TruyenHHH.com

Jichen Edit Tuyet Nhan Gian

Bữa cơm này hai người ăn như nhai sáp, trở về căn hộ, thứ đầu tiên Lý Đế Nỗ nhìn thấy là chiếc áo khoác treo ở phòng khách.

"Đây là áo của ai?" Anh nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra được kích thước của Chung Thần Lạc, chiếc áo này so với dáng người Chung Thần Lạc lớn hơn một cỡ.

"Của bạn." Chung Thần Lạc không thèm để ý trả lời.

"Bạn nào mà lại để áo khoác ở nhà bạn." Lý Đế Nỗ nghiêm mặt chất vấn.

Chung Thần Lạc đã chịu đủ sự cường ngạnh của anh, "bạn trai, được chưa?"

Người này vừa nghe lập tức nổi giận, sải bước vào phòng tắm, lại quay người phòng ngủ, Chung Thần Lạc đi theo ngăn cản, "Anh đang làm gì vậy?"

Bàn chải đánh răng, gối và dép trong phòng tắm đều chỉ có một, không tìm được bằng chứng về bạn trai, Lý Đế Nỗ cảnh cáo: "Cha đưa em sang Anh để học, không phải để em làm loạn dây dưa với người khác, tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút."

Chung Thần Lạc giận dữ cười lại: "Tôi chính là muốn làm loạn đó, anh có thể làm gì tôi?"

"Chung Thần Lạc, em đừng làm bản thân trở nên hạ tiện!"

"Anh có tư cách gì mắng tôi hạ tiện, tôi yêu anh mới làm bản thân hạ tiện!" Cậu hét lên.

Lý Đế Nỗ giật mình, hối hận đã chọc giận cậu, "Xin lỗi."

Chung Thần Lạc nhìn người mình từng yêu, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cậu nhắm mắt lại, đỡ trán chán nản nói: "Chúng ta nhất định phải như này sao?"

"Lạc Lạc, xin lỗi." Lý Đế Nỗ tiến tới ôm cậu, bị cậu đẩy ra.

"Sáng sớm mai anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Chung Thần Lạc mặt không thay đổi nói.

Đêm không sao, hai người cách nhau một bức tường mỏng, biết rõ đều chưa ngủ, nhưng không ai mở miệng.

Lúc Chung Thần Lạc gần chìm vào giấc ngủ, cậu nghe thấy giọng nói của Lý Đế Nỗ mang theo cô đơn.

"Lạc Lạc, chờ anh."

"Chúng ta đừng dây dưa nữa." Chung Thần Lạc nghiêng người ôm chặt gối, "Cho dù bây giờ tôi muốn anh dẫn tôi đi, anh cũng không làm được phải không?"

"Chỉ cần em chờ anh...", sẽ rất nhanh, anh sắp đứng vị trí đó rồi.

"Anh luôn như vậy, muốn tôi chờ anh nhưng không chịu hứa hẹn. Tôi sẽ không đợi anh một lần nữa, tôi sẽ sống cuộc sống của tôi."

"Em nói yêu anh." Anh tin, nên mới thoải mái buông tay.

Chung Thần Lạc có thể cảm nhận được thống khổ truyền đến từ đối phương, nhưng điều này chỉ càng làm cậu thêm phẫn uất, được yêu nên không sợ?

Cậu đứng dậy khỏi giường và lớn tiếng với phòng khách: "Là anh đẩy tôi ra, tôi đã cho anh cơ hội, tôi đã nói là anh sẽ hối hận, là chính anh không tin."

Thì ra tự lừa gạt mình bao nhiêu lần, cậu vẫn không cách nào quên đi. Cậu không thể tiếp tục như này nữa, thật vất vả mới có thể bò ra khỏi vũng bùn.

Hít sâu một hơi, cậu cao giọng nói: "Nếu ngay từ đầu đích đến đã khác, hiện tại cũng đừng miễn cưỡng đồng hành."

Đầu kia phòng khách trầm mặc thật lâu, Chung Thần Lạc nhắm mắt lại, ép buộc mình ngủ, thẳng đến sau nửa đêm, cậu mới miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ nông, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cậu cảm giác có một bàn tay vuốt ve mặt mình, muốn giơ tay vỗ ra lại không nhúc nhích được. Sau một tiếng thở dài, ánh mắt phiền não kia mới rời khỏi người cậu, sau khi được thanh tịnh, cậu mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Chung Thần Lạc đưa Lý Đế Nỗ ra sân bay, người kia đến không mang theo cái gì, lúc về cũng là hai tay không. Trước khi đi, anh nói với Chung Thần Lạc: "Anh sẽ nhanh chóng thuyết phục cha cho em sớm trở về", sau đó lấy ra một tấm thẻ không quan tâm đến sự phản đối của cậu cứng rắn nhét vào tay cậu, "đây là thẻ của anh, em yên tâm mà dùng, đừng đi làm thêm nữa." Tất nhiên Chung Thần Lạc cự tuyệt, nhưng lần này anh cực kỳ ngoan cố.

"Em cầm đi, anh không thể yêu cầu em chờ anh, vậy để anh chờ em."

"Hảo tụ hảo tán không được sao?" Chung Thần Lạc cau mày nhìn anh.

"Chúng ta sẽ không kết thúc như này." Lý Đế Nỗ nhìn vào mắt cậu, nói xong xoay người rời đi.

Chung Thần Lạc đưa mắt nhìn anh đi vào, tâm tình giờ khắc này rất tệ, cậu không giỏi chia tay, nhưng luôn phải đối mặt với nó.

Mỗi một cuộc chia ly của con người đều đau buồn, một số người sẽ gặp lại nhau trong biển người, một số người lại bỏ lỡ nhau, chúng ta sẽ lần nữa hòa nhập vào đám đông, sẽ gặp một linh hồn khác, tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Lý Đế Nỗ, em chỉ có thể cùng anh đến đây thôi, em không thích anh nữa.

Hy vọng chúng ta có thể gặp đúng người ở ngã rẽ tiếp theo, sai cũng không sao, đừng ngoảnh lại, con người, muốn phạm sai lầm thì phạm sai lầm đi.

Tuy đã tự an ủi mình thật lâu, Chung Thần Lạc vẫn dành cả ngày suy sụp trong căn hộ, sắp tối mới nhớ ra phải tặng chocolate cho Quan Chân Chân, vội chạy đến ký túc xá du học sinh, kết quả gõ cửa nửa ngày không có ai, Quan Chân Chân mới gọi điện thoại tới báo cô có hẹn đã ra ngoài. Cậu có thể làm gì, chỉ có thể mang chocolate về nhà.

Tuy thời tiết lạnh giá, nhưng trên đường người đi rất nhộn nhịp, Chung Thần Lạc tránh đám đông đi vào siêu thị, cậu cần mua ít đồ bổ sung cho tủ lạnh.

Chỉ là thời gian cậu đi quá trùng hợp, vừa đúng dịp khuyến mãi đặc biệt cho ngày lễ tình nhân, dưới tình huống rất nhiều bà nội trợ chen chúc chạy đến quầy thu ngân, cậu bị người ta đẩy khỏi hàng, không biết đụng phải cái gì, quần jeans bị rạch một một đường, cũng may vết thương không sâu, chỉ chảy ít máu, chuyện này khiến tâm tình cậu thêm uể oải, xách hai túi đồ không nhẹ trở về căn hộ, nhìn lên năm tầng lầu, người đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Thật vất vả mới lên đến nơi, liếc mắt liền thấy Phác Chí Thịnh đang tựa người vào cửa, sau khi nhìn thấy cậu lập tức đi về phía cậu, cũng không biết hắn đã chờ bao lâu.

"Cậu làm sao vậy?" Chung Thần Lạc nghe thấy hắn hỏi.

Câu nói này tựa như một ngòi nổ, đem tất cả mất mát và uỷ khuất của cậu đồng loạt dâng lên, cậu cứ như vậy ở trước mặt Phác Chí Thịnh đỏ hoe mắt, nước mắt giống như trân châu rơi xuống, chạm đến mặt đất, tích tắc tích tắc,

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Phác Chí Thịnh vốn có khuôn mặt cool ngầu trở tay không kịp, hồi lâu sau mới do dự bước tới, cầm lấy túi đồ trên tay cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu an ủi: "Được rồi, đừng khóc."

Chung Thần Lạc nghe được càng khóc lớn, như muốn khóc ra tất cả uỷ khuất của bản thân, dựa vào bả vai hắn tận lực phóng thích. Sau đó cậu cũng không nhớ mình về phòng như nào, chỉ biết mình đang ở trên sofa khóc đến co rút người.

Phác Chí Thịnh ôm cậu không còn lựa chọn nào khác, đành phải hung ác doạ cậu.

"Chung Thần Lạc, nếu cậu tiếp tục khóc, tôi sẽ hôn cậu."

Người này ngoài miệng hung dữ nói, bàn tay cầm chiếc khăn lại nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu như cơn gió. Không có cách, làn da dưới khăn tay quá mềm mại, phảng phất như hắn hơi dùng lực là có thể nứt ra.

Hắn dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt kia, xúc cảm tinh tế trong tay làm người ta lưu luyến, hắn không che giấu dục vọng của mình nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi kia.

Chỉ là môi chạm môi, nhẹ nhàng, như chạm vào một nắm kẹo dẻo.

Chung Thần Lạc hơi giật mình, người cũng vô thức ngừng khóc, khuôn mặt với hai dòng nước mắt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, thân thể còn theo quán tính nấc nghẹn. Phác Chí Thịnh nhìn cảnh này chỉ có thể đỡ trán thở dài, người này căn bản không biết bộ dáng lúc này của mình có bao nhiêu hấp dẫn.

"Ngốc." Hắn sờ gáy Chung Thần Lạc, lại hôn một cái lên gò má mềm mại, mới đứng dậy tìm đồ quanh phòng khách, tìm thật lâu cũng không tìm được mới quay đầu hỏi Chung Thần Lạc đang ngây ngốc: "Kéo và hòm thuốc để đâu?"

Chung Thần Lạc chậm nửa nhịp đứng lên muốn lấy cho hắn, lại bị hắn ấn trở về: "Ở đâu, cậu chỉ cho tôi."

Sau khi được Chung Thần Lạc chỉ, hắn lấy ra một hòm thuốc nhỏ, hắn cầm một lọ iodophor và dùng kéo cắt phần vải xung quanh miệng vết thương.

"Tay tôi hơi vụng về, nếu đau cậu cứ nói, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng."

Hắn nắm lấy mắt cá chân Chung Thần Lạc, chủ nhân đôi chân co rúm lại, "đừng động đậy", hắn cố định chân cậu rồi cẩn thận quan sát vết thương trên đầu gối.

Chung Thần Lạc nhìn hắn ngồi xổm trước mặt mình, thật cẩn thận dùng tăm bông thấm iodophor chấm lên miệng vết thương, sự tỉ mỉ đó như đang phục vụ bảo vật quý giá nhất trên đời, đùi của cậu chỉ run rẩy một chút, liền đổi lại sự đối đãi dịu dàng hơn.

Đây là lần đầu tiên Chung Thần Lạc nhìn thấy dáng vẻ này của Phác Chí Thịnh, so với ấn tượng trước đây chênh lệch quá lớn, thế nên cậu bắt đầu tò mò quan sát người trước mắt mình.

Cậu nhìn cái đầu đang cúi xuống của hắn, phía trên là mái tóc rậm rạp tụ thành một cái xoáy tròn ở giữa, ẩn nấp trên đỉnh đầu. Phác Chí Thịnh cao hơn cậu, bình thường cậu không thể nhìn thấy.

Cậu tò mò dùng ngón tay chạm vào cái xoáy, Phác Chí Thịnh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dò hỏi, Chung Thần Lạc nhịn không được bật cười, cả người sáng lạn như hoa hướng dương tháng bảy.

Phác Chí Thịnh ngây người nhìn, dường như đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu cười vui vẻ như vậy.

"Chung Thần Lạc, cậu cười lên rất đẹp."

"Phác Chí Thịnh, có phải cậu thích tôi không?"

Phác Chí Thịnh cúi đầu dán miếng dán vết thương cho cậu, nghe vậy khịt mũi một tiếng: "Tôi còn tưởng phải đợi đến khi tôi nằm trong quan tài cậu mới biết."

"Cậu không nói, tôi đương nhiên không biết." Chung Thần Lạc chớp chớp mắt nhìn hắn, trên mặt hồn nhiên lộ ra vẻ vô tội.

"Không ai vì một người không thích mà vội bay chuyến bay cả đêm chỉ để gặp người đó vào ngày lễ tình nhân."

"Để gặp tôi?"

"Tôi hơi không chú ý một chút, cậu đã có thể gây chuyện, tôi làm sao yên tâm để cậu một mình ở lại đây."

"Cho nên cậu vẫn luôn nhìn tôi?" Chung Thần Lạc tò mò, hắn bắt đầu gặp cậu từ khi nào?

"Kỳ thực, chỗ tôi ở chỉ cách cậu 500m."

"Cái gì! Vậy mà lần trước cậu còn ngủ lại chỗ tôi." Chung Thần Lạc cảm thán một hồi, lại nghĩ có gì không đúng, vội vàng truy vấn: "Cậu học ở đâu?"

"Học viện nghệ thuật Hoàng gia đối diện trường cậu." Phác Chí Thịnh đáp lại, không để ý đôi mắt mở to của Chung Thần Lạc, nhẹ nhàng chỉnh miếng dán vết thương, lúc này mới hài lòng hoàn thành, thu dọn hộp thuốc.

"Cậu không nói cho tôi biết."

"Cậu cũng không hỏi."

Chung Thần Lạc bị nghẹn nói không nên lời, cẩn thận nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy, lúc trước cậu không tò mò về hắn chút nào, cũng không quan tâm.

"Thế nào, muốn hẹn hò với tôi không?" Phác Chí Thịnh một lần nữa ném bom.

Chung Thần Lạc nghe vậy cũng không trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy cậu rất tốt, nhưng bây giờ tôi cần thời gian."

"Không sao, tôi chỉ thông báo cho cậu biết, nếu cậu không ghét lời tôi nói, tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cậu." Phác Chí Thịnh cũng không vội đòi đáp án, vừa lúc hắn có nhiều thời gian.

Hắn đứng lên cất hòm thuốc về vị trí cũ, lại đem đồ trong hai cái túi nãy giờ bị bỏ quên xếp vào tủ lạnh, rồi bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

Chung Thần Lạc nhìn thân ảnh bận rộn của hắn, cảm nhận hạt tuyết lạnh lẽo đã lâu trong lòng bắt đầu nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com