Jichen Hoa Chuong Bac Ha
11.
Sau khi nhận thuốc, Phác Chí Thành đưa Chung Thần Lạc đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, anh đi phía sau cậu, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.Phác Chí Thành đột ngột dừng lại, và sau đó đầu của anh đập vào gáy cậu. Những sợi tóc mềm mại cọ vào làn da của Phác Chí Thành khiến cậu ngứa ngáy.“Anh còn chưa vui sao?” Phác Chí Thành quay đầu lại, thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau, anh lại rơi xuống hồ nước mà không hề đề phòng.Khi Phác Chí Thành đang dỗ dành anh, cậu luôn có cách riêng của mình, sự kiên nhẫn của cậu dường như kéo dài đến anh nguôi giận, và những lời nói của cậu luôn có thể khiến anh mở lòng.“Hôm nay em đến khám sức khỏe à?” Khuôn mặt Chung Thần Lạc vẫn như thường lệ.“Cũng có thể là thế, kết quả cũng khá tốt.” Phác Chí Thành cong khóe miệng.“Vậy cậu bác sĩ kia chỉ là bạn của em sao?” Chung Thần Lạc chớp chớp mắt, cố gắng bình tĩnh.Phác Chí Thành trợn tròn mắt sau khi nghe câu hỏi của anh, kèm theo tiếng cười trầm thấp. Lỗ tai của anh dần dần đỏ lên, giống như ý thức được cậu đang nghĩ gì.“S..sao thế?” Anh nhìn sang chỗ khác, cảm thấy hơi chột dạ. “Là bạn, chỉ là bác sĩ quen biết.” Phác Chí Thành chậm rãi giải thích, nhìn người đàn ông đang ngượng ngùng kia mà nở nụ cười, "Thần Lạc không tin em sao?"“Không phải là không tin, chỉ là anh… hơi tò mò.” Chung Thần Lạc mím môi mất tự nhiên, “Không được à?"Phác Chí Thành thấy anh giống một chú mèo con đang giả vờ hung dữ. Cậu đặc biệt thích nhìn thấy anh như vậy."Được," Phác Chí Thành thắt chặt dây câu, chờ mèo con cắn câu, "Nhưng anh chưa có bạn trai, anh có muốn nghĩ về nó không?"Chung Thần Lạc trợn tròn mắt sau khi nghe lời này, cả khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua chín bóc vỏ, khi chọc vào thì nước chảy ra. Bộ não của anh ngừng hoạt động không báo trước, anh có chút hốt hoảng. Khoảng khắc này, giọng nói của Phác Chí Thành vang vọng trong bãi đậu xe trống trải, đập vào não Chung Thần Lạc hết lần này đến lần khác, hoàn toàn áp đảo hàng phòng ngự của anh.Trong những giây ngắn ngủi này, anh nhớ lại năm thứ hai trung học của mình, hai người đã trao đổi ý kiến trong một tình huống tình cờ như vậy. Họ bí mật nắm tay nhau dưới gầm bàn trong lớp học trống trải sau buổi tự học buổi tối. Phác Chí Thành gặp tình nguyện viên Chung Thần Lạc khi cậu còn là học sinh năm nhất cấp 3. Anh mỉm cười và giúp cậu mang một số hành lý và dẫn cậu đến khu ký túc xá. Anh lúc đó mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn nhiệt tình giới thiệu mọi thứ với cậu.Sau đó, cậu phát hiện ra rằng anh có thói quen đọc sách buổi sáng ở trong tòa nhà thí nghiệm. Chỉ khi cậu nhìn thấy cuốn sách anh đang cầm, cậu mới biết anh đang là học sinh năm hai trung học. Khi ấy cậu giả vờ vô tình bước lên cầu thang và đi qua anh, cậu sẽ giảm tốc độ và nhìn anh một cách chậm rãi.Đôi khi anh cũng đi dạo xung quanh và “vô tình” gặp cậu, sau đó anh sẽ vẫy tay chào cậu với một nụ cười. Cuộc gặp gỡ "đã được lên kế hoạch" của Phác Chí Thành như thổi hoa trong trái tim cậu, trong lòng cậu càng ngày càng rõ ràng.Sau đó, Phác Chí Thành cũng lấy một cuốn sách và đến đọc cùng anh. Đôi khi đứng quay lưng vào hành lang đối diện anh, đôi khi đứng cùng phía với anh. Chung Thần Lạc ghi nhớ xong sẽ đi qua nói chuyện phiếm với cậu vài câu, lúc này cậu liền đóng tập sách giáo khoa, chuyên tâm lắng nghe anh nói cái gì.Là vì Phác Chí Thành đang càng háo hức tình yêu, hay là bởi vì thần tình yêu Cupid đã âm thầm quan tâm cậu? Phác Chí Thành dần dần phát hiện ra rằng mình càng ngày càng gặp anh nhiều hơn, khi đi ngang qua sân chơi, nhìn thoáng qua thấy anh đang chơi bóng, khi đang xếp hàng ở căng tin thì thấy anh đang ngồi ăn trưa với bạn cùng lớp.Trước đây Phác Chí Thành rất ít khi nói chuyện với anh, cậu thường đi một mình và không thích nói chuyện trong lớp, điểm số môn tự nhiên của cậu ấy luôn rất tốt và được các giáo viên quý mến. Nhưng Chung Thần Lạc thì khác, anh là mặt trời bé nhỏ, suốt ngày cười nói vui vẻ trong lớp, ai cũng vui khi được làm bạn với anh.Chung Thần Lạc không quan tâm đến những cái này, khi anh phát hiện Phác Chí Thành trong đám đông, anh sẽ chạy đến và vỗ vai cậu. Phác Chí Thành giống như một chú chuột hamster nhỏ bị sốc, tóc mái che mắt sẽ hơi xõa ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh cảm thấy vô cùng đặc biệt. Có một lần, anh đang lo lắng đứng ở hành lang với tờ bài tập giấy toán mà anh vừa được phát, anh không thể hiểu được câu hỏi nào trong này, anh cũng đã tìm hỏi giáo viên nhưng kết quả vẫn vậy. Phác Chí Thành tình cờ đi đến văn phòng năm hai để lấy tài liệu, khi bước ra, cậu nhìn thấy anh đang cau mày, câu bước tới hỏi thăm sau đó mới biết anh đang gặp rắc rối với đề toán.“Anh có thể cho em xem được không?” Phác Chí Thành Hỏi."Chí Thành, em giỏi toán không? Giúp anh với ..." Chung Thần Lạc đưa giấy tờ, cố quên đi việc Phác Chí Thành chỉ mới là học sinh năm nhất trung học.Phác Chí Thành phải mất vài phút để giải quyết vấn đề, vừa đúng lúc giờ nghỉ giải lao kết thúc, cậu không có thời gian để chia sẻ suy nghĩ của mình với anh, tiếng chuông đã thúc giục các học sinh quay trở lại lớp học."Em đến từ lớp nào? Anh sẽ tìm em sau giờ giải lao kế tiếp." Chung Thần Lạc háo hức hỏiSau đó, họ gặp nhau thường xuyên hơn chứ không chỉ tình cờ. Anh và cậu lần đầu tiên gặp nhau để nói về các chủ đề học tập, sau đó tự nhiên họ sẽ cùng nhau ăn uống và chơi bóng cùng nhau. Tất nhiên, đến cuối Phác Chí Thành sẽ ngồi bên cạnh và xem anh thi đấu, tế bào vận động của cậu có vẻ không được tốt lắm. Sau đó, họ thậm chí sẽ đến thăm ký túc xá và lớp học của nhau.Tình yêu và tình bạn dễ bị lẫn lộn trong tuổi trẻ điên cuồng, và sau khi bình tâm lại, bạn không thể phân biệt được đâu là điều trái tim mình đang mong muốn. Tình cảm giữa hai người ngày càng thân thiết, sự hứng thú cũng bắt đầu thay đổi.Và bây giờ đứng trước mặt anh là Phác Chí Thành đã trưởng thành, cậu lại một lần nữa đẩy bầu không khí lên cao trào, nhưng vẫn khiến anh đầy nhói lòng.“Anh, anh sẽ suy nghĩ về điều đó.” Chung Thần Lạc nén lại những lời này, nhịp tim đập mạnh đến mức muốn muốn dùng tay giữ lại, nhưng nó vẫn có thể nghe thấy qua sự dẫn truyền của xương. Cũng giống như tâm tư của anh, anh càng che giấu nó, nó càng mạnh mẽ hơn.Phác Chí Thành nắm lấy tay anh và đặt môi mình lên mu bàn tay anh, sau đó đặt lên mặt anh rồi xoa lần nữa, động tác rất tự nhiên và nhẹ dàng. Chung Thần Lạc không khỏi nhìn về phía cậu, anh nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt cậu.“Em rất thích Lạc Lạc.” Phác Chí Thành nói, từng câu chữ của cậu truyền đến tai anh. "Em sẽ chờ anh, đừng bỏ rơi em một lần nữa, được không?"Trái tim Chung Thần Lạc run lên một hồi, dòng điện tiếp tục chạy ra ngoài, kéo dài đến toàn thân. “Được, anh sẽ không bỏ em nữa.” Em là tất cả sự lựa chọn của anh, hãy tha thứ cho anh.Sau khi lên xe, anh mời cậu đến nhà mình ăn tối. “Chủ yếu là vì anh định nấu một vài món, và anh không thể ăn hết chúng một mình.” Anh giải thích với cậu.Phác Chí Thành cười đáp: “Vậy thì hôm nay em ăn ngon thêm một bữa nữa.""Anh đã học cách om cà tím, hương vị thực sự tuyệt vời, súp lơ khô cũng rất ngon’“Bụng anh vẫn ổn chứ? Lần này ăn nhẹ đi.” Phác Chí Thành nhắc nhở.Chung Thần Lạc khẽ kêu lên một tiếng dài, “A, anh quên mất mình vừa gặp bác sĩ.” Đồng tử bắt đầu mất tập trung, vẻ mặt tuyệt vọng khiến Phác Chí Thành vừa đau lòng vừa buồn cười.“Mấy ngày nay anh ăn cháo trắng sao?” Phác Chí Thành hỏiChung Thần Lạc lơ đãng gật đầu, anh không muốn ăn cháo trắng nữa đâu, anh muốn ăn đồ cay cơ.“Em nấu cháo yến mạch và hạt kê cho anh nhé? Nấu ngọt được không?” Phác Chí Thành lại nói.“Em biết nấu ăn sao?” Chung Thần Lạc mở to mắt.“Em học được từ mẹ.” Phác Chí Thành gật đầu, “Miễn cưỡng ăn được ""Anh muốn ăn thử, em làm cho anh ăn đi~"Chung Thần Lạc ngân giọng, anh không khỏi làm nũng như một đứa trẻ hư khiến Phác Chí Thành thích đến mức muốn dừng xe mà ôm anh ngay lập tức. “Anh có nguyên liệu gì ở nhà không?” Phác Chí Thành hỏi.“Chỉ có bột yến mạch.” Chung Thần Lạc nhớ lại."Vậy chúng ta đi siêu thị trước"“Được.” Tâm trạng của anh đột nhiên tốt lên trở lại, thậm chí còn bắt đầu ngâm nga một bài hát.Hai người bước vào siêu thị, cùng nhau đẩy xe mua hàng, Chung Thần Lạc đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua khu vực đồ uống. Khi đi tới hàng trên cùng anh mới duỗi tay ra, ngay lúc Phác Chí Thành đang định ngăn lại liền thấy anh quay đầu lại nói: "Trước đây em thích uống soda gừng mà."Khi Phác Chí Thành còn học trung học, cậu cực kì thích một loại soda có vị gừng. Khi đó anh đã thử một ngụm nhưng cay đến mức nghẹn lại, mùi gừng còn sót lại trong miệng khiến anh không thể thốt nên lời. Nhưng Phác Chí Thành thích nó, vì vậy anh đã ghi nhớ nó.Phác Chí Thành nhận lấy, lon soda lạnh, nhưng trái tim cậu rất ấm. “Anh vẫn nhớ sao?” Khóe miệng cậu không tự chủ được mà nhếch lên.Chung Thần Lạc vuốt mũi, "Có lẽ nhìn dễ thấy."Có phải vậy không? Nhìn trước mắt, trên kệ đầy những mảng chói mắt, chưa nói tới, những chai rượu màu sắc đập vào tầm mắt, đây là phương thức dễ thấy nào?Phác Chí Thành cũng không vạch trần anh, cậu vui vẻ bỏ chai soda này vào giỏ hàng. Hai người cùng nhau đẩy xe về phía trước, tay vô tình chạm vào nhau. Trước khi anh nhận ra, cậu đã bình tĩnh lấy lòng bàn tay của mình phủ lên bàn tay anh, nhưng mắt lại nhìn vào đống rau bên cạnh.Chung Thần Lạc nín thở, bí mật theo dõi phản ứng của cậu. Phải vùng vẫy một hồi thì mới lật ngược mu bàn tay ra giả vờ như không quan tâm, lòng bàn tay hai người cứ thế áp vào nhau. Hai người nhìn về hai hướng khác nhau và có vẻ đang lựa đồ cẩn thận, nhưng thực ra trái tim họ đang sôi sục ngọt ngào.
12.
Món cháo mà Phác Chí Thành nấu thực sự rất ngon, biểu cảm của anh rất thoải mái, nheo mắt và mỉm cười khi xúc từng thìa một. Anh cảm thấy cơn đau dạ dày biến mất, cháo yến mạch và kê với độ ngọt vừa phải đã được anh nuốt hết vào bụng.Đột nhiên điện thoại di động của anh vang lên, màn hình hiển thị "Người", anh nhấc máy dưới ánh nhìn của Phác Chí Thành."Xin chào.""Gần đây cậu đang làm gì? Cậu còn không nhắn tin cho tôi." Hoàng Nhân Tuấn nói."Anh trai, em gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời! Anh đã đọc tin nhắn chưa?" Chung Thần Lạc tỏ vẻ bất lực.Từ góc độ này Chung Thần Lạc có thể nhìn thấy Phác Chí Thành đang nhìn xuống điện thoại của mình, anh để ý đến phần xương quai hàm của cậu.“Ngày mai tôi được nghỉ, có thể đến thành phố B được không?” Hoàng Nhân Tuấn hối hận đổi chủ đề, “Anh trai đưa em đi chơi.”"Này, hình như gần đây tôi hơi bận ..." Chung Thần Lạc nhướng mày.“Tôi có người mình thích rồi.” Hoàng Nhân Tuấn buột miệng.“Tôi đi?” Chung Thần Lạc tròn mắt, “Tôi đi! Tôi sẽ mua vé ngay lập tức, ngày mai gặp lại, Tuấn ca~ ""..." Người bên kia trực tiếp cúp điện thoại.Phác Chí Thành nhìn lên và thấy vẻ mặt hưng phấn của anh, "Sao vậy?"“Em có nhớ là anh đã nói mình có một người bạn không?” Chung Thần Lạc hỏi - “Cậu ấy muốn anh tới chỗ cậu ấy chơi”.Hoàng Nhân Tuấn, hàng xóm của Chung Thần Lạc, anh thường nhắc đến Hoàng Nhân Thân khi còn học trung học, và dĩ nhiên Phác Chí Thành cũng nhớ đến.“Quên đi, vậy anh muốn đi không?” Phác Chí Thành nói như thường lệ, bưng một bát khác cho anh, hơi nóng đã tan hết, cậu cau mày nhìn bát cháo, như mất đi hấp dẫn.“Đi a… Mấy ngày nay anh không có việc gì.” Chung Thần Lạc lại múc một thìa, “Ngon lắm, lần sau làm thêm cho anh nhé?"“Nếu anh thích.” Park Chí Thành nhếch khóe miệng. "Đến đó chơi nhớ mang theo thuốc nhé, không được ăn đồ cay biết không?"“Tuân lệnh mẹ!” Chung Thần Lạc cười tươi đáp lại.Phác Chí Thành bất lực lắc đầu, "Lúc nào quay lại nhớ nói với em, em sẽ đón anh. "Chung Thần Lạc gật đầu, ria mèo dễ thương trải dài ở đuôi mắt.
———
“Người cậu thích là ai?” Câu đầu tiên Chung Thần Lạc hỏi khi xuống đường sắt cao tốc."Bây giờ tôi nói xong, cậu có thể quay lại và bắt tàu cao tốc đi về đúng không" Hoàng Nhân Tuấn nheo mắt."Không không, lên xe trước đi. Mấy ngày nay tôi đều nghĩ đến cậu!" Chung Thần Lạc học giọng Đông Bắc rồi cùng Hoàng Nhân Tuấn lên xe.“Hớ, tôi chưa đến nhà cậu nhỉ!” Chung Thần Lạc đột nhiên nhận ra rằng anh đã không đến thành phố B kể từ khi trở về Trung Quốc, Hoàng Nhân Tuấn đã quyết định định cư ở đây."Cậu vẫn biết?" Hoàng nhân Tuấn trừng mắt nhìn anh. "Thằng nhóc không có lương tâm."“Gần đây tôi đã đến bệnh viện vì cơn đau bụng lại tái phát.” Chung Thần Lạc giả vờ đau khổ và chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Hoàng Nhân Tuấn. "Chuyện gì vậy! Trước đây tôi không nghe cậu nói mình bị đau bụng."“Không sao đâu, lần này tôi mang theo thuốc.” Chung Thần Lạc cười tươi. "Cậu không đúng" Hoàng Nhân Tuấn liếc nhìn anh, lái xe về phía trước, "Có gian tình?"Chung Thần Lạc haha, ánh mắt có chút né tránh, "Không phải cậu có sao?""Ồ, có một việc" Hoàng Nhân Tuấn cười nham hiểm, "Một ngày nọ, tôi bí mật chạy đến nhà của bạn và bắt gặp hai người."Chỉ cần đừng sợ hãi, Chung Thần Lạc nghĩ thầm.Anh ở lại thành phố B trong hai đêm, và bắt chuyến tàu cao tốc trở về vào buổi chiều ngày thứ ba.Trước khi đi, Hoàng Nhân Tuấn nói với anh: “Dù là ai chăng nữa, tôi đều mong cậu được hạnh phúc."“Tôi sẽ nói với cậu khi nó ổn hơn, tôi sẽ đưa cậu đến gặp em ấy khi thời gian đến.” Chung Thần Lạc nói thêm: “Còn nữa, chúc cậu thực hiện chiến lược thành công!”
———
Khi anh quay trở lại thành phố A thì Phác Chí Thành đã đang đợi anh phía lề đường. Cậu nhìn thấy anh đang kéo vali của mình từ xa, anh trông rất đáng yêu với chiếc kính râm.Phác Chí Thành thở dài xúc động, sự xuất hiện của anh đến với cậu thật lạ lẫm, và cậu bắt đầu tưởng tượng rằng nếu cậu đón anh khi anh trở về Trung Quốc vào thời điểm đó sẽ như thế nào? Cậu nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, cảm giác muốn khóc.Bây giờ anh đang tiến về phía cậu, vậy là đủ."Chí Thành! Nhớ anh không?" Anh tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt sáng ngời, mang theo bóng dáng của Phác Chí Thành.Phác Chí Thành cong cong khóe miệng gật đầu, rất tự nhiên vươn tay nhận lấy hành lý từ trong tay anh, "Em đã đợi anh rất lâu đấy, Thần Lạc."Lần này, em sẽ không để anh đi.“Dạ dày của anh ổn hơn rồi chứ?” Phác Chí Thành quan tâm hỏi.Chung Thần Lạc đi theo cậu đến bãi đậu xe, “Ổn rồi, anh đã hoàn toàn khỏe, bây giờ ăn lẩu không có vấn đề gì!” Nói xong, anh bắt đầu nhìn sắc mặt của Phác Chí Thành.Phác Chí Thành quay đầu lại liếc nhẹ anh một cái, anh rùng mình một cái, lập tức thay đổi lời nói: "Ý của anh là bây giờ đều ổn cả rồi! Em kêu anh đi ăn lẩu bây giờ anh cũng không đi!" Anh nghĩ thầm trong lòng: " Lẩu, đã qua bao nhiêu giờ trôi qua rồi, anh yêu em!"“Vậy chúng ta đi ăn gì?” Phác Chí Thành hỏi.Chung Thần Lạc nhất thời rơi vào tình trạng rối bời, "Sao chúng ta không đến nhà em cùng ăn cơm? Có tiện không?"Phác Chí Thành dừng lại một lúc khi đang thắt dây an toàn."Nếu không thì, vậy thì em có thể đến nhà anh. Anh chỉ muốn ăn cháo do em nấu." Chung Thần Lạc nói thêm.“Anh có chắc muốn đến không?” Phác Chí Thành nhìn chằm chằm vào tay lái, ánh mắt có chút mất tập trung. Chung Thần Lạc hơi khó hiểu, chẳng lẽ ở nhà cậu giấu bí mật gì sao? Anh không nói nên lời, không biết phải trả lời như thế nào.“Đi thôi.” Phác Chí Thành khởi động xe, coi như đã quyết định trở về nhà.Khi đứng trước cửa nhà cậu, anh trở nên căng thẳng, hiển nhiên đây là ngưỡng cửa rất bình thường, nhưng phản ứng của cậu khiến anh vừa tò mò vừa sợ hãi.Hai người họ chỉ đứng ở cửa cho đến khi cậu phá vỡ sự im lặng.Cậu ho khan một tiếng, "Anh ... nhà em hơi bừa, chỉ là..."Chung Thần Lạc gật đầu, “Không sao đâu, nhà anh cũng không kém gì.” Anh ra hiệu cho cậu mở cửa.Phác Chí Thành hít sâu một hơi, nhập mật khẩu rồi mở cửa. Khi cánh cửa được mở ra, mọi chuyển động đều trông có vẻ nặng nề.Nó tự động bật sáng trở lại ở lối vào, và âm thanh của thiết bị nhân tạo cũng vang lên: "Chào mừng bạn về nhà!"Anh bước vào, nhìn thấy cậu lấy trong tủ giày ra một đôi dép mới, hoa văn rất dễ thương, trông giống như một con chuột hamster trên đó.Anh được cậu dẫn xuống một hành lang dài trước khi đến phòng khách. Khi đi ngang qua nơi này, anh dừng lại và bị thu hút bởi những khung ảnh lớn nhỏ trước mặt, phòng khách rộng rãi với tông màu chủ đạo là xám, với những khung tranh trắng tinh được lồng vào tấm vải phủ trên tường và một số trên bàn.Mấu chốt là ảnh trong những khung ảnh này đều là do chính anh chụp, anh vẫn có thể nhận ra rất nhanh.Phác Chí Thành nín thở theo dõi phản ứng của anh, mặt anh từ từ đỏ lên, không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Cảm giác thật tuyệt khi những bức ảnh mình chụp được người khác sưu tầm và trưng bày tại nhà, có thể hiểu đây là fan của tài khoản CHENLE trên Weibo, nhưng đối tượng ở đây là Phác Chí Thành, cậu thì khác, ở bất cứ phương diện nào cậu cũng khác."Ừm…Em có theo dõi anh sao?" Chung Thần Lạc nghẹn ngào nói ra một câu.Phác Chí Thành gật đầu cam chịu, “Anh ngồi xuống trước đi.” Cậu nhẹ nhàng đẩy anh đến mép ghế sô pha, “Nếu anh không thích như thế này, em sẽ bỏ chúng đi ngay."Anh xua tay, “Anh không có ý như vậy, là chỉ hơi ngạc nhiên.” Anh cố gắng hết sức để không có vẻ xấu hổ như vậy.Nói xong, hai người chìm vào im lặng vô tận, Phác Chí Thành gãi gãi đầu, "Em đi xem trong bếp còn có cái gì không..." Nói xong liền nhanh chóng biến mất.Anh gật đầu, mãi đến khi cậu đi một lúc, anh mới mạnh dạn tiến lại gần khung ảnh nhỏ đặt trên bàn, chính là bầu trời đầy sao mà anh đã chụp, ngày tháng cũng được khắc ở góc dưới bên phải của khung ảnh, nếu nghĩ kỹ lại thì quả thực có lẽ là lúc anh đăng bức ảnh này lên.Anh siết chặt tay, chẳng lẽ ngay từ đầu Phác Chí Thành đã để ý đến tài khoản của mình rồi sao? Anh ngước lên nhìn xung quanh, tâm trạng phức tạp dâng trào và hơi thở lên men như kẹo cao su bong bóng phồng lên. Khi anh dần chìm vào suy tư, một tiếng động vang lên và kéo anh trở lại thực tại.Là điện thoại di động của cậu đang nằm trên ghế sofa, hình như là Lâm Lật gọi cho cậu. Anh loay hoay trong hai giây, nhưng vẫn cầm điện thoại di động lên và đi phía sau mình, mặc dù không chắc nhà bếp ở đâu.Điện thoại ngừng rung, Lâm Lật cúp máy, màn hình điện thoại sáng lên, Trần Lệ cúi đầu nhìn, màn hình khóa hiện lên sáng chói trước mặt anh.Anh chợt nhớ tới lần trước khi hai người cùng nhau đi ăn lẩu, anh có cảm thấy màn hình khóa của Phác Chí Thành khi đó rất quen thuộc, nhưng anh không nghĩ ra.Hơi thở của anh trở nên có chút nặng nhọc, nhìn bức ảnh thiếu sáng với đài phun nước quen thuộc đứng ở giữa, nhưng xét theo góc độ và phương thức chụp, bức ảnh này không phải do anh chụp."Vẫn còn một ít rau xanh trong tủ lạnh, và một hộp tôm ..." Phác Chí Thành đến gần anh và vừa nói.Anh chớp chớp đôi mắt nóng rực ngẩng đầu nhìn cậu. "Em còn đang che giấu điều gì nữa? Anh nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về em, Phác Chí Thành." Giọng điệu của anh dần trở nên lạnh lùng, anh run rẩy đưa điện thoại cho người đối diện.
Sau khi nhận thuốc, Phác Chí Thành đưa Chung Thần Lạc đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, anh đi phía sau cậu, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.Phác Chí Thành đột ngột dừng lại, và sau đó đầu của anh đập vào gáy cậu. Những sợi tóc mềm mại cọ vào làn da của Phác Chí Thành khiến cậu ngứa ngáy.“Anh còn chưa vui sao?” Phác Chí Thành quay đầu lại, thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau, anh lại rơi xuống hồ nước mà không hề đề phòng.Khi Phác Chí Thành đang dỗ dành anh, cậu luôn có cách riêng của mình, sự kiên nhẫn của cậu dường như kéo dài đến anh nguôi giận, và những lời nói của cậu luôn có thể khiến anh mở lòng.“Hôm nay em đến khám sức khỏe à?” Khuôn mặt Chung Thần Lạc vẫn như thường lệ.“Cũng có thể là thế, kết quả cũng khá tốt.” Phác Chí Thành cong khóe miệng.“Vậy cậu bác sĩ kia chỉ là bạn của em sao?” Chung Thần Lạc chớp chớp mắt, cố gắng bình tĩnh.Phác Chí Thành trợn tròn mắt sau khi nghe câu hỏi của anh, kèm theo tiếng cười trầm thấp. Lỗ tai của anh dần dần đỏ lên, giống như ý thức được cậu đang nghĩ gì.“S..sao thế?” Anh nhìn sang chỗ khác, cảm thấy hơi chột dạ. “Là bạn, chỉ là bác sĩ quen biết.” Phác Chí Thành chậm rãi giải thích, nhìn người đàn ông đang ngượng ngùng kia mà nở nụ cười, "Thần Lạc không tin em sao?"“Không phải là không tin, chỉ là anh… hơi tò mò.” Chung Thần Lạc mím môi mất tự nhiên, “Không được à?"Phác Chí Thành thấy anh giống một chú mèo con đang giả vờ hung dữ. Cậu đặc biệt thích nhìn thấy anh như vậy."Được," Phác Chí Thành thắt chặt dây câu, chờ mèo con cắn câu, "Nhưng anh chưa có bạn trai, anh có muốn nghĩ về nó không?"Chung Thần Lạc trợn tròn mắt sau khi nghe lời này, cả khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua chín bóc vỏ, khi chọc vào thì nước chảy ra. Bộ não của anh ngừng hoạt động không báo trước, anh có chút hốt hoảng. Khoảng khắc này, giọng nói của Phác Chí Thành vang vọng trong bãi đậu xe trống trải, đập vào não Chung Thần Lạc hết lần này đến lần khác, hoàn toàn áp đảo hàng phòng ngự của anh.Trong những giây ngắn ngủi này, anh nhớ lại năm thứ hai trung học của mình, hai người đã trao đổi ý kiến trong một tình huống tình cờ như vậy. Họ bí mật nắm tay nhau dưới gầm bàn trong lớp học trống trải sau buổi tự học buổi tối. Phác Chí Thành gặp tình nguyện viên Chung Thần Lạc khi cậu còn là học sinh năm nhất cấp 3. Anh mỉm cười và giúp cậu mang một số hành lý và dẫn cậu đến khu ký túc xá. Anh lúc đó mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn nhiệt tình giới thiệu mọi thứ với cậu.Sau đó, cậu phát hiện ra rằng anh có thói quen đọc sách buổi sáng ở trong tòa nhà thí nghiệm. Chỉ khi cậu nhìn thấy cuốn sách anh đang cầm, cậu mới biết anh đang là học sinh năm hai trung học. Khi ấy cậu giả vờ vô tình bước lên cầu thang và đi qua anh, cậu sẽ giảm tốc độ và nhìn anh một cách chậm rãi.Đôi khi anh cũng đi dạo xung quanh và “vô tình” gặp cậu, sau đó anh sẽ vẫy tay chào cậu với một nụ cười. Cuộc gặp gỡ "đã được lên kế hoạch" của Phác Chí Thành như thổi hoa trong trái tim cậu, trong lòng cậu càng ngày càng rõ ràng.Sau đó, Phác Chí Thành cũng lấy một cuốn sách và đến đọc cùng anh. Đôi khi đứng quay lưng vào hành lang đối diện anh, đôi khi đứng cùng phía với anh. Chung Thần Lạc ghi nhớ xong sẽ đi qua nói chuyện phiếm với cậu vài câu, lúc này cậu liền đóng tập sách giáo khoa, chuyên tâm lắng nghe anh nói cái gì.Là vì Phác Chí Thành đang càng háo hức tình yêu, hay là bởi vì thần tình yêu Cupid đã âm thầm quan tâm cậu? Phác Chí Thành dần dần phát hiện ra rằng mình càng ngày càng gặp anh nhiều hơn, khi đi ngang qua sân chơi, nhìn thoáng qua thấy anh đang chơi bóng, khi đang xếp hàng ở căng tin thì thấy anh đang ngồi ăn trưa với bạn cùng lớp.Trước đây Phác Chí Thành rất ít khi nói chuyện với anh, cậu thường đi một mình và không thích nói chuyện trong lớp, điểm số môn tự nhiên của cậu ấy luôn rất tốt và được các giáo viên quý mến. Nhưng Chung Thần Lạc thì khác, anh là mặt trời bé nhỏ, suốt ngày cười nói vui vẻ trong lớp, ai cũng vui khi được làm bạn với anh.Chung Thần Lạc không quan tâm đến những cái này, khi anh phát hiện Phác Chí Thành trong đám đông, anh sẽ chạy đến và vỗ vai cậu. Phác Chí Thành giống như một chú chuột hamster nhỏ bị sốc, tóc mái che mắt sẽ hơi xõa ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh cảm thấy vô cùng đặc biệt. Có một lần, anh đang lo lắng đứng ở hành lang với tờ bài tập giấy toán mà anh vừa được phát, anh không thể hiểu được câu hỏi nào trong này, anh cũng đã tìm hỏi giáo viên nhưng kết quả vẫn vậy. Phác Chí Thành tình cờ đi đến văn phòng năm hai để lấy tài liệu, khi bước ra, cậu nhìn thấy anh đang cau mày, câu bước tới hỏi thăm sau đó mới biết anh đang gặp rắc rối với đề toán.“Anh có thể cho em xem được không?” Phác Chí Thành Hỏi."Chí Thành, em giỏi toán không? Giúp anh với ..." Chung Thần Lạc đưa giấy tờ, cố quên đi việc Phác Chí Thành chỉ mới là học sinh năm nhất trung học.Phác Chí Thành phải mất vài phút để giải quyết vấn đề, vừa đúng lúc giờ nghỉ giải lao kết thúc, cậu không có thời gian để chia sẻ suy nghĩ của mình với anh, tiếng chuông đã thúc giục các học sinh quay trở lại lớp học."Em đến từ lớp nào? Anh sẽ tìm em sau giờ giải lao kế tiếp." Chung Thần Lạc háo hức hỏiSau đó, họ gặp nhau thường xuyên hơn chứ không chỉ tình cờ. Anh và cậu lần đầu tiên gặp nhau để nói về các chủ đề học tập, sau đó tự nhiên họ sẽ cùng nhau ăn uống và chơi bóng cùng nhau. Tất nhiên, đến cuối Phác Chí Thành sẽ ngồi bên cạnh và xem anh thi đấu, tế bào vận động của cậu có vẻ không được tốt lắm. Sau đó, họ thậm chí sẽ đến thăm ký túc xá và lớp học của nhau.Tình yêu và tình bạn dễ bị lẫn lộn trong tuổi trẻ điên cuồng, và sau khi bình tâm lại, bạn không thể phân biệt được đâu là điều trái tim mình đang mong muốn. Tình cảm giữa hai người ngày càng thân thiết, sự hứng thú cũng bắt đầu thay đổi.Và bây giờ đứng trước mặt anh là Phác Chí Thành đã trưởng thành, cậu lại một lần nữa đẩy bầu không khí lên cao trào, nhưng vẫn khiến anh đầy nhói lòng.“Anh, anh sẽ suy nghĩ về điều đó.” Chung Thần Lạc nén lại những lời này, nhịp tim đập mạnh đến mức muốn muốn dùng tay giữ lại, nhưng nó vẫn có thể nghe thấy qua sự dẫn truyền của xương. Cũng giống như tâm tư của anh, anh càng che giấu nó, nó càng mạnh mẽ hơn.Phác Chí Thành nắm lấy tay anh và đặt môi mình lên mu bàn tay anh, sau đó đặt lên mặt anh rồi xoa lần nữa, động tác rất tự nhiên và nhẹ dàng. Chung Thần Lạc không khỏi nhìn về phía cậu, anh nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt cậu.“Em rất thích Lạc Lạc.” Phác Chí Thành nói, từng câu chữ của cậu truyền đến tai anh. "Em sẽ chờ anh, đừng bỏ rơi em một lần nữa, được không?"Trái tim Chung Thần Lạc run lên một hồi, dòng điện tiếp tục chạy ra ngoài, kéo dài đến toàn thân. “Được, anh sẽ không bỏ em nữa.” Em là tất cả sự lựa chọn của anh, hãy tha thứ cho anh.Sau khi lên xe, anh mời cậu đến nhà mình ăn tối. “Chủ yếu là vì anh định nấu một vài món, và anh không thể ăn hết chúng một mình.” Anh giải thích với cậu.Phác Chí Thành cười đáp: “Vậy thì hôm nay em ăn ngon thêm một bữa nữa.""Anh đã học cách om cà tím, hương vị thực sự tuyệt vời, súp lơ khô cũng rất ngon’“Bụng anh vẫn ổn chứ? Lần này ăn nhẹ đi.” Phác Chí Thành nhắc nhở.Chung Thần Lạc khẽ kêu lên một tiếng dài, “A, anh quên mất mình vừa gặp bác sĩ.” Đồng tử bắt đầu mất tập trung, vẻ mặt tuyệt vọng khiến Phác Chí Thành vừa đau lòng vừa buồn cười.“Mấy ngày nay anh ăn cháo trắng sao?” Phác Chí Thành hỏiChung Thần Lạc lơ đãng gật đầu, anh không muốn ăn cháo trắng nữa đâu, anh muốn ăn đồ cay cơ.“Em nấu cháo yến mạch và hạt kê cho anh nhé? Nấu ngọt được không?” Phác Chí Thành lại nói.“Em biết nấu ăn sao?” Chung Thần Lạc mở to mắt.“Em học được từ mẹ.” Phác Chí Thành gật đầu, “Miễn cưỡng ăn được ""Anh muốn ăn thử, em làm cho anh ăn đi~"Chung Thần Lạc ngân giọng, anh không khỏi làm nũng như một đứa trẻ hư khiến Phác Chí Thành thích đến mức muốn dừng xe mà ôm anh ngay lập tức. “Anh có nguyên liệu gì ở nhà không?” Phác Chí Thành hỏi.“Chỉ có bột yến mạch.” Chung Thần Lạc nhớ lại."Vậy chúng ta đi siêu thị trước"“Được.” Tâm trạng của anh đột nhiên tốt lên trở lại, thậm chí còn bắt đầu ngâm nga một bài hát.Hai người bước vào siêu thị, cùng nhau đẩy xe mua hàng, Chung Thần Lạc đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua khu vực đồ uống. Khi đi tới hàng trên cùng anh mới duỗi tay ra, ngay lúc Phác Chí Thành đang định ngăn lại liền thấy anh quay đầu lại nói: "Trước đây em thích uống soda gừng mà."Khi Phác Chí Thành còn học trung học, cậu cực kì thích một loại soda có vị gừng. Khi đó anh đã thử một ngụm nhưng cay đến mức nghẹn lại, mùi gừng còn sót lại trong miệng khiến anh không thể thốt nên lời. Nhưng Phác Chí Thành thích nó, vì vậy anh đã ghi nhớ nó.Phác Chí Thành nhận lấy, lon soda lạnh, nhưng trái tim cậu rất ấm. “Anh vẫn nhớ sao?” Khóe miệng cậu không tự chủ được mà nhếch lên.Chung Thần Lạc vuốt mũi, "Có lẽ nhìn dễ thấy."Có phải vậy không? Nhìn trước mắt, trên kệ đầy những mảng chói mắt, chưa nói tới, những chai rượu màu sắc đập vào tầm mắt, đây là phương thức dễ thấy nào?Phác Chí Thành cũng không vạch trần anh, cậu vui vẻ bỏ chai soda này vào giỏ hàng. Hai người cùng nhau đẩy xe về phía trước, tay vô tình chạm vào nhau. Trước khi anh nhận ra, cậu đã bình tĩnh lấy lòng bàn tay của mình phủ lên bàn tay anh, nhưng mắt lại nhìn vào đống rau bên cạnh.Chung Thần Lạc nín thở, bí mật theo dõi phản ứng của cậu. Phải vùng vẫy một hồi thì mới lật ngược mu bàn tay ra giả vờ như không quan tâm, lòng bàn tay hai người cứ thế áp vào nhau. Hai người nhìn về hai hướng khác nhau và có vẻ đang lựa đồ cẩn thận, nhưng thực ra trái tim họ đang sôi sục ngọt ngào.
12.
Món cháo mà Phác Chí Thành nấu thực sự rất ngon, biểu cảm của anh rất thoải mái, nheo mắt và mỉm cười khi xúc từng thìa một. Anh cảm thấy cơn đau dạ dày biến mất, cháo yến mạch và kê với độ ngọt vừa phải đã được anh nuốt hết vào bụng.Đột nhiên điện thoại di động của anh vang lên, màn hình hiển thị "Người", anh nhấc máy dưới ánh nhìn của Phác Chí Thành."Xin chào.""Gần đây cậu đang làm gì? Cậu còn không nhắn tin cho tôi." Hoàng Nhân Tuấn nói."Anh trai, em gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời! Anh đã đọc tin nhắn chưa?" Chung Thần Lạc tỏ vẻ bất lực.Từ góc độ này Chung Thần Lạc có thể nhìn thấy Phác Chí Thành đang nhìn xuống điện thoại của mình, anh để ý đến phần xương quai hàm của cậu.“Ngày mai tôi được nghỉ, có thể đến thành phố B được không?” Hoàng Nhân Tuấn hối hận đổi chủ đề, “Anh trai đưa em đi chơi.”"Này, hình như gần đây tôi hơi bận ..." Chung Thần Lạc nhướng mày.“Tôi có người mình thích rồi.” Hoàng Nhân Tuấn buột miệng.“Tôi đi?” Chung Thần Lạc tròn mắt, “Tôi đi! Tôi sẽ mua vé ngay lập tức, ngày mai gặp lại, Tuấn ca~ ""..." Người bên kia trực tiếp cúp điện thoại.Phác Chí Thành nhìn lên và thấy vẻ mặt hưng phấn của anh, "Sao vậy?"“Em có nhớ là anh đã nói mình có một người bạn không?” Chung Thần Lạc hỏi - “Cậu ấy muốn anh tới chỗ cậu ấy chơi”.Hoàng Nhân Tuấn, hàng xóm của Chung Thần Lạc, anh thường nhắc đến Hoàng Nhân Thân khi còn học trung học, và dĩ nhiên Phác Chí Thành cũng nhớ đến.“Quên đi, vậy anh muốn đi không?” Phác Chí Thành nói như thường lệ, bưng một bát khác cho anh, hơi nóng đã tan hết, cậu cau mày nhìn bát cháo, như mất đi hấp dẫn.“Đi a… Mấy ngày nay anh không có việc gì.” Chung Thần Lạc lại múc một thìa, “Ngon lắm, lần sau làm thêm cho anh nhé?"“Nếu anh thích.” Park Chí Thành nhếch khóe miệng. "Đến đó chơi nhớ mang theo thuốc nhé, không được ăn đồ cay biết không?"“Tuân lệnh mẹ!” Chung Thần Lạc cười tươi đáp lại.Phác Chí Thành bất lực lắc đầu, "Lúc nào quay lại nhớ nói với em, em sẽ đón anh. "Chung Thần Lạc gật đầu, ria mèo dễ thương trải dài ở đuôi mắt.
———
“Người cậu thích là ai?” Câu đầu tiên Chung Thần Lạc hỏi khi xuống đường sắt cao tốc."Bây giờ tôi nói xong, cậu có thể quay lại và bắt tàu cao tốc đi về đúng không" Hoàng Nhân Tuấn nheo mắt."Không không, lên xe trước đi. Mấy ngày nay tôi đều nghĩ đến cậu!" Chung Thần Lạc học giọng Đông Bắc rồi cùng Hoàng Nhân Tuấn lên xe.“Hớ, tôi chưa đến nhà cậu nhỉ!” Chung Thần Lạc đột nhiên nhận ra rằng anh đã không đến thành phố B kể từ khi trở về Trung Quốc, Hoàng Nhân Tuấn đã quyết định định cư ở đây."Cậu vẫn biết?" Hoàng nhân Tuấn trừng mắt nhìn anh. "Thằng nhóc không có lương tâm."“Gần đây tôi đã đến bệnh viện vì cơn đau bụng lại tái phát.” Chung Thần Lạc giả vờ đau khổ và chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Hoàng Nhân Tuấn. "Chuyện gì vậy! Trước đây tôi không nghe cậu nói mình bị đau bụng."“Không sao đâu, lần này tôi mang theo thuốc.” Chung Thần Lạc cười tươi. "Cậu không đúng" Hoàng Nhân Tuấn liếc nhìn anh, lái xe về phía trước, "Có gian tình?"Chung Thần Lạc haha, ánh mắt có chút né tránh, "Không phải cậu có sao?""Ồ, có một việc" Hoàng Nhân Tuấn cười nham hiểm, "Một ngày nọ, tôi bí mật chạy đến nhà của bạn và bắt gặp hai người."Chỉ cần đừng sợ hãi, Chung Thần Lạc nghĩ thầm.Anh ở lại thành phố B trong hai đêm, và bắt chuyến tàu cao tốc trở về vào buổi chiều ngày thứ ba.Trước khi đi, Hoàng Nhân Tuấn nói với anh: “Dù là ai chăng nữa, tôi đều mong cậu được hạnh phúc."“Tôi sẽ nói với cậu khi nó ổn hơn, tôi sẽ đưa cậu đến gặp em ấy khi thời gian đến.” Chung Thần Lạc nói thêm: “Còn nữa, chúc cậu thực hiện chiến lược thành công!”
———
Khi anh quay trở lại thành phố A thì Phác Chí Thành đã đang đợi anh phía lề đường. Cậu nhìn thấy anh đang kéo vali của mình từ xa, anh trông rất đáng yêu với chiếc kính râm.Phác Chí Thành thở dài xúc động, sự xuất hiện của anh đến với cậu thật lạ lẫm, và cậu bắt đầu tưởng tượng rằng nếu cậu đón anh khi anh trở về Trung Quốc vào thời điểm đó sẽ như thế nào? Cậu nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, cảm giác muốn khóc.Bây giờ anh đang tiến về phía cậu, vậy là đủ."Chí Thành! Nhớ anh không?" Anh tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt sáng ngời, mang theo bóng dáng của Phác Chí Thành.Phác Chí Thành cong cong khóe miệng gật đầu, rất tự nhiên vươn tay nhận lấy hành lý từ trong tay anh, "Em đã đợi anh rất lâu đấy, Thần Lạc."Lần này, em sẽ không để anh đi.“Dạ dày của anh ổn hơn rồi chứ?” Phác Chí Thành quan tâm hỏi.Chung Thần Lạc đi theo cậu đến bãi đậu xe, “Ổn rồi, anh đã hoàn toàn khỏe, bây giờ ăn lẩu không có vấn đề gì!” Nói xong, anh bắt đầu nhìn sắc mặt của Phác Chí Thành.Phác Chí Thành quay đầu lại liếc nhẹ anh một cái, anh rùng mình một cái, lập tức thay đổi lời nói: "Ý của anh là bây giờ đều ổn cả rồi! Em kêu anh đi ăn lẩu bây giờ anh cũng không đi!" Anh nghĩ thầm trong lòng: " Lẩu, đã qua bao nhiêu giờ trôi qua rồi, anh yêu em!"“Vậy chúng ta đi ăn gì?” Phác Chí Thành hỏi.Chung Thần Lạc nhất thời rơi vào tình trạng rối bời, "Sao chúng ta không đến nhà em cùng ăn cơm? Có tiện không?"Phác Chí Thành dừng lại một lúc khi đang thắt dây an toàn."Nếu không thì, vậy thì em có thể đến nhà anh. Anh chỉ muốn ăn cháo do em nấu." Chung Thần Lạc nói thêm.“Anh có chắc muốn đến không?” Phác Chí Thành nhìn chằm chằm vào tay lái, ánh mắt có chút mất tập trung. Chung Thần Lạc hơi khó hiểu, chẳng lẽ ở nhà cậu giấu bí mật gì sao? Anh không nói nên lời, không biết phải trả lời như thế nào.“Đi thôi.” Phác Chí Thành khởi động xe, coi như đã quyết định trở về nhà.Khi đứng trước cửa nhà cậu, anh trở nên căng thẳng, hiển nhiên đây là ngưỡng cửa rất bình thường, nhưng phản ứng của cậu khiến anh vừa tò mò vừa sợ hãi.Hai người họ chỉ đứng ở cửa cho đến khi cậu phá vỡ sự im lặng.Cậu ho khan một tiếng, "Anh ... nhà em hơi bừa, chỉ là..."Chung Thần Lạc gật đầu, “Không sao đâu, nhà anh cũng không kém gì.” Anh ra hiệu cho cậu mở cửa.Phác Chí Thành hít sâu một hơi, nhập mật khẩu rồi mở cửa. Khi cánh cửa được mở ra, mọi chuyển động đều trông có vẻ nặng nề.Nó tự động bật sáng trở lại ở lối vào, và âm thanh của thiết bị nhân tạo cũng vang lên: "Chào mừng bạn về nhà!"Anh bước vào, nhìn thấy cậu lấy trong tủ giày ra một đôi dép mới, hoa văn rất dễ thương, trông giống như một con chuột hamster trên đó.Anh được cậu dẫn xuống một hành lang dài trước khi đến phòng khách. Khi đi ngang qua nơi này, anh dừng lại và bị thu hút bởi những khung ảnh lớn nhỏ trước mặt, phòng khách rộng rãi với tông màu chủ đạo là xám, với những khung tranh trắng tinh được lồng vào tấm vải phủ trên tường và một số trên bàn.Mấu chốt là ảnh trong những khung ảnh này đều là do chính anh chụp, anh vẫn có thể nhận ra rất nhanh.Phác Chí Thành nín thở theo dõi phản ứng của anh, mặt anh từ từ đỏ lên, không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Cảm giác thật tuyệt khi những bức ảnh mình chụp được người khác sưu tầm và trưng bày tại nhà, có thể hiểu đây là fan của tài khoản CHENLE trên Weibo, nhưng đối tượng ở đây là Phác Chí Thành, cậu thì khác, ở bất cứ phương diện nào cậu cũng khác."Ừm…Em có theo dõi anh sao?" Chung Thần Lạc nghẹn ngào nói ra một câu.Phác Chí Thành gật đầu cam chịu, “Anh ngồi xuống trước đi.” Cậu nhẹ nhàng đẩy anh đến mép ghế sô pha, “Nếu anh không thích như thế này, em sẽ bỏ chúng đi ngay."Anh xua tay, “Anh không có ý như vậy, là chỉ hơi ngạc nhiên.” Anh cố gắng hết sức để không có vẻ xấu hổ như vậy.Nói xong, hai người chìm vào im lặng vô tận, Phác Chí Thành gãi gãi đầu, "Em đi xem trong bếp còn có cái gì không..." Nói xong liền nhanh chóng biến mất.Anh gật đầu, mãi đến khi cậu đi một lúc, anh mới mạnh dạn tiến lại gần khung ảnh nhỏ đặt trên bàn, chính là bầu trời đầy sao mà anh đã chụp, ngày tháng cũng được khắc ở góc dưới bên phải của khung ảnh, nếu nghĩ kỹ lại thì quả thực có lẽ là lúc anh đăng bức ảnh này lên.Anh siết chặt tay, chẳng lẽ ngay từ đầu Phác Chí Thành đã để ý đến tài khoản của mình rồi sao? Anh ngước lên nhìn xung quanh, tâm trạng phức tạp dâng trào và hơi thở lên men như kẹo cao su bong bóng phồng lên. Khi anh dần chìm vào suy tư, một tiếng động vang lên và kéo anh trở lại thực tại.Là điện thoại di động của cậu đang nằm trên ghế sofa, hình như là Lâm Lật gọi cho cậu. Anh loay hoay trong hai giây, nhưng vẫn cầm điện thoại di động lên và đi phía sau mình, mặc dù không chắc nhà bếp ở đâu.Điện thoại ngừng rung, Lâm Lật cúp máy, màn hình điện thoại sáng lên, Trần Lệ cúi đầu nhìn, màn hình khóa hiện lên sáng chói trước mặt anh.Anh chợt nhớ tới lần trước khi hai người cùng nhau đi ăn lẩu, anh có cảm thấy màn hình khóa của Phác Chí Thành khi đó rất quen thuộc, nhưng anh không nghĩ ra.Hơi thở của anh trở nên có chút nặng nhọc, nhìn bức ảnh thiếu sáng với đài phun nước quen thuộc đứng ở giữa, nhưng xét theo góc độ và phương thức chụp, bức ảnh này không phải do anh chụp."Vẫn còn một ít rau xanh trong tủ lạnh, và một hộp tôm ..." Phác Chí Thành đến gần anh và vừa nói.Anh chớp chớp đôi mắt nóng rực ngẩng đầu nhìn cậu. "Em còn đang che giấu điều gì nữa? Anh nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về em, Phác Chí Thành." Giọng điệu của anh dần trở nên lạnh lùng, anh run rẩy đưa điện thoại cho người đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com