TruyenHHH.com

Jojo Fan Fic The Bizarre Novel Of Owen

Cấp cứu! Cấp cứu ! Mau chuẩn bị dụng cụ tiến hành quá trình phẫu thuật sinh nở ngay lập tức!
Chiếc giường đã được kéo vào phòng mổ, cô y tá vội vàng đóng cửa nói:" Thưa ngài! Xin hãy đợi ở ngoài chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật ngay bây giờ "
" Được rồi! Tình hình tuy có vẻ nguy cấp do bệnh nhân đã bị sảy thai nhưng không sao cứ bĩnh tĩnh và làm như những gì các cô cậu đã học và làm từ trước" bác sĩ trưởng phụ trách ca phẫu thuật với 30 năm kinh nghiệm nói đầy điềm tĩnh.
Không nặng nề, hồi hộp nuốt chửng lấy phòng chờ bên ngoài. " Không sao đâu ! Con bé là người rất mạnh mẽ mà, sẽ vượt qua thôi" cụ bà với khuôn mặt phúc hậu mỉm cười nhìn chàng trai nói. Dẫu thế, trong thâm tâm con người rất yếu ớt tới mức ngay tại lúc đó bà cụ như muốn mở thêm một ca phẫu thuật khác.
- Đưa tôi liều thuốc mê, bệnh nhân vẫn còn tỉnh. 1 liều giảm đau. Được rồi, bắt đầu từ giờ trở đi không được phép có sai sót.
Tích tắc...tích tắc... Thời gian nặng trĩu lại, trôi qua từng giây. Các bác gì đã thấm mệt sau 3h không ngừng nghỉ.
" Bác sĩ trưởng! Nhịp tim và huyết áp đang giảm, yêu cầu máy sốc tim ngay."
Điện đã ổn định, vật dụng đã có, vị bác sĩ chà hai chiếc vào nhau và hịch một cái vào ngực bệnh nhân khiến cô ấy giãy nảy nên.....
"Nhịp tim, huyết áp mọi thứ có vẻ đã ổn định, nhanh lên chúng ta không được chần chừ. Đưa tôi con dao... cái kéo (SFX: Xoẹt xoẹt) bệnh nhân đang mất máu, bông băng, thuốc khử trùng ...lau hộ tôi chiếc kính, nó đã dính đẫm mồ hôi không nhìn được...
Hai mươi tư vị bác sĩ, y tá trong phòng như đang thở chung một nhịp, tim đập cùng lúc. Đó là nghị lực? Là ý chí của loài sinh vật nhỏ bé chúng ta?
KHÔNG! Đó là sự sợ hãi, hoảng loạn. Trung bình, người bình thường khi hoảng loạn sẽ có nhịp tim trên 82nhịp/phút còn những người trải qua luyện tập như bác sĩ thì khoảng 75-80 nhịp/phút.
"Thằng bé, đã nhìn thấy thằng bé rồi" bác sĩ phụ rạng rỡ nói.
Bác sĩ trưởng Jobs :"Tiếp tục đi! Mọi chuyện giờ chỉ mới bắt đầu. Ta phải tiếp tục đưa nó ra khỏi bụng mẹ"
Kéo khử trùng đã chuẩn bị. Các bác sĩ chỉ chờ đứa bé ra khỏi bụng mẹ để cắt dây rốn.
Oa... Oa... Oa... Oa... Oa... Oa.....
Tiếng khóc thực sự tràn trề sức sống.
SFX: xoẹt
"Đã tách được đứa bé ra khỏi người mẹ, mau khâu vết thương và chuẩn bị đồ sát trùng cho cô ấy."
-Bác sĩ! Bác sĩ nhịp tim đứa bé đang giảm.
"Kích điện, kích điện mau lên. Vặn nhỏ hiệu suất điện thế để đảm bảo an toàn cho nó"
-Không ổn rồi, nhịp tim vẫn không ngừng giảm dù đã kích điện- cô y tá nói đầy khiếp đảm.
Bác sĩ phó lớn giọng nói với Jobs:" Chúng ta cần tăng điện áp lên !"
" Không thể nào! Chúng ta không thể đánh cược. Chúng ta không phải con nghiện cờ bạc, cũng không phải người cứu rỗi, sinh mạng con người, ta chỉ cái thùng đựng thứ của nợ gọi là niềm tin"
Mọi người bất lực xuôi tay còn em bé vẫn khóc không ngừng.
Túttttt... tútttttt...túttttttttttt.....tútttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt...........
Nhịp tim đã về 0.
Mọi người buồn rầu không dám nhìn thẳng vào sự thật phũ phàng.




Tút...tút...tút...tút...tút...tút...tút...tút...tút.  
"Kỳ... KỲ TÍCH!!!"
Đứa bé như vừa sống lại, nhìn mọi người im thin thít.

Đã 1 tuần ở bệnh viện,cô y tá đưa thuốc sững sờ thốt:" Thật sự từ lúc sanh đến giờ thằng nhóc không khóc chút nào ư?"
- Ừm. Ngạc nghiên thật đấy- bà mẹ nói.
"Xem nào ai là cậu bé dễ thương nào" cô y tá nựng làm đứa bé cười khúc khích."
- Hay thật, cậu bé có cái nhìn sâu thẳm tới mức cứ như nó không nhìn vậy.

Lần đầu tiên đi học mầm non, cậu bé khóc đòi mẹ như bao đứa trẻ khác. Chiều đến, khi được đón về cậu bé hí hửng khoe phiếu bé ngoan và réo rít kể về buổi học.

Lần tiên vào lớp 1, cậu bé vẫn bật khóc vì nhiều lý do như xa bạn và môi trường lạ. Rồi đến lúc về, tới nhà cậu bé:" Con chào ba mẹ con mới vzề!" Hí hứng và náo động như bao đứa trẻ khác.

Vào lớp cấp 2, cậu bé với gia đình có 1 chút khoảng cách như 1 thằng bé sắp bước vào tuổi nổi loạn. Có vẻ như bắt đầu biết yêu, muốn vui cùng bạn cùng bè muốn theo phong trào để không bị cô lập như bao đứa trẻ khác.

Vào trưa hè năm lớp 8, cậu có một bữa cơm ấm cúng cùng gia đình, trong mâm cơm cậu nói cười vui vẻ, trò chuyện cùng mọi người, rồi xong bữa cậu dọn dẹp như bao ngày khác. Cậu lên tầng, vào phòng mình và ra ban công để ngồi lên lan can hóng gió MỘT MÌNH với ánh mắt vô hồn sâu thẳm của năm xưa...
"Cậu thật sự sẽ làm ư? Chỉ vì lý do ngớ ngẩn đấy sao?"
"Hiển nhiên rồi, tôi đã biết quá nhiều. Trong triết học và tâm lý học nếu đạt tới mức đấy ta sẽ rơi vào 'hố đen', 'vòng lặp'- cái nơi mà chính bản thân ta khẳng định ý kiến ta là sai, và một ý kiến khác sẽ khẳng định ý kiến vừa khẳng định một ý kiến khác là sai kia là sai do sở hữu nhiều cái nhìn và quan điểm . Cho nên lý do càng vớ vẩn càng thuyết phục tôi."
"Tôi không thể hiểu được cậu"
"Không đâu! Chắc chắn cậu ĐÃ hiểu được ước mơ của tôi. CHẮC CHẮN!!! Mornal ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com