TruyenHHH.com

Johnlock Bbc Hp Road To Hogwarts

-Bình tĩnh đi ông bạn, tôi sẽ giúp anh dọn đống này sau khi ngồi nghỉ.

-Lạy chúa tất nhiên rồi! Ít ra thì cậu còn sắp xếp đúng một lá thư gọn gàng nữa cơ đấy, Irene Adler gửi chắc!-

John làu bàu, để chiếc vali vào trong góc.
-Khoan đã, lá thư gì cơ?-Sherlock giật mình, ngồi dậy hỏi.
-Trên bàn, ngay kế chỗ cậu.-John nói.
Sherlock nhìn sang bên cạnh mình, trên chiếc bàn làm bằng gỗ sồi, một bức thư nhỏ, ố vàng với con dấu đỏ thẫm bắt mắt nhưng lại vô cùng lạ lùng, gã không nhớ đã có thư được gửi đi vào sáng nay. Và càng vô lý hơn khi con dấu đó không giống với bất kì con dấu nào mà gã từng nhìn trước đó.
-Nhưng sáng nay đâu có thư?-Sherlock lầm bầm.
-Ồ ồ phải rồi, làm như tôi biết ấy.
-Thôi nào John-Sherlock ngán ngẩm kêu tên bạn mình, tay cầm lấy lá thư, ngắm nghía một hồi rồi mở ra.
*Xoạch!* Nó đột ngột bay khỏi tay Sherlock, mở rộng miệng hay đúng hơn là cái khoảng cách để gắn nó ra rồi nói to: "Gửi ngài Sherlock Holmes và ngài John Waston!"
-Oh!- Sherlock bất ngờ, gã ngã ra đằng sau, đập cái lưng gầy của mình vào chiếc ghế êm ái. Phía sau đó, John đang cầm 1 cây chổi và chắc chắn đã sẵn sàng chiến đấu với bức-thư-không-bình-thường-một-chút-nào kia.
"Ôi đừng sợ, tôi không cố ý dọa hai vị đâu"-nó tiếp tục "Xin thứ lỗi, tôi tên là Dumbledor-hiệu trưởng của trường phép thuật Hogwarts. Tôi biết chuyện này sẽ hơi đột ngột nhưng chúng tôi cần sự giúp đỡ của hai vị. Vào ngày mai, cả hai quý ngài đây sẽ biến hóa thành hình dạng 11 tuổi và quay trở lại năm 1991. Xin đừng quá lo lắng, hãy đến nhà ga số 9 3/4 và đi qua một cây cột, nó sẽ dẫn các vị đến tàu hỏa của trường, và ngày hôm sau nữa hãy gặp tôi ở sân học môn bay lượn. Lúc đó tôi sẽ đứng ở gốc cây to nhất đợi hai vị. Chân thành cảm ơn vì đã lắng nghe tôi, chúc hai vị ngon giấc tối nay." nó kết thúc và tự xé mình ra thành nhiều mảnh trước sự kinh ngạc của cả Sherlock và John. Người cầm chổi giật mình, quay sang gã trai đang ngồi ở ghế, cố để phân tích tình hình. Và dường như trông mặt gã có vẻ...thích thú?
-ÔI CHÚA ƠI ĐIỀU NÀY THẬT ĐIÊN RỒ!- Sherlock thét lên và John đang nghĩ đến việc sẽ cho tên kia ăn một cán chổi vì làm anh đau tai. Nhưng chưa kịp thực thi thì Sherlock đã nắm lấy hai vai anh mà lắc qua lắc lại
-JOHN NÀY ANH CŨNG THẤY ĐÚNG KHÔNG, ĐÂY QUẢ LÀ MỘT ĐIỀU KÌ BÍ! TIN ĐƯỢC KHÔNG CƠ CHỨ, TA SẼ BIẾN THÀNH HÌNH DẠNG 11 TUỔI VÀO NGÀY MAI! HƠN NỮA, ĐÃ CÓ MỘT BỨC THƯ NÓI CHUYỆN VỚI CHÚNG TA!!!
-Bình tĩnh lại đi Sherlock.- John nhắm nghiền mắt, cẩn thận đẩy gã bạn đang hào hứng của mình ra, xoa xoa vai và nói:
-Thôi được rồi, chuyện này có phải quá nguy hiểm không? Tôi nghĩ chúng ta nên gọi cho Lestrade...
-Không John, cảnh sát là đám vô dụng, chúng sẽ chẳng giúp ích được gì đâu.-Sherlock, bằng chất giọng cáu kỉnh, vội ngắt lời John, rồi gã nói tiếp:
-Hãy cứ thức cả đêm nay, và ngày mai ta sẽ rõ.
-Cái gì?! Thức cả đêm ư?! Với cái tuổi này rồi sao Sherlock!
-Chúng ta mới 45 tuổi, John thân mến của tôi, và có lẽ ngày mai sẽ là 11.
Và thế là họ lên kế hoạch để không buồn ngủ vào tối hôm đó, John đã nhờ bà Hudson pha cà phê, còn Sherlock, gã chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là đếm lại các loại thuốc (ý tôi là cần sa) mà gã đã sử dụng. Họ đã có một cuộc trò chuyện vào đêm đó, về rất nhiều thứ, phá án, thuốc phiện và việc John đã đăng nhiều bài viết lên trang nhật ký của mình hơn, đó là một dấu hiệu tốt. Mọi chuyện sẽ diễn ra thật suôn sẻ nếu như Sherlock không lên cơn phê thuốc vào 4 giờ sáng còn John thì không chìm vào cơn mơ vì quá buồn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com