Jjk Pjm Toc Do Va Thanh Am
Jimin biết rõ Jungkook đang quay mình từ lúc lên máy bay, nhưng anh chẳng bận tâm. Dù sao thì, việc quay vlog chính là thế, ghi lại từng khoảnh khắc dù là nhỏ nhặt nhất trong hành trình này. Anh ngả đầu ra sau ghế, cảm nhận chiếc ghế êm ái ôm lấy cơ thể, và đôi mắt anh từ từ khép lại. Một cảm giác thư giãn lạ lùng len lỏi trong cơ thể sau những ngày dài bận rộn. Tiếng loa thông báo vang lên nhẹ nhàng trong không gian, như một bản nhạc êm đềm, xen lẫn với tiếng động cơ của máy bay. Tiếp viên bắt đầu phục vụ đồ uống, nhưng Jimin chẳng mấy để tâm, để cho mọi thứ xung quanh chìm vào những khoảng lặng.Jungkook vẫn kiên nhẫn giữ máy quay, cánh tay vươn ra nhẹ nhàng, đôi mắt cậu chăm chú theo dõi từng chuyển động nhỏ, từng chi tiết mà có lẽ chỉ riêng hắn mới cảm nhận được. Thỉnh thoảng, cậu thay đổi góc quay, di chuyển máy quay một cách trơn tru như thể không muốn bỏ sót bất cứ điều gì. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên gương mặt Jimin, trong khi ánh mắt của Jungkook không ngừng quan sát, ghi lại khoảnh khắc ấy như thể đó là một phần không thể thiếu trong hành trình này. Cậu ta không hối hả, chỉ muốn giữ lại từng giây phút, cho dù là những khoảnh khắc đơn giản, bình dị đến mức không ai để ý.Một lúc sau, Jimin khẽ cựa mình, cảm nhận sự nhẹ nhàng của chiếc ghế êm ái dưới lưng, rồi từ từ mở mắt. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ máy bay phản chiếu trên mặt anh, tạo nên một vầng sáng dịu dàng bao phủ gương mặt. Khi đôi mắt anh mờ dần trong cơn buồn ngủ, anh nhìn thấy chiếc máy quay vẫn chĩa thẳng vào mình, ánh sáng của màn hình chiếu lên khuôn mặt của Jimin, khiến anh bất giác nhíu mày. Anh khẽ thở dài, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo một chút ngái ngủ"Em định quay anh suốt chuyến bay luôn à? Không định nghỉ ngơi chút sao?"Lời nói của anh như một cơn gió nhẹ, thoảng qua nhưng cũng đủ làm mềm đi không gian tĩnh lặng xung quanh. Anh mỉm cười, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhỏ, đôi mắt vẫn hơi nhắm lại, phản chiếu sự mệt mỏi nhẹ nhàng, pha lẫn chút lười biếng của người vừa thức dậy từ giấc ngủ ngắn.Jungkook không đáp ngay, chỉ nghiêng đầu một chút, ánh mắt sáng lên lấp lánh ý cười ẩn sâu trong đó. Cậu ta vẫn giữ máy quay trên tay, hạ thấp nó một chút, nhưng không tắt đi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Jimin, như thể muốn ghi lại mọi khoảnh khắc, dù là nhỏ nhất. Cuối cùng, giọng nói của Jungkook vang lên, trầm ấm và đầy sự chân thành"Không muốn. Em thích quay lại mọi khoảnh khắc của anh."Lời nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại đủ để làm cho trái tim Jimin đập nhanh một nhịp. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Jungkook, cảm nhận rõ sự chân thành trong từng câu chữ ấy, và một chút ấm áp lạ kỳ đang dâng trào trong lòng.Jimin bật cười khẽ, đưa tay lên che mặt như thể muốn tránh khỏi ống kính, nhưng chỉ một giây sau, anh lại buông tay xuống. Anh thở dài nhẹ nhàng, một tiếng thở dài không hẳn là mệt mỏi, chỉ là một khoảnh khắc lãng đãng, rồi mắt anh lại vô tình lướt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng từ mặt trời xuyên qua lớp kính, chiếu lên gương mặt anh, tạo thành một quầng sáng mờ ảo trên gò má, như một tấm màn ánh sáng bao quanh anh, làm nổi bật sự tĩnh lặng và bình yên trong khoảnh khắc ấy.Jungkook, không vội vã, chỉ nâng máy quay lên, lặng lẽ ghi lại cảnh tượng đó. Jimin, với đôi mắt mơ màng như đang chìm vào suy nghĩ, bàn tay nhẹ nhàng đặt hờ trên thành cửa sổ, ngón tay khẽ mơn man theo từng cơn gió ngoài trời. Bên ngoài, gió cuộn thành những lớp mây trắng xóa, như muốn hòa mình vào cái không gian tĩnh lặng, xa vắng ấy.Một lúc sau, tiếng gọi nhẹ nhàng của Jungkook vang lên, mang theo một chút ngọt ngào, như một lời thì thầm giữa không gian tĩnh lặng"Anh yêu."Jimin quay lại, ánh mắt có chút thắc mắc, đôi mắt đó vẫn mang theo sự mơ màng của một khoảnh khắc vừa rồi."Hửm?"Jungkook không đáp, chỉ im lặng giơ máy quay lên cao hơn một chút, khẽ ra hiệu cho anh nhìn thẳng vào ống kính. Jimin hơi nghiêng đầu, ánh mắt anh vẫn mơ màng, nhưng nụ cười trên môi dần nở ra. Đó không phải là nụ cười rạng rỡ, đầy năng lượng mà Jimin thường mang khi đứng trên sân khấu, mà là một nụ cười dịu dàng, thoáng chút ngại ngùng, như thể anh đang để lộ ra một phần rất riêng của mình, chỉ dành cho Jungkook.Jungkook giữ máy quay vững vàng, nhìn vào Jimin như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc ấy, như thể biết rằng trong tất cả những khung hình đã ghi lại trước đó, chẳng có cái nào đẹp hơn khoảnh khắc này. Chẳng có gì đẹp hơn hình ảnh người mà cậu ta trân quý nhất, anh yêu của cậu ta.Mất hơn hai giờ đồng hồ, chuyến bay cất cánh từ sân bay Incheon hạ cánh xuống sân bay Haneda.Jimin khẽ kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống, như một thói quen mỗi khi xuất hiện ở nơi công cộng. Dù biết rằng tại đây, khả năng bị nhận ra không cao như ở Seoul, anh vẫn có chút dè dặt. Ánh nắng dịu nhẹ buổi sớm vương trên mái tóc, len qua những kẽ hở của tấm kính lớn, phủ lên gương mặt anh một lớp sáng mờ ảo.Bên cạnh, Jungkook lại hoàn toàn trái ngược. Cậu ta chẳng buồn che giấu, không khẩu trang, chỉ mặc một chiếc hoodie đơn giản, tay đút túi quần, dáng vẻ vô tư như thể chẳng màng đến thế giới xung quanh. Dù không cố ý, sự hiện diện của cậu ta vẫn thu hút ánh nhìn. Giữa dòng người qua lại, Jungkook vẫn nổi bật theo một cách rất tự nhiên, như thể cậu sinh ra để thuộc về ánh đèn sân khấu, dù là trong những khoảnh khắc đời thường nhất.Jimin lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên. Có đôi khi, anh tự hỏi, giữa hàng triệu con người, vì sao mình lại có thể bị cuốn vào quỹ đạo của Jeon Jungkook đến vậy."Không sợ bị phát hiện à?" Jimin huých nhẹ vào tay Jungkook khi cả hai lên xe về khách sạn.Jungkook cười khẽ, tay đan vào tay Jimin một cách tự nhiên. "Anh nghĩ ai sẽ để ý đến một tay đua F1 ở đây chứ? Còn anh mới là người nên lo lắng."Jimin không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt tay Jungkook hơn, như muốn truyền đến cậu một điều gì đó chẳng cần dùng đến lời. Những ngón tay đan vào nhau, hơi ấm len qua từng kẽ tay, giữa không gian xa lạ mà cũng thật bình yên.Những năm qua, họ luôn phải giấu đi sự tồn tại của mối quan hệ này giữa những lịch trình chồng chéo, những ánh mắt soi mói từ bên ngoài. Những cuộc gặp gỡ vội vã, những cái chạm tay lướt qua mà không thể dừng lại quá lâu, những lần đối diện trong bóng tối, nơi không ai có thể nhìn thấy. Đã quá lâu rồi, họ chưa từng có một khoảng thời gian thực sự dành riêng cho nhau, không cần dè chừng, không cần lẩn trốn.Nhưng lần này thì khác.Nhật Bản, một đất nước xa lạ nhưng lại mang đến cảm giác an toàn lạ thường. Không có những tay săn ảnh rình rập, không có lịch trình dày đặc khiến họ phải vội vàng, không có ai khác ngoài hai người họ. Ít nhất trong những ngày ở đây, họ có thể tạm quên đi thế giới bên ngoài, gạt bỏ mọi ràng buộc để trở về làm chính mình, chỉ là Jimin và Jungkook chứ không phải thần tượng nhạc pop và tay đua f1 hàng đầu. Họ có thể tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau mà không cần lo lắng điều gì.Jimin khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Jungkook đang đi bên cạnh. Ánh nắng chiều tà nhuộm lên gương mặt anh một sắc cam dịu dàng, phản chiếu trong đáy mắt sâu thẳm thứ ánh sáng mà anh không thể dời đi. Giây phút này, mọi thứ dường như lắng đọng, chỉ còn lại nhịp tim khe khẽ ngân vang trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com