Jjk X Reader Gnasche Or Panacea
mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu hắn không ở đây và lau chùi cái bia mộ xanh rờn của y/n suốt hàng chục năm, suốt cả cuộc đời hắn, chôn vùi đi thanh xuân của hắn và em ở đây.—-----------------------------có một khoảng thời gian dài, satoru ghét cay ghét đắng cái thứ nghiện ngập của y/n - hút thuốc lá.em là một người con gái, không, để trở nên sến rện hơn thì có thể gọi là cái lãnh địa của hắn, nuôi hắn màu mỡ và đứng vững hơn trên mảnh đất là em tạo nên, satoru, là những gì em tạo nên.nên hắn chẳng thể nào nói nổi cái mảnh đất này được nữa rồi, trăm lần như một. Một lời bỏ đi thuốc lá là hàng ngàn cái thở dài được trao lại và không bao giờ có thể dập tắt cái ánh mờ lim dim trên môi người ấy.nhưng, sau cái khoảng thời gian dằn vặt nhau tới gần tận cùng cuộc sống, hắn cuối cùng cũng phải thỏa hiệp cái thói hư tật xấu này của y/n."anh ơi, nếu em tạo nên anh, thì anh có thể bao dung cái thói bậy này không anh?" em nghiêng nghiêng đầu, để lộ một vài cái nếp nhăn nhỏ trên mắt, đuôi mắt cong veo như vầng trăng."không, nếu em cứ tiếp tục. anh không chắc anh có thể hôn chíp chíp em hay làm điều gì đâu. miệng em bây giờ chẳng khác gì cái lư hương nghi ngút khói ở dinh thự tộc gojo vậy." hắn thở dài, nhìn chằm chặp vào cái điếu thuốc phả khói phì phà của em."không, anh à. anh không hiểu, em hút thuốc không phải vì thói quen, mà là vì nghiện" em chớp chớp, hồi tưởng lại một thời cùng shoko nghiên cứu những liệu trình giết người, mổ thi thể nguyền vật.hắn chặc lưỡi rồi em im bặt. lúc nào cũng chỉ có một câu trả lời, hắn ngán tới tận cổ rồi.đến tới cái lúc, em để lộ một tờ kiểm nghiệm ung thư. hóa ra, em giấu hắn lâu đến vậy.ung thư phổi, giai đoạn cuối. bệnh nhân y/n, vô-phương-cứu-chữa.hắn cầm mà tay run rẩy, đôi mắt xanh biếc bây giờ tan rã, như ngàn ngôi sao chìm vào hố đen và tắt ngúm.em, vậy mà, lừa dối hắn, bỏ bê cái sức khỏe mà tìm ông bà già vợ hắn hả?xách cái giấy mà hắn phừng phực chạy ra ban công, nơi em vẫn thanh thản hút cái điếu thuốc đắng nghét đó, mặc cho cơn gió lạnh đang xé xác em."y/n! đây, là gì?" hắn dùng đôi mắt buồn đó, bắt em khai ra hết mọi chuyện.y/n đơn giản chỉ là nhìn vào tờ giấy, như đã chấp nhận được sự thật, "anh đọc được rồi?""em- sao em bình tĩnh được như vậy?" hắn sụp đổ, trong khi đôi tay nắm chặt đùi em như nắm lấy sợi rơm cứu mạng, tha thiết, khẩn cầu, mong ước, vòi vĩnh một câu trả lời trọn vẹn."em, không còn gì để nói. bệnh là bệnh, sinh lão bệnh tử, em không ngăn được", em lắc đầu, xoa xoa tóc hắn như một đứa trẻ, xoa dịu đi một cái tâm hồn thương em đến tận cùng."nếu, em chịu nghe lời anh một chút, thì chúng ta có cần khổ vậy không em?" hắn khó nhọc mà nói, cái đau khổ xộc lên cổ họng, khiến đầu óc hắn tê liệt.em không nói, hắn không nói, để cho cuộc trò chuyện chìm vào dĩ vãng vì vốn dĩ, nó đã có kết cục rồi.không lâu sau đó, bệnh trở nặng. em không chỉ nôn ra máu mà còn vật vã vì cơn ho không ngừng.nhưng em vô cùng tự do, bình thản. đó là điều satoru sợ nhất, hắn sợ vụt mất em.nhiều lần satoru nắm em lại, níu giữ em. em tự do nhất, em không có xiềng xích cái gì cả, cứ nói là bay đi. ngược lại với satoru, đầy ổ khóa không chìa, vậy mà, em chịu ở bên hắn.bệnh nặng hơn satoru cực kỳ nhu thuận với em, để em tận hưởng một xíu đời hoa sót lại.từ khi nào? mà mọi ngóc ngách trong nhà đều có gạt tàn, đống vỏ thuốc lá chất thành núi trong xó.em bay mà không từ biệt, tay thõng xuống thành ban công như đang say ngủ, gục gà gục gật và bay mất.satoru bước ra mà nửa hồn bay đi, để lại cái thân xác chỉ biết ôm em suốt một ngày một đêm.em đẹp lắm, đẹp nhất lòng hắn, tựa khói bay phương xa, sáng lóa như điểm thuốc lá trong màn đêm của hắn.vì thế, đứng trước mộ em, sau bao nhiêu lâu hắn cũng không nhớ nữa. hắn cuối cùng cũng hút thuốc, sa vào lưới của em, để bước đến gần em hơn, để cùng em hội tụ. đuôi mắt bây giờ cũng tụ đầy nếp nhăn cả rồi, để hắn một mình hoàn thành những thứ em ao ước khi còn sống. giờ đây không còn gì tiếc nuối, hắn sẽ tìm em, mãi mãi là như vậy.cuối cùng, người dân tìm thấy người cụ già tóc bạc phơ, nổi tiếng với đôi mắt xanh và quyền lực vô hạn bất lực rũ xuống bên mộ bia nhà, nhắm mắt vĩnh viễn.nghe đâu ông đã chuẩn bị mọi thứ, êm ả êm xuôi để bước đi cũng người ấy, xuống hoàng tuyền, để cùng nhau hút điếu thuốc cuối cùng. mọi người rỉ rả hỏi vì sao người đàn ông điển trai ấy ra đi? hàng xóm ông nói, vì để kiếm một nàng khờ, một người mà ông nằm mơ cũng không gặp được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com