TruyenHHH.com

Jjk Pjm Cherie


Jeon Jungkook là người thức dậy trước. Rút cánh tay đang gối dưới đầu của Jimin ra, thay bằng một cái gối khác mềm mại hắn mới đứng dậy. Đồng hồ laser hiển thị hiện tại đang là buổi trưa, hắn cần phải ăn một cái gì đó. Nhất là Jimin, Jungkook lo cậu sẽ đói.

Hôn một cái vào trán người kia, Jeon Jungkook không kéo rèm, lấy quần áo rời khỏi phòng để tới phòng tắm dưới lầu một. Hôm nay không có gì làm cả, có lẽ hắn sẽ chỉ ở nhà với Jimin, xem một vài bộ phim hoặc chơi cái gì đó. Buổi tối thì đưa cậu đi ăn, sau đó di dạo một chút trước khi về nhà. Một kế hoạch hoàn hảo cho cả ngày chủ nhật hẹn hò.

Theo khẩu vị bình thường của Jimin, Jungkook đặt một bàn đồ ăn toàn hải sản, nhất là mực và cá biển, hơn nữa còn có ốc , hải sâm và hàu vừa mới nướng, còn thơm phức. Tâm trạng vui vẻ vào phòng gọi người yêu dậy, Jeon Jungkook lại xụ mặt lui ra ngoài. Jimin cực kì khó chịu, mấy cái gối đã trực tiếp bay ra khỏi cửa phòng ngủ theo sau hắn.

Không biết do đâu nhưng cậu cần ngủ và không muốn bị ai làm phiền cả. Hơn một tháng trời mất ngủ đã làm cậu thèm cái cơn ngủ sâu này vô cùng. Dán chặt cơ thể trên giường, thỏa mãn hít mùi Alpha dày đặc trong phòng. Chưa từng, cậu chưa từng cảm thấy thoải mái và dễ chịu thế này trong 1 tháng trước.

Nằm lăn một hồi, cơn buồn ngủ không tới nữa mà thay vào đó là những trận cồn cào. Dạ dày cứ cuộn lên, vị chua chua cứ dừng ở cuống họng, không làm sao mà hết được. Đi kèm với nó là cơn đau bụng rõ rệt, mỗi phút trôi qua là thêm một phần đau đớn.

" Jeon...jeon "

Tiếng rên rỉ thống khổ từ trong phòng phát ra, mang theo cả mùi pheromone chất chứa sợ hãi bay ra ngoài, lấn át mùi hương của thức ăn còn nóng. Jimin mang một cảm giác nặng nề, hai tay ôm bụng khó khăn ngồi dậy. Miệng không ngừng gọi người bên ngoài, nước mắt không biết lại rơi tự khi nào.

Chết tiệt.

Park Jimin cảm thấy bản thân đúng là biến thành cái gì rồi. Trước đây chưa từng khóc như vậy, cũng chưa từng gọi Jeon Jungkook bằng cái giọng làm nũng đó.

Tiếng gọi mỗi lúc một to hơn, đem người đang nói chuyện điện thoại từ bên ngoài xông vào. Bỏ dở cuộc điện thoại với Min Yoongi, Jeon Jungkook đem Jimin bồng lên, đưa tới nhà vệ sinh. Một tay xoa lưng một tay xoa bụng, không thể ngậm miệng được. Hắn nói nhiều đến nỗi cậu còn phải gắt lên, khi đó hai cánh môi mỏng mới méo xệch đi, từ từ khép lại. Tiếng lải nhải lo lắng biến mất, chỉ còn tiếng nôn khan trong nhà vệ sinh vẫn liên tục phát ra. Buổi sáng không có ăn gì cho nên có nôn đi nữa cũng sẽ không có cái gì ra hết cả.

Nhìn em yêu ôm bồn cầu xanh mặt nôn khan, bản thân chỉ biết đứng vỗ lưng. Jeon Jungkook thật sự cảm thấy lo sợ. Mấy cái hẹn hò gì đấy hủy hết hủy hết. Hiện tại đặt lịch khám ở bệnh viện trung tâm. Đợi khi cậu ăn xong bữa trưa sẽ tới đó. Ôm chặt lấy cổ Jungkook, đem cả hai chân quấn lấy eo hắn. Jimin như một con koala đang bám lên cái thân cây yêu thích của mình vậy, có gỡ như thế nào cũng không ra.

" Em phải ăn một chút gì đi chứ "

Tinh ý phóng ra lượng lớn pheromone của mình để làm cậu dịu hơn. Jimin thoải mái hơn trông thấy, cậu thôi không quấn lấy Jungkook nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cổ hắn lắc lắc đầu.

" Không muốn "

" Chúng ta đi bệnh viện có được không "

Nhấc bổng người trong lòng lên, để mặc cậu mệt mỏi rúc vào trong cổ. Jungkook đi vào trong phòng, đem tạm một chiếc jacket phủ lên người cậu mới đi ra ngoài. Như một con gấu túi non bám trong túi mẹ cho tới khi trưởng thành.

Tất cả các bài xét nghiệm đều được diễn ra nhanh chóng, bao gồm cả xét nghiệm máu. Jeon Jungkook đã tự nhủ mình sẽ phải cực kì bình tĩnh, cho dù kết quả có là thế nào đi chăng nữa. Thế nhưng đến khi ý ta mang ra một vật nhỏ hình chữ nhật, yêu cầu hắn phải nhỏ máu của bạn đời vào đó. Jungkook đã mất bình tĩnh ngay lập tức. Chỉ với một hoặc hai giọt máu được nhỏ vào cỗ máy nhỏ bằng hai ngón tay đó và chờ trong 3 phút. Nếu như hiện lên màu xanh lam hoặc lam nhạt tức là bình thường, hiện lên màu đỏ là có tin vui.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện tệ nhất là một căn bệnh nào đó nhưng không thể tin được y tá lại yêu cầu thử thai. Đem cái tâm trạng hưng phấn lấy máu Jimin, Jeon Jungkook chăm chú nhìn vào cỗ máy nhỏ, nhìn không hề chớp mắt.

2 phút 59 giây trôi qua và màu xanh lam vẫn đang chiếm cứ ô vuông nhỏ ở đầu còn lại của cỗ máy. Jeon Jungkook thất vọng, thật sự luôn. Hắn muốn có một công chúa nhỏ lắm. Đêm hôm đó kì phát tình của Jimin đến và kéo theo cả kì động dục của hắn. Cả hai làm rất nhiều khi không có biện pháp an toàn. Tỉ lệ mang thai là 95% cơ mà.

Sầu thúi ruột.

4 phút 3 giây, y tá đến lấy cỗ máy đi. Màu đỏ sậm đã thay thế màu xanh lam ở ô vuông nhỏ. Cô gái khó hiểu khi thoáng thấy nét u sầu trên mặt của Alpha trẻ. Bạn đời có bầu sao lại buồn đến như thế, hay là vẫn chưa sẵn sàng để làm phụ huynh.

" Bác sĩ muốn gặp anh một chút "

Jeon Jungkook 27 tuổi bĩu môi, để lại Jimin ở ngoài ghế, hai tay đút túi quần theo y tá vào phòng riêng. Hắn đang rất sầu đây, còn phải đi nói chuyện làm cái gì nữa. Cứ để con người ta gặm nhấm nỗi đau này đi không được à.

" Chúc mừng anh "

Chắc là người thân cũng biết rồi nhưng cứ phải chúc mừng trước đã. Bác sĩ muốn để Jimin vào, trực tiếp siêu âm thêm một lần nữa. Đợi hắn ngồi xuống mới bật màn hình hiển thị ảnh siêu âm, để Jungkook xem điều diệu kì bé nhỏ. Ông bố trẻ chỉ chăm chăm dùng tay che phần bụng bị kéo lên của bạn đời, vốn dĩ hoàn toàn không để ý xem bác sĩ nói cái gì. Bác sĩ dùng máy di chuyển nhẹ trên phần bụng đã được bôi chất dịch, phải mất một lúc hình ảnh mới hiện lên rõ nét.

Park Jimin mở to đôi mắt, dán vào màn hình, mặc kệ Jeon Jungkook có đang làu bàu không dứt. Phát hiện em yêu không hề nghe mình nói, Jungkook mới thôi lải nhải, ngẩng đầu nhìn vào màn hình. Gương mặt u buồn lập tức sáng lên. Có tận hai cục tròn tròn nhỏ nhỏ hiện lên trên màn hình của máy siêu âm.

" Đó là cái gì "

Thôi không massage chân cho cậu nữa, hắn đứng hẳn dậy, dí sát mặt vào màn hình rồi mới quay sang hỏi bác sĩ.

" Là em bé đó. Có tận hai em bé ở đây "

Suốt cả quãng đường từ bệnh viện về nhà, Jeon Jungkook đúng là sướng đến ngu luôn rồi. Miệng cười không khép lại được, tay chân thì lóng ngóng, cứ xoay bên này xoay bên kia không biết nên bế cậu như thế nào mới đúng. Sau khi về nhà lại điên cuồng gọi điện thoại, nhắn tin khoe mình có tận hai công chúa nhỏ. Hai ba Jeon vừa nghe tin lập tức lên phi hành khí để tới Calif trong khi Junghyeon lại cười cho ông anh trai một trận.

" Anh dâu có bầu mà cứ như anh vớ được vàng í. Thế rồi lỡ không phải con gái thì sao "

Nụ cười lại một lần nữa tắt ngúm. Đúng rồi, lỡ đâu không phải hai công chúa bé xinh thì sao. Jeon Jungkook đang cảm thấy lo sợ, cho đống mô hình bạc tỷ của mình. Hắn cúp điện thoại, lao tới chỗ người đang xem phim ngoài phòng khách.

Jimin chỉ mặc một cái áo sơ mi của Jungkook, không hề mặc gì bên dưới ngoài một chiếc boxer. Cậu muốn cả cơ thể mình được bao phủ bởi pheromone của Jeon Jungkook và bác sĩ cũng nói nên làm như thế. Em bé còn rất nhỏ nên việc được bao bọc bởi pheromone của Alpha là vô cùng cần thiết. Nó khiến cho Omega cản thấy an toàn hơn và em bé cũng sẽ cảm nhận được một người cha khác luôn bảo vệ chúng nó.

Xem một bộ phim về xác sống, ăn một miếng snack, lại uống một miếng nước cam. Jimin sung sướng rung chân, còn gì vui hơn nữa chứ. Omega bé nhỏ hoàn toàn chưa nhận thức được việc mang tận hai đứa bé sẽ là một thử thách lớn vô cùng đối với bản thân mình.

" Làm cái khỉ gì vậy "

Giật mình khi Jeon Jungkook đột nhiên từ đâu lao đến, Jimin vô tình làm rơi cả túi snack vừa mới mở xuống sàn nhà. Cậu cúi người nhặt nó lên lại bị hắn ôm eo chặt cứng. Tổng Giám đốc Jeon cởi hai cúc dưới của áo sơ mi, hôn liên tục mấy cái vào phần bụng chưa lộ rõ của bạn đời.

" Này, nhột. Thôi đi "

Jimin cố hết sức để đẩy Jungkook ra trong khi mặt hắn cứ úp vào bụng cậu. Chỉ mối việc hắn thở thôi cũng làm cậu nhột rồi. Jeon Jungkook vừa hôn vừa bĩu môi thì thầm, cứ như là đang nói cho hai đứa nhóc ở bên trong nghe vậy.

" Hai đứa là công chúa nhỏ của bố đúng không "

" Là hai công chúa xinh đẹp nhất trên đời của bố mà "

" Đúng không bé yêu "

Jungkook cứ úp mặt vào bụng Jimin lải nhải như thế cho đến khi bị cậu đạp lăn xuống ghế.

Phiền phức.

Bị đạp lăn xuống, Jeon Jungkook lại bò lên.

Cái tướng bò kìa, trông có giống con gián không chứ lị.

" Ba con bắt nạt bố kìa "

" Công chúa ơi, siêu nhân nhỏ ơi, cứu bố với "

Bụng Jimin vang lên một tiếng kêu nhỏ và ông bố họ Jeon lại bị đạp lăn xuống đất. Jimin đói rồi, tự dưng cậu lại thèm ăn tôm mới chết. Mà không phải là tôm chế biến sẵn đâu, tôm tươi cơ.

" Em đánh anh, em chả thương anh... "

" Anh oan lắm đấy mà khóc. Ụp mặt vào đấy con thở kiểu gì "

Jeon Jungkook, chàng trai 27 tuổi đang ngồi bó gối cạnh sofa, úp mặt vào hai đầu gối khóc tu tu*. Jimin nắm cổ áo hắn lên, làm thế nào cái cục đô con kia cũng không đứng dậy cho được. Cậu đói, cậu muốn đi trung tâm thương mại mua đồ.

* Hình ảnh minh họa

" Đứng dậy mau lên, tui đói. Tui muốn đi mua đồ ăn "

" Không, em chả thương anh. Dỗi "

Một bên ra sức kéo, một bên cứ ngồi lì đấy mà bĩu môi dỗi. Park Jimin kéo hết nổi, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế thở hồng hộc. Cậu đứng dậy, sút cho cái cục bên chân một cái làm hắn ngã lăn quay sau đó nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài. Chưa đầy 3 phút sau lại quay lại, với gương mặt đẫm nước mắt, Park Jimin khệnh khạng quay vào trong nhà. Đè người to lớn ở dưới thân, cậu bắt đầu lục đồ.

" Khốn nạn. Có ai mang bầu mà khổ như tui hông nè trời. Hông có ai chăm sóc, yêu thương tui hết trơn á "

Thành công lục ra chiếc AI giấu trong túi quần trái, Park Jimin lại một lần nữa sút cho Jungkook đang nằm quay đơ phải bật khóc, một lần nữa hậm hực ra khỏi nhà.

Jeon Jungkook nằm ăn vạ một hồi không thấy có ai dỗ mình liền đứng dậy. Jimin ra ngoài thật á hả. Xoa xoa mông bị sút mấy cái đau điếng, hắn thô bạo dẫm chân lên sàn nhà, đi tới hướng cửa sổ.

Nhìn xuống dưới lầu, Omega họ Park đang ngồi ăn kem ở dưới tầng trệt, trên băng ghế dài cạnh bức tường có bụi dây thường xuân leo dày đặc. Hai chân không chạm đất thích thú đung đưa, cậu lại gọi thêm một phần kem vanilla sau khi đã ăn sạch sành sanh hai phần kem dưa lưới.

Bảng điều khiển AI của Jungkook kết nối với mọi thứ ở trong nhà. Jimin nghịch nghịch chiếc đồng hồ nhỏ nhưng công dụng không hề nhỏ trong tay, vừa ăn vừa bâng quơ hỏi

" Không biết gửi tin nhắn về được không ta "

Và Jim thật sự lên tiếng.

[ Được chứ, thưa chủ nhân ]

AI là trí tuệ nhân tạo mà, nó là một cỗ máy thông minh, vượt qua khỏi sự hiểu biết của con người. Cho nên nó biết ở trong cái nhà này, địa vị của ai mới là cao nhất. Thử nhìn chủ nhân cũ của nó xem, bị sút mấy cái cũng không dám ngồi dậy phản kháng. Là một AI, nó phải đi theo chủ nhân mới có tiếng nói nhất trong nhà thôi.

Trong căn hộ, trên mặt bàn ăn, mặt ti vi, mặt tủ kính, tủ lạnh, trần nhà, tường hay sàn nhà đều hiện lên cùng lúc mấy dòng tin nhắn.

" Jungkook không thèm thương tui "

" Tui bỏ đi xa lắm rồi á "

" Không cho Jungkook tìm tui luôn "

" Tui sẽ không về nhà nữa đâu "

Trái với những tin nhắn dọa nạt không một chút đáng sợ ở trong nhà, người gửi tin nhắn vừa gọi thêm 3 phần kem bơ nữa. Vừa gọi vừa chu mỏ đánh giá rằng kem vanilla không ngon bằng dưa lưới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com