Jiminjeong Nguoi Chan Dat
"Chân đất" khóc, chưa một lần nó khóc to như vậy kể từ lúc mẹ nó mất. Đứng trước mặt Trí Mẫn, chẳng hiểu sao nó không kìm nổi giọt nước mắt..Mẫn Đình chưa hề giáp mặt Trí Mẫn một lần nào kể từ dạo ấy. Nó được cho làm công việc quét tước gian nhà sau, cùng với thằng Định và con Mơ. Mẫn Đình hễ một lúc ngưng tay làm việc là lại ngó ra ngoài, trông đợi bóng dáng nàng xuất hiện. Nhưng có lẽ nó đã phí tâm vô ích, con Mơ thấy nó cứ trông mãi cái cửa thì suy diễn đủ điều, rằng Mẫn Đình đang thương nhớ tình lang nào ở gian trước. Tình lang nào đâu, đối với đứa trẻ chưa mọc đủ lông như Mẫn Đình thì thứ tình cảm gái trai là một điều gì đó nó chẳng dám nghĩ tới. Nó sợ đàn ông, nó thu mình với tất cả ngoài kia, để lại một Mẫn Đình mặt chù ụ như ai đang thiếu nợ nó.Đối với Mẫn Đình, nó coi Trí Mẫn như một người chị. Nó thiếu thốn tình cảm, có được sự quan tâm đã là một phước phần lớn, huống chi nàng sẵn sàng dành thời gian vàng bạc của một tiểu thư ra để đặt cho nó một cái tên. Nó muốn trả ơn, chi ít là được làm việc hầu hạ cho Trí Mẫn.Đương nhiên là nó không từ bỏ. Đợi không được, nó tự mình tìm đến; khởi đầu là việc hỏi rõ tên tuổi của nàng. Thằng Định chính là nạn nhân của những câu hỏi chẳng rõ đầu đuôi của Mẫn Đình. Nhiều lần tới nỗi thằng bé phải hét lên, mặt đỏ au như mông con khỉ:"Tao không có biết ai mặt rắn từng đi qua đây hết!"Ngày qua ngày, Mẫn Đình chỉ quay quanh quét vườn và dọn dẹp cây cảnh. Nó lúi húi loay hoay với công việc từ tờ mờ sáng tới tối mù, ngoại trừ những lần hỏi Định ra thì nó chẳng nói chuyện với tụi cùng làm nổi một câu. Thậm chí đến bữa ăn nó cũng chán nản, nó nhịn ăn đã thành quen, mà những món trước mắt cũng chẳng phải sơn hào hải vị gì ngoài rau luộc và cà pháo ăn cho qua bữa. Thế là nó bỏ, nhiều lần đến độ khiến cho con Mơ phải kháo với thằng Định rằng Mẫn Đình tương tư người ta mà quên ăn quên ngủ.Vườn sau là nơi nghỉ ngơi thư giãn của người nhà ông Tổng. Chiều nào lúc nó đang tỉa cành thì lại trông thấy cô Hai và cô Ba vừa đi vừa hỉ hứng hát, tay ngắt nhẹ mấy bông hoa nó dành sức ra chăm bón. Hay là tới tối ông Tổng với bà Tổng ra mắc võng nằm, tình tứ với nhau Mẫn Đình nhìn đến phát nhàm. Nó cũng trông thấy cậu cả Hùng, oai phong cưỡi ngựa dạo quanh. Mảnh vườn rộng lớn, cả đôi mắt của nó cũng không thể bao quát được hết cảnh đẹp ở đây; nhiều lúc nó quét sân liền thấy chân như sắp chuẩn bị gãy làm đôi. Mà cậu Hùng phải cưỡi con ngựa đi mấy vòng ngắm chim, như bao thú vui tiêu khiển của kẻ giàu. Điều duy nhất nó cảm thấy dễ chịu là cậu không suồng sã như những người đờn ông khác. Cậu hiền lành, tử tế và nhã nhặn. Khi ngồi trên lưng ngựa, cậu sẽ bảo nó đi theo hầu, rồi kể cho nó nghe mấy câu chuyện dân gian. Chắc cậu nghĩ, nó vẫn còn là một đứa bé, nên yêu thích được kể chuyện. Tới ấy, cậu lại cười, một nụ cười nhẹ nhàng dưới ánh nắng.Khác với thằng Định dân dã, cậu Hùng lịch thiệp và có đức độ. Trên người cậu lúc nào cũng thơm nức mùi nước hoa, áo thụng gấm màu đen tuyền, trên đầu đội khăn vấn. Cậu đẹp một cách truyền thống, nhưng cũng thật mới mẻ. Con Mơ vẫn luôn mồm khen mợ Cả có phước khi lấy được cậu, Mẫn Đình cũng đồng tình. Nó chỉ biết trong nhà này, cậu Hùng có một người vợ duy nhất tên Thoa, là con gái của Án Sát sứ phủ Định Tường. Mà bà ấy thì chanh chua, lúc nào cũng ra rả chửi người hầu là vô dụng; nó thiết nghĩ một người đờn bà kém duyên như mợ Cả mà lấy được cậu thì đúng là có số hưởng. Nếu mai sau lấy chồng, nó ước chồng nó sẽ như cậu Hùng, còn nó sẽ trở thành một người vợ đảm đang tảo tần nuôi con.Mấy ngày liền nó cứ như thế, trong ánh mắt hiện rõ nỗi buồn man mác. Đầu óc nó suy nghĩ giản dị, nhưng nó cũng biết tủi. Trí Mẫn đến với nó như một làn gió xuân xanh mơn mởn, thổi tươi cho tâm hồn đã khô cạn tình cảm. Nàng trao cho nó một cái tên, rồi đi không trở lại, ngay cả tên nàng là gì, nó cũng chẳng biết. Nó đơn độc, nó nghĩ rằng mình bỏ rơi, bị quên lãng. Nó cũng chẳng nhớ tới, suốt mười lăm năm qua, nó đều sống trong một cuộc đời bị bỏ mặc y hệt vậy.Ngày hôm nay, tưởng chừng như bao ngày khác, nhưng chẳng phải như thế. Hôm nay, nhà ông Tổng trịnh trọng mở tiệc chiêu đãi quan khách, nó nghe đâu đó là đám cưới cô Hai, tưng bừng dữ lắm. Từ khuya đêm hôm trước đã mở tiệc linh đình, còn thuê hẳn cả đoàn múa lân khua chiêng dồn dã. Ồn ào, nó ngủ không được, cái mặt giường cứng ngắc mọi ngày nó ngủ ngon lành nay cứ như đá đập thẳng vào lưng; mà gian nhà trước cũng chẳng đủ gia nhân phụ bưng bê đồ ăn. Vậy là nó bị thằng Định với con Mơ đuổi ngay trong đêm, xong lại bị mụ Sáu xách cổ lên bắt đi bưng mâm đồ ăn ra cho mọi người. Tối ấy nó lại bỏ ăn, bụng kêu réo rắt như tiếng còi bìm bịp của đoàn múa lân, chân bước đi lảo đảo sắp ngã chổng ngược ra đấy. Nhưng tiếng la chát chúa của mụ Sáu cứ văng vẳng bên tai, làm nó phải gắng gượng đứng dậy.Nó đi ra gian trước, là lần đầu tiên nó trông thấy một khung cảnh náo nhiệt thật sự ngay trước mắt. Đờn bà mặc áo bà ba thêu hoa, hay áo dài sặc sỡ ti tỉ thứ màu. Đờn ông thì có mặt nhiều hơn hẳn, có người mặc áo gấm đội vấn, có người hệt như từ thành thị xuống, áo vét thắt cà vạt, hay đơn điệu một chiếc áo sơ mi sơ vin quần. Trên bàn tiệc thì toàn là sơn hào hải vị mà Mẫn Đình chưa từng nhìn thấy, ngó qua ngó lại hoa cả mắt. Đống đèn lồng treo trên cây dày đặc làm nó hơi ngỡ ngàng. Đúng là được mở mang tầm mắt!"Mày đi vô trong bếp, bưng đĩa gà luộc ra đấy, bàn của cậu Hùng."Mụ Sáu ra lệnh cho Mẫn Đình, rồi quay người đi thẳng. Nó lớ ngớ tìm phòng bếp, đi quanh quanh, va chạm phải mấy người; họ cũng là người không chấp vặt nên chưa có gì kinh khủng xảy ra. Nó tìm được đến phòng bếp, nhận được đĩa gà từ tay của một cô gái, rồi bắt đầu công cuộc tìm bàn tiệc của cậu Hùng. Nó nhón chân, hơi lùn nên nó không nhìn được toàn bộ. Sự tấp nập ở nơi đây khiến nó tìm hoài chẳng ra, mà càng nhón Mẫn Đình càng mệt. Mắt nó bắt đầu mờ đi, con ngươi nhòe đi chẳng còn nhìn rõ được nữa; nhưng chẳng hiểu sao nó lại nhìn thấy Trí Mẫn, ngồi ngay sát bên cạnh cậu Hùng. Nó lê đôi chân mệt mỏi loạng choạng đi, có lúc sắp làm rớt cả đĩa gà. Nhưng rồi cũng tới được bàn của cậu Hùng, tới gần, nó mới trông thấy đôi tay của Trí Mẫn nắm chặt lấy đôi tay của cậu đặt trên đùi. Mẫn Đình thắc mắc, chẳng nhẽ chị em lại có thể thân thiết đến như thế hay sao?Trí Mẫn ngước đầu lên, nàng có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Mẫn Đình đứng đó, lòng mải mê chạy theo những suy nghĩ riêng, nó cố gắng tìm xem lý do là gì, và cũng ngờ ngợ nhận ra, nhưng Mẫn Đình ngay lập tức chối bỏ."Sao có thể được chứ?"Nó lẩm bẩm, tầm mắt nhìn thấy Trí Mẫn đang trông về phía mình, nó vui vẻ, cứ nghĩ nàng sẽ kêu nó lại dặn dò mấy câu. Nó toan bước đi, nhưng Trí Mẫn dời đôi mắt sang chỗ thức ăn trên bàn tiệc, gặp lấy một miếng thịt cho vào chén cậu Hùng; chẳng hề đoái hoài một lần tới Mẫn Đình."Lại đây đi em!"Cậu Hùng trông thấy nó, vẫy tay kêu nó lại; nhưng nó đứng đực ra như phỗng. Nó suy sụp, thêm một lần nữa, một đứa trẻ như nó lại chịu sự ghẻ lạnh từ người mà nó trân trọng. Mẫn Đình ngây thơ, nó cũng không hiểu lý do vì sao Trí Mẫn lại dửng dưng khi trông thấy nó, cứ như thể Mẫn Đình chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nàng. Hoặc có thể nó đã mơ, mơ về một cái tên, mơ về nàng; chung quy lại, nó cũng chỉ mới mười lăm, một hành động như thế, nó đã âm thầm khắc một vết dao sâu hoắm trong trái tim mới chan chứa được chút yêu thương."Này, mau lại đây!"Cậu Hùng có vẻ mất kiên nhẫn, cậu la to hơn, để cho Mẫn Đình nghe được, kéo nó ra khỏi những suy tưởng viễn vông mà về với thực tại. Mắt nó vẫn lờ đờ, nhưng nó đã chạy lại, đến gần bàn thì nó cảm thấy đầu óc choáng váng, chân nó nhũn hết cả ra, rồi nó bất tỉnh, ngã đổ cả người lên bàn ăn. Mấy người trên bàn hét lên, mụ Sáu trông thấy nó gây ra hỗn độn thì tức tối vô cùng. Mụ ta chạy lại, xốc thẳng người nó lên, tát ngay vào bên má phải. Nó bị đau, nên nó tỉnh lại. Mẫn Đình mở mắt, thấy trước mặt là mụ Sáu, với khuôn mặt đầy những nếp nhăn cau có. Mụ Sáu lại tát thêm vài bạt tay vào hai bên má nó, làm cho khuôn mặt trắng trẻo hiền lành in hằn rõ vết bàn tay, đỏ lên rồi tím tái. Nhưng nó không khóc, nó chỉ nhìn mụ với đôi mắt trỗng rống của thất vọng, mụ ta cứ đánh thỏa cơn tức, nó vẫn im thin thít. Cậu Hùng thấy mụ Sáu làm quá mọi chuyện lên thì liền ngăn lại, dù sao cũng là ngày vui của em gái cậu; chút chuyện cỏn con này cũng không nên xé ra to. Thôi thì chỉ cần dọn ra món ăn khác là được, thứ bị chạm phải, bỏ đi.Mụ Sáu nghe lời cậu thì dừng tay, thả nó xuống. Chân nó chạm đất, nhưng không vững nên ngã sõng soài ra mặt đất. Mụ ta lại đá thêm vài cái, Mẫn Đình chỉ biết co cụm người lại như một con tôm. Bà ta hét lên, đe nó phải đứng dậy tiếp tục làm việc."Mau đi dọn đống này rồi mang thứ khác ra cho tao!"Mẫn Đình xoa má, lom khom gom những mảnh chén đĩa và thức ăn nãy nó làm rơi lên, rồi quay trở về bếp. Trí Mẫn im lặng nãy giờ, khi nàng trông thấy Mẫn Đình bị đánh, vốn chẳng có liên quan tới nàng nhưng chẳng hiểu sao lòng âm ỉ xót xa như bị vuốt mèo cào một vết rách. Trí Mẫn biết nàng không đủ tư cách, khi ngồi đây với danh xưng "bà lẽ", muốn nói cái gì cũng phải hỏi ý chồng nàng, mà cậu Hùng thì lại không hề thích việc nàng lên tiếng một chút nào."Tôi phải đi nhà xí thưa cậu.""Ừ, em đi đi."Cậu đáp cho có lệ, rồi tiếp tục uống cạn chén rượu. Khi nãy, trông thấy bộ dáng cứng cỏi của con bé kia, cậu cảm thấy có chút buồn cười. Nếu như nó bật khóc cầu xin, có lẽ cậu đã tha sớm, thậm chí là chuẩn bị thuốc cho nó thoa, chứ không để nó bị đánh nhiều đến như vậy.Trí Mẫn được sự cho phép từ chồng mình thì nhẹ nhàng ngồi dậy, hướng tới phòng bếp mà đi. Muốn đi nhà xí phải vòng qua cửa sau của gian bếp, nên cậu Hùng cũng chẳng có phản đối gì khi nàng đi về phía ấy. Trí Mẫn đi vòng qua, bắt gặp Mẫn Đình đang bưng một đĩa gà khác ra sân tiệc. Nó trông thấy nàng, cố gắng lơ đi, chẳng thèm nhìn lấy nàng thêm một lần nào khác. Trí Mẫn chạy lại chặn đường đi của nó, giành đĩa gà đặt lên chiếc ghế gỗ ở góc tường. Mẫn Đình nhìn nàng, lại ánh mắt mơ hồ ấy, long lanh như vì sao, lại ươn ướt ở bên khóe mi.Trong lòng nó bây giờ cũng cảm thấy kì lạ lung lắm. Nó không hiểu, nàng đã không thèm để ý nó từ lúc nãy, thì bây giờ lại muốn nói chuyện với nó để làm gì? Nó không đồng tình, nó nghĩ đây chỉ là sự thương hại của nàng dành cho nó khi nó bị đánh. Ở trên đời, nó chúa ghét sự thương hại, những người thương hại nó tỏ ra thấu hiểu, quan tâm, suy xét lại thì cũng chỉ là làm một điều để bản thân họ cảm thấy họ tốt. Mấy ai thực sự bỏ ra công sức để quan tâm một người yếu đuối, nghèo khổ và rách nát như nó? Điều làm nó sụp đổ nhất, là Trí Mẫn cũng chỉ như bao người khác.Trí Mẫn thấy nó tính đi, liền dùng tay ôm chặt lấy hai cánh tay của nó. Người đàn bà mặc áo bà ba nâu, mái tóc đen như miếng lụa tằm, chưa một lần phải làm những công việc nặng nhọc; nay lại cố hết sức bình sinh để giữ lấy một đứa trẻ quanh năm phải nai lưng như trâu bò để làm việc. Nàng ôm lấy má nó, xoa đều, giọng run rẩy:"Em có đau lắm không? Chị xin lỗi vì lúc ấy không làm được gì cả."Mẫn Đình ngơ ngác nhìn nàng. Nó lặng im, đôi con người đen láy rung động thu hết khuôn mặt xinh đẹp của Trí Mẫn. "Chân đất" khóc, chưa một lần nó khóc to như vậy kể từ lúc mẹ nó mất. Đứng trước mặt Trí Mẫn, chẳng hiểu sao nó không kìm nổi giọt nước mắt..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com