TruyenHHH.com

Johnlock Nghien Cuu Tinh Yeu

Trong khoảng một tuần tiếp theo, những ngày của Sherlock và John khá là yên bình. Họ cùng nhau giải quyết các vụ án trong ngày. Và vào ban đêm, họ uống trà và chơi Cluedo. Sherlock đã ăn nhiều hơn kể từ sau buổi sáng tại cửa hàng bánh crêpe và việc chơi đàn violin đã dừng lại. Mặc dù John phải thừa nhận rằng anh có chút nhớ nhung việc tiếp tục lắng nghe tiếng đàn violin của Sherlock khi chìm vào giấc ngủ trong đêm, nhưng anh vui mừng là Sherlock dường như đã trở nên khá hơn. Thật là tốt để có một cuộc trò chuyện với Sherlock mà không quay ra tranh cãi, hay một trong cả hai phải la lối trong phòng để rồi phiền muộn

Một sáng chủ nhật lười biếng, cả hai đang thư giãn trong phòng khách xem một vài chương trình trinh thám và uống trà, thì điện thoại của Sherlock bắt đầu đổ chuông. John nhìn qua Sherlock, cậu đang nằm trên sofa với đôi mắt nhắm nghiền

" Sherlock, điện thoại của cậu "

" Tôi nghe rồi John " cậu nói, vẫn không chịu nhúc nhích cơ thể. John nhìn xuống chiếc điện thoại, đang ở trên sàn trước mặt ghế sofa, rồi quay lại Sherlock

" Cậu không bắt máy sao? ". Sherlock buông ra một hơi thở nặng nhọc và vươn tay xuống cầm lên chiếc điện thoại. Không nhìn qua xem người gọi đến là ai, cậu đưa thiết bị đến tai và bắt đầu nói

"Sherlock Holmes ". Một khoảng dừng trong khi cậu lắng nghe người nào đó trên đường dây khác. Sau đó lại thở dài và ngồi dậy. "Được rồi, chúng tôi sẽ sớm có mặt". Cậu giơ điện thoại lên và quay qua John. " Lestrade. Muốn chúng ta tới văn phòng của anh ấy cho thứ gì đó "

" Có liên quan đến vụ cướp tại cửa hàng đá quý chăng? ". Sherlock ngồi dậy và nhún vai

" Có lẽ ". John gật đầu, rồi cúi xuống và bắt đầu cột dây giày. Sherlock đứng lên đi tới cửa sổ. Cậu nhìn ra bên ngoài một lúc trước khi quay vào phòng. Trở ra trong chưa đầy một phút sau, mặc trên người chiếc khăn choàng cùng áo khoác, rồi cả hai người cùng rời khỏi căn hộ

Ngay khi họ đi qua cánh cửa văn phòng của Lestrade, thấy anh ta đang ngồi gác chân trên bàn. Trông thấy Sherlock và John bước vào, anh chào hỏi họ với một nụ cười rồi đưa họ gói bim bim đang ăn dở. Cả hai đều từ chối khéo, rồi anh đặt lại gói khoai trên bàn trong khi đứng dậy

" Xin chào Sherlock, John " anh nói, siết chặt hai bàn tay vào nhau và đi về phía họ. John mỉm cười với anh, nhưng khuôn mặt Sherlock vẫn vô cảm. " Tôi mừng là cậu có thể nhận vụ này "

" Chỉ cần nói tôi biết lý do anh cho gọi chúng tôi đến đây " Sherlock nói, giọng điệu cậu hoàn toàn nghiêm túc. Lestrade gật đầu, rồi giơ ra phía sau lấy một tập tài liệu từ bàn làm việc. Anh mở ra và bắt đầu nói trong khi đôi mắt lướt qua những trang giấy chứa nội dung

" Có vẻ như chúng tôi nhận được một tin mới dẫn đến vụ án tại cửa hàng đá quý. Rõ ràng đây là một nhân chứng của vụ cướp. Người đàn ông tên là Matthew Greene. Anh ta sống cách đây không xa. Tôi nghĩ là cậu sẽ muốn giúp đỡ với thông tin này". Anh đóng tài liệu và đưa về phía Sherlock. " Cậu nghĩ sao? ". Sherlock đứng vô cảm một lúc, chăm chú nhìn xuống thư mục. Sau vài giây trôi qua, khóe miệng cậu co giật và cầm lấy nó từ tay Lestrade

" Địa chỉ ở đâu? ". Cậu hỏi sau khi lật qua một vài trang giấy 

Lestrade mở miệng trả lời nhưng bị cắt ngang khi Sergeant Donovan bước vào phòng với ánh nhìn lo lắng trên gương mặt

" Sếp, chúng ta vừa nhận được một cuộc gọi và tôi nghĩ là anh nên biết - "

" Không phải bây giờ Sergeant Donovan " Lestrade nói, vẫy tay ra hiệu. " Chúng tôi đang bận "

" Nhưng sếp, chúng ta có một chút rắc rối ", đôi mắt cô truyền đạt một cảm giác cấp bách mà không được nhận thấy bởi bất kỳ ai trong phòng. " Matthew Greene vừa được đưa đến bệnh viện "

------------------------------------------------------

Tiếng bíp hiện tại của màn hình nhịp tim gần như khiến John điên loạn, mặc dù không ai khác trong phòng có vẻ như chú ý đến. Có lẽ bởi vì trọng tâm chính của mọi người là người đàn ông trẻ đang nằm hôn mê trên giường bệnh bên cạnh màn hình. Anh ta bị bao phủ bởi các vết bầm tím từ đầu đến chân, và cả hai mắt đều sưng phù. Trông không giống như có thể mở lên được nữa cho dù có làm biện pháp nào; người đàn ông trong trạng thái mê man. Dấu hiệu duy nhất của sự sống là sự phập phồng ổn định của khuôn ngực Matthew

Một phụ nữ trẻ dường như không quá hai mươi đang đứng bên cạnh giường, bàn tay đặt trên khuôn mặt Matthew, tay còn lại vuốt ve mái tóc nâu của anh. Đôi mắt xanh sẫm ngập trong những giọt nước mắt, nhưng bất cứ khi nào cô nói chuyện với một trong những cảnh sát đang cố lấy thông tin từ mình, cô chỉ đều mỉm cười. John cùng Sherlock đứng sang một bên và chờ đợi cho đến khi tất cả những người khác trong phòng rời khỏi trước khi tiếp cận cô. Vẫn thế, chỉ Sherlock là người nói 

" Xin chào, Sherlock Holmes ", cậu mỉm cười với cô gái

" Lucy Parker " cô nói, gật đầu với Sherlock. Cô giơ tay lên vuốt nhẹ lọn tóc vàng sau tai trước khi hỏi lại lần nữa. " Tại sao cậu lại không mặc giống như những cảnh sát khác? ". Sherlock nhún vai và lắc đầu

" Có lẽ bởi vì tôi không phải là cảnh sát "

" Vậy cậu làm gì ở đây? "

" Giúp đỡ... với vụ án này. Và nếu cô không phiền, tôi muốn được hỏi vài câu ". Lucy gật đầu, cho Sherlock sự đồng thuận để bắt đầu. " Đầu tiên trên hết, tôi muốn nói rằng rất lấy làm tiếc về... ". Cậu trôi đi, nheo mắt với cô một chút, "... bạn trai? ". Cô gái cười và lắc đầu

" Oh, không " cô nói. " Anh ấy không phải bạn trai tôi "

" Vậy anh ấy là chồng của cô? ". Chân mày cô nhướn lên và nhìn chằm chằm cậu với vẻ hoài nghi

" Cái gì? Không. Chúng tôi không... chúng tôi không có mối quan hệ tình cảm theo hình thức nào cả. Tôi chỉ là bạn ". Ánh mắt cô dời xuống sàn nhà khi Sherlock hỏi điều ấy, điệu bộ như không muốn bị Sherlock chú ý đến

" Tôi hiểu rồi " cậu nói, và John có thể đoán rằng chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Anh đặt tay lên vai Sherlock, hy vọng ngăn cản cậu giải trình thêm về cuộc sống tình cảm của cô gái trẻ. Sherlock chỉ đơn thuần nhìn xuống anh trước khi quay lại đối điện cô gái lần nữa

" Hai người sống cùng nhau bao lâu rồi? " cậu hỏi. Cô ngước nhìn cậu với sự ngạc nhiên rõ ràng trên khuôn mặt

" Sao cậu biết - " cô dừng lại giữa câu nói và nhún vai. " Chỉ khoảng tám tháng "

" Và cô yêu anh ấy bao lâu ? ". Đôi mắt của Lucy lớn dần lên gần như bằng kích thước của một quả banh golt cùng khuôn miệng há hốc. Cô nhìn chằm chằm vào sự chờ đợi của Sherlock một lúc, trước khi nói trong hơi thở run rẩy và cắn đôi môi dưới

" Ba năm ". Sherlock thậm chí ngạc nhiên bởi câu trả lời của cô

" Ba năm? " cậu hỏi, lộ rõ vẻ bối rối. Cô nhìn xuống và gật đầu. " Nếu cô thừa nhận mình yêu anh ấy trong suốt cả một thời gian dài, tại sao cô nói mình không có mối quan hệ tình cảm nào với anh ta? Sao cô lại nói dối? "

" Tôi không nói dối " cô nói. " Chúng tôi chỉ là bạn ". Cô ngước lên và trông thấy ánh nhìn kỳ lạ mà cô nhận được từ cả John và Sherlock, rồi quyết định làm rõ. " Anh ấy không biết "

Vẻ mặt Sherlock ngay lập tức dịu lại. Khi nhìn thấy điều đó, cô thầm cười với cậu

" Tôi biết cậu đang nghĩ gì, thật thảm hại làm sao khi yêu một ai đó suốt nhiều năm và không bao giờ nói ra với họ " cô nhún vai. " Tôi chỉ là không đủ can đảm để nói ra với anh ấy. Điều đó thật là ngớ ngẩn... ", đôi mắt cô hướng về nơi Matthew nằm. " Tôi giờ có lẽ sẽ không  có cơ hội để nói với anh những cảm xúc của mình " cô hít sâu. " Và tìm hiểu xem liệu anh ấy có cảm thấy điều tương tự không... ". Đột ngột biểu hiện cô thay đổi sang phòng vệ và bối rối

" Chờ đã, tại sao tôi lại đi nói với các anh điều này? ". Vẻ mặt tiếp theo của cô là một sự lo lắng. " Xin đừng nói bất cứ điều gì với bất cứ ai. Làm ơn? "

" Cô có lời hứa của tôi " Sherlock nhẹ nhàng nói. John nhận ra là bàn tay anh vẫn đặt trên vai Sherlock và chậm rãi dời khỏi, đút tay vào túi quần. Anh ngước nhìn Sherlock, cậu đang lơ đãng vào không trung với cái nhìn sầu thảm trên gương mặt. John hắng giọng, và dường như mang cậu trở lại thực tại. Cậu lắc đầu và chớp mắt một lúc trước khi quay lại bình thường. Cậu hỏi Lucy vài câu hỏi nữa về chuyện xảy ra dẫn đến sự nhập viện của Matthew. Sau vài phút, cậu và John đứng tại hành lang trong khi Sherlock nói chuyện với Lestrade và vài người khác mà John chưa bao giờ gặp qua trước đó

Anh bỏ đi tìm phòng vệ sinh và mặc dù chỉ rời đi khoảng vài phút,  khi quay lại hành lang thì Sherlock đã không biết biến đâu mất tăm. Tuy vậy, anh nhìn thấy Lestrade và hỏi liệu anh ta có biết Sherlock đã chạy đi đâu rồi không. Anh ta khuyên nên kiểm tra cửa hàng lưu niệm hay phòng của Matthew. John quyết định bỏ qua cửa hàng và chạy thẳng đến phòng 522

Anh nhìn qua lớp kính cửa sổ trước cánh cửa và thấy Sherlock đang đứng với Lucy bên cạnh Matthew. Anh đứng ngoài cửa một lúc, cân nhắc việc có nên vào trong hay không, nhưng trước khi quyết định được, anh đã bị phát hiện bởi Sherlock. Cậu quay qua Lucy, gần giống như đang nói lời tạm biệt rồi rời khỏi phòng. Cậu cười với John sau khi đóng lại cánh cửa phía sau

" Điều gì khiến cậu trông vui vậy? " John hỏi, cười theo cậu

" Oh không có gì " Sherlock nói, rút ra chiếc điện thoại. " Chỉ là... " cậu không kết thúc câu nói, rất có thể đã bị cuốn vào điều gì đó trên điện thoại

" Cậu nhận được vài câu trả lời tốt à? " John hỏi, cố gắng để chạy lướt qua điện thoại của Sherlock. Cậu nghiêng màn hình xa khỏi John và mỉm cười

" Oh, phải "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com