TruyenHHH.com

Jingren Thich Tham

"Vậy thì rốt cuộc cậu đã chọn phim gì mà cứ giữ bí mật mãi vậy?" Nhận bối rối hỏi Cảnh Nguyên, trên tay cầm vé xem phim, cái gì mà 'Những chàng trai mùa hè' là sao chứ?

Thể loại tâm lý, tình cảm, lãng mạn... Vậy là Cảnh Nguyên có người mình thích rồi ư!? Vậy nên mới mời Nhận đi xem phim cùng để tư vấn tình cảm! Chắc chắn đây là thể loại phim các chàng trai gặp được cô gái của đời mình trong mùa hè rồi đến với nhau chăng?

Nhưng mà tại sao lại rủ anh đi chứ? Đáng nhẽ với bộ phim như này Cảnh Nguyên phải mời cô gái đó đi mới phải.

'Có lẽ là cậu ngại rồi...' Nhận thở dài trong lòng, không ngờ cậu bé ngày nào còn bám anh giờ đây đã có người mình thích rồi cơ đấy. Mà không biết crush của Cảnh Nguyên là ai nhỉ? Anh cũng khá tò mò, chà, không ngờ cậu cũng có ngày rơi vào lưới tình của một thiếu nữ.

Vậy là ngày Nhận làm phù rể trong đám cưới của Cảnh Nguyên cũng không xa nữa.

"Anh đang nghĩ gì mà trầm ngâm vậy?" Nhận giật mình khi nghe tiếng Cảnh Nguyên hỏi, cậu vừa đi mua nước với bắp về thì thấy anh nhìn chằm chằm vào tấm vé.

"Không có gì đâu, chỉ là tò mò về tên bộ phim thôi, đi thôi nào." Nhận lắc đầu rồi cùng Cảnh Nguyên vào rạp rồi tìm chỗ.

-----------------------------------------------------

Cái gì đây?

Nhận sốc. Đây là bộ phim lãng mạn, nhưng mà nó là bộ phim đồng tính nam! Đồng tính nam!!!

Nhận há hốc mồm nhìn nhân vật chính Seiger và Marc trên màn ảnh rồi lại quay sang nhìn Cảnh Nguyên. Anh không nghĩ... Cảnh Nguyên lại yêu con trai!

Nhận không cảm thấy kì thị nó lắm, đối với anh thì giới tính nào cũng bình đẳng mà thôi, nhưng khi biết Cảnh Nguyên là người đồng tính thì vẫn sốc. Nếu mời anh đi xem bộ phim Boylove như này...

À, hóa ra là vậy. Nhận hiểu ra rồi. Thằng nhóc này... thích mình hay sao? Trời ạ. Tại sao lại thích một người như anh chứ?

Đồ ngốc.

------------------------------------

Kết thúc bộ phim, Nhận và Cảnh Nguyên chạy ra quảng trường chơi. Nhìn ánh đèn lấp lánh như này, Nhận cũng đa phần hiểu ra rồi.

Vậy đây là nơi mà Cảnh Nguyên sẽ tỏ tình anh ư? Cũng không tệ.

"Anh Nhận à, em muốn nói chuyện này với anh..." Cảnh Nguyên đứng đối diện với Nhận và mặt đỏ bừng ngại ngùng.

"Em yêu anh! Làm người yêu em nhé!?" Cảnh Nguyên nói to rồi nhắm tịt mắt, he hé ra nhìn sắc mặt của Nhận như nào, liệu anh ấy sẽ sốc, hay kinh tởm, hay là...?

"Hừm..." Nhận mặt vẫn bình tĩnh, không biết nên trả lời như nào. Đây là lần đầu tiên anh được tỏ tình mà (Thật ra là lần đầu tiên được con trai tỏ tình, đã thế còn là em trai nhỏ nữa), nên Nhận khá lúng túng, dù đã biết sẽ được tỏ tình.

"Cho tôi một lời giải thích được không? Lý do tại sao cậu lại thích tôi?" Nhận nói lại, giọng nhỏ đi hơn một chút.

Cảnh Nguyên nhìn lại Nhận và cúi đầu xuống.

"Em đã thích anh hồi khi em mới học cấp hai, và lúc đấy đã muốn anh làm gia sư của em để có thể gần anh hơn, anh biết mà, anh toàn ở trong nhà thôi..."

Giọng Cảnh Nguyên có chút hậm hực khi nhớ lại khoảnh khắc đấy, hồi đây muốn gặp Nhận, Cảnh Nguyên phải mất rất nhiều sức để có thể nhìn thấy mặt người mình thích, rồi lại kéo anh ấy ra ngoài. Thật sự mất rất nhiều công sức lắm đó, tán người đẹp đúng là không dễ mà.

Thêm nữa, đàn anh lại có vẻ biết tình cảm của cậu ngay từ đầu, vì ý đồ của Cảnh Nguyên lộ liễu quá mà. Nhưng Nhận lại không thèm nói gì, điều này khiến cậu như muốn phát điên lên vậy. 

Được thôi, nếu anh ấy không chịu tỏ tình thì mình phải chủ động!

"Anh là đồ ngốc, ngốc lắm." Nhận giật mình và sôi máu, vừa tỏ tình xong rồi kêu người ta ngốc là sao?

"Cậu mới là đồ ngốc." Nhận vặc lại.

"Vậy sao biết tình cảm của em rồi nhưng anh không thèm để ý?" Cảnh Nguyên nói lại và đôi mắt ửng đỏ, cậu ấm ức đến độ muốn khóc rồi. Nhận im lặng và sốc.

"Em đã tạo cho chúng ta bao nhiêu cơ hội và khoảnh khắc riêng chúng ta có thể ở bên nhau, vì em biết rằng anh cũng yêu em, nhưng anh lại cố tình phớt lờ và lảng trách đi. Em thậm chí còn học giỏi hơn, đạt nhiều giải thưởng hơn để anh để ý đến em, để cho xứng với anh. Nhưng dù thế, bộ em không xứng sao?" 

Cảnh Nguyên òa ra và nói tất cả những tâm tư thầm kín của mình và nước mắt bắt đầu chảy ra.

Nhận im lặng. Vì trước giờ anh không hề có ý định đáp lại tình cảm của cậu, lúc đấy Nhận chỉ phì cười mỉa mai rồi né tránh đi, cho rằng Cảnh Nguyên quá nhỏ để có thể yêu. Đồng thời, anh chỉ coi Cảnh Nguyên là em trai mình.

"Em biết anh nghĩ gì đó nhé. Anh cho rằng em còn quá nhỏ đúng không? Nhìn lại em đi! Em không còn là đứa trẻ nữa đâu, mà là một sinh viên sắp vào trường, là hậu bối của anh rồi đấy nhé!"

Cảnh Nguyên nén lại nước mắt và nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ máu của Nhận, họ nhìn nhau chằm chằm như đang muốn biết suy nghĩ của đối phương là gì.

Ồ, Nhận nhìn Cảnh Nguyên và phát hiện ra, cậu bé ngày nào còn bám theo anh và thấp hơn anh... Giờ đây đã cao hơn anh rồi. Cũng chững chạc hơn và ra dáng người đàn ông rồi. Xem ra.. Nhận xem thường chàng- không, bây giờ phải gọi là người đàn ông chứ nhỉ?

"Cậu có chắc chắn không?" Nhận ngập ngừng hỏi.

Cảnh Nguyên mỉm cười tươi, giọt lệ của ấm ức đã biến thành những giọt lệ của sự hạnh phúc, thật là... lớn rồi vẫn còn mít ướt quá đi. Nhận cười mỉm.

"Chắc chắn ạ!"

-------- End --------


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com