TruyenHHH.com

Jobbas Polarm Chuyen Cua Chung Minh

Thể loại: Cổ trang.

Nhân vật: Chiêu Nghiệp x Vương Vĩ Minh / Job Yosatorn x Bas Asavapatr.

Note: Đầu tiên, xưng hô ở chiếc short này sẽ có phần nữ hoá một chút, đại loại như: phu nhân, thái tử phi, thê tử, hoàng hậu,... Nếu các cậu không thích kiểu xưng hô như vậy các cậu có thể bỏ qua chiếc oneshort này và khi đã bỏ qua thì xin đừng bình luận khiếm nhã.

Phần lớn nội dung đều là do mình tự bịa, tự chế ra và mình cũng không am hiểu về cổ trang Thái Lan. Ngoài tên Vương quốc là Thật thì mọi chi tiết còn lại đều là Giả. Qua đó, ngôn từ và cách mình dẫn dắt sẽ thiên về cổ trang Trung Quốc nhiều hơn. Nói đúng hơn là chiếc oneshort sẽ khá là tạm nham từ bối cảnh đến cách xưng hô, lộn xộn giữa Thái Lan và Trung Quốc.

Cuối cùng thì đây là lần đầu mình tiếp xúc với thể loại cổ trang nên tất nhiên mình sẽ không có nhiều kinh nghiệm, nhưng mình vẫn mong các cậu đón nhận nó với mục đích đơn thuần là đọc để giải trí.

Cảm ơn các cậu vì đã lắng nghe.

___________________________________

Từ năm 1351 đã tồn tại một Vương Quốc Ayutthaya hưng thịnh.

Quốc Vương lúc bấy giờ có tổng cộng chín Hoàng tử và ba Công chúa.

Chiêu Thái tử - Chiêu Nghiệp là vị Hoàng tử đầu tiên ra đời sau khi Quốc Vương đăng cơ Hoàng đế. Sinh ra trong thời bình lại là do Hoàng hậu thân sinh nên Hoàng tử càng được Vua cha sủng ái. Sanh thần năm mười tuổi, Hoàng tử được Quốc vương sắc phong thành Thái tử - trở thành vị Thái tử trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Đáng tiếc thay, Thái tử khi lớn lên lại không đạt được kỳ vọng của Vua cha, hắn chỉ có thể xem là một kẻ tầm thường không thể trọng dụng. Bởi sở thích của Thái tử là được ngao du thiên hạ, săn bắn hái lượm còn quốc sách triều chính hắn mảy may không hứng thú.

Chính vì điều đó đã khiến cho quần thần trong Vương quốc không phục. Bọn họ cho rằng Quốc vương hồ đồ sủng hạnh kẻ không có tài cán, không có năng lực giúp ích được cho đất nước, cho nhân dân bá tánh.

Quần thần chia làm nhiều phe đối lập nhau. Một bên thì cho rằng Quốc vương khi đã quyết định chuyện gì đều có nguyên do của nó, sẽ không suy tính chủ quan. Nhưng một phe khác lại cho rằng Quốc vương vì quá yêu quý con trai cả nên mới thiên vị giao cho Chiêu Nghiệp trọng trách đại sự mà hắn cả đời này không thể hoàn thành.

Bọn người đó ngoài mặt thì tán thưởng nhưng sau lưng thì coi thường lăng nhục Thái tử. Không ít người ngày đêm suy mưu tính kế lật đổ chức vị Thái tử để nâng đỡ Hoàng tử trong nhà lên.

Trong số đó không thể không nhắc đến Chiêu Hoà, Nhị Hoàng tử được chào đời sau Trưởng Hoàng tử nửa năm. Quốc vương vui mừng phấn khởi trong cùng một năm có tận hai chàng Hoàng tử được hạ sinh. Chức vị Hoàng đế của Quốc vương ngày càng được vững chắc, cơ đồ cũng thêm phần sáng lạng.

Nhưng vì Mẫu thân của Nhị Hoàng tử là do Thái phi hạ sinh, chỉ là vợ lẻ nên đến tận sanh thần năm mười lăm tuổi gã mới được sắc phong thành Thế tử. Thi vị chỉ dưới Thái tử một bậc, mà Thế tử công lao giúp thần cứu dân năng lực tài chí vang xa nên được lòng các vị Quan lại và Tướng quân nhiều hơn là kẻ ăn không ngồi rồi như Thái tử.

Bên cạnh đó, không thể không nhắc đến những cánh tay đắc lực sát vai cùng Quốc vương trong nhiều trận chiến lần lượt là Vương Tể tướng, Bách Tể tướng và Kim Tể tướng. Đều là những vị Tể tướng tài giỏi, công lao hiển hách, trung thành, tận tâm tận lực với đất nước với nhân dân.

Lại được Quốc vương ưu ái đặc cách vào trong cung sinh sống từ thuở thiếu thời. Trùng hợp thay, con cái của các vị Tể tướng cũng xêm xêm tuổi của Thái tử và Thế tử nên từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành đều được Quốc vương cho theo học tập với nhau cùng một vị Lão sư.

Chiêu Nghiệp, Chiêu Hoà, Vương Vĩ Minh, Bách Bác và Kim Kiến Thành đã được tiên rằng sẽ là những đứa trẻ tinh anh, là thế hệ xuất chúng mai sau của đất nước.

Con trai thứ của Vương Tể Tướng - Vương Vĩ Minh là đứa nhỏ được lòng Thái hậu nhất bởi nó là đứa trẻ thường hay quấn quýt bà nhất nên được Thái hậu rất mực yêu thương. Vương Công tử còn là thanh mai trúc mã của Thế tử Chiêu Hoà, đến tuổi cập kê định sẽ đến trông nhờ vào Quốc vương tán thành ban hôn.

Lễ ban hôn còn chưa kịp xin thì vào ngày yến tiệc sanh thần của Quốc vương; Ngài trịnh trọng tuyên bố ban hôn Vương Công tử cho Chiêu Thái tử, Hạ Tiểu thư cho Chiêu Thế tử. Đồng thời, Ngài cũng đã chấp thuận lời thỉnh cầu ban hôn cho Bách Công tử và Kim Công tử thành thân từ hai vị Tể Tướng. Đều là những đứa trẻ lớn lên cùng nhau, tình cảm khăng khít nên Quốc vương quyết định hôn lễ của ba cặp đôi sẽ diễn ra trong cùng một ngày. Không khí náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt.

Nhưng tâm tư của một trong số những đứa trẻ đó không hài lòng với hôn sự này. Quần thần trong cung đều hết thẩy bất ngờ khi Vương Công tử được chỉ hôn cho Thái tử chứ không phải là Thế tử. Nhưng không ai dám phản bác đều chỉ có thể theo thể thuận theo ý trời. Ngay cả Thái hậu hết mực yêu thương cũng không thể thay con cháu khuyên bày.

Chiêu Hoà từ nhỏ đã có ác cảm với cha, hôn sự này lại khiến tình cảm của hai cha con ngày một xa cách. Chiêu Hoà đối với Chiêu Nghiệp càng không thuận mắt, ganh ghét đối nghịch với anh trai.

Nhưng chỉ có thể nói.

Trong lòng Quốc vương ắt đã có tính toán từ trước.

...

Đêm động phòng hoa chúc, Thái tử phi tâm tình không tốt. Vừa vào phòng ngủ đã nổi trận lôi đình, đuổi tất cả nô tì, thị vệ ra ngoài.

Y tự tay gỡ bỏ khăn che mặt, lao vào bóp cổ hắn. - "Ngươi tốt nhất là nên an phận thủ thường nếu không ta sẽ giết chết ngươi."

Thái tử bị Thái tử phi tấn công bất ngờ một điểm tức giận cũng không có, hắn nhếch mép cười thái độ cợt nhả đáp trả - "Trùng hợp ta cũng không có ý định sẽ cùng phu nhân phát sinh quan hệ vợ chồng."

Lực tay y đặt lên cổ gã siết chặt thêm một vòng. - "Câm miệng, đừng có gọi ta bằng loại xưng hô buồn nôn đó."

Thái tử phi bị cơn giận lấn át, y rất nhanh liền bị Thái tử lật ngược tình thế áp chế y xuống trường kỷ. - "Mặc kệ ngươi có muốn thừa nhận hay không thì thân phận của ngươi đời này kiếp này chính là thê tử của ta."

"Trở thành thê tử của một kẻ vô dụng như ngươi thật khiến ta cảm thấy xấu hổ. Chức vị Thái tử ngươi vốn không xứng."

"Xứng hay không xứng cũng không đến lượt ngươi phán xét."

Y giãy giụa thoát khỏi gông kiềm của hắn, hậm hực bỏ đi tắm rửa. Thay đổi y phục thoải mái để nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay ai nấy đều mệt nhoài. Ngã lưng xuống là liền ngủ ngay.

Hai người bọn họ thành thân đến nay cũng đã hơn một tháng, mối quan hệ vẫn như vậy không xấu đi cũng không tốt hơn, mãi dậm chân tại chỗ. Người nào làm việc nấy, không ai liên quan đến ai cũng không ai được phép xen vào chuyện của ai.

Thái tử phi khi lấy chồng vẫn phải học tập và rèn luyện. Y không thể trông chờ vào Thái tử thì chỉ có thể trông chờ vào chính mình. Nếu y có thể thành thân cùng Thế tử thì tốt rồi, Thế tử tài giỏi năng lực xuất chúng có gì mà không tốt. Y chỉ là không hiểu vì sao Quốc vương lại ban hôn y cho Thái tử.

Y không có ý muốn xem thường Phu quân của mình, mỗi người sẽ có mỗi năng lực cùng niềm đam mê khác nhau, y đều hiểu. Ngao du thiên hạ hay săn bắn hái lượm không phải không tốt nhưng vấn đề nó không giúp gì được cho xã tắc.

Thực tế cho thấy Thái tử chính là không có cái gì để có thể giúp đỡ được cho bá tánh chứ nào dám nghĩ sâu xa đến đất nước. Y không tưởng tượng nổi, sau này khi hắn trở thành Hoàng đế tiếp theo, đất nước này sẽ có kết cục như thế nào. Người người không thuận mắt hắn lại đếm không xuể. Y là lo sợ lúc đó bản thân mình không thể chống đỡ nổi, cho nên bây giờ y càng phải học tập và tập luyện thật tốt từ thể lực, bắn cung đến đấu kiếm.

Còn hắn thời gian gần đây không biết là bận rộn cái gì. Sáng sớm đã ra khỏi cửa, chiều tối mới hồi cung, mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi. Dùng cơm xong thì ra ngoài đi đâu đó rồi về phòng ngủ. Cả Thái tử lẫn Thái tử phi không ai nói nhau câu nào.

Tình hình nếu còn tiếp diễn như vậy thật không phải là cách.

...

Hôn sự không vừa ý khiến Thế tử càng thêm căm phẫn. Đêm động phòng, hắn mảy may không chạm vào Thế tử phi khiến cô ta ấm ức tủi nhục cả đêm. Nhưng cô ta vẫn thức thời không nên động vào Thế tử lúc này. Cô ta còn muốn trèo cao nên không thể để bản thân dễ dàng mất mạng sớm được.

Thế sự lần này, Chiêu Hoà càng phải đẩy nhanh tiến độ thực hiện kế hoạch cướp ngôi.

Hà Tướng quân cùng Thế tử lâu nay đã hợp tác với nhau cấu kết với giặc ngoài lập mưu đồ phản nước. Bọn giặc ngoại xâm cũng chỉ là một đám người ngu xuẩn rắn mất đầu bị Thế tử dắt mũi xoay như một con rối. Người chỉ huy của bọn chúng đã bị giết chết trên chiến trường mà đám binh lính dưới trướng vẫn còn bị kẹt lại, sống ẩn nấp dưới đất Ayutthaya.

Cửa khẩu có người canh giữ cẩn mật, quân đội Hoàng cung tăng cường kiểm tra, lục soát muốn bắt sống toàn bộ. Đám binh lính phe giặc ngoài muốn tiến không được mà muốn lùi cũng không xong. Kết quả cuối cùng chính là phải bỏ mạng, bọn chúng vốn dĩ không cam tâm.

Thế tử nhân cơ hội này, bày mưu tính kế kéo đám quân lính không chốn dung thân về phe mình. Nung nóng vào đầu bọn chúng ý định trả thù, Thế tử muốn mượn tay giặc ngoại xâm hãm hại Thái tử chiếm đoạt ngôi vị.

Gã bị hận thù che mờ lý trí. Phẫn nộ Quốc vương thiên vị, từ nhỏ đến lớn cho dù gã làm biết bao nhiêu việc, lập biết bao công trạng cũng không bằng đứa con trai trưởng vô dụng do Hoàng hậu hạ sinh.

Gã ngày ngày bị Thái phi tiêm nhiễm thêu dệt vào đầu những câu chuyện xấu xa, đặt điều vu khống Hoàng hậu khiến ả ta bị thất sủng, con trai của ả mới không được trọng dụng. Có đứa con trai nào trong lúc yếu thế mà không nghe lời, không tin tưởng mẹ mình. Huống hồ chi tâm trí của gã hiện giờ đều phải chiếm đoạt được ngôi vị Thái tử.

Gã thương xót mẹ mình bị ghẻ lạnh mà oán trách cha không biết phân biệt phải trái. Thế tử cho rằng, cha gã bị sự dịu dàng nhã nhặn bên ngoài của Hoàng hậu làm cho mờ mắt.

Nhưng gã nào biết mẫu thân của gã bị thất sủng đều có nguyên nhân của nó. Thời điểm đó, ả ta chỉ sinh được cho Quốc vương hai đứa con trai thì không thể sinh con được do cơ thể có bệnh không phù hợp để tiếp tục mang thai. Quốc vương không hề bỏ mặc mà vẫn quan tâm lo lắng và thường xuyên đến Hoả Châu cung thăm Thái phi. Mà Thái phi ngược lại, lo ngại địa vị về sau của mình cùng con trai sẽ càng tuột dốc nên đã rắp tâm hãm hại Hoàng hậu ngã suýt nữa là xảy thai.

Giai đoạn mang thai lần đó của Hoàng hậu là Công chúa, Vương Quốc Ayutthaya khi đó Hoàng tử thì nhiều mà Công chúa chỉ mới có một. Trưởng Công chúa là được Ninh phi thân sinh, dù chỉ là thê thiếp nhưng khi hạ sinh được công chúa thi vị của nàng lúc bấy giờ được Quốc vương sủng hạnh hơn mấy phần so với Thái phi.

Vì quá yêu thích có được Công chúa nên Quốc vương rất mong mỏi cô Công chúa nhỏ đang dần lớn lên trong bụng Hoàng hậu, Đích công chúa cuối cùng cũng xấu hiện. Thái phi càng căm ghét Hoàng hậu hơn khi sinh được Công chúa cho Quốc Vương, ả ta muốn hủy diệt cái thai trời cho đó nên đã lập kế đẩy Hoàng hậu ngã xuống sông.

Cũng may là có người phát hiện kịp thời nên cả Hoàng hậu lẫn Công chúa đều được bình an vô sự. Đáng tiếc, công chúa khi ra đời bị thiếu tháng, sức khoẻ yếu ớt cần được chăm sóc cẩn thận. Lớn hơn một chút sức khoẻ của cô mới được ổn định trở lại. Đứa nhỏ đi từ quỷ môn quan trở về nên Quốc vương và Hoàng hậu càng thêm cưng chiều sủng ái, bao bọc trong lòng bàn tay.

Năm đó, Chiêu Hoà vừa mới nhậm chức Thế tử mà Hoàng hậu cũng đã bình an nên bà mới khuyên ngăn Quốc vương không truy cứu trách nhiệm, giữ lại địa vị cho Thái phi và Thế tử. Ả ta chỉ bị giam lỏng trong cung phủ kiểm điểm lại lỗi lầm, khi nào cần thì mới cho phép được xuất hiện. Thoát được tội chết nhưng ả ta lại càng không an phận, luôn cho rằng Hoàng hậu hãm hại ả ta. Thái phi không thể làm được gì ngoài việc dạy hư con trai, khuyến khích đốc thúc Chiêu Hoà buộc phải đoạt lấy ngôi vị Thái tử.

...

Thái giám đêm hôm đến An Ngọc cung tìm Chiêu Nghiệp.

Cùng lúc hắn vừa bước ra khỏi cửa. - "Tâu Thái tử, Hà Tướng quân cử nô tài đến cho gọi người đến cổng thành một chuyến."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng. - "Trời đã tối, Hà Tướng quân không nghỉ ngơi mà tìm ta để làm gì?"

"Nô tài không rõ." Kẻ truyền lời theo lệnh không biết cũng phải.

Hắn nhìn Thái giám cười nhẹ. - "Được rồi, ta đã biết."

"Vâng Thái tử, nô tài xin phép cáo lui." Hắn nhìn tên Thái giám rời đi, lòng đầy phán xét. Tên Thái giám này có lẽ là người ở phủ Hà Tướng quân nhưng cũng có thể là không phải.

"Chiêu Nghiệp, đêm khuya khoắt ngươi còn muốn đi đâu?" Giọng nói oanh oanh trong phòng vang lên, là Thái tử phi của hắn.

Hắn cười khổ quay người vào phòng, cẩn thận đóng cửa. Thái tử phi của hắn lại muốn gây rối nữa rồi.

"Hà tướng quân muốn gặp ta."

"Gặp ngươi để làm gì?" Y ở bên trong vốn đã nghe được cuộc trò chuyện của hắn cùng tên Thái giám vừa nãy nên mới kéo hắn vào trong hỏi rõ.

"Ta không biết."

"Chắc là muốn mắng ngươi rồi, thế thì đừng đi. Mau đến đây đấm bóp cho ta." Thái tử phi nằm sấp trên trường kỷ chỉ tay năm ngón ra lệnh.

"Phu nhân là lo cho ta sẽ bị mắng nên mới mượn cớ đau lưng muốn ta ở lại." Hắn thong thả đi đến, ngồi xuống mép giường.

"Ngươi đừng có mà suy tưởng, ta chỉ không muốn bị mất mặt." Y quay mặt về phía sau trừng mắt nhìn hắn.

"Ta không đi sẽ bị khiển trách." Hắn không tin tưởng Hà tướng quân nhưng hắn cũng tò mò muốn biết lão già đó muốn giở trò gì.

"Hà Tướng quân không có gan khiển trách ngươi đâu."

Thái tử phi từ lâu đã không có hảo cảm với Hà Tướng quân. Lão ta không có bao nhiêu là tốt đẹp, lão trong tối làm nhiều chuyện xấu bị cha y vô tình bắt gặp. Nhưng bọn họ hiện tại chưa có bằng chứng vạch trần lão, Vương Tể tướng chỉ có thể nhờ cậy con trai mình bên cạnh trông chừng Thái tử. Hà Tướng quân cũng nằm trong số Quan lại phản đối chức vị Thái tử của hắn nên cuộc hẹn này hắn tuyệt đối không được đi.

Lần này đột nhiên muốn gặp gỡ Phu quân của y trong đêm khuya chắc không phải là chuyện gì tốt đẹp. Bất quá sáng mai y sẽ tìm lý do tâu lại với Quốc vương, y dù sao cũng được Hoàng hậu và Thái hậu sủng ái nên Quốc vương sẽ không khiển trách y làm mình làm mẩy. Huống hồ chi cha y cũng là cánh tay đắc lực bên cạnh Ngài, cấp bậc so với Hà Tướng quân càng cao hơn.

"Ngươi mạnh tay lên một chút đi, nam nhân đại trượng phu gì mà yếu xìu."

"Ta là lo phu nhân bị đau." Đây không phải lần đầu Thái tử giúp Thái tử phi xoa bóp. Y hằng ngày đều phải học chữ, luyện kiếm, cưỡi ngựa bắn cung mệt mỏi đến xương cốt rã rời. Mà bọn người nô tì xoa đấm không đúng ý y đều sợ y đau không dám làm mạnh. Y thừa nhận ở phương diện này hắn làm tốt nhất.

"Ta không yếu đuối như vậy, mạnh tay lên."

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Quốc vương cho gọi tất cả mọi người đến Chính cung, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thái tử cùng Thái tử phi vừa đến phủ Quốc vương đã nhìn thấy Hà Tướng quân quỳ gối van xin.

"Được rồi, Hà Tướng quân ngươi đừng diễn nữa." Bách Tể tướng từ bên ngoài bước vào, trong tay còn cần thêm một sấp giấy.

"Thưa Quốc vương, thần đến phủ Hà Tướng quân lục soát liền tìm thấy vài chứng cứ quan trọng cho thấy Hà Tướng quân cùng Thế tử cấu kết giặc ngoài phản nước."

"Hỗn xược, ngươi dám đặt điều vu khống ta." Gã tức giận bật dậy chỉ tay vào Bách Tể tướng quát tháo.

Thế tử Chiêu Hoà lập tức quỳ xuống trình với Quốc vương. - "Nhi thần bị oan, nhi thần từ trước đến nay đều tận tâm tận lực với bá tánh với đất nước không có gan dám phản nước. Nhi thần bị oan, xin Quốc vương minh xét."

"Ngươi có chứng cứ gì không?" Quốc vương nhíu mày.

Bách Tể tướng đặt mớ giấy tờ lên bàn Quốc vương. Sấp giấy tờ đó bao gồm cả bản đồ ghi lại hành tung đánh chiếm sắp tới của bọn họ, lẫn nơi ẩn nấp của bọn giặc ngoài. Bọn chúng không tập trung một chỗ mà chia ra đóng đô khắp nơi ngoài kinh thành. Chờ đợi thờ cơ, chực chờ một câu chỉ huy của gã liền lập tức tấn công.

"Hà Tướng quân lâu nay tiêu xài hoang phí, mưu đồ bất chính ăn chặn ngân lượng từ bá tánh. Số lương thực nhân dân làm ra cũng bị hắn ta cho quân của mình đoạt lấy nhằm cống nạp cho giặc phản nước."

"Không phải, không phải... Quốc vương, thần bị oan thần bị oan." Hà Tướng quân dập đầu kêu oan.

Trong số giấy tờ đó còn ghi lại toàn bộ dấu tích ngân sách tham mưu cùng số lượng tiền bí ẩn chuyển đều đặn vào tay Hà Tướng quân có được trong mỗi tháng.

Bách Tể tướng mặc kệ Hà Tướng quân náo loạn vẫn bình thản tiếp lời. - "Không chỉ tham mưu mà Hà Tướng quân mỗi tháng đều nhận được một khoảng tiền lớn từ một người bí ẩn. Khi tra rõ mới biết số ngân lượng đó đều được cung cấp từ chỗ Thế tử."

"Cha, nhi thần bị oan. Bách Tể tướng là đang vu khống nhi thần. Nhi thần cùng Hà Tướng quân trước giờ không thân không thích thì làm sao có thể cấu kết cùng với Hà Tướng quân. Ngân lượng của Hà Tướng quân cũng không thể từ chỗ nhi thần được. Nhi thần cho dù là Thế tử cũng không có nhiều tiền như vậy."

"Thưa Quốc vương, sở dĩ Thế tử có nhiều tiền là vì Thế tử từ lâu đã bí mật cho sản xuất đồng tiền giả. Nhà máy sản xuất tiền giả nằm khuất trong bìa rừng phía Nam. Thần đã cho quân bắt giữ hết toàn bộ, chờ Quốc vương xét xử."

"Ta không có, ngươi đừng có ngậm máu phun người. Ngươi đừng tưởng bản thân lập được nhiều công trạng lại được cha ta trọng dụng mà thêu dệt câu chuyện hài. Ta vốn biết ngươi từ xưa đến nay đã không vừa mắt ta, luôn bên cạnh bên vực Thái tử. Ai biết được ngươi có cùng Thái tử cấu kết với nhau hãm hại ta không?"

Thái tử Chiêu Nghiệp ngồi không cũng dính đạn. - "Ta thì liên quan gì đến việc này?"

"Không liên quan? Tối qua có người còn trông thấy Thái tử bí mật đi gặp ai đó ngoài cổng thành. Mà xem như người đó không phải là người trong cung, phải chăng đó là bọn giặc ngoại xâm?" Gã kiêu ngạo hống hách khua môi múa mép.

Cùng lúc đó, Thái tử cùng Thái tử phi hai ánh mắt va chạm nhau. Hắn phía sau vỗ nhẹ vào lưng y rồi đi tới trước mặt gã. - "Vậy sao? Ta không biết làm sao Thế tử biết được chuyện này. Nhưng tiếc quá, ta không gặp người lạ mặt nào cả mà người hẹn gặp ta là Hà Tướng quân."

Chiêu Nghiệp lần nữa trở lại đứng cạnh Vương Vĩ Minh. Hắn vòng tay qua ôm bả vai y. - "Lại tiếc thêm, đêm qua Thái tử phi của ta không biết gặp phải vấn đề gì mà đột ngột đau lưng cũng không chịu gọi Thái y bắt ta phải ở lại xoa bóp. Nếu không ta đã vô tình lọt vào cái bẫy của ai trong số những người ở đây giăng dây rồi."

Quốc vương hắn giọng, tỏ điểm không hài lòng đến Thái tử. Giờ phút nào rồi còn ở trước mặt quần thần không biết xấu hổ cùng Thái tử phi nói chuyện tâm tình.

Quốc vương luôn duy trì trạng thái yên lặng hiện lên tiếng. - "Hà Tướng quân, đêm hôm khuya khoắt ngươi cho gọi gặp mặt con trai trẫm để làm gì?" Chiêu Nghiệp cũng thu lại dáng vẻ cợt nhả.

"Bẩm Quốc vương, thần không hiểu Thái tử đang nói gì? Đêm qua thần đi nghỉ sớm không có hẹn gặp Thái tử. Thái tử nói như vậy là đang vu khống thần. Mong Quốc vương minh xét."

"Cha, người đừng quá yêu chiều Hoàng huynh mà dung túng cho sự giả dối của hắn. Bề ngoài thì giả vờ nhã nhặn nhu nhược nhưng bên trong là một bụng thối nát."

"Ngươi câm miệng lại cho ta." Thái tử phi ngồi trên ghế bật dậy chỉ tay vào mặt Thế tử quát mắng khiến gã không khỏi một phen bất ngờ. Gã nghĩ cũng chưa từng nghĩ Vương Vĩ Minh sẽ đứng lên nói thay cho Chiêu Nghiệp. Chiêu Hoà và Vương Vĩ Minh vốn là thanh mai trúc mã tình cảm lại khăng khít. Hôn sự của y cùng Thái tử, y vốn cũng không hài lòng nhưng vì đất nước xã tắc đành phải tuân theo. Hiện tại đừng nói là đã phải lòng tên Thái tử vô dụng kia rồi?

Thái tử phi chuyển hướng sang kẻ đang quỳ rạp dưới đất. - "Hà Tướng quân ngươi mới là kẻ nói dối, ta đêm qua ở trong phòng đã nghe rõ ràng không thiếu một chữ, ngươi cho gọi Thái giám nhà ngươi đến hẹn gặp Chiêu Nghiệp mà còn dám trối."

Hà Tướng quân dập đầu khóc lóc. - "Thái tử phi, người phải tin thần, thần bị oan thần vốn không có hẹn gặp Thái tử."

"Cho gọi tên Thái giám đó vào đây." Quốc vương ra lệnh.

Thái tử đột ngột tiếp lời. - "Cha, nhi thần nghĩ người đêm qua có vẻ như không phải Thái giám trong cung của chúng ta. Hắn có thể là gián điệp được cài cắm vào nếu không sao có thể dễ dàng bước chân vào An Ngọc cung của nhi thần. E là tên Thái giám đó có lẽ đã được kẻ đứng sau hắn sắp xếp cho bỏ trốn."

Lời Hà Tướng quân nói là thật, đêm qua lão ta không có hẹn gặp Thái tử mà có người mượn danh của lão hẹn gặp mặt Chiêu Nghiệp. Chỉ cần Thái tử chỉ cần bước chân ra ngoài cổng thành, dù gặp mặt ai thì cũng sẽ bị tai mắt của Thế tử ghi nhận lại. Đến khi chiến tranh xảy ra chỉ cần truy cứu sẽ tra ra được Thái tử ban đêm ban hôm ra ngoài thành gặp quân ngoại xâm lập kế mưu đồ.

Chỉ là không hiểu vì sao? Có vẻ như bọn gián của Thế tử chưa kịp cáo trạng lại chuyện đêm qua Thái tử không ra ngoài cổng thành lại cho gã. Mà gã thì cứ đinh ninh cho rằng Chiêu Nghiệp đã đi rồi nên hiện tại mới dám ở đây hóng hách kêu ca.

Thái tử phi thời điểm này có vẻ như đã nhìn ra được bộ mặt thật của gã nên mới đứng lên nói giúp Phu quân nhà mình. Mà Chiêu Hoà, biết bản thân đã lỡ lời tự tay vạch áo cho người xem lưng nên từ nãy đến giờ đều im lặng suy nghĩ câu từ phản bác. Chiêu Nghiệp nhìn ra được sự tức giận đến run người của gã, nắm đấm cuộn tròn, gân xanh nổi đầy cổ. Nước đi này của gã cũng quá nóng vội rồi.

"Tham khiến Quốc vương, thần mang đến cho Ngài thêm một món quà." Kim Tể tướng bước vào kéo theo một lão trung niên đầu tóc bù xù.

Lão bị đẩy ngã xuống đất, khấu đầu van xin. - "Quốc vương tha mạng, Quốc vương tha mạng. Thần nhất thời hồ đồ... nhất thời hồ đồ nghe theo mệnh lệnh của Thế tử." Là Lục Thừa tướng người trông nôm kho vũ khí Hoàng cung.

Chiêu Hoà nhìn thấy Lục Thừa tướng bị kéo vào sắc mặt liền biến sắc. - "Ngươi đừng có vu khống bổn vương." Thế tử giận quá mất khôn, trong cùng một lúc tội trạng đều được phơi bày. - "Các người cấu kết với nhau hãm hại ta, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy cùng nhau hợp tác ở đây ăn không nói có, chia rẽ tình thân."

"Lục Thừa tướng còn không mau khai báo." Kim Tể tướng đá mạnh vào lưng lão.

"Bẩm... Bẩm Quốc vương, là Thế tử... Thế tử cho quân của mình vận chuyển vũ khí từ Hoàng cung ra ngoài nơi căn cứ của Thế tử để đánh tráo vũ khí giả vào trong thay thế nhằm đổ tội cho Thái tử." Lão nhìn lên Quốc vương nắm tay đang cuộn tròn, ánh mắt hằn lên tia đỏ.

Từ lâu, Quốc vương đã ban lệnh cho Thái tử tự do ra vào cũng như kiểm soát kho lương thực vũ khí trong Hoàng cung. Điều này cũng khiến cho quần thần bất mãn vì ý chỉ của Quốc vương. Thái tử không ham mê quốc sách triều chính mà Quốc vương còn dám giao việc hệ trọng như vậy cho Thái tử quản lý chẳng khác nào giao trứng cho ác.

Nhưng quyết định này lại có ích cho Thế tử, càng thuận lợi để gã hoán đổi số vũ khí thật thành vũ khí giả. Sở dĩ hắn có thể làm được như vậy bởi người cai quản kho vũ khí đã bị hắn mua chuộc. Đến khi hắn chỉ huy bọn giặc ngoại xâm đến tấn công, binh lính trong triều phát hiện vũ khí đều là giả sẽ không tiếc sự nghi ngờ đến Thái tử.

Bởi vì ngoài Quốc vương cùng ba vị Tể tướng đứng đầu thì chỉ có Thái tử có quyền hạn tiếp xúc. Về phần gã chỉ cần đứng nhìn xem kịch hay, ngoan ngoãn đứng về phe Quốc vương chiến đấu với giặc ngoại xâm. Chỉ cần bọn chúng đều bị giết sạch thì kế hoạch phản mưu sẽ vĩnh viễn được bưng bích. Thái tử bị phế truất, tội phản nước là tội lớn chắc chắn sẽ bị hành hình. Gã lập nên công lớn, ngôi vị Thái tử sẽ thuộc về gã.

Tiếc là, kế hoạch lại không như hắn mong muốn.

Phản quốc là chuyện lớn, với tình hình này bất cứ ai cũng không thể tha mạng. Lục Thừa tướng không ngừng dập đầu khẩn cầu, vầng trán nhăn nhúm loang lổ vết máu. - "Quốc vương tha mạng, thần là nhất thời hồ đồ."

"Ngươi im miệng." Chiêu Hoà lao vào đạp ngã Lục Thừa tướng liền bị Chiêu Nghiệp bên cạnh ngăn lại.

"Là Thế tử đe dọa thần, nếu không phục tùng mệnh lệnh của Thế tử thì Thế tử sẽ giết sạch người nhà thần nơi thôn quên. Mong Quốc vương tha mạng, mong Quốc vương niệm tình tha mạng." Lục Thừa tướng tiếp tục những lời còn dang dở.

"Niệm tình tha mạng? Hành động của ngươi chính là tiếp tay cho giặc làm càng, ngươi dám bảo trẫm niệm tình tha mạng? Người đâu, mang Lục Thừa tướng ra chém đầu, phế truất danh hiệu Thừa tướng."

"Quốc vương tha mạng, Quốc vương tha mạng..." Lục Thừa tướng bị thị vệ lôi đến pháp trường xử tử trong tức khắc.

Tội lỗi tày đình của Thế tử tiếp tục được vạch trần.

"Thế tử không chỉ muốn ngôi vị Thái tử mà còn muốn soái ngôi Quốc vương. Thế tử mượn tay giặc ngoài lập mưu đồ tạo phản gây nên chiến tranh. Chỉ cần hạ được Thái tử thì chức vị Thái tử sẽ thuộc về Thế tử. Sau đó, là đến ngôi vị Hoàng đế." Vương Tể tướng không ngại tiếp lời, Vương Tể tướng chưa từng đồng thuận để con trai mình cùng vị Thế tử tâm địa ác độc này nên vợ nên chồng. Đến khi Quốc vương chỉ định ban hôn Vương Vĩ Minh cho Thái tử Chiêu Nghiệp, Vương Tể tướng lúc này lòng mới được nhẹ nhõm.

"To gan, ngươi còn dám tính kế lên cả cha mình." Quốc vương tức giận hạ một bạt tay vào mặt Thế tử.

"Nhi thần không có, nhi thần bị oan. Cha phải tin nhi thần, người là cha ruột của nhi thần thì làm sao nhi thần dám có tính kế lên người cha của mình." Chiêu Hoà quỳ gối dưới chân Quốc vương nói mấy lời nghĩa nặng tình thâm nhằm để che đậy tội trạng.

"Ngươi từ lâu đã bất mãn với trẫm vì thiên vị Tiểu Nghiệp. Mấy người các ngươi đều lớn lên dưới mí mắt của trẫm, trẫm vốn đã nhìn rõ sự ganh ghét của ngươi đến anh trai mình. Ngay cả việc mượn tay giặc tạo phản thì có việc gì mà ngươi còn không dám làm?" Không cần đợi vị Tể tướng nào nói thay, Quốc vương tự mình vạch trần con trai.

"Ngươi là một trong những đứa con mà trẫm đã kỳ vọng vào nhất. Cuối cùng lại bị ngươi quậy đến thế sự thế này, ta đáng lẽ không nên để ngươi cho Thái phi nuôi dạy. Đều học hết tính xấu từ mẹ mình." Quốc vương ngồi xuống ngai vàng xoa ấn mi tâm.

"Ông đừng có nói xấu mẹ của ta, mẹ của ta bị giam lỏng trong cung suốt gần mười năm qua đều là cho mẹ con Hoàng hậu hãm hại." Đã đến bước đường này, Chiêu Hoà cũng không còn gì phải giấu giếm.

"Hỗn xược, tên tạo phản to gan mà ngươi còn không mau quỳ xuống." Vương Tể tướng bên cạnh đánh vào chân gã buộc gã phải quỳ gối.

"Ngươi vẫn là bị mẹ ngươi dạy hư. Năm xưa mẫu thân ngươi hại Hoàng hậu của trẫm té sông suýt nữa là mất mạng, mất Công chúa. Hoàng hậu niệm tình Công chúa bình an vô sự mà giữ lại thể diện cho mẹ con nhà ngươi, không tước bỏ thi vị. Còn ngươi thì sao? Lấy ơn báo oán, hãm hại anh trai mình, hãm hại cha mình đoạt ngôi." Đứa con trai này, Quốc vương từ nhỏ đã hết mực cưng chiều không thua kém Chiêu Nghiệp. Là đứa nhỏ được cho là sau khi lớn lên cơ đồ sẽ xán lạn, tự mình lập quốc làm chủ. Sau tất cả vẫn bị hủy diệt toàn bộ cũng nhờ vào công lao từ người mẹ không biết trời cao đất dày của mình mà ra.

"Ta hận ông từ nhỏ cho đến lớn đều thiên vị tên Thái tử vô dụng Chiêu Nghiệp." Chiêu Hoà chỉ tay vào Chiêu Nghiệp đang đứng gần đó. - "Ta có gì không bằng hắn, hắn từ lúc sinh ra đã làm được việc gì có ích cho đất nước. Còn ta, ta vì ông vì đất Ayutthaya này làm không biết bao nhiêu chuyện nguy hiểm, không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử. Còn ông, ông lúc nào cũng bảo bọc tên khốn vô dụng đó mà khước từ ta."

"Ngươi đến hiện tại vẫn không biết bản thân mình sai ở đâu mà còn ở đây lớn tiếng kể công với trẫm. Trẫm nói cho ngươi tỏ, mắt nhìn người của trẫm chưa bao giờ sai. Chức vị Thái tử chỉ có Tiểu Nghiệp mới xứng đáng ngồi vào vị trí đó. Trẫm đã tốn không ít tâm tư tự mình đào tạo nó thì quyết định của trẫm sẽ không bao giờ sai."

Quốc vương từ trước đến nay đều nhìn xa trông rộng, từ lâu đã nhìn rõ năng lực tiềm ẩn của Chiêu Nghiệp. Từ khi Chiêu Nghiệp còn nhỏ, Quốc vương cùng ba vị Tể tướng đứng đầu trong cung đã tự mình huấn luyện cho hắn từ việc học chữ cho đến việc bắn cung, tập võ và đấu kiếm.

Hằng ngày, Ngài để hắn cùng bọn người Bách Bác, Kim Kiến Thành học tập và sống ẩn nấp dưới thân phận vị Thái tử vô dụng cũng là để che mắt thiên hạ.

Chiêu Nghiệp ở trong tối đã không biết bao nhiêu lần âm thầm bày nên kế hay, lập nên kế hoạch thuần thuật giúp đỡ đất nước, giúp đỡ quân binh Hoàng thất khi xảy ra chiến tranh. Nếu không thì người chỉ huy của bọn giặc xâm lược làm gì dễ dàng bỏ mạng nhanh như vậy. Nếu không nhờ hắn thì đời sống bá tánh làm gì được ấm no như hiện giờ.

Công lao của Chiêu Nghiệp cống hiến cho đất nước Ayutthaya này kể ra bao nhiêu của không hết, ca ngợi bằng hết thẩy ngôn từ hoa mĩ cũng không đủ.

Chỉ chờ đến thời điểm thích hợp Quốc vương sẽ tự để Thái tử Chiêu Nghiệp tự mình khai nòng nổ pháo. Khi đấy còn kẻ nào dám nghi ngờ vào năng lực của Thái tử mà Quốc vương đích thân lựa chọn.

Từ khi Chiêu Nghiệp thành thân, Quốc vương càng tăng cường chế độ rèn luyện. Hắn hiện tại không chỉ còn gánh vác đất nước, gánh vác mạng sống của nhân dân bá tánh trên vai mà còn phải bảo vệ Thái tử phi của mình và sau nữa là khai thiên lập địa, mở rộng cơ đồ.

Thế tử Chiêu Hoà, vốn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, sáng sủa tài giỏi nhưng lại vì sự ganh đua của mẹ mình bị dạy hư. Nghi ngờ tình yêu của Vua cha mà đi theo con đường đại nghịch bất đạo, chống chế lại đất nước.

Mưu đồ phản nước, đánh tráo vũ khí, chế tạo tiền giả đều là những tội trạng lớn không thể dung thứ. Quốc vương dù đau buồn vẫn buộc phải làm theo luật xử tử Thế tử. Những người có liên quan đến đều mang ra chém đầu. Bọn giặc ngoại xâm cũng đã bị quân đội Hoàng gia bắt sống và tiêu diệt toàn bộ. Mẫu thân Thái phi vẫn như vậy, vĩnh viễn bị giam lỏng ở Hoả Châu cung cho đến cuối đời.

...

"Có buồn không, khi thanh mai trúc mã của mình mang mưu đồ phản động?" Thái tử cùng Thái tử phi ở An Ngọc cung dùng điểm tâm.

"Cũng không buồn lắm, thời điểm Chiêu Hoà nói dối muốn hãm hại ngươi ta đã biết ta đã nhìn lầm người."

"Cũng nhờ có Thái tử phi ta mới thoát được một kiếp nạn, vẫn là phu nhân tốt nhất."

"Ta chỉ là tiện tay thôi, ta còn chưa từng nghĩ đến thế sự sẽ thành ra như vậy." Thái tử phi sau những chuyện xảy ra vừa qua vẫn chưa thôi choáng váng.

Y hai tay chống lên cằm nhìn hắn. - "Ngươi lợi hại như vậy mà bao lâu nay đều giấu giếm ta."

"Nếu không thì sao có thể thuận lợi mang phu nhân về làm Thái tử phi của ta." Chiêu Nghiệp cũng không che giấu.

"Dã tâm của ngươi cũng không tồi." Vương Vĩ Minh cảm thán.

"Vì ta là Thái tử nên điều đó là tất nhiên."

Ban đầu ý định của Quốc vương vốn là chỉ hôn Hạ Mỹ Hoa - Hạ Tiểu thư cho Chiêu Nghiệp nhưng hắn nhất quyết không chấp thuận. Hạ Tiểu thư dã tâm lớn cũng không thua kém.

Điều cô ta mong muốn nhất là được cùng Chiêu Hoà thành thân. Vì cô ta cho luôn rằng Chiêu Hoà ra tay sẽ lật đổ hắn giành lấy ngôi vị Thái tử, cô ta sẽ quang minh chính đại trở thành Thái tử phi. Chưa dừng lại ở đó, cô ta đã tính toán trước chỉ cần sau này khi Quốc vương băng hà. Chiêu Hoà sẽ tiếp tục kế ngôi Hoàng đế và chức vị Hoàng hậu vẫn sẽ thuộc về cô ta.

Hắn chính là không để Hạ Tiểu thư đạt được mục đích. Dù là sớm hay muộn gì Chiêu Hoà cũng sẽ bị hắn lật tẩy. Nếu Quốc vương khi đó vẫn muốn gả Hạ Mỹ Hoa cho hắn thì không chỉ là Thái tử phi mà ngay cả thi vị Hoàng hậu đều vẫn sẽ nằm trong tay cô ta.

Đồng thời, nếu Vương Vĩ Minh thật sự gã cho Chiêu Hoà thì đến lúc đó khi tội lỗi của Chiêu Hoà phơi bày, y sẽ bị liên lụy, Vương Tể tướng cũng sẽ bị liên lụy. Cho nên bằng mọi giá hắn phải kéo cho bằng được Vương Vĩ Minh về bên mình. Vì chỉ có y mới phù hợp với danh vị Thái tử phi và cao hơn nữa là danh phận Hoàng hậu trị vì Vương Quốc ở tương lai.

"Ta đã rất cực khổ phải năm lần bảy lượt mới có thể cầu xin cha ta cho phép rước ngươi về làm vợ."

Thái tử phi nghe xong liền bĩu môi mà trong lòng thì rộn ràng như pháo hoa đêm giao thừa. - "Vất vả cho ngươi rồi, thảo nào cha ta lại yêu thích ngươi như vậy."

"Còn phải nói, ta là được cha vợ nuôi dạy từ nhỏ. Giao con trai của người cho ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

"Ngươi đó, miệng lưỡi trơn tru." Y chỉ tay vào trán hắn đẩy ra sau.

Buổi tối, nằm trên trường kỷ.

"Phu nhân."

"Chuyện gì?"

"Kiến Thành hiện đã có tinh vui mà phu nhân vẫn còn nợ ta một đêm động phòng hoa chúc." Hắn nhắc đến việc này, mặt y bất giác đỏ mặt.

Cũng phải thôi, thành thân đến nay cũng đã mấy tháng. Hằng ngày cả Thái tử lẫn Thái tử phi đều phải lo lắng việc riêng mình. Mỗi ngày đều mệt bở hơi tai, ngã lưng xuống liền đã ngủ ngay thì làm gì có thì giờ làm chuyện thân mật.

"Phu nhân, định khi nào mới chịu sinh hài tử cho ta." Vương Vĩ Minh thẹn quá hoá giận vươn tay che miệng hắn lại, mặt mày đỏ au như máu.

"Ngươi ngậm miệng lại và chỉ nên làm những chuyện cần làm.

An Ngọc cung của Thái tử và Thái tử phi đóng cửa kéo rèm đến tận ba ngày sau mới mở.

___________________________________

Toi là kiểu người hơi cố chấp, cố quá thành ra quá cố đấy. Khả năng tuy dở mà khoái chọn cái khó, toi cũng viết được phân nửa rồi mà bỏ đi thì phí quá. Đâm lao thì phải theo lao nên mới mất nhiều thời gian để hoàn thành như vậy.

Cái plot cổ trang này lên sóng là do toi xem Tinh Hán Xán Lạn của Ngô Lỗi với Triệu Lộ Tư đóng chính á nên mới muốn thử viết một chút. Chi tiết sản xuất tiền giả với tráo vũ khí thật thành giả toi cũng là mượn của phim và đã biến tấu lại cũng như thay đổi bối cảnh theo văn phong của toi. Trong phim thì lời thoại hay lắm nhưng khi qua tay toi thì câu từ còn khá ẩm ương, chưa được trọn vẹn cho lắm do toi viết còn non tay. Sạn chắc cũng nhiều mà toi thì cũng không biết nên sửa thế nào, thôi thì để y nguyên vậy luôn.

Sở dĩ toi để cung phủ của JobBas là An Ngọc cung. Là vì toi chơi game Kỳ Nữ Hoàng Cung á, cung toi lập trong đó cũng là An Ngọc cung. Toi muốn viết mọi thứ về JobBas đều sẽ có chút gì đó liên quan đến toi nên toi mới đặt vậy. Còn mấy cung phủ khác thì toi đặt đại.

Cuối cùng là, mấy bà biết đó toi không giỏi viết longfic nên toi mới lựa chọn viết oneshort. Toi luôn muốn fic của JobBas sẽ đa dạng hoá phong phú mọi thể loại nên đôi khi sẽ có SE hoặc BE chứ không phải lúc nào cũng HE đâu nha.

Cảm ơn mấy bà đã đọc hết mấy dòng giải bày này của toi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com