Jk Toska
<Đang làm gì đấy?>Em thấy tin nhắn được gửi tới bởi gã, vội tray trét dầu mỡ vào quần áo rồi cầm điện thoại bằng cả hai tay, ngay lập tức bấm vào tin nhắn trả lời không chút do dự.<Em ăn rồi, em đang xem phim.>Và cũng không lâu sau đó, bên kia tiếp tục phản hồi, nhưng thay vì là nhắn tin thì gã đã ấn gọi luôn. Gã nhắn chỉ để xác nhận em đã ăn xong chưa, đã xong thì sẽ gọi, còn nếu chưa xong thì sẽ để thời gian cho em ăn hết bữa ăn. Ami thấy gã gọi đến cũng không chần chừ mà ngay lập tức nhấc máy, giọng nói của em truyền qua loa đi thẳng vào màng nhĩ của gã, gã chính là rất yêu giọng nói của em, nó mang một tầng suất sát thương cao, và gã thích nó.<Chỗ tôi mưa lớn, xem ra là chỗ em không mưa.>Em lúc này mới nhìn ra bên ngoài, xuyên qua lớp kính trong suốt là một mảng tối đen của bầu trời, một hạt mưa cũng không có. Em muốn chắc chắn hơn nên đã chủ động bước xuống giường đi đến phía ban công mở cửa nhìn cho rõ. Nhìn tới nhìn lui và chắc chắn chẳng có lấy hạt mưa nào rồi mới trả lời.<Chỗ của chú mưa to lắm sao? Em nghe rất rõ.>
<Đúng là mưa rất to, tôi sẽ không trở về nhà ngay được, chắc có lẽ khi nào tạnh mưa hoặc mưa nhỏ lại tôi sẽ về, em ngủ trước đi. Đừng đợi."
<Em đợi chú được mà, chú cứ từ từ thôi, nhớ là phải đi đường cẩn thận.>
<Sao cũng được, cúp đây.>
Gã ngắt máy ngang, cho điện thoại trở lại vào túi rồi thở mạnh. Đã từ rất lâu rồi gã mới cảm nhận được cái cảm giác tim đập nhanh vì ai đó, gã còn đang không hiểu vì sao bản thân lại trở nên như vậy, gã muốn kìm chế bản thân một chút tuy nhiên vẫn là không thể.
Lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén, dù cho gã trước kia có mạnh tay với em thế nào, có nung nấu ý định trả đũa ra sao, cũng không thể chống lại tình cảm của mình dành cho em. Ami ngay sau những lần bị gã bắt nạt, em vẫn ngoan ngoãn nghe lời, càng làm thế gã càng không nỡ đối xử tàn nhẫn với em. JungKook vốn dĩ chỉ đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại. Gã sao có thể mãi lạnh lùng với người như em chứ.
JungKook cũng đã ngầm xác định với bản thân rằng, gã thật sự đã có rung động, vì thế mà những gì đang diễn ra và sắp diễn ra đều là gã làm vì em.
"Jeon tiên sinh, ngày mai ngài sẽ phải đến đồn cảnh sát để phối hợp công tác điều tra, chuyện sẽ không dừng lại ở đây đây."
"Tôi biết, cậu cứ lập lịch trình rồi gửi cho tôi, tôi sẽ xem qua rồi ngày mai bắt tay vào làm."
"Nhưng mà ngài Jeon, những lùm xùm vừa qua khiến cho giá cổ phiếu giảm không phanh, vẫn đang có dấu hiệu tiếp tục giảm. Những người khác cũng lăm le muốn lật đổ ngài khỏi chiếc ghế chủ tịch. Họ bắt đầu chia bè cánh rồi."
"Tôi biết, vì thế nên tôi mới đến đây để làm vài thứ. Ngày mai chúng ta sẽ đến công ty của ông Min một chuyến."
Đồng hồ điểm hai giờ sáng, đứa nhỏ miệng nói quyết tâm đợi cho bằng được gã trở về, nhưng bây giờ lại ngủ ngồi dưới sàn nhà có lót tấm thảm lông đắt tiền của gã. Đầu thì tựa lên giường mà ngái ngủ, tivi thì vẫn cứ bật sáng y như vậy, một măm thức ăn còn chưa được đem xuống. Gã cầm trên tay chiếc vest của mình rồi cũng thở dài, treo nó lên cái giá treo đồ.
Chậm rãi nhấc từng bước chân đi về phía em, không vội động vào người em, gã im lặng nhìn nhóc nhỏ khi ngủ, cũng không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng mỗi lần ngắm em ngủ là mỗi đợt cảm xúc khác nhau, và gã cảm nhận được dường như cảm xúc mỗi lúc lại mãnh liệt hơn, tim gã chính là loạn nhịp vì em mất rồi.
Gã đưa tay chạm lên đôi gò má của em, tém gọn vài sợi tóc con phủ lên gương mặt bé bỏng của em, cảm nhận được ai đó chạm vào mình khiến em mở mắt, vẫn đang trong tình trạng mơ màng, em nhìn thấy trước mắt mình là hình ảnh mờ ảo, lúc thấy rõ lúc không thấy rõ, vài giây ngắn ngủi thấy được nhan sắc người kia, em mỉm cười ngây ngô gọi tên gã trong cơn mớ ngủ.
"Jeon JungKook..."
Dứt lời em lại tiếp tục nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mặc cho người kia đang ngẩn ngơ vì em thẳng thừng gọi tên mà không có chút kính ngữ.
"Em lại dám gọi cả họ lẫn tên của tôi."
"Hmm, JungKook ah..." - Ami vẫn chẹp miệng rồi nói mớ.
"Gọi là gì?"
"JungKook ah..."
"Không phải là Jungkookie sao?" - Gã vô liêm sỉ hỏi lại, bản thân ngồi xuống cạnh em lúc nào rồi không hay.
"Tôi muốn nghe em gọi là Jungkookie." - Không đợi em đáp, gã nhanh chóng đòi hỏi.
"Kookie? Oh kookie àh!"
Em chẳng khác gì đang say rượu cả, gã đã nhìn xung quanh phòng thậm chí cũng đã cúi sát người em để ngửi xem có mùi rượu không thì hoàn toàn không có, hành động của em chẳng khác gì mấy người say rượu bị mất nhận thức.
"Bế em lên giường nhé?"
Gã chỉ đơn giản là muốn nói cho em biết là gã chuẩn bị bế em lên giường để nằm cho ấm êm, chứ ngủ ngồi dưới sàn như thế này vừa ảnh hưởng cột sống lưng vừa lạnh. Vậy mà đứa nhỏ trong vòng tay gã mơ mơ màng màng nói mấy lời vớ vẩn.
"Làm gì sao? Chúng ta sẽ 'yêu' nhau hả chú?"
Gã bất lực tay vẫn bế em, chuẩn bị thả em xuống giường em lại nói một cách ngây thơ như vậy, mắt cũng từ từ mở ra nhìn gã.
Rồi đột ngột em vòng hai tay qua cổ gã, tư thế bế bồng ám mụi như này mà thêm việc em ôm cổ gã thì có phải là quá tuyệt không?
"Ý tôi không phải thế, lên giường để ngủ." - Vì gã có chút thấm mệt, nên không hứng thú chuyện giường chiếu như lúc chiều đã nói với em rằng khi về sẽ "yêu" em.
"Ban nãy chú nói là khi về chúng ta sẽ 'yêu' nhau mà?"
Gã đâu biết, Ami vốn vẫn ngây thơ chỉ nghĩ lời yêu của gã tức là nam nữ yêu nhau. Trong khi ý gã 'yêu' ở đây là lên giường làm chuyện đại sự như thường lệ. Ami chỉ trách gã đã hứa sẽ yêu đương với em, vậy mà cuối cùng lại bắt em đi ngủ, còn gì là hẹn hò trong mơ như em đã mong đợi chứ!
Gã thì nghĩ em muốn làm chuyện đó, em thì nghĩ gã muốn yêu đương với em, khỉ thật.
"Không được! Chú yêu em đi mà! Chú lớn rồi phải giữ lời chứ!!!"
"Tôi mệt rồi, không có sức để yêu em, mau ngủ đi!" - Gã thả mạnh em xuống giường, em tưng lên vài hồi rồi ôm đầu nhăn nhó.
"Gớm thật lại còn biết mè nheo đấy, tôi thả em xuống nệm êm như thế mà bày đặt ôm đầu cái gì?"
"Nói về yêu người ta mà chẳng chịu yêu gì cả, đáng ghét."
Gã thắc mắc rốt cuộc em bị cái gì mà nằng nặc đòi cho bằng được? Gã còn không biết em muốn yêu nhau với gã đấy.
"Đợi chú tới bây giờ để chú nói yêu em mà chẳng chịu nói yêu em gì cả, cái đồ đáng ghét."
Em xoay lưng lại với gã, ôm chặt cái gối ôm đồng thời kéo chăn đắp toàn bộ cơ thể, từ đầu đến chân. Trốn tránh không muốn gã đến gần.
Gã lúc này mới nghiệm ra được vài điều sai sai ở đây.
"Ý của em là 'yêu' hay là yêu?"
"..."
"Nhưng mà lúc nãy tôi nói là 'yêu' chứ không phải yêu như em nghĩ đâu."
"Khác quái gì nhau đâu, chú thích gạt em không? Chú tưởng em là con nít chắc? Nghe rõ ràng chú nói yêu mà." - Em tức giận bật người dậy cầm cái gối ném mạnh về phía gã.
Gã cũng chưa kịp hiểu vấn đề nhưng vẫn cứ đưa tay ra chộp lấy cái gối rồi lùi chân lại, gã chưa bao giờ lại cảm thấy bối rối đến đần mặt ra như thế, chưa kể lại còn bị người khác ném gối vào người.
"Không..kh-không, ý tôi là 'yêu' ấy, chứ không phải yêu."
"Muốn chửi thề thật chứ." - Em từ mơ màng thành tỉnh hẳn giấc, liếc gã không chút dè chừng.
"Không thèm nữa!"
Là do em hiểu sai ý gã, sao lại nổi giận chứ??? Jeon JungKook gã cảm thấy rất oan ức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com