, cái khiến nhiều người đi đường thỉnh thoảng ngoái lại nhìn chính là vì khuôn mặt xinh đẹp tựa như búp bê của cậu, dù rằng đôi má kia lại hằn lên trên một dấu tát đỏ chót. Nhìn là biết vừa bị người lớn tẩn cho một trận ra trò.

Kim Dokja lần đầu tiên gặp nhóc này đã nghĩ rằng:

“À, hoá ra cũng có người bị đánh giống mình cơ đấy!”

Một tuần có bảy ngày thì người bố rượu chè của Kim Dokja say đến sáu ngày. Dù đã cố gắng tránh đi nhất có thể, Kim Dokja vẫn bị người cha này đánh đập liên tục.

Vì mẹ cậu là trụ cột kinh tế cho gia đình và phải đi làm cả ngày, thế nên Kim Dokja thường tránh bố bằng cách chạy trốn ra công viên ở gần nhà.

Dù rằng Kim Dokja đã đến công viên này rất rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp cậu bé đó.

“Chào cậu, tớ ngồi cạnh có được không?”

Có lẽ là do sự đồng cảm, nhóc con Kim Dokja vốn nhát người nay lại chủ động chạy đến chào hỏi, dù rằng người ra chẳng thèm liếc mắt đến mình một cái. Dẫu cảm thấy có hơi ngại ngùng, thế nhưng Kim Dokja vẫn ngồi lên trên chiếc ghế đó. Cậu liếc mắt nhìn lén khuôn mặt hờ hững của nhóc con kia, có chút lẽn bẽn hỏi:

“Chắc là đau lắm phải không?”

“Tớ cũng vậy á, bố đánh tớ đau lắm, mỗi lần đánh là thâm tím phải đến cả tuần”

“Cậu cứ yên tâm ở đây đi, chỗ này chắc chắn là chỗ trốn người lớn hoàn hảo đấy”

Có lẽ tiếng nói ríu rít của trẻ con vang lên liên tục bên cạnh khiến cậu nhóc kia phải bất đắc dĩ quay đầu sang. Nhóc ta nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Kim Dokja khiến cậu giật thót. Thế nhưng may mắn là cậu nhóc đó cũng chẳng làm khó gì cậu, nhóc ta chỉ liếc qua một cái rồi quay đầu đi, khôi phục tâm trạng dửng dưng như vừa nãy.

Kim Dokja nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng lục tung mấy cái túi áo túi quần, móc ra viên kẹo mút ngọt ngào mà mẹ đã mua cho cậu hôm kia. Đoạn Kim Dokja dũng cảm nắm lấy bàn tay phải của đứa nhóc ấy rồi dúi vào trong đó cây kẹo, đôi bàn tay bé nhỏ của cậu nắm chặt lấy bàn tay kia và mỉm cười rực rỡ.

“Cho cậu cây kẹo này, đừng buồn nữa nhé!”

Cậu nhóc kia ngay khoảnh khắc Kim Dokja nắm lấy tay đã giật nảy mình, vốn dĩ cậu đã định hất tay người kia ra. Nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt đầy chân thành cùng cây kẹo mút lấp lánh nhiều màu ở trong tay, cậu ta lại chẳng thể làm như thế.

Đứa nhóc ấy cứ ngồi như thế, cậu bất giác nắm chặt cây kẹo mút, rồi để cho người kia hốt hoảng mà tiến tới ôm cậu bằng đôi tay nhỏ bé ấy, mặc cho những giọt nước mắt hiếm hoi vô thức chảy trên khuôn mặt kia làm ướt đẫm vạt áo cũ kỹ của người nọ.

“Đừng khóc mà, đừng khóc”

“Tớ sẽ mãi ở bên cạnh cậu nhé!”
----
Kim Dokja rất hiếm khi nằm mơ một giấc mơ rõ ràng đến thế. Cho đến khi tỉnh lại trong lồng ngực ấm áp của người nọ, tâm trí của anh vẫn còn lơ mơ về hình ảnh của cái công viên cùng cậu trai bé nhỏ ngày xưa. Cho đến khi người nào đó không hài lòng cúi xuống cắn môi của Kim Dokja một cái thì anh mới tỉnh được hoàn toàn:

“Yoo..Joonghyuk?”

Chất giọng khàn khàn này khiến Kim Dokja chỉ kịp nói được một câu rồi im bặt. Yoo Joonghyuk nhếch mép một cái, hắn ngồi dậy cầm lấy cốc nước đã chuẩn bị sẵn đặt trên tủ đầu giường đưa cho Kim Dokja. Chàng trai nhỏ rụt rè ngồi dậy, ngại ngùng nhận lấy cốc nước kia rồi uống từng hớp nhỏ.

Thật sự, anh vừa mới ngủ với tên chủ nợ này thật à?

Kim Dokja chỉ muốn tát cho bản thân mấy cái. Rõ ràng trước nay anh chưa từng uống rượu, thế nhưng sự tuyệt vọng giống như một loại rượu mạnh, khiến đầu óc anh bỗng trở nên quay cuồng.

“Tôi chỉ còn cái thân xác này thôi, anh muốn làm gì thì làm!”

Thôi được rồi, đằng nào hắn ta cũng có cái mặt ưa nhìn, anh cũng chẳng chịu thiệt cho lắm. Cả người Kim Dokja lúc này còn rất sạch sẽ, chứng tỏ tên này cũng chẳng phải tên cầm thú chỉ biết thỏa mãn nửa phần dưới của mình.

Kim Dokja vừa uống nước vừa lén lút nhìn trộm Yoo Joonghyuk, cho đến khi bắt gặp tròng mắt màu đen tuyền kia quay lại nhìn mình thì mới giật thót mà cụp mắt xuống. Yoo Joonghyuk cũng chẳng nói gì, hắn đứng dậy cầm lấy chiếc áo sơ mi đen đang vắt ở thành ghế mặc vào. Sau cùng hắn mới quay lại nhìn Kim Dokja, giọng đầy lạnh nhạt:

“Hợp đồng tôi sẽ cho người đem đến, cậu chỉ cần ký là được”

“A?”

Nhìn thấy vẻ mặt đầy ngỡ ngàng của Kim Dokja khiến tâm trạng Yoo Joonghyuk tốt lên hẳn, hắn tiến tới nắm lấy cằm của anh, ép anh phải đối diện cái nhìn trực tiếp của hắn:

“Đừng nghĩ có thể chạy trốn khỏi tôi, Kim Dokja.”

Và thì thầm một câu nói là Kim Dokja không thể nào hiểu được:

“Lời hứa của năm xưa, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể thực hiện được rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com