Jikook Your Name
_Jeon Jungkook quằn quại trong cơn đau như búa bổ. Một chuỗi kí ức lướt qua đầu anh, y như lúc trên bàn mổ. Rốt cuộc đó là gì? Sao anh lại thấy quen thuộc như thế?"Viên thạch anh tím...""Vườn hoa hồng..."Anh nhớ rồi. Nhớ ra tất cả rồi. Jimin...Jimin anh phải tìm Jimin. Giật đứng những sợi dây chằng chịt trên người mình, anh lao ra phía cửa. Bước ra khỏi bệnh viện, Jungkook tìm đường tới Park gia. Cậu chắc chắn Jimin đang ở đó. Leo lên một chiếc taxi, chiếc xe lăn bánh chầm chậm rồi mất dạng ở chân trời phía xa.
______Hoseok như thường lệ, vào phòng Jungkook để kiểm tra sức khỏe cho cậu. Một mảng giường trống không cùng vài giọt máu vươn trên ống truyền khiến anh hoảng hốt. Vội gọi cho bà Lee. "Dì...Jungkook...Jungkook mất tích rồi""Sao? Tại sao lại mất tích được chứ?""Con cũng không rõ, nhưng chắc chắn chỉ mới đây thôi"*tít tít*Bà tắt máy, vội chạy đến bệnh viện. Bà không thể để mất Jungkook được. Jimin còn chưa thấy tung tích, bây giờ không có Jungkook nữa thì bà biết làm sao. Lao vào phòng bệnh của anh với hai hàng nước mắt, bà khụy xuống ghế. Hoseok bước đến xoa xoa tấm lưng bà, những lời an ủi lúc này chắc sẽ chẳng còn tác dụng. Ánh mắt anh nhìn xa xăm vào một cành hoa đẹp, hay ngọn cỏ xanh mướt còn đọng hơi sương."Phải tìm Jungkook và Jimin thôi con. Mau..mau chuẩn bị xe""Dì à, chúng ta còn chưa biết họ đang ở đâu"Bà đứng phắt dậy định chạy đi tìm anh và cậu thì bị Hoseok cản lại, để bà ngồi xuống ghế, anh bỗng nhận được một cuộc gọi từ NamJoon."Nghe""Hoseok...Jungkook đang đứng trước cửa Park gia""Em ấy đã thật sự nhớ lại rồi..."To be continue
_
______Hoseok như thường lệ, vào phòng Jungkook để kiểm tra sức khỏe cho cậu. Một mảng giường trống không cùng vài giọt máu vươn trên ống truyền khiến anh hoảng hốt. Vội gọi cho bà Lee. "Dì...Jungkook...Jungkook mất tích rồi""Sao? Tại sao lại mất tích được chứ?""Con cũng không rõ, nhưng chắc chắn chỉ mới đây thôi"*tít tít*Bà tắt máy, vội chạy đến bệnh viện. Bà không thể để mất Jungkook được. Jimin còn chưa thấy tung tích, bây giờ không có Jungkook nữa thì bà biết làm sao. Lao vào phòng bệnh của anh với hai hàng nước mắt, bà khụy xuống ghế. Hoseok bước đến xoa xoa tấm lưng bà, những lời an ủi lúc này chắc sẽ chẳng còn tác dụng. Ánh mắt anh nhìn xa xăm vào một cành hoa đẹp, hay ngọn cỏ xanh mướt còn đọng hơi sương."Phải tìm Jungkook và Jimin thôi con. Mau..mau chuẩn bị xe""Dì à, chúng ta còn chưa biết họ đang ở đâu"Bà đứng phắt dậy định chạy đi tìm anh và cậu thì bị Hoseok cản lại, để bà ngồi xuống ghế, anh bỗng nhận được một cuộc gọi từ NamJoon."Nghe""Hoseok...Jungkook đang đứng trước cửa Park gia""Em ấy đã thật sự nhớ lại rồi..."To be continue
_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com