Jeongri Sau Chia Tay
Anh xanh lá cuối cùng cũng lên sàn 🥰🫶🏻
----------
Tôi là Lee Jeonghyeon.Trong suốt cuộc đời gần 30 năm của mình, tôi đã được gọi bằng rất nhiều danh xưng khác nhau.Với cha mẹ thì tôi là một đứa con ngoan, khi đi học thầy cô gọi tôi là đứa học sinh khiến bọn họ nở mày nở mặt, sau này thì mấy cô y tá khoa Nhi lại nâng tôi lên thành gương mặt đại diện của khoa.Nhưng vào giây phút tôi ngã xuống trong vũng máu đỏ thẫm, có một người đã loạng choạng lao đến đỡ lấy tôi, người đó mắng tôi là thằng khốn nạn.Tôi không phủ nhận.Thậm chí nếu có sức lực, tôi còn muốn bật dậy giơ ngón cái nói với Tuyền Duệ rằng em mắng rất đúng.Tiếc là tôi không có sức. Cơ thể tôi lúc ấy đã rã rời, ý thức cũng dần tản đi hết, vậy nên khi nhìn em hoảng hốt dùng tay che lại miệng vết thương đang phun máu cứ như bỏ mentos vào chai pepsi của mình, tôi chỉ có thể cười nhẹ.Tôi biết dù muốn hay không thì chưa đầy năm phút nữa tôi cũng sẽ biến thành thằng khốn nạn nhất trong những thằng khốn nạn từng đi qua đời Thẩm Tuyền Duệ.Tôi dùng hết sức lực còn lại của mình cố gắng mấp máy đôi môi đã khô khốc, mong rằng ít nhất cũng có thể nói với em một câu xin lỗi, tiếc là tôi không thể nói được thành lời, còn em thì đã nhoè nhoẹt nước mắt.Đến tận lúc khép lại đôi mắt nặng trĩu, tôi vẫn không biết Tuyền Duệ đã nhận được lời xin lỗi của mình chưa.
--
Người ta nói người chết tròn bảy ngày linh hồn sẽ quay về nhà, nên lúc tôi mở mắt ra lần nữa, thấy mình đang đứng trước cửa căn hộ số 502, tôi cũng không bất ngờ mấy.Có một điều là, sao trước đây không ai nói với tôi làm một linh hồn lại bất tiện như vậy cơ chứ?Tôi đã từng tưởng tượng đến cảnh một hồn ma có thể đi xuyên qua tường hoặc là bay lơ lửng trên không, kết quả đến khi thật sự trở thành một hồn ma, tôi mới phát hiện vẫn không có gì khác so với lúc chưa chết.Tôi vẫn đi đứng bình thường, chân chạm lên mặt sàn, tay có thể sờ vào đồ vật, thậm chí có thể đụng vào người khác, chỉ là người ta không cảm nhận được mà thôi. Quay trở lại vấn đề vì sao làm một linh hồn lại bất tiện. Đó là bởi cho dù chạm được thì tôi vẫn không có cách nào dịch chuyển các đồ vật ấy được. Đồng nghĩa với việc tôi không mở nổi cánh cửa nhà mình.Tôi chỉ đành đi đi lại lại ở ngoài một cách chán nản.Chờ lâu rồi vẫn không thấy Tuyền Duệ quay về, tôi định bụng đến bệnh viện thử xem sao, nhưng ngay lúc tôi định đi thì đầu hành lang truyền đến tiếng bước chân uể oải mà tôi có thể dám chắc một trăm phần trăm đó là tiếng em tôi lê dép lẹp xẹp.Y như rằng, chưa đầy hai phút sau, Thẩm Tuyền Duệ đứng trước cửa phòng với chiếc chìa khoá trên tay. Nhưng lúc này tôi không còn hơi sức đâu mà để ý đến việc có vào được nhà hay không nữa.Bởi vì Thẩm Tuyền Duệ đang khóc.Người em nực nồng mùi rượu, trông có vẻ là đã uống hết ba bốn chai rồi, em vịn tường run lên bần bật, tròng mắt hằn tơ máu, lệ rơi đầy mặt.Tôi nghĩ nếu mình còn là một người sống, nhìn thấy cảnh tượng này chắc tôi cũng oà lên khóc vì xót em. Nhưng linh hồn thì không có nước mắt, nên tôi chỉ có thể ngầy ngẩn nhìn Tuyền Duệ lảo đảo vào trong nhà.Cánh cửa vừa khép lại em đã ngồi sụp xuống khóc oà lên, tôi nghe thấy tiếng em nỉ non, dù rất nhỏ và không liền mạch lắm, nhưng tôi vẫn nghe được điều em nói một cách rõ ràngThẩm Tuyền Duệ gọi tên tôi, nói em ấy nhớ tôi.Tôi cũng quỳ xuống bên cạnh em, biết chắc rằng em không nghe thấy nhưng tôi vẫn đưa tay ra ôm lấy em, thì thầm
"Đừng nhớ nữa, anh đã chết rồi."Lần đầu tiên trong đời tôi mong rằng em không yêu mình nhiều như vậy. Vậy thì em mới không thấy đau lòng nữa. Cũng không biết là đã qua bao lâu, nhưng những tiếng nấc nghẹn của Tuyền Duệ bắt đầu nhỏ dần, rồi tắt hẳn. Sau đó em cũng đứng dậy bước vào phòng dọn dẹp đồ đạc.Tôi thấy em quơ hết mọi thứ vào một cái va li to, viết một lá thư vỏn vẹn hai dòng "Em không nghĩ quẩn. Đừng tìm em." để lại trên bàn nước rồi kéo va li bước ra ngoài. Tôi biết Thẩm Tuyền Duệ sẽ không làm việc dại dột, tôi vẫn không nhịn được mà đi theo em.Nhưng tôi không thể rời khỏi khu chung cư này. Một linh hồn không thể đi lang thang quá xa khỏi nhà mình.Khi đứng chết trân ở cổng chung cư nhìn Thẩm Tuyền Duệ lái xe rời đi, tôi mới cảm thấy mình đã cách "mái nhà" thật sự càng lúc càng xa rồi.
--
Tôi nhớ trước đây từng đọc trên một trang mạng nào đó rằng vào ngày đầu thất, khi linh hồn người chết quay về thì người thân nên lánh mặt đi nơi khác, tránh để linh hồn lưu luyến mãi không đi đầu thai được. Tôi thừa nhận trang mạng đó viết đúng.Cho dù Tuyền Duệ chỉ quay về một lúc rồi lại bỏ đi, nhưng từ ngày đó đến nay tôi vẫn ở lại đây không rời đi. Mấy hôm đầu sau khi em đi Kim Taerae có đến rồi lục tung cả căn nhà lên một lượt, khi nhìn thấy tờ giấy trên bàn nước, tôi thấy rõ ràng nó vừa giận vừa buồn, mồm liên tục lẩm bẩm "Để tao tìm được mày thì mày chết chắc."Tôi muốn nói với nó rằng nó không tìm thấy em đâu, bởi vì Duệ của tôi làm gì cũng tốt nhất, nên em đã trốn đi thì mười thằng Kim Taerae cũng không tìm nổi. Sau đó thỉnh thoảng lại có người đến dọn dẹp nhà cửa, chắc là Kim Taerae thuê, nhưng tôi tuyệt nhiên không thấy nó quay lại nữa.Tôi vẫn cứ quanh quẩn trong nhà mãi như vậy, dù cảm nhận được rằng thời gian trôi đi cũng đã kha khá rồi, nhưng tôi không biết cụ thể là đã qua bao lâu.Cho đến khi Thẩm Tuyền Duệ xuất hiện trước mặt tôi, trên tay cầm một chiếc bánh kem, tươi cười nói"Đừng có nghệch mặt ra nữa, hôm nay là sinh nhật 28 tuổi của em, anh cười với em cái đi."Tôi nghe lời, vươn tay ra nắm lấy tay em mỉm cười"Vội vậy? Anh đợi thêm xíu nữa cũng được mà."
[End]----------
Uhu tưởng là không end nổi nhưng cuối cùng cũng lết được tới đây. Tui biết là cái kết kiểu này khá cũ và nhàm và vội quá, nhưng tui đã cố hết sức rùi huhu, vì càng viết càng lệch khỏi bản nháp ban đầu nên tui đã định drop luôn fic, nhưng cuối cùng thì cũng lái đến đích, nên nếu xuyên suốt fic có chỗ nào không hay cũng xin mọi người bỏ qua dùm tui nhó :((((À và giải thích một xíu vì tui thấy mọi người hơi bật ngửa trong đoạn reveal cái chết của anh xanh lá, thì thật ra tui đã spoil bằng bài hát chèn ở đầu chương 2 và một vài chi tiết nhỏ nữa í, có ai bắt được là chi tiết nào thì nhớ comt nhoá >^<Lời cuối xin cảm ơn mọi người lần nữa vì đã bỏ thời gian theo dõi chiếc fic này dù cho tốc độ ra chương của tui chậm như rùa bò mà còn đăng không đều nữa hihu. Hẹn gặp lại mọi người ở "Cậu ấy rất hay cười" và các fic sau nữa nheeeee.Iu Jeongri iu mọi người nhìuuuu.Nhớ comment nhiều nhiều huhu tui thích đọc cmt lámmmmm 🥰🥹
----------
Tôi là Lee Jeonghyeon.Trong suốt cuộc đời gần 30 năm của mình, tôi đã được gọi bằng rất nhiều danh xưng khác nhau.Với cha mẹ thì tôi là một đứa con ngoan, khi đi học thầy cô gọi tôi là đứa học sinh khiến bọn họ nở mày nở mặt, sau này thì mấy cô y tá khoa Nhi lại nâng tôi lên thành gương mặt đại diện của khoa.Nhưng vào giây phút tôi ngã xuống trong vũng máu đỏ thẫm, có một người đã loạng choạng lao đến đỡ lấy tôi, người đó mắng tôi là thằng khốn nạn.Tôi không phủ nhận.Thậm chí nếu có sức lực, tôi còn muốn bật dậy giơ ngón cái nói với Tuyền Duệ rằng em mắng rất đúng.Tiếc là tôi không có sức. Cơ thể tôi lúc ấy đã rã rời, ý thức cũng dần tản đi hết, vậy nên khi nhìn em hoảng hốt dùng tay che lại miệng vết thương đang phun máu cứ như bỏ mentos vào chai pepsi của mình, tôi chỉ có thể cười nhẹ.Tôi biết dù muốn hay không thì chưa đầy năm phút nữa tôi cũng sẽ biến thành thằng khốn nạn nhất trong những thằng khốn nạn từng đi qua đời Thẩm Tuyền Duệ.Tôi dùng hết sức lực còn lại của mình cố gắng mấp máy đôi môi đã khô khốc, mong rằng ít nhất cũng có thể nói với em một câu xin lỗi, tiếc là tôi không thể nói được thành lời, còn em thì đã nhoè nhoẹt nước mắt.Đến tận lúc khép lại đôi mắt nặng trĩu, tôi vẫn không biết Tuyền Duệ đã nhận được lời xin lỗi của mình chưa.
--
Người ta nói người chết tròn bảy ngày linh hồn sẽ quay về nhà, nên lúc tôi mở mắt ra lần nữa, thấy mình đang đứng trước cửa căn hộ số 502, tôi cũng không bất ngờ mấy.Có một điều là, sao trước đây không ai nói với tôi làm một linh hồn lại bất tiện như vậy cơ chứ?Tôi đã từng tưởng tượng đến cảnh một hồn ma có thể đi xuyên qua tường hoặc là bay lơ lửng trên không, kết quả đến khi thật sự trở thành một hồn ma, tôi mới phát hiện vẫn không có gì khác so với lúc chưa chết.Tôi vẫn đi đứng bình thường, chân chạm lên mặt sàn, tay có thể sờ vào đồ vật, thậm chí có thể đụng vào người khác, chỉ là người ta không cảm nhận được mà thôi. Quay trở lại vấn đề vì sao làm một linh hồn lại bất tiện. Đó là bởi cho dù chạm được thì tôi vẫn không có cách nào dịch chuyển các đồ vật ấy được. Đồng nghĩa với việc tôi không mở nổi cánh cửa nhà mình.Tôi chỉ đành đi đi lại lại ở ngoài một cách chán nản.Chờ lâu rồi vẫn không thấy Tuyền Duệ quay về, tôi định bụng đến bệnh viện thử xem sao, nhưng ngay lúc tôi định đi thì đầu hành lang truyền đến tiếng bước chân uể oải mà tôi có thể dám chắc một trăm phần trăm đó là tiếng em tôi lê dép lẹp xẹp.Y như rằng, chưa đầy hai phút sau, Thẩm Tuyền Duệ đứng trước cửa phòng với chiếc chìa khoá trên tay. Nhưng lúc này tôi không còn hơi sức đâu mà để ý đến việc có vào được nhà hay không nữa.Bởi vì Thẩm Tuyền Duệ đang khóc.Người em nực nồng mùi rượu, trông có vẻ là đã uống hết ba bốn chai rồi, em vịn tường run lên bần bật, tròng mắt hằn tơ máu, lệ rơi đầy mặt.Tôi nghĩ nếu mình còn là một người sống, nhìn thấy cảnh tượng này chắc tôi cũng oà lên khóc vì xót em. Nhưng linh hồn thì không có nước mắt, nên tôi chỉ có thể ngầy ngẩn nhìn Tuyền Duệ lảo đảo vào trong nhà.Cánh cửa vừa khép lại em đã ngồi sụp xuống khóc oà lên, tôi nghe thấy tiếng em nỉ non, dù rất nhỏ và không liền mạch lắm, nhưng tôi vẫn nghe được điều em nói một cách rõ ràngThẩm Tuyền Duệ gọi tên tôi, nói em ấy nhớ tôi.Tôi cũng quỳ xuống bên cạnh em, biết chắc rằng em không nghe thấy nhưng tôi vẫn đưa tay ra ôm lấy em, thì thầm
"Đừng nhớ nữa, anh đã chết rồi."Lần đầu tiên trong đời tôi mong rằng em không yêu mình nhiều như vậy. Vậy thì em mới không thấy đau lòng nữa. Cũng không biết là đã qua bao lâu, nhưng những tiếng nấc nghẹn của Tuyền Duệ bắt đầu nhỏ dần, rồi tắt hẳn. Sau đó em cũng đứng dậy bước vào phòng dọn dẹp đồ đạc.Tôi thấy em quơ hết mọi thứ vào một cái va li to, viết một lá thư vỏn vẹn hai dòng "Em không nghĩ quẩn. Đừng tìm em." để lại trên bàn nước rồi kéo va li bước ra ngoài. Tôi biết Thẩm Tuyền Duệ sẽ không làm việc dại dột, tôi vẫn không nhịn được mà đi theo em.Nhưng tôi không thể rời khỏi khu chung cư này. Một linh hồn không thể đi lang thang quá xa khỏi nhà mình.Khi đứng chết trân ở cổng chung cư nhìn Thẩm Tuyền Duệ lái xe rời đi, tôi mới cảm thấy mình đã cách "mái nhà" thật sự càng lúc càng xa rồi.
--
Tôi nhớ trước đây từng đọc trên một trang mạng nào đó rằng vào ngày đầu thất, khi linh hồn người chết quay về thì người thân nên lánh mặt đi nơi khác, tránh để linh hồn lưu luyến mãi không đi đầu thai được. Tôi thừa nhận trang mạng đó viết đúng.Cho dù Tuyền Duệ chỉ quay về một lúc rồi lại bỏ đi, nhưng từ ngày đó đến nay tôi vẫn ở lại đây không rời đi. Mấy hôm đầu sau khi em đi Kim Taerae có đến rồi lục tung cả căn nhà lên một lượt, khi nhìn thấy tờ giấy trên bàn nước, tôi thấy rõ ràng nó vừa giận vừa buồn, mồm liên tục lẩm bẩm "Để tao tìm được mày thì mày chết chắc."Tôi muốn nói với nó rằng nó không tìm thấy em đâu, bởi vì Duệ của tôi làm gì cũng tốt nhất, nên em đã trốn đi thì mười thằng Kim Taerae cũng không tìm nổi. Sau đó thỉnh thoảng lại có người đến dọn dẹp nhà cửa, chắc là Kim Taerae thuê, nhưng tôi tuyệt nhiên không thấy nó quay lại nữa.Tôi vẫn cứ quanh quẩn trong nhà mãi như vậy, dù cảm nhận được rằng thời gian trôi đi cũng đã kha khá rồi, nhưng tôi không biết cụ thể là đã qua bao lâu.Cho đến khi Thẩm Tuyền Duệ xuất hiện trước mặt tôi, trên tay cầm một chiếc bánh kem, tươi cười nói"Đừng có nghệch mặt ra nữa, hôm nay là sinh nhật 28 tuổi của em, anh cười với em cái đi."Tôi nghe lời, vươn tay ra nắm lấy tay em mỉm cười"Vội vậy? Anh đợi thêm xíu nữa cũng được mà."
[End]----------
Uhu tưởng là không end nổi nhưng cuối cùng cũng lết được tới đây. Tui biết là cái kết kiểu này khá cũ và nhàm và vội quá, nhưng tui đã cố hết sức rùi huhu, vì càng viết càng lệch khỏi bản nháp ban đầu nên tui đã định drop luôn fic, nhưng cuối cùng thì cũng lái đến đích, nên nếu xuyên suốt fic có chỗ nào không hay cũng xin mọi người bỏ qua dùm tui nhó :((((À và giải thích một xíu vì tui thấy mọi người hơi bật ngửa trong đoạn reveal cái chết của anh xanh lá, thì thật ra tui đã spoil bằng bài hát chèn ở đầu chương 2 và một vài chi tiết nhỏ nữa í, có ai bắt được là chi tiết nào thì nhớ comt nhoá >^<Lời cuối xin cảm ơn mọi người lần nữa vì đã bỏ thời gian theo dõi chiếc fic này dù cho tốc độ ra chương của tui chậm như rùa bò mà còn đăng không đều nữa hihu. Hẹn gặp lại mọi người ở "Cậu ấy rất hay cười" và các fic sau nữa nheeeee.Iu Jeongri iu mọi người nhìuuuu.Nhớ comment nhiều nhiều huhu tui thích đọc cmt lámmmmm 🥰🥹
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com