TruyenHHH.com

Jmj Choc Tuc Ba Xa Phan 2

Sau khi Kim Hyeon tuyên bố giải nghệ, giới giả trí này đương nhiên chỉ còn mình Minjeong xứng đáng là ở vị thế cao nhất. Vì thế độ nổi tiếng của Minjeong cũng ngày càng cao trong nước và lẫn quốc tế.

Sau một ngày làm việc vất vả, Minjeong được vệ sĩ hộ tống đi về.

Minjeong đang chợp mắt một chút thì chiếc xe đột nhiên phanh "két" lại.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tiểu thư! Cẩn thận!!!" Vệ sĩ sợ hãi.

Sau đó Minjeong thấy một cái bóng đen xì trông rất giống một con nhện đang ngồi ở đầu xe.

What the có thể bớt làm như superman đi có được không cái người thần kinh này.

"Đại thần Juho à... sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây?" Minjeong giật giật khóe miệng hỏi.

Juho: "Tôi đói."

Minjeong: "..." Làm như ma đói không bằng

"À à à, vậy tôi mời anh ăn cơm nhá! KFC bán suốt 24h luôn đó!"

"Ừ."

Đêm khuya, tại KFC.

"Đại thần này... anh đây là... đúng dịp gặp tôi hả?" Minjeong thử dò hỏi.

Juho gặm một phát hai cái đùi gà rồi mới trả lời: "Không phải, đến tìm cô."

Minjeong: "..."

"Không biết... anh tìm tôi có chuyện gì?" Nàng ân cần kêu thêm một phần ăn gia đình nữa rồi mới hỏi.

Juho ăn hết một phần ăn gia đình rồi móc móc thứ gì đó trên người rồi ném qua cho Minjeong.

Nàng vội vàng đưa tay nhận lấy đó là một cái cái còi được điêu khắc những biểu tượng không rõ nghĩa được móc vào một sợi dây màu đỏ tạo thành một cái dây đeo cổ.

Minjeong lật đi lật lại cái còi này cả nửa ngày cũng không nghiên cứu ra đây là cái gì: "Đại thần, cái gì đây? Anh cho tôi cái này làm gì?"

"Cho cô để bảo vệ tính mạng." Juho nói.

"Hả?" Minjeong có chút ngu người, không hiểu ra làm sao.

Juho giải thích: "Thổi nó, tôi sẽ tới."

"Hả? Khụ..." Nàng suýt nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết: "Này... hình như có chỗ sai sai thì phải? Âm thanh của cái còi này có to lắm đâu? Trừ phi là anh đang ở gần đó thì mới nghe mà chạy tới được chứ?"

"Tôi sẽ tới." Juho chỉ lặp lại câu nói kia.

Minjeong không hiểu nhưng cũng gật đầu: "Được được được! Cám ơn đại thần!"

"Ừ, đi đây." Juho ăn no xong thì rời đi, tốc độ rất nhanh, người khác còn chưa kịp phản ứng thì đã mất hút rồi.

Nghĩa trang núi Seorak

Chạng vạng tối bầu trời bắt đầu có cơn mưa phùn.

Một chiếc Huyndai màu đen lặng yên không một tiếng động dừng lại dưới chân núi.

Người tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe, anh ta cầm một chiếc ô màu đen cực lớn tạo thành một bóng mờ dưới màn mưa.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc tây trang màu trắng bước xuống.

Mái tóc bạc của người ấy đung đưa nhè nhẹ trong gió, trước ngực cô ta ôm một bó hoa hồng thật lớn vẫn còn dính hơi sương nhìn về nghĩa trang cách đó không xa.

Một tiếng mở cửa xe lại vang lên, một người đàn ông trung niên bước xuống.

Joon-Woo lệnh cho những người khác đứng tại chỗ, ông không mang theo vệ sĩ cũng không che dù mà sải bước theo Lian bước về phía nghĩa trang.

Trong màn mưa, hai người họ im lặng đi suốt một quãng đường mới tới trước một cái bia mộ.

Lúc nhìn thấy tấm bia kia, đôi mắt lạnh lùng của Joon-Woo lại càng thêm rét lạnh, những ngón tay ông siết chặt thành quả đấm.

Lian thì chẳng nói gì chỉ khom người đặt bó hoa hồng trắng cạnh bia mộ kia.

Bức ảnh trên bia mộ là một cô gái còn rất trẻ, gương mặt rất xinh đẹp nhưng dường như lại mang chút đau thương.

Joon-Woo gắt gao nhìn chằm chằm bức ảnh kia, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng: "Nhiều năm như thế... cuối cùng anh cũng đã về... em yên tâm, những thứ thuộc về em, anh sẽ giúp em đòi lại toàn bộ!"

Lian quay lưng nhìn làn sương mờ hiện ra một nụ cười giễu cợt cùng vẻ mặt khinh bỉ.

Cùng lúc đó tại Bạch Kim Đế Cung.

Minjeong đang học kịch bản thì đột nhiên nhận được điện thoại báo nàng có chuyển phát nhanh.

Minjeong xuống lầu kí nhận rồi nhờ sự giúp đỡ của vệ sĩ để cùng bê cái thùng vừa nặng vừa to vào nhà.

"Cái gì thế nhỉ?"

Nàng nghi ngờ mở ra cái hộp hình vuông to đùng kia thì thấy bên trong có một cái rương gỗ màu đen.

"Chờ một chút." Nàng đang muốn mở nắp ra thì Jimin nắm tay nàng cản lại sau đó tự mình mở.

Cái nắp vừa bật ra thì Minjeong nhất thời kêu lên một tiếng rồi vội vàng dùng hai tay ôm chặt mắt mình: "Á trời đắt cơi muốn mù mắt bà rồi!!!"

Vàng...

Là một rương đầy vàng!!!

Minjeong mất thật lâu mới bình tĩnh lại được, sau đó cẩn thận cầm lấy một khối đưa lên miệng cắn cắn: "What! Thật nè! Là vàng thật đó? chuyện gì đây... Tên thần kinh nào lại gửi cả một rương vàng thế này?"

Jimin nhìn chằm chằm đống vàng kia, chẳng biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt hơi trầm xuống.

Khóe mắt bỗng liếc thấy một tấm thẻ màu vàng đặt trên rương, Jimin đưa tay nhặt lên.

Minjeong tò mò nhón chân nhìn ké, cuối cùng lại thấy nét chữ quen thuộc của ai đó

[Darling à, Diễn viên xuất sắc có gì hay? cưng không thấy mấy thứ này còn đáng yêu hơn sao? Kí tên: SL]

Minjeong sa mạc lời:"..."

"Lại lên cơn rồi..." Nàng đau đầu ôm trán, đóng nắp rương kêu đánh "cạch" một tiếng: "Sau này tìm cách đưa trả chị ta."

Minjeong thuận thế dắt Jimin ngồi lên ghế sofa nói lảng sang chuyện khác: "Jimin, ngày mai là đại hội gia tộc của tập đoàn Yu thị đúng không? Em đã giúp hai người chuẩn bị xong quần áo rồi! nè"

"Ừ" Jimin ôm lấy Minjeong "Không đi cùng sao?"

Minjeong nghiêng đầu: " Mặc dù em không thể công khai cùng tham dự với Jimin, nhưng mà có thể đổi một cách khác."

"Cách gì?" Jimin lập tức hỏi.

Minjeong thoát khỏi người Jimin chạy lon ton vào phòng lấy ra một thỏi son.

"Son?" Jimin ngạc nhiên

Minjeong đánh son xong rồi cầm chiếc áo sơ mi trắng trên ghế nhẹ nhàng in một dấu son môi lên cổ.

Nhìn dấu son đỏ tươi kia, khuôn mặt Jimin tràn đầy sủng nịnh.

"Cái này có được không?" Minjeong nháy mắt hỏi.

"Rất tốt." Jimin xếp lại áo sơ mi.

Ngày hôm sau.

Đại hội gia tộc của Yu gia được tổ chức trong một khu nghỉ dưỡng tư nhân.

Người tham dự đều là các thành viên trong gia tộc cùng những khách mời có quan hệ đặc biệt với Yu thị. Bọn họ lợi dụng lần tụ họp mỗi năm một lần này để tâm sự, trao đổi tin tức, bầu không khí phải nói là vô cùng náo nhiệt.

Trong đại sảnh tiếng nói cười vang lên khắp nơi, tất cả mọi người đều mỉm cười vui vẻ.

Mấy năm nay, dưới sự dẫn dắt của Jimin tập đoàn Yu thị dường như đã khuếch đại phát triển nên tất nhiên bọn họ cũng thu được không ít lợi ích.

Từ cửa lớn đoàn người tự động tách ra nhường một con đường.

Đi chính giữa là hai thân hình một lớn một nhỏ đang chậm rãi bước vào.

Người phụ nữ cùng một bé trai mặc âu phục cùng kiểu cực kì hấp dẫn ánh nhìn.

Bé con kia mặc một bộ đồ màu đen trầm, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng y hệt Jimin. Đúng là một bản sao hoàn chỉnh.

Jimin vẫn mang một hơi thở bức người nhưng mà như thế cũng không đủ át đi sự hấp dẫn của khuôn mặt đẹp như điêu khắc kia.

Những cô gái trẻ tuổi sau khi thấy thì kích động đến nỗi chỉ thiếu nhào thẳng tới mà thôi!

"Aa a a... trời ơi! Đây... đây chính là Tộc trưởng của chúng ta sao?"

"Tộc trưởng đẹp quá đi"

Ông Yu nhìn đứa con vô cùng ưu tú của mình, tai lại nghe những lời tán dương thì thấy rất hài lòng.

Chờ Jimin đưa bánh bao nhỏ tới chỗ thì Ningning lập tức hóa thân thành đặc vụ xẹt tới xẹt lui, không buông tha bất cứ một xó xỉnh nào quan sát chị Hai nhà mình.

Jimin cũng chẳng ngăn cản Ningning lên côn cô cứ đứng đó nói chuyện với ba.

"Lần đầu tiên Tiểu Min tham dự đại hội gia tộc, con mang nó đi làm quen với mọi người đi!" Ông Yu từ ái nhìn cháu trai bảo bối nói.

"Dạ." Jimin gật đầu.

"A!!!"

Jimin còn đang nói chuyện thì Ningning đột nhiên hét lên còn kéo kéo cổ áo Jimin: "Trời ơi! Chị hai... chị chú ý hình tượng chút đi~"

Trên cổ áo Jimin có một dấu son vô cùng rõ ràng, một nửa bên trong một nửa lộ ra ngoài. Khi Ningning kéo một cái thì nửa dấu son giấu trong âu phục đã hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.

"Trên áo của Tộc trưởng... cái đó... là dấu son?"

"Tôi nghe nói Tộc trưởng từng công khai nói ngài ấy đã có bạn gái..."

Lúc này cả phòng tiệc thay nhau vang lên từng tiếng kinh hô, đồng thời là âm thanh trái tim tan vỡ của các cô gái.

Jimin liếc em gái mình một cái rồi lạnh lùng kéo cổ áo lại rồi nói: "Đừng đụng."

Ningning làm bộ dạng bản thân trúng 10 ngàn thương tích ôm ngực

Một dấu son môi...

Cứ như thế mà ban phát cẩu lương...

Cứ như thế tuyên bố với tất cả mọi người rằng Jimin đã có chủ!

....

Trời vào khuya tiệc cũng bắt đầu.

"Chào buổi tối."

Lúc này, trên sân khấu vang lên giọng nói của Jimin.

Trong sảnh lập tức vang lên một tràng vỗ tay, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang sự sùng kính vô hạn với vị Tộc trưởng trẻ tuổi đứng trên sân khấu.

"Trong một năm vừa qua, dưới sự đồng tâm hiệp lực của các vị, tập đoàn Yu thị đã có được thành tích xuất sắc nhất từ trước đến nay trong lịch sử, vượt qua dự tính đầu năm về số lượng hoàn thành các hạng mục..."

Nhìn đứa con ưu tú đứng trên sân khấu, vẻ mặt ông Yu tràn đầy tự hào vào kiêu ngạo.

Sau khi bài phát biểu của Jimin kết thúc, ông Yu đón lấy micro, nói với vẻ đầy kích động: "Vừa nãy Jimin đã nói rất đầy đủ, tôi cũng không nói nhiều nữa. Yu Marco tôi cả đời này không có công gì to lớn, chỉ mong giữ gìn được cơ nghiệp của tổ tiên, bảo vệ cho Yu thị chúng ta tiếp tục phồn vinh. Mà điều khiến cả đời này tôi đắc ý nhất đó chính là có được hai người con ưu tú ."

"Tôi tin chắc rằng, Jimin và Ningning có thể đưa tất cả mọi người, đưa nhà họ Yu chúng ta đi lên một tầm cao mới..."

"Uỳnh!!!"

Ông Yu còn chưa nói xong, một tiếng động rất lớn đã vang lên, cả sảnh đều bị màn đêm âm trầm phủ chụp...

-------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com