TruyenHHH.com

Johnten Edit Mat Tri Nho

1.

Thế sự khôn lường, chuyện cũ trôi đi.

Sau khi vạn vật yên tĩnh lại dường như chỉ còn những kí ức dài đằng đẵng.

Nhưng nếu như ngay cả kí ức cũng chẳng còn.

Vậy người mong đợi gặp được trong kí ức ấy đi đâu về đâu?

2.

Ngày 17 tháng 3 năm 2012, phòng hôn mê sâu.

Khuôn mặt thiếu niên tái nhợt không còn một giọt máu, trên mũi và miệng là mặt nạ oxi, điện tâm đồ dao động yết ớt

Một cô gái có mái tóc dài như rong biển đang cẩn thận lau cánh tay trắng trẻo của cậu " Anh Hạo, em sẽ không bỏ rơi anh nữa đâu."

Rất lâu sau, hàng lông mi dày của thiếu niên động đậy, cố gắng mở đôi mắt ra.

" KÌA KÌA KÌA" Nữ y tá hét lên một tiếng, chạy ra ngoài " Bệnh nhân số 9 TỈNH RỒI!"

Thiếu niên đưa tay che đi ánh sáng, yếu ớt nói: " Cô là ai?"

" Là đàn em của anh." Đôi mắt như nai con của cô kích động, một lúc sau mới nói thêm " Cũng là bạn gái của anh."

Cô nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu, dịu dàng nói: " Đừng sợ, bác sĩ nói, anh bị tụ máu não có thể gây ra mất trí nhớ, nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc anh."

Từ Anh Hạo gật đầu, mỉm cười nói: " Vất vả cho em rồi, Vĩnh Khâm."

Nói xong Từ Anh Hạo và Hạ Thiên đều ngây người.

" Vĩnh Khâm là tên em đúng không" Từ Anh Hạo bối rối cau mày, muốn nhớ lại chút gì đó, nhưng đầu óc lại là một mảng trống rỗng.

" Em tên Hạ Thiên." Cô gái vén tóc ra sau tai, tự nhiên nói: " Vĩnh Khâm đó, là một kẻ bám đuôi luôn theo đuổi anh, không phải người quan trọng gì."

Từ Anh Hạo trầm ngâm gật đầu.

Nửa giờ sau, mẹ Từ và ba Lý vội vàng chạy tới.

" Đây là mẹ và ba của anh" Hạ Thiên thân thiết giới thiệu.

Từ Anh Hạo ngoan ngoãn gọi " Ba, mẹ"

Nhìn con trai ngoan ngoãn yếu ớt trên giường bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt của mẹ Từ cũng vơi đi vài phần " Ừm"

Ba Lý không nói lời nào, vẻ mặt như là nuốt phải ruồi.

" Lý Anh Hạo, cảm thấy thế nào?" Bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa tiến vào.

Nói xong liền đưa ống nghe vào trong áo Từ Anh Hạo.

" Đừng!" Từ Anh Hạo theo phản xạ đẩy bác sĩ ra, cuộn người vào góc giường.

Chai truyền dịch trên giá vì bị kéo mạnh, ' xoảng' rơi xuống đất.

Nhìn thấy bệnh nhân trước mặt run rẩy mà ôm lấy áo, vị bác sĩ chủ trị ngượng ngùng nuốt nước bọt.

___

Hai ngày sau, ánh nắng chói chang, làn gió chẳng hề khô hanh.

Từ Anh Hạo đeo đôi giày màu trắng, chống nạng.

Nhìn trời xanh mây trắng đang trôi ngoài cửa xe, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ được biển trời bao la của quá khứ.

Từ Anh Hạo khẽ cau mày, dựa đầu vào cửa sổ lẩm bẩm.

" Vĩnh Khâm..."

Khởi động chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình, phát hiện ra trong album chỉ có 2 bức ảnh.

Một bức là Hạ Thiên đang ôm eo cậu, vui vẻ tay làm hình chữ V.

Bức còn lại chính là cậu đang ngồi trên một chiếc ghế, trong tay ôm một chú mèo .

Cậu cẩn thận nhìn kĩ bức ảnh đó rất lâu, đột ngột phóng to bức ảnh.

Trong nền của bức ảnh, một cậu trai dáng người mảnh khảnh tay cầm một cuộn kimbap, đẩy cửa ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Em ấy cúi thấp đầu, không nhìn rõ dáng vẻ.

Từ Anh Hạo không ngừng phóng to, nhưng bức ảnh càng phóng to, đầu cậu lại càng đau.

" Đang xem gì vậy?" Hạ Thiên nghiêng người qua, trong tức khắc sắc mặt liền tái nhợt.

Từ Anh Hạo vô lực cười " Không biết."

Hạ Thiên tịch thu điện thoại, chỉnh sửa, cut, xác nhận, tất cả.

Sau khi điện thoại được trả về cho Từ Anh Hạo, cậu trai trong bức ảnh ấy đã biết mất.

" Em làm gì vậy?" Một trận tức giận dâng lên trong ngực Từ Anh Hạo.

Hạ Thiên cắn môi, đau lòng nói: " Đây chính là kẻ bám đuôi đó, cậu ta luôn đi theo anh, vì vậy trong bức ảnh này mới có bóng của cậu ta."

" Em nghĩ rằng anh không thích cậu ta, cho nên mới...." Nói đến đây giọng điệu của Hạ Thiên càng thêm đáng thương.

" Xin lỗi." Từ Anh Hạo xoa xoa mi tâm, ngữ khí nhẹ nhàng " Tôi luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó."

Hạ Thiên nhẹ nhàng hôn lên má cậu " Anh mệt quá rồi."

Du Thái nghiêm túc ngồi ở ghế lái phụ, không nói một lời.

Anh hiểu rằng Từ Anh Hạo tốt nhất nên quên đi chuyện của 2 năm trước, dù rằng đoạn thời gian đó ẩn giấu tình yêu lặng thầm ngốc nghếch của một chàng trai. Phiền muộn mở radio lên, bên trong phát ngẫu nhiên bài 'Ngày nắng' của Châu Kiệt Luân, từ ngữ được nhả không rõ ràng phiêu dạt trong xe.

" Rất lâu về trước, có một người yêu em rất sâu đậm

Nhưng không ngờ, gió cứ thổi, đẩy khoảng cách trôi đi rất xa

Không dễ dàng gì mới có thêm một ngày để yêu

Nhưng đến cuối cùng, điều em nói lại là câu 'Tạm biệt'."

Từ Anh Hạo kéo cửa sổ xuống, ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài.

Trên cao là mặt trời, nhiệt tình như lửa, khiến bầu trời và những áng mây phản chiếu đầy màu sắc

Trên đường người đi đi lại lại, tất cả đều vội vã, giống như đang đi tới một buổi hẹn hò lãng mạn.

Ánh nắng, tiếng ồn, cây cối, xe cộ.

Thế giới vẫn đẹp đẽ như vậy, đến cả một hạt bụi cũng vẫn còn vẹn nguyên.

Nhất định là tôi quá mệt rồi.

Từ Anh Hạo nghĩ như vậy, lắc lắc đầu, buông bỏ bóng hình vẫn trực chờ trong tâm trí anh.

3.

Thế sự khôn lường, chuyện cũ trôi đi.

Sau khi vạn vật yên tĩnh lại dường như chỉ còn những kí ức dài đằng đẵng.

Nhưng nếu như ngay cả kí ức cũng chẳng còn.

Vậy người mong đợi gặp được trong kí ức ấy đi đâu về đâu?

-----Đáp án chính là, vĩnh viễn bị lãng quên.

Ngày 6 tháng 2 năm 2021, nghĩa trang Long Uyển Nam Kinh.

Nghĩa trang nhỏ nằm gần tường thành Nam Kinh, bình thường rất ít người tới.

Du Thái gần 30 tuổi mặc bộ vest màu đen, đứng trước bia mộ không dễ nhìn thấy, " Tôi sắp phải sang Canada nhập cư rồi, đến đây nói với em một tiếng."

Giọng nói của anh rất dịu dàng, như là sợ dọa đến cậu trai đang nằm ngủ nơi đây.

" À, có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào?"

" Nói tin xấu trước đi." Du Thái ngồi xổm xuống xoa xoa tấm ảnh đen trắng phủ đầy bụi, nhẹ nhàng nói: " Từ Anh Hạo nhà em sắp kết hôn rồi."

" Tin tốt đó là, cô dâu không phải Hạ Thiên."

" Kẹo da trâu, đừng nói với tôi em thích Hạ Thiên, em đâu có hào phóng như vậy."

Chàng trai trong bức ảnh vô cùng rụt rè, dường như không dám nhìn thẳng vào ống kính, nụ cười ấy đem theo sự tự ti sâu sắc.

Du Thái chăm chú nhìn khuôn mặt trong bức ảnh đen trắng, âm thanh mang theo sự nhớ nhung lờ mờ.

" Cô dâu không đẹp bằng em."

" Khoai tây thái sợi cũng không làm ngon bằng em." Anh dừng lại một chút, bổ sung thêm: " Cho quá nhiều muối."

____

Bước ra khỏi nghĩa trang, Du Thái như nghĩ ra điều gì đó, tìm đến quản lí, " Ngôi mộ ở phía đông nam, có những ai đến thăm."

" Sau khi ông Lý qua đời." Quản lí đẩy đẩy kính, nhìn đi nhìn lại danh sách, rất nhanh đã trả lời : "Chỉ có mình cậu tới."

Du Thái nhìn đăm đăm vào ngôi mộ thật lâu, thở dài, cuối cùng vẫn là lái xe đi.

Chiếc xe cuốn theo đầy bụi đất, dường như có một chàng trai mảnh khảnh mặc bộ đồng phục đang đứng trong đám bụi.

Trong tay em cầm một cây chổi, đứng thẳng trong lớp bụi bay lơ lửng, trông thật cô đơn.

4.

Trải qua trăm ngàn năm thăng trầm, dưới bức tường thành loang lổ này liệu có bao nhiêu câu chuyện thương tâm?

-----Không ai biết được.

---------- Hoàn ---------- 



Mình đã warning là ngược rồi đúng không? Tác gải không giải thích gì thêm mà chỉ kết truyện ở đây. Tuy vậy mình vẫn muốn giải thích chút đỉnh theo ý mình hiểu được :) Đọc xong truyện này khóc mất mấy ngày!

Thời gian Vĩnh Khâm kể chuyện là 2010, thời gian Anh Hạo tỉnh lại là 2012, ba Lý là ba dượng của Từ Anh Hạo và là ba ruột của Lý Vĩnh Khâm, ổng đoán được Anh Hạo muốn bẫy mình nên tình người đến để hãm hiếp phủ đầu rồi lừa mẹ Anh Hạo là ổng bị dụ, vậy nên mới có đoạn Anh Hạo phản ứng ngược khi bác sĩ chạm vào. Nguyên truyện có mỗi Vĩnh Khâm là đáng thương, ngoài Du Thái ra không còn ai nhớ tên :) Hết lòng hết dạ xong người ta đi cưới người khác.

Tác giả ác thật sự. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com