Jieduo Rac Roi
00.
Em muốn anh sẽ chỉ khóc vì mình em.01.Nghe nói hôm trước có một học sinh ở lớp bên cạnh bị đánh trên đường đi học về, giờ vẫn đang nằm viện, còn chưa cả tỉnh dậy. Phụ huynh tố cáo nhà trường gây áp lực cho học sinh, giờ tan học quá muộn nên mới sinh chuyện, họ tìm người cầm biểu ngữ tới trường làm ầm ĩ, mong nhà trường cho một lời giải thích.Để tránh sự việc ngày càng nghiêm trọng và gây ảnh hưởng không đáng có, hiệu trưởng đã đích thân mời phụ huynh học sinh gặp nạn đến văn phòng để trao đổi chi tiết.Sự việc xảy ra đột ngột và mức độ nghiêm trọng cao đến mức dù hiệu trưởng đã nhấn mạnh nhưng những lời đàm tiếu vẫn không dừng lại.Cậu học sinh bị đánh là con của một gia đình giàu có, bố cậu là giám đốc điều hành của một công ty nằm trong top 500 công ty lớn nhất thế giới, ông cũng đã đầu tư vào trường để cậu con trai yếu kém của mình cũng có một suất nhập học. Nhưng cũng chính vì gia đình cậu giàu có nên cậu đã làm rất nhiều điều không nên ở trường, vì thế nhiều người cho rằng đây chính là quả báo mà cậu phải nhận lấy.Chỉ có cậu trai ngồi ở góc hàng ghế sau là ôm mặt, nghe những người xung quanh nói xong, hắn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng thầm chửi rủa.Hôm qua đáng lẽ phải lén đăng cái ảnh cái thằng đó đang quỳ gối cầu xin sự thương xót lên mạng, tiếc là hắn quên mất.Cách nó bò trên mặt đất như một con chó van xin khiến ai cũng muốn tiến lên sờ đầu nó và khen nó là một con chó ngoan.Chỉ là...sẽ tốt hơn nếu lần sau nó thể ngoan ngoãn hơn và đừng có đụng vào đồ của người khác.Đôi mắt Triệu Lễ Kiệt tối sầm trong giây lát, nhưng sắc mặt của hắn lập tức thay đổi ngay sau khi nghe thấy giọng nói của bạn cùng bàn."Chào buổi sáng Kiệt Kiệt.""Chào buổi sáng Đáo Hiền."Bạn cùng bàn Phác Đáo Hiền là con lai, vì trước đây cậu sống ở nước ngoài nên tiếng Trung của cậu hơi yếu nhưng cậu cũng không gặp vấn đề gì khi giao tiếp bằng tiếng Anh. Vì vậy, để thuận tiện cho việc giao tiếp hàng ngày, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt phân công Triệu Lễ Kiệt - người đứng nhất lớp và giành giải nhất trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp tỉnh - làm bạn cùng bàn của cậu."Có chuyện gì vậy?""Không có gì, vài chuyện vặt vãnh thôi. Đáo Hiền, hôm qua thế nào rồi, tới nhà Điền Dã học kèm ổn chứ?"Khuôn mặt tươi rói tràn ngập ánh nắng của Phác Đáo Hiền lập tức trở nên u ám, cậu không phải loại người nhút nhát nên đã nói thẳng "Hôm qua bạn của Điền Dã uống nhiều quá xong tới nhà anh ấy nên anh ấy lại bảo tao đi về.""Vậy thì hẹn Điền Dã hôm nay không phải là...""Bạn anh ấy Kiệt Kiệt mày biết mà, Lý Nhuế Xán ấy."Triệu Lễ Kiệt lao ra khỏi lớp và chạy lên tầng bất chấp tiếng chuông reo, trên đường đi còn hoàn toàn phớt lờ hiệu trưởng đang cố gắng ngăn cản mình.Lớp của Điền Dã ở góc cầu thang, khi Triệu Lễ Kiệt lên tới nơi, cửa sau mở to, ghế phía trước Điền Dã không có ai ngồi."Điền Dã."Triệu Lễ Kiệt hét lên, thu hút sự chú ý của cả lớp. Giáo viên dạy thay dường như vẫn chưa vào lớp, Điền Dã vội vã bước tới và đóng cửa lại, chặn mọi ánh mắt tò mò đằng sau cánh cửa.Sớm đã đoán ra được tình huống này nên Điền Dã chủ động lên tiếng,"Hôm qua cậu ấy thấy không khỏe nên xin nghỉ rồi.""Tại sao anh ấy lại uống rượu? Có ai bắt nạt anh ấy không? Hay có chuyện gì đã xảy ra? Có nghiêm trọng không? Tại sao không nói cho em biết?!""Không, em nhỏ giọng lại đi."Vẻ mặt Điền Dã như muốn nói, biết ngay là Phác Đáo Hiền sẽ đi kể hết mà.Anh không hề quen biết cậu học sinh lớp dưới trước mặt, đơn giản chỉ là vì Lý Nhuế Xán và Phác Đáo Hiền mà họ mới giao du với nhau.Nếu mà xét xem họ không thân tới mức nào, thì chắc họ chỉ có điểm chung là đều là bạn thân của Lý Nhuế Xán, còn bình thường nếu gặp nhau hai người còn không thèm nói lời chào hỏi."Cậu ấy bảo tối nay anh tới nhà cậu ấy ăn cơm, nếu em thật sự lo lắng thì đi cùng đi."Điền Dã nói xong, không đợi Triệu Lễ Kiệt trả lời liền xua tay đuổi hắn mau trở về phòng học đi rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình như muốn chạy trốn.Phải mất khoảng năm phút, anh mới dám ngoái lại nhìn cửa sau, sau khi chắc chắn rằng người đó đã rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Lý Nhuế Xán trong lúc giáo viên đang viết trên bảng đen.[Tối nay Triệu Lễ Kiệt sẽ đến, cản không nổi.]Bên kia gần như trả lời ngay lập tức, dòng chữ "Không sao" nằm lặng lẽ trong box chat. Anh dường như đã đoán trước được hành vi của Triệu Lễ Kiệt và dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho cơn bão câu hỏi của Triệu Lễ Kiệt.02.Lý Nhuế Xán đang nấu canh trong bếp thì chuông cửa reo, anh đã quen với việc sống một mình và nấu nướng đã trở thành một trong những kỹ năng cơ bản của anh theo thời gian.Điền Dã biết mật khẩu nhà mình nên Lý Nhuế Xán biết rằng Triệu Lễ Kiệt đến một mình.Lý Nhuế Xán vặn nhỏ lửa đi mở cửa, vừa mở cửa đã bị ôm chặt."Tại sao anh không trả lời tin nhắn hay trả lời điện thoại của em? Em không thể liên lạc được với anh thực sự là lo muốn chết mất.""Em hỏi Điền Dã chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, Điền Dã không nói gì. Cuối cùng, sau giờ học, anh ấy đột nhiên nói có việc phải làm, gửi em số nhà và bảo em tự mình đến gặp anh. Em còn đang định hỏi anh ấy rõ xem có chuyện gì trên đường đi tới đây.""Anh còn thấy khó chịu không? Em nghe nói anh uống nhiều rượu nên bị đau đầu, lúc đi ngang qua hiệu thuốc, em đã mua cho anh một viên thuốc giải rượu. Anh ơi, anh có muốn uống không?"Triệu Lễ Kiệt nói năng chậm rãi nhưng chữ này vẫn dính vào chữ kia, chứng tỏ hắn rất quan tâm đến người trước mặt, sự bất bình hiện rõ và giọng điệu ngày càng trầm là điềm báo cho những giọt nước mắt của hắn.Lý Nhuế Xán không thể đứng nhìn Triệu Lễ Kiệt rơi nước mắt.Triệu Lễ Kiệt mỗi lần khóc đều rất thận trọng, chỉ muốn cuộn tròn như con nhím rồi khóc thầm, không muốn cả thế giới biết. Những giọt nước mắt rơi xuống như những cây kim đâm thẳng vài trái tim anh và nhỏ từng giọt máu, anh đau lắm."Không khó chịu. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày ở nhà cảm thấy đỡ hơn rồi.""Cũng không còn đau đầu nữa, thuốc để lần sau nhé.""Anh đã nấu canh trong bếp rồi, nếu em không khóc, lát nữa anh sẽ bê ra cho em.""Em mười sáu tuổi, cao 1m8 rồi, em sẽ không khóc nữa."Trong thời kỳ trưởng thành, Triệu Lễ Kiệt cao lên như nấm mọc sau cơn mưa xuân. Hắn mới 16 tuổi nhưng chiều cao đã đạt mức 1m8 , trong khi Lý Nhuế Xán vẫn đang lơ lửng ở quanh mức 1m7."Cái gì? Cao lớn thì có gì to tát?"Lý Nhuế Xán - người mà có chiều cao cố định không thể tăng thêm nữa - giận dữ đẩy Triệu Lễ Kiệt ra và quay người đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, nhưng anh đã bị cánh tay dài của cậu trai cao lớn tóm lại và kéo anh vào lòng."Làm gì thế, không định ăn à?""Anh ơi, tại sao anh không tìm tới em? Chẳng phải đã đồng ý rằng có chuyện gì cũng phải thành thật với nhau sao... Anh vẫn không tin em...""Không phải anh không tin, đừng có suy nghĩ lung tung."Lý Nhuế Xán quay lại, đưa tay nhéo trán Triệu Lễ Kiệt, anh cảm thấy có chút bất lực, "Nếu em không nghe lời anh, sẽ không còn nụ hôn chào buổi sáng nữa."Câu nói này dường như đã chạm đến vùng cấm của Triệu Lễ Kiệt, hắn lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng rồi tức giận dùng răng để lại dấu vết rõ ràng trên cổ Lý Nhuế Xán.Cái thằng chó đẻ, cơn tức giận dâng lên đỉnh đầu khiến Lý Nhuế Xán văng cả tiếng mẹ đẻ, kết quả là, trước khi anh kịp thốt ra một chuỗi dài những lời chửi rủa, anh đã quay đầu lại đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Triệu Lễ Kiệt và ngay lập tức trở nên im lặng.Rốt cuộc ai mới là người bị bắt nạt? Anh thậm chí còn chưa nói một lời nào thì Triệu Lễ Kiệt có lí do gì để khóc chứ."Triệu Lễ Kiệt, ai vừa thề là cao 1m8 rồi nên sẽ không khóc nữa..."Rõ ràng người bị cắn là anh nhưng anh vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành người đã cắn mình. Triệu Lễ Kiệt nhất định kiếp trước đã cứu mạng anh, nếu không kiếp này anh cũng sẽ chẳng bao dung đến vậy.Lý Nhuế Xán thở dài như đầu hàng và nói: "Cúi đầu xuống."Triệu Lễ Kiệt khịt mũi, dường như hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên liền giơ tay lên lau mặt bằng ống tay áo rồi ngoan ngoãn cúi đầu.Đôi môi ấm áp chạm vào môi Triệu Lễ Kiệt, động tác mút nhẹ dường như đang muốn làm dịu đi cảm xúc của Triệu Lễ Kiệt.Đôi môi của Lý Nhuế Xán vẫn luôn mềm mại và ngọt ngào, Triệu Lễ Kiệt đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên hắn cố gắng khóc để Lý Nhuế Xán hôn hắn."Vui lên chưa?""Hihi, thích anh."Giống như một chú chó con được an ủi, Triệu Lễ Kiệt dụi đầu vào cổ Lý Nhuế Xán, sau đó thè lưỡi ra và nhẹ nhàng liếm lên những dấu răng rõ ràng."Lần sau còn làm vậy anh sẽ đuổi em ra ngoài. Thôi đừng liếm nữa, nhột, bộ em là chó hả?""Anh không thích chó ạ? Em rất thích anh, em là con chó ngoan ngoãn nhất của anh.""Vào bếp và mang thức ăn ra trước khi anh điên lên.""Vâng ạ."Triệu Lễ Kiệt rõ ràng đang có tâm trạng rất tốt sau khi nhận được món hời, hắn vừa ngân nga một bài hát vừa dọn cơm và canh vào bát đũa đã được sắp xếp từ trước, Lý Nhuế Xán vốn muốn xào thêm một món ăn chay, nhưng ban nãy Triệu Lễ Kiệt lại làm ầm ĩ như vậy nên thôi đành bỏ qua vậy.Trong khi Triệu Lễ Kiệt đang dọn bữa ăn, Lý Nhuế Xán chạy vào phòng tắm kéo cổ áo xuống và nhìn vào dấu răng hiện rõ trong gương.Không nhìn thì thôi, vừa nhìn phát cơn giận mới dịu đi một chút lại bắt đầu dâng trào.Ngày mai lại phải mặc áo cổ lọ, dù sao thì dấu vết do cái thằng chó con đó để lại không thể dễ dàng dùng kem nền che đi được.
Em muốn anh sẽ chỉ khóc vì mình em.01.Nghe nói hôm trước có một học sinh ở lớp bên cạnh bị đánh trên đường đi học về, giờ vẫn đang nằm viện, còn chưa cả tỉnh dậy. Phụ huynh tố cáo nhà trường gây áp lực cho học sinh, giờ tan học quá muộn nên mới sinh chuyện, họ tìm người cầm biểu ngữ tới trường làm ầm ĩ, mong nhà trường cho một lời giải thích.Để tránh sự việc ngày càng nghiêm trọng và gây ảnh hưởng không đáng có, hiệu trưởng đã đích thân mời phụ huynh học sinh gặp nạn đến văn phòng để trao đổi chi tiết.Sự việc xảy ra đột ngột và mức độ nghiêm trọng cao đến mức dù hiệu trưởng đã nhấn mạnh nhưng những lời đàm tiếu vẫn không dừng lại.Cậu học sinh bị đánh là con của một gia đình giàu có, bố cậu là giám đốc điều hành của một công ty nằm trong top 500 công ty lớn nhất thế giới, ông cũng đã đầu tư vào trường để cậu con trai yếu kém của mình cũng có một suất nhập học. Nhưng cũng chính vì gia đình cậu giàu có nên cậu đã làm rất nhiều điều không nên ở trường, vì thế nhiều người cho rằng đây chính là quả báo mà cậu phải nhận lấy.Chỉ có cậu trai ngồi ở góc hàng ghế sau là ôm mặt, nghe những người xung quanh nói xong, hắn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng thầm chửi rủa.Hôm qua đáng lẽ phải lén đăng cái ảnh cái thằng đó đang quỳ gối cầu xin sự thương xót lên mạng, tiếc là hắn quên mất.Cách nó bò trên mặt đất như một con chó van xin khiến ai cũng muốn tiến lên sờ đầu nó và khen nó là một con chó ngoan.Chỉ là...sẽ tốt hơn nếu lần sau nó thể ngoan ngoãn hơn và đừng có đụng vào đồ của người khác.Đôi mắt Triệu Lễ Kiệt tối sầm trong giây lát, nhưng sắc mặt của hắn lập tức thay đổi ngay sau khi nghe thấy giọng nói của bạn cùng bàn."Chào buổi sáng Kiệt Kiệt.""Chào buổi sáng Đáo Hiền."Bạn cùng bàn Phác Đáo Hiền là con lai, vì trước đây cậu sống ở nước ngoài nên tiếng Trung của cậu hơi yếu nhưng cậu cũng không gặp vấn đề gì khi giao tiếp bằng tiếng Anh. Vì vậy, để thuận tiện cho việc giao tiếp hàng ngày, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt phân công Triệu Lễ Kiệt - người đứng nhất lớp và giành giải nhất trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp tỉnh - làm bạn cùng bàn của cậu."Có chuyện gì vậy?""Không có gì, vài chuyện vặt vãnh thôi. Đáo Hiền, hôm qua thế nào rồi, tới nhà Điền Dã học kèm ổn chứ?"Khuôn mặt tươi rói tràn ngập ánh nắng của Phác Đáo Hiền lập tức trở nên u ám, cậu không phải loại người nhút nhát nên đã nói thẳng "Hôm qua bạn của Điền Dã uống nhiều quá xong tới nhà anh ấy nên anh ấy lại bảo tao đi về.""Vậy thì hẹn Điền Dã hôm nay không phải là...""Bạn anh ấy Kiệt Kiệt mày biết mà, Lý Nhuế Xán ấy."Triệu Lễ Kiệt lao ra khỏi lớp và chạy lên tầng bất chấp tiếng chuông reo, trên đường đi còn hoàn toàn phớt lờ hiệu trưởng đang cố gắng ngăn cản mình.Lớp của Điền Dã ở góc cầu thang, khi Triệu Lễ Kiệt lên tới nơi, cửa sau mở to, ghế phía trước Điền Dã không có ai ngồi."Điền Dã."Triệu Lễ Kiệt hét lên, thu hút sự chú ý của cả lớp. Giáo viên dạy thay dường như vẫn chưa vào lớp, Điền Dã vội vã bước tới và đóng cửa lại, chặn mọi ánh mắt tò mò đằng sau cánh cửa.Sớm đã đoán ra được tình huống này nên Điền Dã chủ động lên tiếng,"Hôm qua cậu ấy thấy không khỏe nên xin nghỉ rồi.""Tại sao anh ấy lại uống rượu? Có ai bắt nạt anh ấy không? Hay có chuyện gì đã xảy ra? Có nghiêm trọng không? Tại sao không nói cho em biết?!""Không, em nhỏ giọng lại đi."Vẻ mặt Điền Dã như muốn nói, biết ngay là Phác Đáo Hiền sẽ đi kể hết mà.Anh không hề quen biết cậu học sinh lớp dưới trước mặt, đơn giản chỉ là vì Lý Nhuế Xán và Phác Đáo Hiền mà họ mới giao du với nhau.Nếu mà xét xem họ không thân tới mức nào, thì chắc họ chỉ có điểm chung là đều là bạn thân của Lý Nhuế Xán, còn bình thường nếu gặp nhau hai người còn không thèm nói lời chào hỏi."Cậu ấy bảo tối nay anh tới nhà cậu ấy ăn cơm, nếu em thật sự lo lắng thì đi cùng đi."Điền Dã nói xong, không đợi Triệu Lễ Kiệt trả lời liền xua tay đuổi hắn mau trở về phòng học đi rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình như muốn chạy trốn.Phải mất khoảng năm phút, anh mới dám ngoái lại nhìn cửa sau, sau khi chắc chắn rằng người đó đã rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Lý Nhuế Xán trong lúc giáo viên đang viết trên bảng đen.[Tối nay Triệu Lễ Kiệt sẽ đến, cản không nổi.]Bên kia gần như trả lời ngay lập tức, dòng chữ "Không sao" nằm lặng lẽ trong box chat. Anh dường như đã đoán trước được hành vi của Triệu Lễ Kiệt và dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho cơn bão câu hỏi của Triệu Lễ Kiệt.02.Lý Nhuế Xán đang nấu canh trong bếp thì chuông cửa reo, anh đã quen với việc sống một mình và nấu nướng đã trở thành một trong những kỹ năng cơ bản của anh theo thời gian.Điền Dã biết mật khẩu nhà mình nên Lý Nhuế Xán biết rằng Triệu Lễ Kiệt đến một mình.Lý Nhuế Xán vặn nhỏ lửa đi mở cửa, vừa mở cửa đã bị ôm chặt."Tại sao anh không trả lời tin nhắn hay trả lời điện thoại của em? Em không thể liên lạc được với anh thực sự là lo muốn chết mất.""Em hỏi Điền Dã chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, Điền Dã không nói gì. Cuối cùng, sau giờ học, anh ấy đột nhiên nói có việc phải làm, gửi em số nhà và bảo em tự mình đến gặp anh. Em còn đang định hỏi anh ấy rõ xem có chuyện gì trên đường đi tới đây.""Anh còn thấy khó chịu không? Em nghe nói anh uống nhiều rượu nên bị đau đầu, lúc đi ngang qua hiệu thuốc, em đã mua cho anh một viên thuốc giải rượu. Anh ơi, anh có muốn uống không?"Triệu Lễ Kiệt nói năng chậm rãi nhưng chữ này vẫn dính vào chữ kia, chứng tỏ hắn rất quan tâm đến người trước mặt, sự bất bình hiện rõ và giọng điệu ngày càng trầm là điềm báo cho những giọt nước mắt của hắn.Lý Nhuế Xán không thể đứng nhìn Triệu Lễ Kiệt rơi nước mắt.Triệu Lễ Kiệt mỗi lần khóc đều rất thận trọng, chỉ muốn cuộn tròn như con nhím rồi khóc thầm, không muốn cả thế giới biết. Những giọt nước mắt rơi xuống như những cây kim đâm thẳng vài trái tim anh và nhỏ từng giọt máu, anh đau lắm."Không khó chịu. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày ở nhà cảm thấy đỡ hơn rồi.""Cũng không còn đau đầu nữa, thuốc để lần sau nhé.""Anh đã nấu canh trong bếp rồi, nếu em không khóc, lát nữa anh sẽ bê ra cho em.""Em mười sáu tuổi, cao 1m8 rồi, em sẽ không khóc nữa."Trong thời kỳ trưởng thành, Triệu Lễ Kiệt cao lên như nấm mọc sau cơn mưa xuân. Hắn mới 16 tuổi nhưng chiều cao đã đạt mức 1m8 , trong khi Lý Nhuế Xán vẫn đang lơ lửng ở quanh mức 1m7."Cái gì? Cao lớn thì có gì to tát?"Lý Nhuế Xán - người mà có chiều cao cố định không thể tăng thêm nữa - giận dữ đẩy Triệu Lễ Kiệt ra và quay người đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, nhưng anh đã bị cánh tay dài của cậu trai cao lớn tóm lại và kéo anh vào lòng."Làm gì thế, không định ăn à?""Anh ơi, tại sao anh không tìm tới em? Chẳng phải đã đồng ý rằng có chuyện gì cũng phải thành thật với nhau sao... Anh vẫn không tin em...""Không phải anh không tin, đừng có suy nghĩ lung tung."Lý Nhuế Xán quay lại, đưa tay nhéo trán Triệu Lễ Kiệt, anh cảm thấy có chút bất lực, "Nếu em không nghe lời anh, sẽ không còn nụ hôn chào buổi sáng nữa."Câu nói này dường như đã chạm đến vùng cấm của Triệu Lễ Kiệt, hắn lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng rồi tức giận dùng răng để lại dấu vết rõ ràng trên cổ Lý Nhuế Xán.Cái thằng chó đẻ, cơn tức giận dâng lên đỉnh đầu khiến Lý Nhuế Xán văng cả tiếng mẹ đẻ, kết quả là, trước khi anh kịp thốt ra một chuỗi dài những lời chửi rủa, anh đã quay đầu lại đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Triệu Lễ Kiệt và ngay lập tức trở nên im lặng.Rốt cuộc ai mới là người bị bắt nạt? Anh thậm chí còn chưa nói một lời nào thì Triệu Lễ Kiệt có lí do gì để khóc chứ."Triệu Lễ Kiệt, ai vừa thề là cao 1m8 rồi nên sẽ không khóc nữa..."Rõ ràng người bị cắn là anh nhưng anh vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành người đã cắn mình. Triệu Lễ Kiệt nhất định kiếp trước đã cứu mạng anh, nếu không kiếp này anh cũng sẽ chẳng bao dung đến vậy.Lý Nhuế Xán thở dài như đầu hàng và nói: "Cúi đầu xuống."Triệu Lễ Kiệt khịt mũi, dường như hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên liền giơ tay lên lau mặt bằng ống tay áo rồi ngoan ngoãn cúi đầu.Đôi môi ấm áp chạm vào môi Triệu Lễ Kiệt, động tác mút nhẹ dường như đang muốn làm dịu đi cảm xúc của Triệu Lễ Kiệt.Đôi môi của Lý Nhuế Xán vẫn luôn mềm mại và ngọt ngào, Triệu Lễ Kiệt đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên hắn cố gắng khóc để Lý Nhuế Xán hôn hắn."Vui lên chưa?""Hihi, thích anh."Giống như một chú chó con được an ủi, Triệu Lễ Kiệt dụi đầu vào cổ Lý Nhuế Xán, sau đó thè lưỡi ra và nhẹ nhàng liếm lên những dấu răng rõ ràng."Lần sau còn làm vậy anh sẽ đuổi em ra ngoài. Thôi đừng liếm nữa, nhột, bộ em là chó hả?""Anh không thích chó ạ? Em rất thích anh, em là con chó ngoan ngoãn nhất của anh.""Vào bếp và mang thức ăn ra trước khi anh điên lên.""Vâng ạ."Triệu Lễ Kiệt rõ ràng đang có tâm trạng rất tốt sau khi nhận được món hời, hắn vừa ngân nga một bài hát vừa dọn cơm và canh vào bát đũa đã được sắp xếp từ trước, Lý Nhuế Xán vốn muốn xào thêm một món ăn chay, nhưng ban nãy Triệu Lễ Kiệt lại làm ầm ĩ như vậy nên thôi đành bỏ qua vậy.Trong khi Triệu Lễ Kiệt đang dọn bữa ăn, Lý Nhuế Xán chạy vào phòng tắm kéo cổ áo xuống và nhìn vào dấu răng hiện rõ trong gương.Không nhìn thì thôi, vừa nhìn phát cơn giận mới dịu đi một chút lại bắt đầu dâng trào.Ngày mai lại phải mặc áo cổ lọ, dù sao thì dấu vết do cái thằng chó con đó để lại không thể dễ dàng dùng kem nền che đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com