Jinda X Tanyong Tri Cu Nghenh Phong Cam Duoc Nguoc Gio
"Sau này?" Tanyong cười lạnh."Ngươi có chuyện gì không thể để người khác biết, nhất định phải để sau này mới nói? Hôm nay, ngươi nói rõ ràng cho ta!" Tanyong nắm chặt cổ tay nàng, không cho nàng rời đi.Không khí căng như dây đàn.Jinda nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, ánh mắt kiên định của Tangyong khiến nàng chùn bước.Những chuyện rối rắm trong quá khứ, nàng thật sự phải nói ra sao? Làm sao nàng có thể nói với nàng ấy rằng, cuối cùng nàng đã rời xa nàng ấy, bỏ nàng ấy lại một mình với thế giới tồi tệ này."Jinda!" Jinda nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.Sao mọi chuyện đột nhiên trở nên căng thẳng thế này chứ? Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ổn mà..."Chuyện này để sau này nói đi. Giờ cũng muộn rồi, ta nên về thôi. Ngươi cũng nghỉ sớm đi." Jinda vẫn không thể nói ra lời.Chưa tính đến, liệu Tanyong có coi nàng là kẻ điên không. Ngay cả khi nàng cố tỏ vẻ bình thản, những ký ức đau buồn vẫn để lại vết thương trong lòng nàng, khiến nàng không muốn nhắc lại. Ít nhất không phải hôm nay.Trước khi rời đi, Jinda dặn dò Thongdee:"Vào chăm sóc cho nàng ấy đi. Nàng ấy uống say rồi, nhớ chuẩn bị canh giải rượu cho nàng ấy." Thongdee chưa kịp trả lời, đã thấy Jinda dẫn Tubtim rời đi.Thongdee bước vào phòng trong liền thấy Tanyong vẫn còn ở chỗ cũ, dáng vẻ tiều tụy. Nàng ôm mặt bằng hai tay, bờ vai run rẩy, như thể đang khóc."Chủ nhân, ngài vẫn ổn chứ?"Tanyong cười khổ:"Ta nghĩ... lần sau ta không nên uống rượu nữa."Mỗi lần say, nàng đều không kiềm được hỏi những câu mà nàng biết không nên hỏi."Đỡ ta dậy đi, ta muốn nghỉ ngơi."Giờ chuyện đã thành thế này, nàng cũng không muốn nghĩ thêm. Thôi thì ngủ một giấc rồi tính cách cứu vãn sau.......Sáng hôm sau, vừa tới giờ ăn sáng, Jinda lại tìm đến. So với lúc rời đi hôm qua, nàng lại trở về dáng vẻ tự tin, rạng rỡ thường ngày.Thongdee lầm bầm trong lòng.Một ngày ghé qua thì thôi, nhưng cứ năm lần bảy lượt đến thế này là sao? Hai người cùng đợt nhập cung, khó mà không nghi ngờ mục đích thực sự của Mae Jinda.Tanyong đang nằm trên sập ba thành. Nàng ấy ngước mắt nhìn Jinda chậm rãi nói khi nàng đi vào và nói muốn ở lại ăn sáng."Bữa sáng chỗ ta không thể sánh với chỗ ngươi đâu. Đồ ăn ở đây thanh đạm lắm."Rõ ràng mặt mũi tươi cười mà lại khiến người nghe ngửi thấy mùi thuốc súng.Nàng ấy chắc chắn vẫn còn giận chuyện hôm qua...Kiếp trước, Tanyong cũng từng giận nàng, nhưng hầu hết là vì nàng tìm cách tự sát, coi thường mạng sống của bản thân. Sống lại một lần, nàng mới nhận ra nàng ấy cũng nóng tính lắm, chỉ là trước kia nàng ấy luôn nhường nhịn nàng mà thôi. "Ta thích ăn đồ thanh đạm mà."Nhìn Jinda giả vờ ngây thơ, làm như không nghe ra ý trong lời nói của mình, Tanyong cảm thấy mình đi kiếm chuyện mà tựa như đấm tay vào bị bông, cực kì vô lực."Chẳng phải ngươi nói không muốn nói sao, còn đến đây làm gì?"Có một số chuyện, nếu không nói thì thôi, nhưng đã nói ra rồi thì không thể bỏ qua được, như xương cá mắc nghẹn trong họng, khó chịu vô cùng.Jinda thở dài:"Ta sẽ nói, nhưng không phải bây giờ. Cho ta thêm chút thời gian tìm cơ hội thích hợp."Tanyong không trả lời, cũng không tỏ ý đồng ý hay phản đối.Jinda nhìn nàng ấy, dáng vẻ tội nghiệp cực kì. Jinda cầm lấy tay Tanyong, nhẹ giọng nói:"Mae Noi, tin ta lần này đi mà..."Sắc đẹp luôn là vũ khí bất bại.Jinda biết rõ lợi thế của mình, càng biết mình có vị trí thế nào trong lòng Tanyong.Quả nhiên, vừa dùng chiêu này, Tanyong nhanh chóng chịu thua, nàng ấy có phần không được tự nhiên nói:"Được rồi, ngươi đã nói thế, không đồng ý thì lại thành ta quá hẹp hòi..."......Những ngày sau, Jinda và Tanyong càng thân thiết hơn. Nàng thường xuyên mang đồ đi tặng, thi thoảng lại mời nàng ấy đi chơi."Ngài có phải quá thân với Thao Intharathewi rồi không?" Tubtim không nhịn được lên tiếng.Jinda dường như chìm trong niềm vui của những ngày tháng này, quên mất đi cả nhiệm vụ. Dù Tubtim thấy nàng vui thì cũng vui, nhưng họ vào cung không phải để chơi hay kết bạn. Tubtim buộc phải nhắc nhở Jinda.Jinda im lặng nhìn Tubtim, ánh mắt sâu thẳm tựa vực thẳm, khiến người ta lạnh sống lưng. Nàng rõ ràng chỉ ngồi đó, cầm tách trà, nhưng lại mang cảm giác như bước ra từ mưa gió đẫm mùi máu tanh."Chị Tubtim, ta muốn làm gì, chị đừng xen vào."Nói xong, nàng cúi đầu đặt tách trà xuống:"Trà nguội rồi, pha cho ta một ấm khác đi."......"Ở phía tâu cung điện có một suối nước nóng rất thích hợp để tắm, ngươi có muốn đi cùng ta không?" Jinda đưa ra lời mời.Tanyong đang vẽ tranh, không ngẩng đầu lên, cười đùa:"Thật tao nhã quá. Trước đây chẳng phải Mae Jinda rất sốt ruột vì chuyện vào cung sao?"Jinda thản nhiên đáp:"Giờ ta không vội nữa. Ta chỉ muốn đi tắm thôi."Nói đến đây, nàng dừng lại, khóe môi nhếch lên, cố tình nói:"Nếu ngươi không đi, ta sẽ đi một mình đấy.""Đúng là không kiên nhẫn mà, ai nói ta không đi chứ."Hai người cười đùa, mãi cho đến khi đến nơi mà Jinda nhắc đến.Đó là một suối nước tuyệt đẹp, nước trong vắt và mát lành, hoàn hảo cho thời tiết oi bức.Cả hai nhanh chóng xuống nước. Họ nghịch nước một lúc, sau đó ngồi gần bên bờ, uống trà và thưởng thức trái cây đã chuẩn bị sẵn.Tanyong thoải mái nhắm mắt lại, cảm giác thư thái lan tỏa khắp người.Nếu không phải tiếng nói của Jinda vang lên, nàng nghĩ mình đã có thể chìm vào giấc ngủ."Để ta kỳ lưng giúp ngươi nhé." Không biết từ lúc nào, Jinda đã xuất hiện sau lưng nàng. Với thái độ dứt khoát không thể từ chối, nàng ấy bắt đầu giúp nàng kì lưng.Động tác của Jinda có thể nói là nhẹ nhàng, như đang chăm sóc một báu vật.Tim Tanyong đập loạn nhịp, như có gì đó ngưa ngứa trong lòng. Dòng nước mát lành dường như trở nên nóng hổi.Một lát sau, nàng vội vàng nói:"Đ-Đủ rồi..."Nàng thật sự không thể chịu đựng thêm nữa. Nếu tiếp tục, nàng cảm giác mình sẽ không trụ nổi, sẽ bạo thể mà chết.Jinda mỉm cười, ghé sát tai nàng thì thầm:"Muội không phải thích ta sao? Ta làm vậy, muội không nên vui sao?"Lời nói của Jinda đầy ám muội, khoảng cách gần gũi khiến người ta không khỏi suy nghĩ mông lung.Dù biết rõ Jinda không có ý đó, nhưng Tanyong vẫn không khỏi cảm thấy hạnh phúc đến mức choáng váng. Tuy nhiên, bản tính lý trí của nàng nhắc nhở rằng Jinda không thể nào giống mình, thích nữ tử được.Nàng nắm chặt tay, giọng nghiêm túc:"Mae Jinda, ngươi rốt cuộc muốn gì?""Ta chẳng có mục đích gì cả.""Ta không tin."Sau vài giây im lặng, Jinda dường như hiểu ra điều gì đó. Nàng siết chặt vai Tanyong, hỏi:"Mae Noi, quay lại nhìn ta."Nàng ấy ép Tanyong quay người đối diện với mình."Muội đang sợ gì vậy?"Tanyong đã không kìm được, nước mắt lăn dài trên má. Đôi môi nàng run rẩy.Nàng sợ điều gì?Nàng sợ mình sẽ lún sâu hơn nữa. Dù nàng rõ ràng ý thức rằng tất cả chỉ như ánh trăng dưới nước, hoa trong gương, đều chỉ là ảo giác. Nếu Jinda thực sự có chút tình cảm nào, thì người đó cũng không phải là nàng. Có rồi lại mất, còn đau đớn hơn việc chưa bao giờ có được. Một khi đã rơi vào lưới tình, muốn rút lui là điều không tưởng. Cuối cùng, điều chờ đợi nàng chỉ có thể là cái chết."Ngươi không phải đã biết rõ sao?" Tanyong nhìn thẳng vào mắt Jinda, sau đó giống như không chịu nổi nhanh chóng quay đi, giọng nói đượm mùi cay đắng.Ánh mắt đầy bất an và đau đớn của Tanyong như bóp nghẹt trái tim Jinda. Nàng ấy hiểu những gì Tanyong muốn bày tỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com