TruyenHHH.com

Jichen Tinh Ca Tinh Ta

Chuyện này cả hai chúng tôi không bàn mà ngầm thống nhất không nhắc tới nữa, có lẽ là do anh xấu hổ nên hai ngày liền không liên lạc với tôi, ngày thứ ba lại nhắn tin hỏi thăm như bình thường không nhắc gì chuyện cũ.

Anh hỏi, có muốn cùng anh đi xem triển lãm không?

Là một buổi triển lãm tượng điêu khắc mang dáng hình và phong cách tượng của người Hy Lạp xưa kia khắc ra. Tôi không rành mảng này nên không biết đó là trường phái gì, nhưng coi ảnh chụp toàn cảnh Chenle gửi qua thì rất có hứng thú. Chúng tôi hẹn nhau đi ngày triển lãm chính thức mở tham quan, có điều Chenle dường như gấp gáp muốn gặp tôi lắm, giờ nghỉ trưa anh ấy gọi điện hỏi tôi có muốn cùng anh ăn trưa không?

Tôi mạnh dạn đoán hẳn là Chenle đang đứng dưới công ty tôi rồi, nếu không hôm trước anh đã chẳng hỏi thăm địa chỉ làm gì. Mà quả đúng vậy, khi tôi đồng ý thì Chenle tiếp tục ngượng ngùng hỏi tôi xuống rước anh.

Chenle đến rủ tôi đi ăn trưa mà còn mang theo quà vặt, là một chiếc bánh brownie to bằng bàn tay (của tôi) gói xinh xắn trong hộp nhựa trong, vừa gặp anh đã đưa cho tôi.

"Hôm trước em bảo thích ăn brownie đúng không?" Chenle mỉm cười, vành tai hơi đỏ lên.

Thực ra tôi rất hưởng thụ việc được người khác quan tâm như vậy, anh khiến tôi cảm thấy mình đặc biệt hơn bao giờ hết. Thậm chí anh còn chú ý ghi nhớ những thứ ngẫu nhiên mà tôi nhắc đến nữa.

"Em thích lắm, cảm ơn anh." Tôi nhoẻn miệng cười, "Hôm nay em mời anh ăn nhé?"

Chenle không từ chối, có đi có lại mới toại lòng nhau mà. Do tôi mời nên chọn một nhà hàng Âu nhỏ gần công ty, mức giá ở đây không trên trời như mấy nhà hàng Âu năm sao mà cấp trên thường mời rượu đối tác đâu, giá rất ổn, đồ ăn cũng rất ngon. Chỗ này vốn là "chốn bí mật" mà tôi khám phá ra được, đó giờ chưa từng mời đồng nghiệp khác tới đây ăn trưa. Nói tôi ích kỷ cũng được, tôi cố tình giấu đấy. Còn Chenle ư, anh làm tôi thấy đặc biệt nên tôi cũng muốn đối xử đặc biệt với anh.

Lúc đồ ăn đem ra, tôi cố tình muốn thể hiện bản thân cũng ga lăng lịch lãm không kém gì ông anh ba mươi tuổi đây, nên tôi một hai giành muốn cắt bò bít tết cho anh ấy. Chenle cười cười không nói gì cả, chống cằm nhìn tôi cặm cụi dùng dao nĩa giày xéo miếng thịt bò.

Vào những lúc thế này, tôi thật biết ơn vì mình chăm chỉ tập gym. Tuy tôi chú ý tới miếng bò nhưng vẫn phát hiện ra ánh mắt anh cứ liếc qua liếc lại giữa miếng bò và cơ tay như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi trắng, thi thoảng còn lia đến cơ ngực của tôi.

Mà hình như tôi dùng sức hơi quá, vô tình xắn dao trúng nĩa tạo ra âm thanh khá chói tai, hai cô bàn bên cạnh liếc nhìn tôi không thiện ý chút nào.

Chenle phụt cười thành tiếng, vốn tôi đang hổ thẹn muốn chết mà anh còn cười, nhưng Chenle cười lên rất rạng rỡ nên chẳng hiểu sao tôi cũng cười theo, ngây ngô như đứa ngốc vậy.

Thật là mất hình tượng.

"Để anh cắt cho." Chenle không đành lòng cười tôi mãi nên chủ động giơ tay qua.

"Không sao, để em cẩn thận hơn." Tôi kiên quyết muốn làm cho xong, dù sao cũng mất mặt rồi, không lẽ còn gì xấu hổ hơn được nữa? Đã trót muốn ga lăng thì làm tới cùng mới thôi. Chenle lại nhường tôi làm theo ý mình, anh chống cằm nhìn, nhưng không nhìn cơ bắp của tôi nữa mà lại nhìn mặt tôi rất chăm chú. Cho dù tôi có muốn giả bộ không biết thì cũng không giấu được ngượng ngùng, gò má nóng ran hết cả lên.

Tuy nhiên, tôi đã quá đánh giá thấp khả năng tự làm nhục bản thân của mình. Lần này thực sự không phải lỗi của tôi, là cái nĩa tự gãy, mấy đầu nĩa dính luôn trong miếng thịt.

Chenle phá ra cười nhưng nhanh chóng lấy tay bịt mặt, nhịn cười tới nỗi hai vai run run, anh có ý tốt không muốn làm tôi bẽ mặt nhưng dù sao tôi cũng nhục lắm rồi, anh có cười thì cũng không xấu hổ hơn được đâu.

Tôi gọi phục vụ tới đổi nĩa khác, cô nhân viên cũng phải bặm môi nhịn cười, làm lòng tôi thật chết lặng.

Bây giờ tôi nghe lời Chenle, nhường cho anh cắt thịt. Quả nhiên là người có thâm niên, sống lâu hơn tôi mười năm, số lần cắt bít tết chắc cũng phải nhiều hơn tôi vài chục lần vì anh còn đi nước ngoài du học kia mà, thế nên anh cắt thịt rất suôn sẻ, không hề vật vã như tôi.

"Em đừng ngại, nếu em đi nước ngoài mà một tuần chủ nhà cho ăn bít tết bốn bữa thì em sẽ cắt thuần thục như anh cho xem." Chenle đẩy đĩa bò đã cắt qua cho tôi, lời an ủi của anh rất có tâm nhưng tôi vẫn hết sức ngậm ngùi.

Đến cuối bữa ăn sóng gió này thì lại có sóng gió khác ập tới, tôi thực sự nghi ngờ sáng nay bước ra khỏi cửa bằng chân có điềm nên mới xui tới vậy. Lúc chúng tôi đứng ở quầy đợi tính tiền, cả tôi lẫn anh đều phát hiện ánh nhìn không mấy lịch sự của hai cô thu ngân lên người tôi, đúng hơn là lên trước ngực tôi. Nhưng Chenle nhanh nhạy hơn, tôi thì chỉ cảm thấy họ quá khiếm nhã, mỗi anh phát giác ra vấn đề thực sự.

"Jisung, vào nhà vệ sinh với anh." Chenle đợi tôi cất ví rồi mới thấp giọng nói, kéo kéo tay áo của tôi.

Tuy tôi không hiểu vì sao nhưng vẫn đi theo sau anh, khi bước vào nhà vệ sinh đối diện với tấm gương lớn ngay bồn rửa tay thì tôi mới thấy những gì mà hai cô thu ngân kia đã thấy: Nước sốt bò bít tết văng lên áo sơ mi trắng của tôi, đã vậy còn vừa vặn đáp lên hai chỗ nhạy cảm trước ngực.

Ngay cả người hoà nhã như tôi mà cũng phải thầm chửi thề một tiếng.

Tôi hổ thẹn gần chết, vội vàng lấy hai tay che trước ngực sợ anh phát hiện ra, nhưng sực nhớ anh biết rồi nên mới dẫn tôi vào đây. Nếu lúc này được hoá thành con đà điểu, chắc chắn tôi nhét đầu xuống đất độn thổ cho rồi.

Chenle thấy tôi che ngực, mặt đỏ như gấc lại còn có biểu cảm "không sống nổi" nên anh không nhịn được vịn vai tôi rồi bụm miệng nín cười tới nỗi cả người run thành từng cơn.

"...Anh đừng cười em nữa." Tôi rầu rĩ gần chết, vẫn lấy hai tay che trước ngực.

Khổ nhất là áo vest tôi bỏ lại trên văn phòng rồi, chẳng lẽ bây giờ cứ phải khoanh tay như thế này để đi về lại văn phòng hay sao?

"Đổi áo với anh đi, em còn phải quay lại công ty mà." Chenle cười xong rồi mới trịnh trọng đề nghị, dù tôi không tán thành lắm nhưng thực sự thấy xúc động trước sự nhiệt tình tốt bụng của Chenle.

"Vậy thì kỳ với..."

"Không sao. Anh có áo khoác mà."

Tôi đã định hỏi sao anh không cho em mượn áo khoác, như vậy có phải đơn giản hơn không? Nhưng tôi bỏ qua, làm gì có cuộc tình nào không cồng kềnh mà vui? Hơi lòng vòng nhưng anh thích là được.

Chúng tôi vốn định đứng ở hai gian vệ sinh kế nhau để riêng tư hơn, nhưng đã có người vào trước, tôi thì sắp đến giờ làm nên cả hai đành tranh thủ thời gian, chen chúc trong một buồng vệ sinh nhỏ.

Thật ra buồng vệ sinh không chật, nhưng người thiết kế nó không tính đến việc có hai thanh niên cao mét tám cùng chui vào đây. Mà cũng có khi là cố tình tính không vừa để chống những thành phần thích làm chuyện khó nói nơi công cộng.

Do không có nhiều thời gian để đắn đo nên vừa khoá cửa là chúng tôi vội vàng cởi áo, do hôm nay cả hai đều mặc áo sơ mi nên có phần tốn thời gian. Chúng tôi vốn chưa thân thiết đến mức độ thoải mái nhìn nhau cởi đồ, vậy nên tôi nép sang một góc, anh nép chỗ trống còn lại, mạnh ai nấy cúi thấp đầu cởi.

Chỉ khi đổi áo đưa nhau, chúng tôi mới ngẩng mặt lên, và thấy cơ thể nhau là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Chenle ấy à, anh ấy thực sự rất trắng, trắng như cái áo sơ mi của tôi vậy. Vai anh rộng, cơ ngực cũng đầy đủ và tiêu chuẩn, vừa toát lên cảm giác nam tính mà đồng thời cũng có gì đó nhẹ nhàng thanh thoát, không hề quá mức "oanh tạc" mắt người nhìn như mấy anh PT chỗ tôi tập gym. Tạng người anh cũng giống tôi, rất thiếu mỡ thiếu thịt, dù có tập lên cơ mà nhìn vẫn thấy ốm. Bụng Chenle phẳng lì, cơ bụng hiện lên mơ hồ thôi nhưng tôi ấn tượng việc bụng anh phẳng cỡ nào. Đi tập gym nên tôi thấy rất nhiều dạng hình thể, nhưng đàn ông con trai không phải ai cũng có cái bụng phẳng hết, có người dù ốm nhưng bụng vẫn hơi to.

Cơ mà, điểm nhấn khiến tôi bất ngờ nhất là vòng eo của Chenle. Không cần cởi đồ mới biết eo anh nhỏ, cái đó tôi nhìn thấy rồi, nhưng cởi áo ra mới thấy rõ đường cong của anh, do anh vai rộng ngực nở mà eo thật bé nên cong vào một cách mượt mà, đẹp như thước parabol hồi còn đi học tôi mua vậy.

Trong lúc tôi đánh giá hình thể Chenle, anh cũng đồng dạng nhìn tôi một chút.

Sau đó Chenle ngạc nhiên hỏi, "Em có cơ bụng sáu múi cơ à?"

"À vâng," Mặt Chenle hơi đỏ khiến tôi muốn trêu, "Nếu cởi quần xuống sẽ thấy thêm sáu múi nữa, tổng cộng em có mười hai múi lận."

Hai chữ "cởi quần" hình như bắt đầu nhạy cảm rồi, Chenle đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, "Không có nhu cầu đó. Áo đây, nhanh mặc vào."

Áo của anh hơi chật, là do vai và lưng tôi rộng hơn. Vì áo chật nên ôm vào người tôi khá sát, hiệu ứng thị giác trở nên quá mức chịu đựng được. Không đùa nhưng mà trông tôi như mấy anh PT mặc áo sơ mi trong buổi khai trương chi nhánh mới vậy, cực kỳ phô trương...

Ngược lại, áo của tôi Chenle mặc lên thì thấy hơi rộng.

"Em thơm ghê." Chenle cài nút áo trên cùng rồi mỉm cười nói.

Chậc, anh cởi đồ tôi không xấu hổ nhưng nói một câu như vậy lại khiến tôi sững cả người mất vài giây.

"...Anh cũng thế?" Tôi khách sáo trả lời, nhưng Chenle thơm thật, mùi hương trên áo không quá nồng nàn nhưng lại đậm 'hương vị' của anh. Mùi nước hoa nhàn nhạt quyện với mùi cơ thể tự nhiên, nghe ra sự chững chạc của một người đàn ông thành đạt trong đó, mà cũng nghe thấy chút gì trong trẻo ngây thơ.

Chenle cười, mặc áo khoác vào, dễ dàng che đi vết bẩn trên ngực áo. Mặt tôi bây giờ mới nóng lên, cảm giác để một người đang trong một mối quan hệ gì đó với mình mà mặc đồ của mình thì nó cứ toát lên sự chiếm hữu kiểu gì ấy. Chỉ cần nghĩ đến việc trên người anh sẽ lưu lại mùi hương từ áo tôi là tôi đã thấy tim đập thình thịch rồi.

Tôi và anh rời khỏi nhà hàng, anh cẩn thận đưa tôi đến trước cửa công ty rồi mới vẫy tay chào.

"Đi làm vui vẻ." Anh chúc một câu cho có lệ, có lệ đến mức hai chúng tôi đều phì cười.

"Cảm ơn anh vì hôm nay nhé." Tôi chân thành nói, thực sự là tôi biết ơn Chenle lắm. Trưa nay tôi làm ra không ít chuyện mất mặt, vậy mà anh cũng không chê, thậm chí còn giúp tôi trong chuyện trang phục nữa. "Chiều về em sẽ giặt sạch áo rồi trả lại cho anh sớm thôi."

"Ừm, được." Chenle đồng ý rồi rời đi. Khi quay lại văn phòng, tôi tranh thủ lúc chưa ai nhìn ra liền mặc áo vest vào, an phận gõ máy làm nốt báo cáo.

Chẳng mấy chốc chúng tôi lại có buổi hẹn hò thứ tư, đó là không tính đến mấy hôm Chenle chủ động rủ tôi đi ăn trưa vì tôi thấy mỗi ăn thôi không thể coi là hẹn hò được.

Một buổi hẹn hò là phải hình thức hơn, ăn diện đặc biệt vì đối phương mới đúng. Vậy nên hôm nay tôi mặc cả set đồ giống như trên ứng dụng gợi ý trang phục chỉ, quần tây nâu, áo len cổ lọ màu kem sơ vin gọn gàng và áo khoác dài màu nâu đất. Không biết Chenle thấy thế nào chứ mẹ tôi thì hài lòng vô cùng, khen tới khen lui mãi.

Ăn mặc thế này là vì hôm nay hai chúng tôi cùng nhau đi triển lãm điêu khắc có tên "Sắc thái", vé rất khó mua nhưng may mắn Chenle có quen với một trong những tác giả của triển lãm nên được tặng.

Chúng tôi hẹn nhau ở dưới sảnh lớn, hôm nay là lần đầu tiên mà tôi đến sau Chenle, anh đã đứng đợi từ sớm ở đó rồi. Chenle mặc quần tây nâu sáng, áo sơ mi dài tay trắng với ghi lê len màu bơ, mái tóc đen mọi khi đã được nhuộm thành màu nâu sữa khiến gương mặt anh bừng sáng.

Có những người đã bị thời gian bỏ quên thật, ba mươi tuổi hơn nhưng Chenle trông trẻ còn hơn tôi nữa.

"Anh nhuộm tóc hồi nào vậy?" Tôi tiến đến gần, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Chenle mà bật cười theo.

"Mới tối qua." Chenle hơi bẽn lẽn, có lẽ vì anh biết tôi sẽ nhận ra anh đặc biệt nhuộm tóc để đi hẹn hò với tôi.

"Đẹp lắm." Tôi thành thật khen, bàn tay nghịch ngợm vén tóc ra sau tai giúp anh. Vành tai của anh nhỏ mà còn mềm nữa, có lần tôi được chạm vào thử rồi, sau đó tôi như bị nghiện cái vành tai đáng yêu này, gặp nhau thì phải sờ một cái mới được. "Nhìn anh như em trai hoa sứ."

Chenle mỉm cười, "Vào trong thôi."

Chúng tôi đến vào sáng sớm, lúc này triển lãm chưa có nhiều người đến. Cũng đúng thôi, sáng thứ bảy ai cũng muốn ngủ nướng, chỉ có hai người chúng tôi là hào hứng đi hẹn hò.

"Triển lãm chia làm năm gian là Dung, Họa, Mỹ, Sắc và Ma," Chenle đến sớm hơn nên thuận tiện xem trước tờ rơi hướng dẫn giới thiệu của triển lãm, bây giờ giảng giải cho tôi nghe. "Mỗi gian sẽ do một nhà điêu khắc đảm nhận, gian đầu tiên chúng ta đi là Dung, khắc hoạ chân dung biểu cảm của con người."

Khu triển lãm này trần khá cao, tứ phía rộng rãi trống trải mà máy lạnh cũng chạy hết công suất nên không khí se se như tuyết đầu mùa vậy. Chúng tôi vào trong đi mấy bước là thấy lạnh rồi, nhưng ít ra tôi có áo khoác dài, Chenle mặc mỏng hơn nên chưa gì đã xoa xoa tay.

"Anh lạnh sao?" Tôi nắm tay Chenle kéo vào túi áo khoác, "Đi sát lại em này."

"Ừm." Hai má Chenle đỏ lên một chút, ngoan ngoãn nhích sát đến gần tôi. Trong túi áo bàn tay hai chúng tôi đan trọn mười ngón với nhau, nghĩ thế nào cũng thấy ngọt ngào.

Nói thật thì trước kia tôi từng đi triển lãm cùng mấy đứa bạn rồi, nhưng cảm giác đi với tụi nó và đi với Chenle không hề giống nhau chút nào. Anh chín chắn hơn, không hề cười đùa mà vô cùng nghiêm túc ngắm nhìn từng bức tượng, chốc chốc lại nghiêng đầu sang tôi để nói suy nghĩ của mình.

"Em có thấy ánh mắt của cô ấy không?" Chenle chỉ tôi xem bức tượng tên 'Gặp người tình', khắc từ nửa người trên trở lên, thể hiện rõ ràng một cô gái đang tung tăng chạy đến chỗ người mình yêu. "Thường ít ai khắc hoạ được ánh mắt sống động như vậy cho một khối đá lắm."

"Ánh mắt sống động thế nào?" Tôi khá hứng thú với chủ đề này. Chẳng qua là tôi thấy bức tượng vui vẻ tươi tắn chứ không sống động như anh thấy, thế nên mới tò mò.

"Biểu cảm của một người ấy, không phải chỉ cười mới thể hiện niềm vui đâu, quan trọng nhất là ánh mắt." Chenle bắt đầu nói đầy nghiêm túc, "Tuy cô gái này cười vui nhưng ánh mắt còn đong đầy hạnh phúc nữa, anh không miêu tả kỹ được, em phải tự cảm nhận. Mà em để ý đi, khoé mắt cô ấy cong lên rất sâu, khiến gương mặt bừng sáng đầy ý cười. Phải cười thật lòng vui vẻ mới sáng rực như thế chứ."

Tôi không đồng ý lắm, "Anh cũng hay cười như vậy. Cười lên là mắt cong veo như mèo."

"...Em ngốc thật." Chenle bật cười, tôi nhìn thì thấy đúng là tươi như bức tượng, thậm chí còn tươi hơn. "Thì anh với cô ấy ở cùng tình huống mà."

Nói xong anh còn lén nhìn tôi một cái.

Mất vài giây tôi mới hiểu ý anh, Chenle muốn nói bởi vì anh gặp tôi cũng là gặp... người tình. Không hẳn là người tình, nhưng mà anh hạnh phúc như thế mỗi lần gặp tôi sao? Thứ trong lồng ngực tôi chợt run rẩy, mặt cũng nóng lên.

Cách tán tỉnh của anh cũng khác hẳn cách nói chuyện của đám cùng lứa với tôi, thật đấy. Không phải những lời sáo rỗng, không phải mấy câu học lỏm trên mạng, một khi đã nói thì sẽ làm đối phương sửng sốt vì sự chân thành ẩn giấu trong từng con chữ.

Dường như Chenle biết tôi xấu hổ rồi nên không nói tiếp đề tài đó nữa, chúng tôi tiếp tục lững thững đi tham quan những bức tượng còn lại.

Ở cuối gian Dung là một đầu tượng rất lớn, đặt kín cả một góc phòng. Đầu tượng thể hiện chân dung của một người phụ nữ đang nằm nghiêng người, hai mắt nhắm nghiền, nụ cười từ bi.

Tượng tên "Đức Mẹ của mỗi người chúng ta".

Vì kích cỡ tượng này rất lớn mà chỉ có mỗi đầu với cổ nên chúng tôi tương đối kinh ngạc, cùng lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu.

"Em có để ý không," Chenle chợt lên tiếng, "Mấy bức tượng khác có đặc điểm nhận dạng rất rõ ràng, nhưng riêng tượng này thì ngũ quan của Đức Mẹ khá bình thường. Giống như bất kỳ một người phụ nữ dưới phố nào mà em gặp được vậy."

"Bởi vì là Đức Mẹ của mỗi người chúng ta." Tôi nói khẽ. Không phải mẹ của tác giả, không phải một người mẹ nào cụ thể, mà là hình tượng một người Mẹ từ bi chung cho tất thảy mọi người.

Bàn tay chúng tôi vẫn nắm chặt trong túi áo từ lúc vào phòng cho đến giờ, hơi ấm khiến bàn tay cả hai rịn mồ hôi ẩm ướt nhưng tôi không thấy phiền, anh cũng chẳng có ý chê, chỉ lúc này mới rút tay về để lấy điện thoại chụp hình.

Do tượng quá lớn nên phải lùi lại cả mấy mét thì mới chụp hết bức tượng được, dù tôi không chụp nhưng vẫn đi sát theo Chenle, kề cằm hờ lên vai Chenle quan sát anh canh góc, kéo sáng rồi chụp.

"Hơi lệch rồi." Tôi vịn eo Chenle, kéo anh nhích sang phải một chút.

"Ừm."

Vành tai Chenle đỏ lên, có lẽ do chúng tôi đứng sát nhau quá, có thể nói là tư thế tương đối thân mật, một tay của tôi vẫn còn đang giữ lấy eo anh kia mà. Nhưng đứng gần cỡ này tôi mới ngửi thấy mùi hương của anh, không phải mùi nước hoa quen thuộc mà là mùi cơ thể tự nhiên. Một hương nhàn nhạt, hơi ngọt như sữa mà cũng thanh mát như hoa nhài.

Chụp xong Chenle bấm gửi cho mẹ anh, còn gửi cho tôi một tấm.

"Em gửi cho mẹ đi." Chenle ngoái đầu nhìn tôi.

Bình thường tôi không hay gửi mấy cái này cho mẹ nhưng Chenle đã mở lời thì tôi cũng làm theo, gửi hình kèm với một câu "Anh Chenle chụp đó".

Chenle nhìn thấy thì không hài lòng, "Em phải giải thích ý nghĩa bức tượng chứ." Nói rồi giành điện thoại trong tay tôi để nhắn tiếp, tôi hơi buồn cười, cúi đầu quan sát Chenle mím môi nghiêm túc gõ từng chữ.

Làm sao bây giờ, rõ là anh lớn hơn tôi mười tuổi mà vẫn có cảm giác như thể em trai tôi vậy. Đáng yêu, tôi đưa tay vuốt tóc anh.

Chenle chậm chạp ngẩng đầu nhìn tôi, hửm một tiếng như muốn hỏi sao vậy.

"Nhắn xong chưa?" Tôi khoác vai Chenle, nhịn xuống cảm giác muốn kéo Chenle ôm trong lòng, hắng giọng hỏi.

"Còn xíu thôi..." Anh lại cúi đầu nhắn tiếp, còn khẽ càm ràm, "Em qua loa với mẹ em quá đấy."

"Những chuyện thế này em về nhà nói cũng được." Tôi cong môi, vì không có gì làm nên dựa cằm lên vai anh.

"Thật không? Chứ không phải về nhà là lại chui vào phòng chơi điện thoại chơi máy tính à?" Chenle chun mũi, nhét điện thoại lại vào tay tôi, "Phải dành thời gian cho bố mẹ nhiều hơn, có điều kiện thì cứ nhắn tin để mẹ cảm giác được lúc nào em cũng nhớ tới mẹ, hiểu chưa?"

Tôi bật cười, chỉ những khi này mới nhận ra Chenle thực sự lớn hơn tôi.

"Em nhớ rồi." Tôi ngoan ngoãn nghe lời, còn nói thêm một câu, "Nhất định là mẹ em sẽ thích anh lắm."

Mặt anh hơi đỏ, kéo tay tôi về phía cửa gian thứ hai. "Đi thôi."

Dung, rồi tới Họa. Ở gian thứ hai vẫn rộng và vắng như cũ, khác ở chỗ tượng chủ đề Họa là những bức tượng điêu khắc sáng tạo không giới hạn, có những cái trông ra hình người hoặc vật thể nào đó ngoài đời thật, cũng có những cái đầy tính trừu tượng, tôi nhìn không ra là gì. Nhưng Chenle thì đặc biệt hứng thú với chủ đề này, nắm tay tôi tung tăng đi chụp hình, thậm chí còn hỏi tôi có muốn anh chụp cho không?

Vậy nên tôi đứng vào kế một bức tượng thỏ mặc vest nhảy xuống hố sâu, tạo dáng giơ hai ngón tay lên để anh chụp. Chenle chụp xong chợt cười khúc kha khúc khích, "Em đáng yêu thật đấy."

Rõ ràng một thằng con trai hai mươi mấy tuổi bị anh trai lớn hơn mười tuổi khen đáng yêu thì có gì mà vẻ vang đâu, nhưng tôi vẫn đỏ mặt. Có lẽ là ánh nhìn và tông giọng Chenle khi nói câu đó quá mức ngọt ngào, ngậm vào là tan chảy nên tôi mới thế.

"Cảm ơn." Tôi nhỏ giọng đáp. Chenle phì cười, giơ tay vỗ vào lưng tôi mấy cái liền.

"Em mà cũng có lúc ngại ngùng nữa cơ."

Tôi bĩu môi, nhưng thật ra tôi đang nghĩ sao lại không? Có lúc tôi ngại ngùng mà, như lần thay áo và cả tai nạn cắt thịt bò kia nữa. Ừm, tôi chỉ không ngượng mấy vào những lúc chúng tôi nói chuyện hay tiếp xúc bình thường với nhau thôi, có lẽ đây là lần đầu tiên nhỉ?

Sau đó tôi cảm thấy hình như bàn tay của Chenle trở nên nóng hơn trước, bởi vì tay tôi toát nhiều mồ hôi hơn. Lòng bàn tay của anh mũm mĩm mềm mại, mấy ngón tay cũng mềm, níu lấy bàn tay tôi như tay em bé vậy.

Em bé và Zhong Chenle, cứ tưởng không liên quan gì đến nhau, không thể tưởng tượng được vậy mà lúc này tôi lại nghĩ bàn tay anh như tay em bé. Tôi nghĩ chẳng phải vì tay Chenle nhỏ, anh là người học piano kia mà, tay cũng khá lớn, ngón tay thực chất cũng dài, chỉ có tay tôi quá mức lớn nên mới cảm thấy tay Chenle thật nhỏ bé.

Nói đúng hơn, Chenle không hề nhỏ bé, khi đứng một mình hoặc đứng gần người khác giới thì anh cao lớn hơn họ nhiều, không chỉ cao mà còn toả ra sự vững chãi, bờ vai hay lưng đều rất nam tính. Vậy mà đứng cạnh tôi, tôi vẫn luôn thấy Chenle nhỏ bé.

Ở khu Mỹ, đây mới đúng là chỗ ban đầu anh gửi ảnh cho tôi xem, một khu triển lãm với những bức tượng mang cảm giác thần thoại, khắc họa những cơ thể trần trụi chân thật bằng các đường nét mềm mại, sống động. Các bức tượng đều rất đẹp, làm từ đá trắng hay thạch cao thì tôi không nhìn ra, nhưng mà tôi thật lòng thấy đẹp. Chenle thì không cần phải nói, anh ấy chụp rất nhiều ảnh, nghe bảo tác giả của những bức tượng này là bạn anh nên anh mới chụp kỹ như vậy.

Chenle quá mức tập trung vào chuyện chụp ảnh nên không để ý đến tôi, dáng vẻ chuyên cần tập trung của anh ấy rất cuốn hút. Tôi không biết nữa, có thể là tôi trúng mũi tên tình yêu với anh ấy rồi nên thấy anh ấy rất đẹp, nhìn góc nào cũng đẹp. Vì vậy mà tôi mới làm ra hành động trước kia mình hay chê bai ở mấy cặp yêu nhau - chụp lén.

Tôi có xem ảnh Chenle đăng trên trang cá nhân, và phải nói thật là do người chụp hoặc có khi là do anh không thoải mái trước ống kính nên chụp không đẹp bằng anh ngoài đời. Ống kính thực sự không thể lưu giữ được vẻ đẹp của Chenle. Vậy mà trong tấm ảnh chụp lén của tôi, vừa tối do thiếu sáng, vừa hơi nhoè do tôi run tay lại thấy anh hoàn hảo hơn nhiều. Góc nghiêng thanh thoát, thần thái nghiêm túc, bàn tay trắng nõn.

Chắc chắn tôi sẽ giữ kỹ bức ảnh này cho riêng mình.

"Jisung." Chenle nhìn tôi cắm cúi vào điện thoại thì không vui lắm, "Đi nào."

Tôi vội cất điện thoại, bước đến nắm tay anh. Nhưng Chenle chẳng biết vô ý hay thế nào mà lại rụt tay về trước khi tôi kịp nắm, thành ra tôi bắt trúng khoảng không và hơi sượng mặt. Chenle không nói gì cả, rảo bước đi sang cửa đến gian sau.

Mới làm quen với nhau không bao lâu nên tôi chưa hiểu rõ con người anh, nhưng tôi cảm nhận được Chenle hơi dỗi. Chỉ vì tôi dùng điện thoại làm việc riêng trong khi đi chơi với anh sao? Là do khoảng cách thế hệ à? Tôi đi với bạn bè vẫn luôn như thế, bình thường còn dùng điện thoại nhiều hơn, vì là đi với anh nên tôi ít dùng lắm rồi.

Mà có khi tôi nhạy cảm nhận nhầm nhỉ? Tôi thử vòng tay qua định khoác vai Chenle, nào ngờ anh sải bước nhanh hơn nên tôi "vồ" hụt lần hai.

Chenle rất tinh tế nên sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy. Anh ấy giận thật rồi.

Tất nhiên, kiểu giận dỗi của người ba mươi tuổi cũng không đến nỗi làm mình làm mẩy như mấy đứa thiếu niên, anh chỉ thể hiện ra không nhiệt tình như lúc nãy thôi. Không chủ động nắm tay tôi nữa, cũng không nói nhiều bằng vừa rồi.

Như đã nói từ đầu, kinh nghiệm trốn xem mắt của tôi thì dày dặn chứ dỗ dành người khác thì bằng không. Nếu dỗ mấy đứa con gái mười mấy tuổi thì tôi biết, vì hồi đi học tôi được xem đám bạn dỗ bạn gái tụi nó rồi. Nhưng dỗ một anh trai ba mươi tuổi? Làm sao đây, chẳng lẽ hỏi mẹ?

À, không được, bố tôi chưa bao giờ dám giận mẹ.

Vì chưa biết dỗ làm sao mới được nên tôi đành im lặng lẽo đẽo theo sau anh. Thầm nhủ, ôi suýt tí là buổi hẹn hò thành công rồi, tự dưng xoay ngoắt một trăm tám mươi độ thế này.

Sau gian Họa là Sắc, so với những gian khác thì ở đây nhiều người hơn. Tôi nghĩ không cần phải giải thích lý do, con người không phải là một trong hai loài động vật hiếm hoi tìm kiếm cảm giác vui thích từ việc sinh hoạt tình dục chẳng để làm gì. Ừ thì, người ta hứng thú hơn cũng đúng.

Điểm khác biệt giữa gian Hoạ và Sắc là thế này: Gian Hoạ đi theo phong cách của tượng thần Hy Lạp, thì tức là họ điêu khắc chú ý vào những đường cong cơ thể, những cử động của từng thớ cơ bắp, khắc hoạ sắc mặt, từng lọn tóc, ngón tay. Tất nhiên, như các bức tượng thần Hy Lạp bình thường, bộ phận sinh dục đều được khắc hoạ khá nhỏ và chỉ là kèm theo, không mang tính sắc dục. Đến với Sắc, thì các tác giả chú trọng vào phần sắc dục hơn, lột tả một nét văn hoá phồn thực, các bộ phận sinh dục của những bức tượng trần trụi đều được khắc một cách rõ rành rành. Những tư thế, những nét mặt sắc tình ở khắp nơi.

Trời ạ, trong tình huống thế này mà đi ngang đây thì còn khó xử hơn bình thường. Chúng tôi im phăng phắc, không bàn luận gì mà chỉ cố gắng đi băng qua phòng triển lãm một cách bình thường nhất, không giống như đang chạy trốn nhất.

Cơ mà trước khi qua được gian Ma, chúng tôi bị một nhóm sinh viên đứng chắn đường. Bọn họ đang rầm rì cười đùa về một bức tượng một người đàn ông, với cái gì đó rất đập vào mắt người nhìn, mà tôi tin chắc là mục đích khi khắc hoạ bức tượng này của tác giả. Dù chỉ là dáng ngồi lười nhác trên ghế sofa, gương mặt ngủ say như bình thường nhưng đúng là cái đó đập vào mắt thực sự.

Đám nhỏ thật ra là đang bàn tán về tấm bảng tên bức tượng và vài dòng diễn giải.

Bức tượng tên "Người tình say ngủ", dòng ghi chú bảo tác giả khắc hoạ dựa vào người bạn trai của mình.

Tôi còn nghe thấy một đứa nhóc cười đùa: "Vãi, to thế này thì ông tác giả chết mất."

Tác giả là nam à?

Không chỉ tôi mà cả Chenle cũng nghe thấy tụi nhóc cười đùa, anh ấy không thoải mái lắm, hai mày cau lại. Tôi không chen qua đi được, cả hai đều bị vây mắc kẹt ngay gần chỗ cửa ra vào.

Có một chuyện tôi không hay cho người khác biết, đó là tôi rất sợ cảm giác mắc kẹt trong đám đông, hơi thở dần hỗn loạn và sắc mặt tái nhợt khiến Chenle chú ý đến.

Anh nhích đến sát bên tôi, cẩn thận đặt một tay lên lưng tôi vỗ về, hạ giọng hỏi, "Em không sao chứ?"

Đúng lúc này có một ai đó gắng chen qua đã đẩy tôi về phía sau, tôi hoảng sợ níu lấy gấu áo khoác của anh, Chenle liền nắm lấy cổ tay tôi, không ngừng xoa xoa lưng tôi, "Bình tĩnh, có anh ở đây với em."

Một phần con nít trong tôi thấy cực kỳ xúc động, nhưng phần thiếu niên nổi loạn còn sót lại khích lấy tôi, làm tôi có cảm giác xấu hổ khi để lộ mặt yếu ớt này ra trước người khác.

"Hít thở chậm thôi." Anh lo lắng nói, nhìn quanh quất tìm kẽ hở để chúng tôi có đường ra. Chenle dễ dàng nhìn thấy hướng đi rồi kéo tay tôi len lỏi qua dòng người. Sau khi ra khỏi đó rồi tôi mới để ý đám đông cũng không đông như tôi nghĩ, chỉ là một nhóm học sinh gần hai mươi người, vậy mà khi ở trong đó tôi thực sự hoảng sợ, tưởng đâu cả trăm người vây lấy tôi không đấy.

Nhìn gương mặt trắng bệch của tôi, Chenle không tham quan gian cuối nữa mà dẫn tôi ra ngoài không gian xanh phía sau phòng triển lãm để hít thở khí trời.

Tôi ngồi trên ghế đá, còn Chenle chạy đi mua nước cho tôi. Thực sự thì tôi đã ngượng ngùng muốn từ chối vì cảm thấy không cần thiết, vậy mà Chenle vẫn nhất quyết đòi tôi ngồi yên tại chỗ, đừng chạy theo anh để anh lo thêm.

Rốt cuộc thì khoảng cách mười tuổi đúng là không thể ngó lơ được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com