TruyenHHH.com

Jeonlice Co Ngoc Coi Ao

Jungjoon nhỏ bé đứng bên cạnh ba mẹ, nhìn xung quanh, trời đã tối, muỗi trong rừng cây vo ve kêu, da dẻ cu cậu non nớt, bị muỗi cắn vài nốt. Nó đã nói với ba mẹ vài lần nhưng chẳng ai thèm để ý.

Tiểu tử kia ở nhà được nuông chiều, bây giờ thấy ba ôm mẹ mà lại không ôm mình, trong lòng lập tức bất bình.

Nhoành miệng khóc to, vừa khóc vừa lén đưa mắt quan sát ba mẹ, cu cậu muốn nhìn thấy phản ứng của họ.

Nếu không phải vùng núi này toàn đá thì tiểu tử này đã nằm xuống lăn lộn ăn vạ rồi.

"Jeon Jungjoon, ngậm miệng lại! Tâm trạng mẹ con đang không tốt"

Jungkook lạnh lùng lườm con trai, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

Jungjoon bình thường thực ra rất hiểu chuyện, tuy luôn được bà nội cưng chiều nhưng Jungkook thỉnh thoảng cũng đánh vài cái, tình nết cũng không tới nỗi xấc láo.

Nhưng bây giờ, cu cậu đang cảm thấy rất tủi thân, thấy ba chẳng nhưng không an ủi nó mà còn khiển trách, khóc càng hăng say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nghẹn ngào thở gấp đầy tức giận.

Tâm trạng Lisa vốn nặng nề, giờ con trai lại khóc, khiến cô càng thêm 'tâm phiền ý loạn', đốt tiền giấy cho ba rồi dập đầu vài cái, sau đó cùng Jungkook dắt Jungjoon xuống núi.

Cô chẳng có tâm tình dỗ con trai, Jungkook dỗ vài tiếng nhưng Jungjoon không nghe, cuối cùng thành ra tiểu tử kia khóc suốt quãng đường xuống núi, mắt sưng to giống như hột đào.

Ba mẹ thật sự không quan tâm nó, nó khóc dữ hơn cũng chẳng ai chú ý, Jungjoon đành ngừng khóc, thầm nghĩ nhất định phải về mách bà nội!

Ba La qua đời lúc Jungjoon hơn 1 tuổi, khi ấy ông không thể điều trị bằng hóa chất vì cơ thể quá yếu, hóa trị sẽ càng rút ngắn sinh mạng, tuy khối u dạ dày đã cắt nhưng tế bào ung thư vẫn rất ngoan cố, nửa năm sau đi kiểm tra sức khỏe, tế bào ung thư lại di căn tới gan và phổi, lúc này dù là bác sĩ giỏi nhất thế giới cũng hết cách.

Jungkook và ba La đều gạt Lisa, không ai nói cho cô tình hình thật sự, đối với vấn đề này, Lisa lại không hiểu, thấy ba ngày nào cũng có thể chạy nhảy, nên cô cho rằng bệnh tình của ba sau khi phẫu thuật đã tốt lên rồi.

Vì thế tới giai đoạn cuối, khi trông thấy bộ dạng da bọc xương, Lisa gần như không thể chịu đựng nổi.

Tất cả mọi người đều biết rõ chuyện, nhưng lại gạt một mình cô, nếu không phải bệnh tình của ba chuyển biến xấu tới nỗi liếc mắt là có thẻ nhận ra thì bọn họ còn muốn giấu diếm cô tới bao giờ?

Lisa cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ, ròng rã suốt một tháng, sắc mặt của cô với Jungkook vẫn không tốt, mãi tới tận sau khi ba ra đi.

Khi ấy, ba La ngay cả nói cũng không thể, tám ngày liền không có giọt nước nào vào nổi cơ thể ông, nằm trên giường, đôi mắt mở to, chỉ nửa bước nữa thôi là tiến vào quan tài rồi.

Chợt có một tối, ông khẽ mở mắt, không hiểu sức lực từ đâu lấy tay chỉ về hướng Jungjoon, muốn được ngắm cháu ngoại.

Jungjoon đang nằm trên giường ấm áp ngủ ngon lành, Lisa không nói gì, bế con trai tới trước mặt ba, ba La đưa tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu ngoại, nhưng ông thực sự không còn sức lực nữa, Lisa vừa đặt Jungjoon xuống cạnh ông thì đôi mắt ông đã vĩnh viễn khép lại.

Trước khi chết, điều duy nhất ba cô lo lắng chính là đứa cháu ngoại chỉ vừa mới một tuổi, vậy mà bây giờ, rốt cục Jungjoon cũng đủ lớn, đã biết suy nghĩ, lần đầu tiên đi viếng mộ ông ngoại về lại nói ra những lời như vậy.

Bà Jeon đã phát hiện ra tâm trạng của Lisa thay đổi, lập tức bế Jungjoon lên, cười ha hả, rồi ôm về phòng bà.

Bà hiểu cái chết của ba La là sự đả kích rất lớn đối với Lisa, nhưng muốn bà trơ mắt nhìn cháu trai bảo bối bị dạy dỗ...bà thực sự không làm được.

Jungkook chưa kịp dạy dỗ Joonjoon thì bà Jeon đã ra tay trước.

Anh mím môi, nhìn mẹ mình vừa dỗ dành Jungjoon, vừa cưng chiều nắm chóp mũi nó, nếp nhăn nơi giữa đôi lông mày càng sâu thêm.

Sáng hôm sau, Jungkook giống bình thường, đưa Lisa tới công ty, rồi chuyển hướng đưa Jungjoon tới nhà trẻ, nhưng lúc xe chạy qua nhà trẻ, anh cũng không dừng lại, lái xe đưa Jungjoon tới thẳng bệnh viện.

"Ba ba, tới trường rồi"

Jungjoon ngồi ghế phụ, vươn bàn tay trắng trẻo, bé nhỏ vỗ vỗ lên cửa sổ xe, cấp bách muốn xuống xe.

Hôm qua, vừa có một cô bé mới tới nhà trẻ, cô bé này khá xinh xắn, nó muốn làm bạn với cô bé ấy!

Jungkook đẩy gọng kính lên, giọng lạnh lẽo

"Ngồi im, hôm nay không đi nhà trẻ, tới bệnh viện"

Chiếc đầu nhỏ của Jungjoon đung đưa giống như chiếc trống lắc

"Không được! Trốn học không phải là đứa bé ngoan! Con không thể trốn học!"

"Câm miệng!"

Jungkook lạnh lùng nói với con trai

"Ba đã xin thầy giáo cho con nghỉ rồi"

Jungjoon vừa định hỏi tại sao lại phải xin nghỉ cho nó, nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của ba thì nhát gan ngậm miệng lại, ba thật đáng sợ, nó nhớ mẹ và bà nội quá!

Jeon Jungkook trời sinh tính cách đã lạnh lùng, ngoại trừ Lalisa, dường như không ai có thể khiến anh phải thỏa hiệp, ngay cả con trai duy nhất cũng vậy, bởi vì bị Jungkook lườm một cái nên Jungjoon cũng chỉ có thấp thỏm cả buổi.

Suốt một tuần, Jungkook giấu bà Jeon và Lisa, không đưa Jungjoon đến nhà trẻ mà ngày nào cũng dẫn nó tới bệnh viện.

Trong một tuần này, dường như mọi người trong viện ngày nào cũng thấy một cảnh tượng kỳ quái: Bác sĩ Jeon tình tính băng giá dẫn theo cậu con trai bé nhỏ với đôi mắt to, giống hệt cái duôi vậy, cu cậu trông thấy ai cũng hỏi thăm, cực kỳ thông minh.

Một số y tá rất thích cậu bé, luôn chạy tới trêu chọc cu cậu, bóp bóp khuôn mặt của nó, hoặc ôm một cái.

Gương mặt của tiểu tử kia cũng đỏ ửng lên, nhưng nhìn đôi mắt lạnh lẽo của ba thì không dám phản kháng một tý nào.

Nhiều ngày trôi qua, Jungjoon đã đi khắp các phòng bệnh nặng, nhìn thấy cảnh người nhà bệnh nhân miễn cưỡng tươi cười rồi khi ra ngoài thì lại gào khóc, Jungjoon thấy rất kỳ quái, một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi sao có thể hiểu được người lớn vì sao lại thế chứ.

Nhưng Jungkook lại nói cho nó biết những người đó khóc thương tâm như vậy vì người nằm trên giường sắp chết, giống như ông ngoại vậy, về sau họ sẽ phải nằm trong nấm mồ nhỏ bé, người thân sẽ không bao giờ được nhìn thấy người đó nữa.

Ban đầu, dù Jungkook đã giải thích nhưng Jungjoon cũng không hiểu, nhưng dần dần, quan sát nhiều hơn, nó cũng hiểu biết hơn.

Tất cả mọi người đều phải chết, giống như cái chú ở cuối hành lang tầng ba kia, thím nói mấy hôm trước chú vẫn còn tốt, nhưng bất chợt té xỉu, và rồi chú ấy không dậy nổi nữa.

Không còn được nhìn thấy người thân của mình, không còn được làm nũng với ba, mẹ, bà nội nữa, trong lòng Jungjoon lần đầu tiên có nhận thức đối với khái niệm của từ 'chết'.

Hôm ấy, trước mộ ông ngoại, chắc chắn mẹ rất khó chịu, nhưng nó lại vừa khóc vừa làm loạn, không hề hiểu chuyện.

Tiểu tử kia núp sau lưng ba, nhìn những bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ lên. Nó không phải là đứa bé ngoan, nó đã khiến cho mẹ buồn thêm.

Tối hôm đó, Jungjoon mở cửa xe, chở nó về nhà, Jungjoon chợt ngẩng đầu, nói với anh:

"Ba, con sai rồi"

Jungkook chẳng thèm quay đầu

"Con sai chỗ nào?"

"Mẹ đang đau lòng như vậy mà con còn làm loạn"

Jungjoon mở to đôi mắt nhìn Jungkook.

"Ba, con thực sự sai rồi"

Dừng lại rồi lại yếu nói

"Ngày, ngày mai con có thể đi nhà trẻ chưa ạ?"

Sắc mặt Jungkook đã bớt giận.

"Lần sau đi thăm mộ ông ngoại đã biết phải làm gì chưa?"

Jungjoon vội vàng gật đầu

"Rồi ạ"

Đối với chuyện này, Lisa không hề hay biết, nhưng cô phát hiện con trai mình đột nhiên hiểu chuyện hơn rất nhiều, giống như ông cụ non vậy, khi cô tan tầm về nhà cu cậu còn biết ân cần hỏi han, thật sự khiến cho Lisa mừng rỡ không thôi.

Mùa đông này, ba La đã qua đời được 3 năm, dựa theo tập tục quê nhà, Lisa lập bia cho ông, Jungjoon theo ba mẹ đứng trước phần mộ ông ngoại, không khóc không làm loạn nữa, ngược lại còn ngoan ngoãn dập đầu mấy cái, nghiêm túc nói

"Ông ngoại, về sau con còn tới thăm ông nữa, ông không phải sợ cô đơn lạnh lẽo đâu"

Trong lòng Lisa lập tức được câu nói của con trai lấp đầy.

Khi Jungjoon sáu tuổi thì bị Jungkook ném vào trường tiểu học, công việc của anh và Lisa rất bận bịu nên không có thời gian chăm sóc Jungjoon, bà Jeon cũng không thể luôn đi theo cu cậu được, vì thế trực tiếp cho cu cậu vào thẳng tiểu học.

Jungjoon còn nhỏ tuổi, Jungkook chưa từng nghĩ tới cho nó thi để ghi danh vào lớp một, anh chỉ muốn cho nó cảm nhận bầu không khí trường học trước mà thôi, nếu không theo kịp tiến độ trường học, cùng lắm thì học lại lớp một là được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com