TruyenHHH.com

Jikook Bts Nhoc Con Chung Ta Co Duyen Day Chu

Lặng lê bước đôi chân nặng trịch trên con đường dài mà JK cũng chẳng biết là sẽ đi về đâu, hiện giờ cậu rối lắm, cũng buồn lắm. Chỉ cần một lời nói đơn giản của JM thôi, cậu cũng đã đủ hiểu ý của anh là gì. Anh ... đơn thuần chỉ là vào tình cảnh đó nên mới sinh ra cảm giác muốn hôn cậu, chứ thật ra anh chẳng đặt cậu ở một vị trí nào trong tim cả.

Lần trước trời cũng mưa bất chợt như vậy, nhưng là anh và cậu cùng bên cạnh nhau, cho nhau hơi ấm của sự chia sẻ và đùm bọc. Khác với lúc này, chỉ có mình cậu lang thang một mình thôi.

JK ko muốn nghĩ đến tình cảnh thảm thương hiện nay của mình, càng ko muốn người khác phải thương hại cho cậu. JK ko biết mình có khóc hay ko nữa, tuy sống mũi có cay, khóe mắt cũng có ướt, nhưng làn mưa kia giống như đang giúp cậu lừa dối bản thân rằng mình ko hề yếu đuối vậy.

Cậu ôm lấy đôi vai của mình, cậu bỗng thấy lạnh vô cùng. JK ko hề thích mưa, nó toàn gắn với kỉ niệm buồn trong cuộc đời của cậu thôi, chính vì vậy mà JK mới sợ sấm sét, một khi có sấm sét, mưa sẽ càng ngày to hơn, nỗi buồn sẽ càng dai dẳng hơn.

Trên đường hiện giờ có rất nhiều người nhanh chân chạy về nhà hay tìm một chỗ nào đó trú mưa. Cậu trông vô thức lại dừng bước chân lại. Ở phía đối diện, dưới mái hiên của một tiệm tạp hóa, một đôi tình nhân đang cùng trú mưa, nhìn hạnh phúc vô cùng.

Ko hiểu sao lòng cậu có chút chạnh lại, tim lại quặn lên một cơn.

  " Mình bị bệnh rồi sao ? " - JK vừa nghĩ vừa lấy tay bấu vào ngực.

Cậu quyết định dẹp bỏ những ý nghĩ lung tung trong đầu, JK ko muốn bản thân lại trở thành một nhân vật trong phim truyền hình, suốt ngày suy nghĩ linh tinh, xong lại tự mình suy đoán ko đúng sự thật. JK quyết định bỏ về nhà một mạch.

Cậu ghét cái cảm giác tự thương hại cho chính mình như lúc này. Đã bao lâu rồi kể từ lúc ngày nào JK cũng phải tự thương lấy bản thân mình, xung quanh dù có rất nhiều người nhưng vẫn là cậu chẳng có ai ? JK ko muốn nghĩ, cũng ko muốn đối diện, cậu chẳng qua chỉ là muốn bảo vệ cho mình thôi.

Còn về phía JM, sau khi cậu chạy nhanh ra khỏi quán cafe, ko phải anh ko nghĩ đến chuyện đuổi theo cậu, mà là anh biết JK cứng đầu như vậy, chắc chắn sẽ ko chịu nghe anh giải thích ngay đâu.

Vả lại anh thấy thời điểm này chưa thích hợp lắm để tỏ tình nên JM cũng chẳng biết mình cần nói gì sau khi đuổi kịp cậu nữa. Cho đến khi anh bắt đầu nhìn thấy ngoài trời đã đổ mưa, lúc này JM mới lo lắng xin dù ở quán mà chạy đuổi theo cậu. Theo JM biết thì chắc chắn là cậu tự đi bộ về, mà kiểu này thì dính mưa là chuyện ko tránh khỏi.

Chạy đại trên một con đường mà anh nghĩ là cậu sẽ đi, nhưng lúc này anh ko thể tìm thấy cậu nữa. JK sẽ đội mưa về nhà sao ? Cậu sẽ ko bị cảm chứ ? Rồi cậu có gặp nguy hiểm gì ko ? Sao lúc nãy anh lại ko đuổi theo liền vậy ?!

JM tự cảm thấy bản thân lúc này thật tồi tệ, vì một chút lợi ích của mình mà lại bỏ mặc JK như vậy. JK giận anh cũng đúng thôi, anh ko đáng để được cậu tha thứ mà. Suốt ngày chỉ trốn tránh tất cả mọi thứ, để JK tự phải đối mặt với mọi chuyện như vậy, một lời giải thích anh còn ko cho cậu nữa là !

JM lần đầu thấy bản thân đã phạm sai lầm lớn như vậy. Bởi vậy người ta mới nói, trái tim đối nghịch với lý trí mà, giờ anh mới hiểu thấu điều đó.

Lần này thì hay rồi, JK lại giận anh, mà chắc là sẽ lâu lắm cho mà xem.
____________________________________

  - HS, JK về nhà chưa ?

JM vừa mới đặt chân vào nhà thì đã nhanh chóng nhắn tin cho HS.

  - Rồi. Sao vậy, hai người nói chuyện sao rồi mà để JK bị ướt mưa về nhà vậy ?
  - Thì... chuyện tôi hôn cậu ta bị lộ ở trường. Mà tôi thì lại ko biết phải giải thích ra sao.
  - HẢ ??? ANH HÔN JK ?!

Ngay sau tin nhắn đó là cuộc gọi từ HS. JM cũng phải lưỡng lự lắm mới nhận cuộc gọi.

  - Alo.
  - Chuyện này là sao ? Nói rõ đi !
  - Thì... tôi hôn lén cậu ấy, thật ra lúc đó tôi cũng ko biết vì sao mình lại làm vậy nữa.
  - Haiz, anh hay quá rồi, đi hôn lén người ta mà còn bị phát hiện nữa. Nhưng... tôi ko nghĩ anh lại ko suy nghĩ kỹ trước khi làm việc gì đó đâu.
  - Ừ, tôi luôn làm việc theo lý trí mà. Nhưng lần này là... theo con tim...
  - Con tim ? Vậy... ?
  - Anh đừng nói gì với JK hết, tôi chưa muốn cho em ấy biết.
  - Tại sao ? Anh cứ nói thẳng là được, tôi thấy JK cũng ko phải là ghét anh mà.
  - Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, tôi chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.
  - Nói như vậy là bất công với JK đó. Em ấy dầm mưa xong lên thẳng lầu, ko thèm ngó ngàng đến ai luôn, còn có vẻ rất buồn nữa, nói ko chừng em ấy đang đợi anh đó.

JK đang đợi anh thật sao ? Nhưng quả thật lúc này anh ko thể nghĩ thêm gì ngoài công việc cả, nó còn liên quan đến vụ án anh đã theo lâu nữa, JM thấy rất khó xử.

  - Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm cơ hội sau.
  - Nói cho anh biết, cơ hội ko đến nhiều, đừng để tới lúc tôi ko thể gọi anh là em rể nữa mới rồi mới hối hận !

Nói xong HS cũng cúp máy, để lại một đống tơ vò cho JM. Anh mệt mỏi đi tắm cho tỉnh táo, xong lại nhốt mình trong phòng nghiên cứu vụ án cho đến tận sáng.
____________________________________

Cũng may là sáng hôm sau là vào ngày cuối tuần, nếu ko JM phải ngủ gật ở lớp học rồi. Phải nói là sau khi đã suy luận, vẽ vời đủ thứ trên cái bảng dán chi chít các manh mối và hình ảnh về vụ án, JM đã lăn ra ngủ một giấc dài cho đến tận 9h sáng hôm sau.

Trái ngược hoàn toàn với anh, JK lại chẳng thể nào chợp mắt được. Cậu ko hiểu sao mình lại ko ngủ được nữa, rõ ràng đã dặn mình là ko được chú ý đến những chuyện như vậy rồi, nhưng rõ ràng là cậu ko thể bỏ mặc và quên JM được.

Từ khi nào mà JK lại trở nên như vậy chứ ? Tối qua cứ nằm lăn qua lăn lại mà ko tài nào nhắm mắt nổi, hễ nhắm là lại nghĩ tới JM, nghĩ tới... cả 3 lần anh chủ động hôn cậu. Ko hiểu sao nhưng đâu đó trên cơ thể cậu vẫn còn nhớ hơi ấm của anh, chẳng những vậy cậu còn nhiều lần sờ lên môi mình nữa.

Arg ! Tức chết đi được ! JK đến sáng rồi mới dám bộc lộ hết sự tức giận của bản thân. Đạp chăn gối văng tứ tung, còn liên tục đứng trên giường giậm nệm đến mức nó sắp thủng đến nơi, còn bực dọc la hét ồn ào. Cuối cùng HS ko chịu nổi nữa liền chạy sang phòng JK :

  - Em làm sao vậy ? Mới sáng mà ! - HS vừa ngáp dài vừa nói.
  - Anh... ra ngoài đi, ko em sẽ nổi điên mà đánh anh luôn đó !
  - Hả ? Nè, anh là anh trai em đó, coi lại cách ăn nói đi ! - Đến lúc này HS ko nhịn được nữa mà la JK.

  - Thôi thôi, hai đứa này, sáng sớm mà cãi nhau ko cho ai ngủ à ?

Cũng may là ba của họ cũng lên ngăn cản kịp, ko thì có mà hai anh em đánh nhau thật.

  - Hai người ra ngoài đi ! - JK nói rồi đẩy cả HS và ba mình ra khỏi phòng, cậu đang bực bội mà !

  - Nó làm sao vậy ? - Cục trưởng hỏi anh.
  - Con làm sao biết được ?! - HS bực bội nói, xong cũng liền quay về phòng mình. Ko phải là liên quan đến JM chứ ?!
____________________________________

  - Hắt xì !
  - Hửm ? JM, cậu bị cảm à ? - Yoongi hỏi anh.

Đúng là ko may mắn gì, mới đến văn phòng của đội điều tra thôi mà lại có cảm giác như ai đó đang nói xấu mình rồi, hắt xì nãy giờ mấy cái luôn.

  - Ko có gì đâu, mọi người điều tra đến đâu rồi ?
  - Tối qua anh bỏ về sớm nên ko biết, em tìm thấy manh mối rồi ! - Lisa vui vẻ bước vào nói với JM.
  - Là gì vậy ?
  - Đây. - Cô đưa ra một tập hồ sơ lý lịch của một người đàn ông.

  - Anh ta tên là Mykyo Arashi, 25 tuổi, là người Nhật, hiện là một ca sĩ chưa nổi danh, định sang đây để lập nghiệp. Tối qua em vô tình bắt gặp một người bạn trong nghề giải trí quen khá thân với NE, cô ấy cho biết Arashi có quan hệ mật thiết với NE, từng nhìn thấy họ đi chơi với nhau nhiều lần.

Cô nói tiếp :

  - Em cũng đã cho người tìm hiểu về anh ta, vào tối ngày 22, anh ta có hẹn với NE tại khách sạn X vào lúc 9h tối. Trùng khớp đó là 1 ngày trước khi tìm thấy xác của NE.

  - Vậy thì có khả năng anh ta là người cuối cùng gặp NE trước khi cô ấy chết, và có khi anh ta là hung thủ ?
  - Ừm.
  - Mau đi đến khách sạn X trước đã.
____________________________________

Cả đám người JM vừa đỗ xe ở bãi của khách sạn X liền nhanh chân vào bên trong hỏi thăm cô tiếp tân. Cô ấy vừa thấy cảnh sát đến tìm thì liền thay đổi sắc mặt :

  - Xin hỏi, các anh cần tôi giúp gì ?
  - Cho hỏi người đàn ông này đã đến thuê phòng ở đây vào ngày 22, đúng ko ? - Namjoon đưa hình ảnh của Arashi cho cô ta xem.
  - À... đúng là có... - Trông cô như đang sợ hãi cái gì vậy.
  - Anh ta thuê phòng mấy ?
  - Tôi... tôi mới đến làm nên ko biết. - Cô lấm lét nhìn đi chỗ khác.
  - Vậy sao cô biết anh ta có đến đây chứ ?
  - Cô hãy nói tất cả những gì cô biết, nếu cố ý che giấu, cô có khi còn bị dính vào đó. - JM lãnh đạm cảnh cáo.
  - A... tôi ko có liên quan... chỉ là... chúng tôi ko thể nói...
  - Nói đi. - Yoongi thúc giục.
  - ... Anh ta thuê phòng Y, trên lầu Z ... vào sáng hôm sau lúc chúng tôi vào dọn phòng thì phát hiện anh ta ko còn ở đó nữa... đồ đạc trong phòng lại cực kỳ lộn xộn... còn có... vết máu nữa... Ông chủ bảo khoan động vào căn phòng đó, cũng ko nên nói ra... sợ sẽ mất khách...

Nghe xong mọi người đều nhìn nhau, rồi quyết định đi nhanh về căn phòng Y đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com