TruyenHHH.com

Joker Reader Pale Moonlight

lưu ý : đọc phần ❗must read❗trước khi đọc truyện để hiểu rõ tuyến thời gian và bối cảnh truyện.

---

"người đó tên là hajun."

em chưa từng nghĩ rằng việc tương tư ai đó lần đầu tiên lại có thể thất bại một cách nhanh chóng như thế này, joker không cho em bất kỳ một cơ hội nào để tiếp tục, hoặc chí ít là thể hiện được chút nào tâm ý của bản thân, mà hắn ngay lập tức dập tắt hết mọi điều em muốn nói cũng như mọi ý định của em sau này, và nếu cứ như vậy thì tất cả đều trở nên bế tắc.

đã hơn một tuần rồi em chưa gặp lại joker, một phần vì không có trận đua nào, mà kể cả có thì cũng không khả quan mấy. hắn quá thờ ơ và bất cần, hay nói đúng hơn là hắn giống như không muốn dây dưa một chút nào đến em hết, và em thực sự không biết mình nên làm gì tiếp theo.

học sinh lớp 12 có thời gian biểu rất kín và nặng, cụ thể hơn cho điều này thì chính là việc em thường xuyên có tiết tự học vào buổi tối, vì sáng chiều thì sẽ là những tiết học có giáo viên. không giống như thời xưa, khi những cậu ấm cô chiêu nhà giàu thường chỉ biết ăn chơi đua đòi, thì bây giờ mọi thứ đang thay đổi, và gia đình càng khá giả thì càng đồng nghĩa với việc phải gắng sức trở nên ưu tú. em không thuộc dạng người quá giỏi giang hay xuất sắc, nhưng việc cố gắng phát triển bản thân và không để bị thụt lùi so với đám bạn đồng trang lứa là điều bắt buộc mà em phải làm, vậy nên dù có mệt mỏi đến mấy thì những tiết tự học như thế này em cũng không được bỏ phí.

cũng may là hôm nay được tan sớm, và vốn dĩ em cùng đám bạn trong lớp sẽ hẹn nhau đi ăn tối, nhưng vì đột nhiên một đứa có việc bận mà cả đám đành huỷ kèo. bình thường em có tài xế đưa đón đến trường, nhưng vì đã lỡ báo có hẹn đi chơi rồi nên em cũng không muốn gọi điện lại cho chú tài xế để làm phiền người ta nữa, bèn quyết định tự cuốc bộ về nhà, có lẽ không khí thoáng đãng dưới trời đêm này sẽ khiến em thoải mái nhẹ đầu đôi chút. trường học lác đác vài chục người vẫn chưa rời đi, em vẫy tay chào tạm biệt đám bạn cùng lớp rồi rẽ sang một hướng khác, ánh sáng vàng trắng từ đèn đường chiếu xuống mặt đất, trùng hợp làm em chú ý tới dáng người đang đứng sát phía góc xa sau cùng chỗ bức tường cạnh cổng trường, nhỏ bé và đáng thương.

tiếng khóc rấm rứt vang lên khe khẽ giống như đang cố gắng kìm nén, nhưng có vẻ dường như không thể chống đỡ được nữa mà bắt đầu trở nên vỡ oà. em dùng ánh mắt tò mò nhìn về nơi phát ra âm thanh, dạo gần đây thỉnh thoảng hay có mấy vụ lừa lọc bắt cóc trẻ em để dụ dỗ người đi đường, và em không chắc rằng mình muốn dây vào việc này. nhưng khi thấy đứa nhỏ đó vẫn cứ nức nở liên tục, không ngừng lau hàng nước mắt đang chảy trên khuôn mặt non nớt với đôi mắt lo sợ nhìn xung quanh, thì em lại không nỡ rời đi.

thôi, nếu có lừa thì coi là một bài học cũng được.

em cẩn thận tiến lại gần, trông đứa nhỏ cùng lắm chỉ mới đang học lớp 1, mặc chiếc áo hoodie màu xanh lá hơi sờn và cũ, và có vẻ như nó mới bị ngã, bởi vết xước còn hơi rớm máu trên mu bàn tay nhỏ nhắn cùng vào vệt bẩn trên khuôn mặt non nớt kia đang được ánh đèn đường làm hiện lên quá rõ ràng.

"em sao thế ? em bị lạc bố mẹ à ?!"

đứa bé giống như đã được dạy dỗ nhắc nhở về việc không nên tin người lạ mặt, vì nó vẫn không trả lời em mà tiếp tục thổn thức, nhưng có vẻ nó đang bắt đầu nhận ra rằng bản thân thực sự cần giúp đỡ, vậy nên mới dần nín khóc rồi gật gật đầu.

sau vài ba câu hỏi han, hoá ra thằng nhóc này hồi chiều tối mải mê chơi đùa một mình bên ngoài nhà rồi không để ý mà đuổi theo một chú bướm, ai ngờ tới lúc nhận ra thì đã ở chỗ này rồi. không nhớ đường về nhà cộng thêm việc trời ngày càng tối, lại càng không dám nhờ người đi đường vì trông bọn họ quá "đáng sợ", vậy nên cuối cùng thằng bé lại cứ đứng nghệt ra đây rồi oà khóc vì sợ hãi.

"em có nhớ nhà em ở đâu không ? hay số điện thoại của bố mẹ ?"

"em không có bố mẹ... em chỉ có anh trai thôi.."

mấy cái tình tiết này sao giống lừa đảo để tìm lòng thương hại quá đi mất, em đấu tranh tâm lý xem có nên tiếp tục tham gia vào chuyện này không, nhưng vấn đề là cặp má bánh bao mềm mại cùng đôi mắt ửng hồng tủi thân kia quá chân thực, đến nỗi em không thể nào nhẫn tâm mặc kệ để thằng bé khóc lóc ngoài trời gió lạnh như thế này. vốn dĩ em chỉ định giúp gọi điện thoại nhưng không biết là thằng nhóc này có nhớ đúng số không mà em đã gọi tới tận 5 cuộc rồi vẫn không có ai nhấc máy, vậy nên cuối cùng em đành phải đưa nó về tận nhà. nhưng lại có một vấn đề khác nảy sinh, đó là thằng nhóc này chỉ nhớ mang máng địa chỉ nhà chứ không hề nhớ chính xác, và cũng may là em là người nơi này nên có thể mường tượng ra đại khái, chứ không thì chịu chết.

thật ra một lựa chọn khác là em có thể đưa nó đến đồn cảnh sát, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều, cho cả em và thằng nhóc luôn, nhưng nó lại cứ nhất quyết ôm chặt tay em và nói rằng nó rất sợ chú cảnh sát, rằng chú cảnh sát không thích anh trai nó chút nào, và em không còn cách nào khác mà phải tự thân đưa nó về nhà.

nghe có ảo lòi không cơ chứ, sao cảm giác như em đang tự đưa mình vào hang cọp thế này ? lỡ đâu lát em bị bắt cóc bán sang trung quốc thì sao giờ ?

"chị xinh đẹp có người yêu chưa ?

"anh của em đẹp trai lắm, chị có muốn làm người yêu của anh trai em không ?"

"..."

em căng tai để từng câu nói trẻ trâu của thằng nhóc chui vào tai, xem chừng kiểu này thì chắc không phải lừa đảo rồi nhỉ ?

"chị có người mình thích rồi."

em nhẹ giọng lên tiếng, trong đầu hiện lên hình dáng cao lớn người nào đó, với vẻ bề ngoài bặm trợn trái ngược với những người em từng gặp, nhưng đi cùng với nó lại là vẻ dịu dàng hiếm thấy.

joker.

không biết tên thật của hắn là gì nhỉ, liệu sẽ là một cái tên mạnh mẽ giống như vẻ bề ngoài của hắn, hay là một cái tên nhẹ nhàng như lông vũ rơi dưới ánh trăng lạnh trời đêm ?

"anh của em đẹp trai hơn, chị chuyển sang thích anh của em đi."

"..."

cái thằng oắt này chứ !!!!

mặc dù không nhỡ rõ địa chỉ nhà nhưng có vẻ như bọn em đang đi đúng hướng, vì thằng bé đang bắt đầu phấn khởi lên và dần nhận ra đường về nhà của mình. nhưng dù sao bây giờ trời cũng đã tối, mà đã giúp thì giúp cho trót, lỡ đâu giờ để thằng bé tự chạy về rồi không may có chuyện gì xảy ra thì tội lỗi chết. em lôi điện thoại ra định gọi điện cho anh trai nó thêm một lần nữa, không biết nhà cửa thế nào mà không quan tâm gì đến em trai thế này, nhưng ngay khi em định bỏ cuộc thì đầu dây bên kia có người nhấc máy.

"anh có phải là anh trai của __ không ? em ấy đi lạc...."

"anh hajun !!!!"

bàn tay nhỏ nhắn vùng ra khỏi tay rồi chạy vọt lên phía trước, em giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy thằng nhóc vận động đôi chân ngắn cũn cỡn của mình để chạy về phía người con trai đứng cách đó không xa và ôm lấy một bên chân của hắn.

em ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của người đó, bàn tay đang cầm điện thoại cũng quên mất không hạ xuống. trăng đêm nay không sáng như ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, nhưng kỳ lạ thay là em vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, hoặc có lẽ là em vẫn chưa từng dám quên đi một chút nào.

hajun, dễ nghe làm sao.

người đó tên là hajun.

lúc này em đã nói em sợ bị bắt cóc chưa, vì giờ em không sợ nữa rồi.

mẹ kiếp, mau đến bắt cóc em đi !!

"anh hajun, là chị xinh đẹp đưa em về..."

"tại sao anh đã nhắc bao nhiêu lần rồi mà vẫn cứ chạy lung tung ?"

giọng nói phấn khích non nớt bị dập tắt bởi cơn tức giận của người lớn hơn, nhưng không phải từ joker, mà là từ một người nhỏ hơn hắn, có vẻ như gia đình hắn có ba anh em. em nhìn vào đứa bé có mái tóc đen hơi dài xuất hiện sau lưng hắn, xem chừng khoảng cấp 2, và hình như tình tính thằng bé không tốt lắm thì phải, bởi joker chưa kịp nói gì mà nó đã mắng loạn lên rồi khiến đứa nhóc cấp 1 kia sợ rúm cả người lại.

em đảo mắt, nhưng không giống với mọi lần khác, khi mà trước đây em chưa bao giờ nhận được sự chú ý từ ánh mắt hắn quá 3 giây, thì bây giờ joker lại đang nhìn chằm chằm vào em với khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, và bằng cách nào đó điều này lại khiến em chột dạ.

có khi nào hắn ta tưởng em là kẻ đeo bám rồi có ý định bắt cóc em trai của hắn không ?

"đi lạc hai lần rồi mà vẫn không chừa ? rồi lại tiếp tục làm phiền người khác như thế ??"

"..."

có vẻ em đang nghĩ hơi nhiều, vì thằng nhóc kia hình như là có tiền sử hay đi lạc.

"chị xinh đẹp vào nhà em chơi, em có nhiều đồ chơi lắm."

tay em lại bị bàn tay nhỏ nhắn quen thuộc nắm lấy, rõ ràng thằng nhóc này đang thấy rằng nó sẽ không thể thoát tội một cách nhanh chóng được và bắt đầu lôi em ra làm bia đỡ đạn, và mặc dù tâm trạng em đang khá phấn khích vì đột nhiên thu hoạch được một đống thông tin, thì việc tối muộn như thế này tự dưng lại đi làm phiền gia đình người khác có hơi không lịch sự cho lắm.

"à thôi, chị..."

"đi mà... một lúc thôi, em cho chị xem ô tô đồ chơi của em."

em khó xử không tìm được cách nào để từ chối trước năn nỉ của một đứa nhóc có lẽ nhỏ hơn em tận hơn 10 tuổi, bèn ngẩng đầu nhìn về phía joker để nhờ giúp đỡ, nhưng hắn ta cũng không thèm nói năng gì mà quay đầu bỏ vào nhà trước, để lại cho em một khoảng lặng lúng túng không biết nên chui xuống cái lỗ nào trên đất cho đỡ ngại. và may là đứa bé học cấp 2 kia nhìn ra được sự hoang mang của em, có lẽ cũng là vì muốn cảm ơn, nó tiến tới mở lời mời em vào nhà nghỉ một lúc, và em không có cách nào để từ chối thêm được nữa.

cả căn nhà chỉ toàn đồ đạc dành cho con trai, và cho trẻ em là chủ yếu, có vẻ như điều đứa nhóc đó nói là sự thật, không có bố mẹ, chỉ có anh trai. một căn nhà bình thường không có gì quá đặc sắc, hoàn toàn thể hiện rõ rằng đây không phải là một gia đình khá giả, còn nói nặng lời hơn thì có lẽ là hơi khó khăn chút xíu, vì vốn dĩ nói thêm về vị trí của ngôi nhà thì nó cũng ở khu dành cho dân cư bình thường chứ không giàu có gì. nhưng mọi thứ bên trong lại ấm cúng đến kỳ lạ, trên khuôn mặt hai đứa nhỏ không mang theo nhiều nét u buồn hay khổ sở, chắc rằng bọn họ đều sống trong tình yêu thương đùm bọc lẫn nhau.

em nghiêng đầu nhìn dáng vẻ bận bịu của joker trong bếp rồi vô thức mỉm cười. hắn không hề nói bất kỳ một câu nào suốt từ lúc bọn họ gặp nhau, và nếu tính từ ngày đầu tiên gặp mặt thì chắc mới nói được hai câu, và đều không phải là những câu hay ho gì cho cam, thế nhưng em lại cứ mù hết cả mắt thế này mới đau chứ.

hắn có vẻ là một người anh tốt.

"anh trai của em tên là gì thế ?"

"hajun, park hajun. chị thấy anh của em đẹp trai không ?"

"..."

em cắn môi, nhìn rõ được bộ dạng ngại ngùng của mình trong đôi mắt đen láy của đứa nhỏ, cười nhẹ rồi đáp lời :

"ừ, đẹp trai lắm."

"vậy chị có muốn làm người yêu của anh trai em không ?"

bóng lưng rộng lớn của hắn lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, và chưa khi nào em thấy mình rung động đến mức này.

"ừ, muốn."

🚫 không được phép mang idea đi nơi khác

20.11.2024

thực ra là đợt vừa rồi định drop bộ này 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com