TruyenHHH.com

Jichen Edit Tuyet Nhan Gian

Điều tồi tệ nhất là hiện tại.

Phác Chí Thịnh nhìn hai người đang ôm nhau xoay người bỏ đi, Chung Thần Lạc sốt ruột tránh khỏi vòng tay Lý Đế Nỗ muốn giải thích, Lý Đế Nỗ muốn giữ người, lại bị đẩy lùi lại vài bước.

Cục diện này tựa như một trò hề cẩu huyết trong phim truyền hình lúc tám giờ, không có nhân vật nào trong đó vui vẻ.

Nhìn bóng dáng Phác Chí Thịnh rời đi, Chung Thần Lạc mang dép trong nhà đuổi theo xuống cầu thang, mắt thấy Phác Chí Thịnh lấy chìa khoá mở khoá xe định bỏ đi, cậu hoảng hốt.

"Phác Chí Thịnh!" Cậu vội vàng chạy theo, vấp phải chân mình, dép bay ra ngoài, người cũng ngã mạnh xuống nền xi măng, giờ phút này cậu không để ý thân thể đau đớn, chỉ muốn gọi bóng lưng kia quay lại.

Phác Chí Thịnh nghe được động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy Chung Thần Lạc ngồi trên mặt đất bất lực nhìn mình, bất đắc dĩ đi tới giúp cậu nhặt đôi dép, nửa quỳ dưới đất giúp cậu mang vào.

"Sao lại luôn lỗ mãng như vậy." Hắn thở dài đỡ cậu đứng lên.

Chung Thần Lạc nhân cơ hội nắm lấy tay hắn, giải thích: "Không phải như anh nghĩ, là anh ấy đột nhiên ôm em, em muốn tránh ra, đúng lúc anh tiến vào."

"Tôi biết." Phác Chí Thịnh ngẩng đầu nhìn cậu.

Vậy thì tại sao, Chung Thần Lạc nhìn hắn thầm hỏi, cơ thể đau đớn hoá thành nước mắt sinh lý, làm cho hai mắt dâng lên một tầng hơi nước, giống như con thú bị thương, làm người ta chỉ muốn ôm vào ngực yêu thương.

Đáng tiếc Phác Chí Thịnh lại tỏ ra thờ ơ, "Tôi đang nghĩ, cậu thật lòng muốn ở bên tôi hay là vì để quên một ai?"

"Cậu nói cậu sợ phải đối mặt với gia đình tôi, cho nên tôi làm công tác tư tưởng cho họ, vắt óc nghĩ cách để họ chấp nhận cậu, còn cậu đang làm gì khi tôi đang cố gắng vì cậu."

"Cậu không ngừng trốn tránh." Hắn thất vọng nhìn Chung Thần Lạc.

"Mạng xã hội của cậu chưa bao giờ cập nhập về tôi, Quan Chân Chân, người có quan hệ tốt nhất với cậu, cậu đã giới thiệu tôi với cô ấy chưa? Có lẽ cậu không để ý, cậu chưa bao giờ nói với tôi rằng cậu yêu tôi."

"Nếu hôm nay tôi không thấy, nếu như tôi không hỏi, khi nào cậu mới nói cho tôi biết chuyện của cậu và anh ta?" Hắn nhìn về phía Lý Đế Nỗ đứng cách đó không xa nhìn hai người.

"Kỳ thật tôi vẫn luôn chờ cậu nói cho tôi biết, tôi đoán cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nói với tôi." Phác Chí Thịnh chán nản lắc đầu, giúp cậu phủi sạch bụi trên người.

Sau những lời này, Chung Thần Lạc lần đầu tiên biết được suy nghĩ sâu trong nội tâm của Phác Chí Thịnh, cậu không biết bởi vì mình biểu đạt không tốt làm cho trong lòng hắn có nhiều thất vọng đến vậy, hắn chưa từng nói ra, cậu cũng không để ý. Trong thời gian ngắn cậu không biết nên làm thế nào, đành phải nắm chặt đôi tay kia không cho hắn rời đi, cậu có dự cảm, không thể để hắn cứ như vậy rời đi.

"Thật lòng mà nói, tôi hơi mệt mỏi. Chung Thần Lạc, tôi rất yêu cậu, nhưng có lẽ tính cách của chúng ta thật sự không thích hợp ở bên nhau", Phác Chí Thịnh tiếc nuối nói.

Đồng tử của Chung Thần Lạc mở to, "Anh đừng như vậy, Phác Chí Thịnh, anh biết em không giỏi ăn nói mà, em có thể sửa, anh đừng như vậy", giọng nói của cậu run rẩy, "Phác Chí Thịnh, anh không biết, em bị sốt, thật sự rất khó chịu, anh ôm em có được không."

Trong mắt Phác Chí Thịnh hiện lên sự giãy dụa, "Tôi nghĩ sẽ có người chăm sóc cậu tốt hơn."

"Em không cần người khác, em chỉ cần anh." Chung Thần Lạc chống đỡ thân thể lung lay của mình thuyết phục hắn ở lại.

"Ngày mai tôi sẽ cho người đến lấy đồ của tôi." Dứt lời, hắn quyết tâm rút hai tay bởi vì bị nắm chặt mà xuất hiện vết đỏ ra, bước đi thật nhanh giống như sợ cậu đuổi kịp, chỉ chốc lát đã lái xe rời đi.

Chung Thần Lạc nhìn tàn ảnh chạy như bay kia, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cả người như sắp gục xuống. Lúc này, Lý Đế Nỗ đi tới, "Lạc Lạc, em xem, người yêu mới của em cũng chỉ như vậy."

Chung Thần Lạc nghe những lời này không có phản ứng nào, toàn thân giống như bị rút hết sức lực.

Lý Đế Nỗ lo lắng nhìn cậu, vươn hai tay, "Anh ôm em lên tầng, đưa tay cho anh."

Chung Thần Lạc thu tay sau lưng lùi lại hai bước, tránh sự tiếp cận của anh. Trên gương mặt chậm rãi nâng lên kia, thế nhưng mang theo hận ý, "Tôi nói rồi, tôi và anh đã chia tay, anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi buông tay để anh đi làm những chuyện anh muốn làm, anh cũng buông tha cho tôi đi có được không? Tôi không yêu anh, anh đừng quấn lấy tôi nữa, anh đi đi."

Lý Đế Nỗ nghe cậu nói những lời tức giận này, nghiến răng cũng không nỡ làm gì, "Tình trạng bây giờ của em rất tệ, lên nhà trước đi, chuyện khác nói sau."

"Tôi bảo anh cút đi."

Lý Đế Nỗ bi thương nhìn cậu, Chung Thần Lạc vừa nói ra liền hối hận, cậu bối rối nhìn người trước mặt, muốn xin lỗi lại không biết bắt đầu như nào, đành lảo đảo bước chân một mình lên tầng.

Qua thật lâu, lại có tiếng gõ cửa, Chung Thần Lạc trở mình, lấy chăn che lỗ tai, quyết định mặc kệ. Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu, thấy người bên trong không đáp lại, cuối cùng cũng ngừng.

Chung Thần Lạc đứng dậy mở cửa phòng, thấy tàn thuốc vương vãi trên mặt đất, xem đã có người đứng ở đây rất lâu. Cậu cầm lấy túi đồ dưới đất, phía trên có một tờ giấy, cậu xé xuống xem, là chữ của Lý Đế Nỗ.

"Lạc Lạc,

Thuốc hết hạn vứt đi, anh mua cho em thuốc mới, nhớ uống đúng giờ, anh về nước trước, em phải chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ uống nhiều nước ấm."

Chung Thần Lạc vỗ cái trán còn choáng váng của mình, vứt hết thuốc trong hộp thuốc đi, bỏ những vỉ thuốc mới vào, nước nóng Lý Đế Nỗ đun lúc nãy đến giờ nhiệt độ vừa đủ. Sau khi uống hai viên thuốc, cậu tiếp tục nghỉ ngơi, khi tinh thần tốt hơn một chút bắt đầu gọi điện thoại cho Phác Chí Thịnh. Mới đầu là không có người nghe máy, đến phía sau cuộc gọi trực tiếp bị tắt, tuy rằng Chung Thần Lạc đã đoán trước được kết quả này, nhưng ngực vẫn không tránh khỏi đau nhói.

Ngày hôm sau cậu đến biệt thự của Phác Chí Thịnh phía sau căn hộ mình, người mở cửa là vị quản gia người Anh tóc bạc nhưng tinh thần rất tốt, đối phương nói cho cậu biết, tối qua Phác Chí Thịnh không trở về, vì thế cậu lại đến trường của Phác Chí Thịnh, cũng không có người.

Cậu không biết Phác Chí Thịnh đi đâu, liên tiếp đi tìm mấy ngày. Có thể khẳng định, Phác Chí Thịnh đang tránh mặt cậu, hắn không muốn gặp cậu. Chung Thần Lạc càng ngày càng nôn nóng.

Không đợi cậu tìm được Phác Chí Thịnh, căn hộ của cậu lại có người tới. Một nhóm người dẫn đầu chính là vị quản gia riêng trước kia, trong khoảng thời gian này hai người đã gặp mặt rất nhiều lần, ông giải thích mục đích của mình, hôm nay là đến lấy đồ Phác Chí Thịnh để ở nơi này.

Trái tim Chung Thần Lạc rơi xuống đáy vực, người này đã gấp gáp nhịn không được muốn rời khỏi cuộc sống của cậu. Nhưng có người ngoài, cậu không nên biểu hiện quá yếu đuối, vì thế cậu giật khoé miệng, mời người vào.

Những người này lấy ra mấy thùng carton cỡ lớn, nhờ Chung Thần Lạc chỉ ra đồ nào là của Phác Chí Thịnh, Chung Thần Lạc lấy lại tinh thần phối hợp với bọn họ, cuối cùng đến quần áo trong phòng ngủ và đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, họ cũng không đi vào, chỉ nhờ Chung Thần Lạc mang ra.

Chung Thần Lạc vào phòng, ở trước cánh tủ hít sâu một hơi, mở ra là một hàng quần áo được treo chỉnh tề, cậu lấy từng cái đặt lên giường, đến kiện cuối cùng lại do dự, đó là chiếc áo khoác Phác Chí Thịnh cho cậu mượn vào lần đầu tiên hai người gặp lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai nhìn vào trong này, cuối cùng vẫn quyết định để lại cái áo khoác trong tủ, hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Chờ sau khi cậu lấy đồ ra, những người này rời đi như một cơn gió.

Khi ở một mình, cảm thấy không gian căn nhà vừa phải. Khi ở cùng Phác Chí Thịnh, cậu cảm thấy hơi chật chội, rõ ràng là mình làm căn phòng bừa bộn, vẫn sẽ oán trách trước để người kia đi dọn dẹp, Phác Chí Thịnh trong lòng biết rõ nhưng nguyện ý chiều cậu, ngoan ngoãn quét dọn không dám phàn nàn, thỉnh thoảng còn tỏ ra dễ thương chọc cậu vui vẻ, khi hai người ở bên nhau, thật sự rất hạnh phúc.

Giờ khắc này nhìn căn nhà trống mất một nửa, cậu cảm thấy không gian thật trống trải, đến cả trái tim cũng theo đó trống rỗng.

Chung Thần Lạc nghĩ không ra, vì sao mỗi khi cuộc sống của cậu cuối cùng cũng có chút khởi sắc, cuộc đời nhất định phải để cậu chịu thêm khổ sở mới, rõ ràng cậu đã rất cố gắng, vì sao vẫn luôn có thể làm hỏng tất cả.

Vài ngày sau, Morris gọi điện đến giục cậu ký hợp đồng, cậu mới nhớ tới còn có chuyện này, nhưng bây giờ cậu không còn tâm trạng lúc đó nữa. Cậu đi tìm ngài Hyde, xin lỗi và từ chối lời đề nghị, với tình trạng hiện tại ngay cả việc học của chính cậu cũng khó khăn, may mắn ngài Hyde tốt bụng hiểu cho cậu.

Sau một thời gian giày vò ở trường, cậu lấy hết can đảm đi tìm bạn cùng lớp của Phác Chí Thịnh, từ họ cậu biết được người nọ đã nghỉ phép về nước. Cậu không rõ nội tâm là mất mát hay nhẹ nhõm, ít nhất Phác Chí Thịnh không phải cố ý tránh mặt cậu, nhưng hắn vẫn không nghe điện thoại của cậu.

Về nhà thu dọn lại căn phòng lộn xộn vì bị lấy đi một nửa đồ đạc, lại thấy dao cạo râu của Phác Chí Thịnh bị bỏ sót trên bồn rửa mặt, cậu cầm lên vuốt ve, lưỡi dao sắc bén cắt phải ngón trỏ cũng không thèm để ý.

Cậu nhớ rõ là một buổi sáng, tỉnh dậy trên cùng một giường, cậu phát hiện râu người bên gối chỉ trong một đêm đã dài ra rất nhanh, cùng hắn nháo trên giường một hồi mới đứng dậy đi cửa hàng tiện lợi mua dao cạo râu cho hắn. Cậu không biết mua cái nào, mua phải một cái có lưỡi dao thô nhất, cầm về Phác Chí Thịnh thấy liền cười như điên, quấn lấy cậu nhất định muốn cậu cạo râu cho hắn, cậu không quen tay kết quả để lại vài vết máu trên cằm hắn, cậu áy náy, bị người nọ nhân cơ hội bán thảm ký kết rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, một trong số đó là hứa sau này sẽ cạo râu cho hắn đến khi cậu thành thạo.

Cậu vẫn chưa thành thạo, người đó đã rời đi.

Chung Thần Lạc quyết định nhận thua, cậu xin ban giám hiệu một kỳ nghỉ lớn, chuẩn bị trở về Thượng Hải theo đuổi lại Phác Chí Thịnh.

Phác Chí Thịnh, là tôi không đủ dũng cảm, là tôi quá keo kiệt, tôi quyết định cuộc đời còn lại sẽ yêu cậu thật tốt. Tôi đi qua cả ngày và đêm, lên đường đến gặp cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com