TruyenHHH.com

Jiminjeong Don Phuong

Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó. Quãng thời gian bên cạnh Jimin khiến Minjeong cảm thấy mình thực sự rất vui vẻ. Bên cạnh Jimin lâu ngày, dần dần nàng gần như phụ thuộc hoàn toàn vào chị. Giả dụ như bây giờ...

"Mindoong dậy đi học thôi em." - Jimin lay lay con cún nhỏ lười biếng đang cuộn tròn trong chăn kia dậy.

"Ưm...cho em ngủ xíu đi mà Jiminie." - Giọng ngủ nhão nhẹt của nữ nhân nọ vang lên, còn có thể nghe ra được điệu bộ làm nũng.

"Thôi nào Mindoong. Sắp trễ rồi. Em không dậy là trễ học đó."

"Ưm...bế em."

Minjeong mắt nhắm mắt mở, dang tay ra làm nũng. Còn chị bên này chỉ cười bất lực rồi đi lại, xốc chiếc chăn lên, không một động tác thừa thành công ôm trọn cún nhỏ trong lòng đưa vào vệ sinh cá nhân.

__________________________

Không cần nói cũng biết cả hai đang ở trường, thật ra hôm nay vẫn như mọi ngày, cũng chẳng có gì thay đổi. Chỉ là...

"Minjeong..."

Minjeong quay người nhìn theo hướng mà tiếng gọi phát ra, là Beomgyu.

"Anh..." - Vì nỗi nhớ nhung suốt bao ngày không gặp, nàng nhanh chóng lao vào lòng nam nhân nọ mà ôm chầm lấy.

Beomgyu bị ôm bất ngờ, trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng vì sĩ diện nên để im một lúc.
Không quá lâu cho cái ôm đó, anh lạnh lùng đẩy nàng ra khỏi người, lên tiếng:

"Minjeong, sắp tới gia đình anh có chút việc, anh với em tạm thời không thể gặp nhau trong thời gian ấy. Anh chỉ nói trước để em biết mà không làm phiền anh."

Dứt câu, anh bỏ đi mà chưa kịp để Minjeong nói câu nào. Anh chẳng quan tâm nàng có đồng ý hay không, suy cho cùng anh cũng không để nàng vào trong mắt.

Buồn bã, tủi thân, ủy khuất, nàng chẳng thể làm gì được. Thừa biết vị trí của nàng trong lòng anh vốn dĩ không còn như lúc xưa nữa nhưng nàng vẫn cố chấp tin vào thứ tình cảm đang dần mai một này...

"Em lại ngẩn người, Mindoong."

Là giọng của Jimin. Chị mang đồ ăn tới, đặt xuống bàn rồi lại ngồi cạnh nàng.

"Em không sao."

Khi nàng buồn, chị là người duy nhất bên cạnh. Không biết vì lí do gì nhưng ở cạnh chị cho nàng được cảm giác rất yên bình, một cảm xúc rất lạ mà trước đây nàng chưa từng có. Đến chính bản thân nàng còn không hiểu được mình, rốt cuộc tình cảm mình dành cho chị là như thế nào? Là yêu hay chỉ đơn thuần là rung động?

"Tối nay chúng ta đi chơi nha. Chị biết chỗ này vui lắm."

"Cũng được."

Nhìn ánh mắt mong chờ của chị, nàng không nỡ từ chối. Mà dù sao tâm trạng đang không tốt, đi chơi một bữa cho thư giãn, khuây khoả nỗi lòng.

_________________

Đúng như Jimin nói, chị thực sự dẫn nàng đi chơi. Chỉ là cái nàng hơi bất ngờ vì nơi chị đưa nàng tới lại là khu vui chơi dành cho trẻ em.

Ban đầu thì thấy cũng hơi xấu hổ nhưng sau dần nàng cũng nhập cuộc. Vui vẻ, cười nói thật hồn nhiên mà quên đi mọi thứ xung quanh.

Chơi mệt rồi thì lại ghế đá ngồi nghỉ và chờ đợi Jimin đi mua nước.

"Nước của Mindoong đây."

Chị cười tươi đưa lon nước đã khui sẵn cho nàng.

Uống cho đã khát, nàng ngồi im lặng một lúc, liền cất tiếng:

"Cảm ơn Jiminie vì ngày hôm nay, thực sự rất vui."

Nàng nở một nụ cười dễ thương, ánh mắt đầy cảm kích nhìn chị.

"Vậy Mindoong đã hết buồn chưa?"

"Em..."

Thì ra là chị biết rồi. Chị biết nàng buồn nên mới dẫn nàng đi chơi. Cũng phải thôi vì một người tinh tế như chị làm sao không nhận ra được.

"Mindoong biết vì sao chị dẫn Mindoong tới khu vui chơi của trẻ con không?"

Nàng lắc đầu. Chị cười rồi nói tiếp:

"Vì chị muốn Mindoong trở thành một đứa trẻ con. Cứ vui chơi hồn nhiên và vô lo vô nghĩ thôi. Không buồn, không khóc, không đau khổ. Làm trẻ con là vui nhất mà."

Chị quay sang nhìn Minjeong, ánh mắt bội phần ôn nhu.

Như chị nói đúng, chỉ có làm trẻ con là vui nhất thôi. Trẻ con chỉ việc chơi, chẳng cần nghĩ ngợi nhiều về cuộc sống, cũng chẳng cần biết nhiều thứ như người lớn, cứ ngây thơ như vậy thôi là vui rồi.

"Chưa từng có người dỗ em mỗi khi em khóc, họ chỉ bảo em là đồ trẻ con." - Nàng ủy khuất tâm sự, làm người lớn đúng là không dễ chút nào.

"Vậy em hãy cứ là đồ trẻ con đi. Chị sẽ là người lớn và người lớn sẽ dỗ trẻ con khi trẻ con khóc ha."

Khi còn nhỏ, chúng ta rất muốn lớn lên thật nhanh. Chỉ khi lớn rồi, ta mới hiểu làm trẻ con hạnh phúc đến nhường nào.

Câu nói của Jimin khiến tâm trạng nàng tốt hơn rất nhiều. Đó liệu có phải là dấu hiệu để biết ta đã chọn đúng người không...

"Jiminie..." - Nàng khẽ gọi.

"Chị nghe."

"Chị đã từng thích ai chưa?"

"Tất nhiên. Sống hai mấy năm trên đời cũng phải biết thích một người là như thế nào chứ."

"Chị thích ai vậy? Nói em nghe với."

Bản tính tò mò trỗi dậy, nàng hỏi.

"Chị thích xem phim. Nhưng xem không có ích nên bỏ phim."

"Là sao?"

Chị cười ẩn ý, nhìn bộ mặt ngơ ngơ không hiểu gì của nàng mà nhịn cười. Từ từ đứng dậy, động tác không nhanh không chậm cõng nàng lên vai:

"Về nhà thôi."

Vì đã quá quen với những hành động thân mật, nàng không bài trừ ngược lại còn rất thích thú. Trên lưng chị, vui vẻ hát vu vơ vài câu, cảm nhận hơi ấm từ chị mà hưởng thụ.

Cuối cùng cũng đã về đến nhà, cả hai như thường này tắm rửa thay đồ rồi lên giường đi ngủ.

Đặc biệt đêm nay, không biết tại sao nàng cứ trằn trọc không ngủ được suy nghĩ về câu nói của chị, nhưng rồi cũng bỏ qua vì khó quá.

Nằm im trong lòng chị cũng chán, nàng lay lay người chị:

"Jiminie...Chị ngủ chưa?"

"Chưa. Sao thế Mindoong?" - Chị vẫn nhắm mắt, trả lời.

"Tâm sự với em chút đi."

Chị trở mình, nằm đối diện mặt với nàng, mở mắt ra nhìn nàng. Hiểu rằng chị đã đồng ý, nàng mới cất tiếng hỏi:

"Jiminie...đối với Jiminie khi yêu một ai đó là như thế nào?"

"Chỉ là yêu thôi. Chị không nghĩ nhiều."

Một câu trả lời thật đơn giản đến từ Jimin. Nàng có hơi hụt hẫng, Jiminie không hiểu ý nàng rồi.

"Ý em là Jiminie hiểu thế nào á, ví dụ như thấy người ấy ra sao thì mình sẽ thế nào chẳng hạn..."

"Hmmm...."

Jimin suy nghĩ một lúc, trong đêm khuya tĩnh lặng, chị say đắm nhìn nàng, chân thành nói:

"Với Jimin tình yêu giản dị lắm. Yêu là cùng nhau làm tất cả mọi thứ. Là mỗi đêm được ôm em ngủ, mỗi sáng thức dậy thấy em là người đầu tiên. Là thấy em được là chính em, được yêu em, bên cạnh em là luôn ở cùng em."

Khung cảnh bây giờ cũng quá lãng mạn rồi. Nghe giống như Jimin đang bày tỏ với nàng vậy.

Hai người nhìn nhau trong màn đêm tĩnh lặng. Dù rất tối, nhưng cả hai đều thấy được rất rõ khuôn mặt của đối phương, cảm nhận rất chân thật từng nhịp đập của con tim mình đang rung lên vì nhau. Cứ chìm đắm trong ánh mắt của nhau như vậy thật lâu sau đó.

Rốt cuộc cũng nhận thức được mình đang làm gì, Minjeong ngại ngùng quay người sang hướng khác, lắp bắp câu chúc ngủ ngon rồi cũng mang theo tâm tư rối bời mà vào giấc.

Yêu hoá ra cũng chỉ có thế. Chẳng phải điều gì quá cao sang...

Có lẽ...yêu đơn giản là yêu thôi nhỉ. Đừng nghĩ tình yêu quá sâu sa làm gì. Bởi vì khi yêu rồi, chính bản thân chúng ta mới có thể hiểu được thứ tình cảm này. Yêu là một khái niệm vô hình, không cụ thể. Tuỳ vào cảm nhận của mỗi người mà đánh giá tình yêu ra sao hay như thế nào. Nhưng có một điểm chung không thể phủ nhận rằng: "Cơ sở tạo nên tình yêu chỉ đơn thuần là cảm xúc."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com