Jobbas Lang Nhin Em
Mùa đông năm 29 tuổi em đứng nơi cuối phố im lặng và trầm ngâm , phía đối diện kia vẫn là tiệm hoa may mắn ấy . Cơn gió mạnh làm tóc em tung bay , chúng phất phơ trước mặt em , mắt em không chớp lấy một lần . Em đã không còn là người khó kiềm chế bản thân nữa , em hiện tại của bây giờ một nụ cười chân thật ngây thơ lúc trước cũng không có , nước mắt cũng chẳng dễ dàng rơi . Mỗi lúc như vậy nước mắt em không kịp trào ra mà lại chạy ngược vào trong . Những cơn đau nhói ở tim tăng lên gấp bội .Em ghét mùa đông này , cái mùa đông của hai năm trước em đau khổ biết bao nhêu , cả thế giới của em đâu mất , trái tim em dường như ngừng đập . Em cố gắng kìm nén cảm xúc bản thân từ lúc đó . Cái mùa đông mà bàn tay em lạnh lẽo đến khô cứng cũng chẳng còn người ấy nắm lấy , lúc mà những ly sữa nóng vào buổi sáng và trước khi ngủ thay vào đó là ly cafe lạnh , nó làm em mất ngủ . Thật tốt , vì em không muốn mình nằm trêm chiếc giường quen thuộc ấy một mình ôm lấy bản thân mà cảm thấy đau đớn thương hại chính mình , em không muốn chìm vào giấc mơ khi mà lúc nào em cũng thấy dịu dàng của em trong đó , người mà em không giây phút nào quên được . Em mơ hồ , người đó rời đi quá nhanh khiến em chẳng kịp cảm nhận được sự bất thường gì . Bởi vì nhớ , quá nhớ , trong đầu toàn là hình bóng thân quen khiến em ngày đêm mơ về hắn , ánh mắt ấy vẫn nhìn em như vậy , cái nắm tay ấy vẫn ấm áp chỉ là khi em tỉnh dậy cảm giác đó liền biến mất thay vào đó là một chiếc gối đã ướt một mảng lớn , nước mắt vẫn còn đọng trên mi mắt , em ghét chúng , em ghét tất cả . Em chẳng thích nổi thứ gì , tại sao em lại phải là người ở lại và xung quanh em chẳng thay đổi chỉ là còn mỗi một mình em , ở đây.Con đường cuối phố vẫn vắng tanh , vừa hay lại chuẩn bị đến Giáng Sinh rồi , em vẫn cứ ngẩn ngơ như vậy cho đến khi ánh đèn trong tiệm hoa may mắn bừng sáng lên , em bước vào quán quen và chị chủ tiệm cũng đã quen thuộc với em rồi . Cứ đều đặn 1 tuần em sẽ đến một lần dù mưa hay nắng . Cứ đến cuối mùa thu và đầu đông số lần em ghé thăm lại tăng dần . Thay vì chọn những nhành Tuylip đỏ em lại bỏ qua chúng mà cầm những cánh Lavender lên mà ngắm ngía , mắt em vẫn liếc những bông tuylip kia nhưng nhất quyết không đụng vào chúng dù chỉ một lần nào. " N' Bas hôm nay lại đến mua Lavender sao "" dạ vâng ạ"" Lavender hôm nay chỉ còn màu tím kia thôi em lấy đỡ nhé "" không sao ạ "" trời lạnh rồi giữ gìn sức khỏe nhé , trông em gầy quá đấy "" vâng ạ , tuần sau em lại đến nhé ạ "" em có chuẩn bị quà Giáng Sinh cho chị đấy "" ui N' Bas vẫn dễ thương như vậy , nhưng hãy cười nhiều lên nhé "Em mỉm cười đáp lễ vì sự quan tâm tận tình kia của chị chủ tiệm hoa. Từ lúc hắn rời đi người duy nhất bảo em cười nhiều lên một chút chỉ có chị ấy . Bó lavender trên tay được gói kĩ càng được em ôm kĩ trong lòng chỉ là nó so với em thì thật khác biệt vì em hiện tại mắt sưng lên một vòng vì thức khuya và do khóc quá nhiều . Em mang chiếc bangto dài và đội chiếc mũ áo rộng che kín đầu , tóc đã dài che đi vầng trán kia đôi mắt cũng thấp thoáng trong làn tóc . Em đứng dưới ánh đèn trước cửa tiệm thật lâu , nhìn đôi chân mình thật lâu cũng chẳng thèm quan tâm ai đến ai đi . Bóng dáng một người lướt qua em , là mùi hương quen thuộc mà hơn hai năm nay em vẫn nhớ như in , em ngước lên nhìn bóng lưng ấy , ngưòi đang dần bước xa khỏi em kia bỗng dưng quay lại nhìn em một cái , trên tay người đó là bó Tuylip đỏ ... Là khuôn mặt quen thuộc , là ánh mắt quen thuộc chẳng hề thay đổi , nó vẫn nhìn em đầy dịu dàng , nhưng sao trông nó buồn quá . Em dường như chẳng cảm nhận được gì , chẳng hề nghe thấy gì nữa , nước mắt em thay nhau rơi xuống không có dấu hiệu ngừng lại . Là những giọt nước mắt lâu nay em kìm nén nó chạy ngược vào trong nay lại tuôn ra không điểm dừng . Em liền chạy đến mà lao vào hắn , tiếng nấc trong cổ họng vang lên liên tục , ngắt quãng câu nói của em" làm ơn...làm ơn hãy nói đây chẳng phải mơ đâu "" em đau quá ..."Hắn cố gắng gỡ tay em ra khỏi người hắn , hắn nhìn em , em thấy được đôi tay hắn đang run lên nhưng khuôn mặt hắn bình thản đến nỗi đau lòng , hắn thực sự không muốn ôm em lấy một cái sao ?" xin lỗi "" mẹ tôi đang đợi trong xe "Hắn rời đi trước mắt em mà không một cái quay đầu . Bó lavender trên tay em bị nắm lấy chặt cứng , nó run rẩy theo tay em . Em dần dần ngồi xuống và ôm lấy ngực mình cấu xé chúng liên tục , tại sao trái tim em nó lại nhói lên , là cảm giác hụt hẫng vô cùng . Người mà rời bỏ em sau bao năm gặp lại chẳng muốn nói với em lấy một lời chính đáng. Chiếc mũ lớn che đi khuôn mặt em , chết tiệt , thứ chất lỏng kia cứ rơi mãi , em ghét bản thân mình của bây giờ , đau đớn và tuyệt vọng . Nhưng chẳng lâu sau đó một bàn tay đưa ra trước mặt em , nó to lớn , em ngước đầu lên nhìn liền nhận ra hắn , em không muốn nắm lấy , em sợ khi em nắm lấy nó lại tan biến trong hư không và em lại tỉnh dậy trên chiếc giường của mình . Em tự mình đứng dậy và ôm lấy bó lavender vào trong lòng mà bước từng bước , những làn gió mạnh tạt vào mặt em làm nó buốt lạnh . Em chẳng dám tin gì cả , em hành hạ bản thân vì sự ảo tưởng của mình chẳng hạn ...Nhưng ngay lúc đó hắn đã gọi tên em" Em..."" Bas "Hắn đứng trước mặt em , rõ ràng và gẫn gũi , mùi hương ấy em nhớ lắm . Hắn ôm lấy hai gò má em mà lau đi hai hàng nước mắt chảy dài ấy . Hắn lấy chiếc khăn choàng mà đeo lên cho em . Hắn nhẹ nhàng ôm em vào lòng mà xoa xoa vỗ vỗ lưng cho em , quá nhanh khiến em chẳng kịp hiểu điều gì hết " mùi sữa quen thuộc của anh đâu "" là Capuchino sao "" tim em đập nhanh như vậy "" em gầy hơn lúc trước rất nhiều "" ôm cũng không vừa tay nữa rồi "" Anh xin lỗi bạn nhỏ của anh "" thật lòng xin lỗi em "" mẹ anh nói đúng , em lúc này vẫn là chờ tôi, tôi đáng ra phải đánh đổi tất cả vì em "" chết tiệt , anh đang nói cái mẹ gì vậy "Em khóc lớn như đứa trẻ muốn được dỗ dành an ủi , em không nỡ đánh hắn một cái nào , tất cả gom hết bằng cái ôm này vẫn là con phố đó vẫn là dưới ánh đèn đường quen thuộc và nay là mùa đông, mùa thực hiện những lời hứa năm ấy. Rời đi lâu như vậy trở lại với một câu xin lỗi đã làm em mềm lòng . Không phải vì quá yêu sao , hãy nói cho em nghe rằng hắn cũng còn yêu em , hắn chẳng còn cách trở nào nữa , làm ơn. Vẫn là nụ hôn ấy , dịu dàng mà ấm áp , em muốn nữa ôm em một cái nữa " anh đưa em về nhé "" đừng nhìn anh như vậy , anh vẫn yêu em như ban đầu "" tại sao em không thể ngừng khóc? "" tay em lạnh như vậy cũng không biết đeo bao tay hả "" đúng là không có tôi em vẫn cứ bỏ bê bản thân mình như vậy "" anh ... chết tiệt "Hắn đến rồi lại đi thật nhanh , hắn trở lại cũng thật nhanh nhưng đau đớn trong em vẫn còn đó . Nó giờ thành nỗi sợ hãi nơm nớp lo sợ hắn lại rời xa em một lần nữa . Làm ơn hãy nói rằng đây không phải là mơ . Mẹ hắn đã nói gì lại khiến hắn mặc kệ tất cả mà chạy đến cùng em , em không thể ngừng khóc...Còn nữa... ____________________________________Tôi thật sự không nỡ ngược hai bạn nhỏ của chúng ta chút nào , tôi muốn mọi người có thể tự đoán chuyện gì đã xảy ra trước đó khiến hai bạn chia xa . Tôi Đã cắt bớt vài phần đau khổ 🙏🙏🙏
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com